Lúc đến New York đã ba giờ chiều, Tiêu Ái Nguyệt ngồi lâu trên máy bay bị ảnh hưởng lệch múi giờ, mặt ủ mày chau, cô nhìn thấy vệ sĩ mới do Tiểu Trương giới thiệu đang phất tay mới ủ rũ cúi đầu đi qua, suy yếu hỏi, "Tình Tình đâu?"
Tiểu Trương nhận hành lý của cô, sau đó khô khan nói, "Bà chủ đang ở khách sạn."
Gần tháng 12, thời tiết ở New York rất lạnh, có thể là liên quan đến việc Tiêu Ái Nguyệt vừa xuống máy bay, Tiểu Trương lạnh lùng dẫn đường ở phía trước, Tiêu Ái Nguyệt co đầu theo sau lưng cô, câu được câu không, "Có phải là Tình Tình không hy vọng tôi đến đây tìm chị ấy?"
Trên mặt Tiểu Trương không có bất kỳ biểu lộ nào, trả lời cũng khá đơn giản, "Tôi không biết."
Trên thực tế, Từ Phóng Tình không có ở khách sạn. Tiêu Ái Nguyệt tắm xong rồi nằm dài giữa căn phòng trống không đợi người yêu. Cô úp mặt vào chiếc chăn màu trắng, tham lam tìm kiếm mùi hương thuộc về Từ Phóng Tình từng giờ từng phút, dù là cọng tóc cũng không bỏ qua.
Trong lúc bất tri bất giác ngủ mê man, cô loáng thoáng cảm giác có ai đó tiến vào phòng, có ai đó vuốt ve vầng trán của mình, trên thân thể người đó nồng đậm mùi nước hoa quen thuộc. Tiêu Ái Nguyệt muốn mở to mắt nhưng mí mắt lại như bị ai đó trét nhựa cao su lên, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi mộng cảnh.
Không biết cô đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại thì điện trong phòng đều được bật sáng, cảnh đêm ngoài cửa sổ rất đẹp, giống như có một thiên sứ vô thanh vô tức rơi xuống thế gian, nhất thời mê loạn ánh nhìn của Tiêu Ái Nguyệt.
Đó là một tòa nhà cao chọc trời, đẹp đến mức làm người ta líu lưỡi, khách sạn của các cô nằm không cao lắm, Tiêu Ái Nguyệt xuống giường nhào đến cửa sổ tầng bốn, liều mạng hô hấp. Bên dưới có một gã thanh niên ôm bóng chuyền trên tay đi ngang qua nói 'hello', Tiêu Ái Nguyệt cũng phất tay lại, trong miệng nói ra vài câu Anh ngữ không đúng chuẩn nhưng tràn đầy chân thành.
Vòng eo bỗng nhiên bị ai đó ở sau lưng ôm lấy, vừa mới vùng vẫy liền nghe được giọng nói phụ nữ truyền đến bên tai, Tiêu Ái Nguyệt trong nháy mắt bị đông cứng.
"Tiêu Ái Nguyệt, em lại mập lên rồi."
Phải ghét người ta nhiều bao nhiêu mới có thể thốt ra câu phá hư phong cảnh như thế, Tiêu Ái Nguyệt hận không thể nâng đầu đối phương lên hung hăng cắn một cái, cô vừa muốn nói chuyện thì lại phát hiện trong tay bỗng có thêm cái gì đó lành lạnh, cô cúi đầu xuống liền nhìn thấy Từ Phóng Tình đang nhét một quả cầu tuyết óng ánh vào tay mình. Hô hấp của chị ấy rất rõ ràng, giọng nói dịu dàng khiến người ta như muốn chết chìm trong ngực, "Tiêu Ái Nguyệt, em nhìn tuyết đi, có phải bây giờ tôi vẫn còn thiếu em một ly cà phê?"
Nhớ mang máng có một đêm Tiêu Ái Nguyệt đã nói, 'khi còn bé, em luôn có một ước mơ lúc trời có tuyết rơi sẽ cùng người yêu uống cà phê và đứng bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh tuyết rơi', hóa ra chị ấy vẫn nhớ.
Hốc mắt của Tiêu Ái Nguyệt hơi ươn ướt, cái ôm của Từ Phóng Tình quá ấm áp khiến cô không thể rời, "Thì ra tuyết rơi là như thế này, không khác gì mấy mảnh da trắng tí hon, cũng không đẹp lắm ha, lại còn lành lạnh nữa, cảm giác lạnh lẽo hệt như ly kem, nhưng em rất thích, hì hì, Tình Tình, em nhớ chị muốn chết."
Có một tiếng cười khẽ, Từ Phóng Tình hôn vào gò má của cô, "Tiêu Ái Nguyệt, mặt em cũng tròn."
Tiêu Ái Nguyệt tức giận nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào, "Chị không thể nói vài câu dỗ ngon dỗ ngọt được sao? Hừ hừ hừ, Từ Phóng Tình, chị không biết dỗ dành người ta gì hết."
Từ Phóng Tình đưa tay đánh một cái vào mông người nọ, sau đó buông thân thể của đối phương ra rồi chậm rãi đi về hướng phía sau lưng, "Đóng cửa sổ đi, tôi thấy hơi lạnh."
Tay của cô bị đông cứng đỏ ửng cả lên, có thể là liên quan đến đống tuyết kia. Tiêu Ái Nguyệt đau lòng cầm tay cô nhét vào nách mình, "Em giúp chị ủ ấm."
Từ Phóng Tình ghét bỏ rút tay trở về, "Đừng có quậy, đi thay quần áo nhanh lên, tôi dẫn em đi ăn cơm."
Theo lý thuyết thì Từ Phóng Tình ở Mỹ không có chuyện gì quá rườm rà cần phải xử lý, nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại cảm giác được tình trạng của đối phương không được tốt vì lông mày của chị ấy luôn nhíu lại, chưa từng giãn ra. Tiêu Ái Nguyệt xuất hiện đã hóa giải được phần nào tích tụ nhưng cũng không được bao lâu, ánh mắt của chị ấy tràn đầy sự phòng bị, toàn thân tản ra hơi lạnh 'người sống đến chớ gần'.
Lúc ăn cơm, người luật sư kia cũng có mặt. Từ Phóng Tình gọi đối phương là chị Lâm, kết quả Tiêu Ái Nguyệt cũng gọi theo. Cô luật sư nghe được bèn cười cười, cũng không có gì gọi là đặc biệt cao hứng. Khi nói đến chuyện khởi tố Khang Thụy Lệ, sắc mặt của cô luật sư liền trở nên ngưng trọng. Từ Phóng Tình bình thản cắt miếng bò bít tết, sau đó cúi đầu nói với luật sư vài câu bằng loại ngôn ngữ mà Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu. Chị Lâm giật mình nhìn Tiêu Ái Nguyệt một cái rồi lập tức tiếp lời vài câu, hai người thay phiên đối thoại khiến Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn rơi vào trạng thái bế tắc.
Cơm nước xong xuôi, chị Lâm rất vui vẻ rời đi. Sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt có chút khó coi, song lại không dám trực tiếp nổi giận với Từ Phóng Tình, đợi xe đi được nửa đường mới nửa thật nửa giả nói, "Tình Tình, chị biết em nghe không hiểu mà lại còn cố ý nói nhiều như vậy, cả đêm toàn nói chuyện với cô luật sư đó, đúng thật là đồ đáng ghét."
Từ Phóng Tình gật đầu, không thèm quan tâm cô tức giận, khoan thai nói, "Tôi chính là muốn để em nghe không hiểu."
Tiêu Ái Nguyệt đen mặt.
Đúng thật là tức chết mà! Tiêu Ái Nguyệt không ngờ buổi chiều đầu tiên gặp gỡ sẽ trải qua cuộc lãnh chiến, Từ Phóng Tình đương nhiên không dỗ dành cô, thậm chí còn chẳng thèm để ý, lại còn ôm gối sang phòng khác ngủ. Tiêu Ái Nguyệt trằn trọc cả đêm, vất vả lắm mới dằn sự khó hiểu xuống, song sự nghi ngờ và tức giận đã giục cô chạy đến căn phòng cách vách nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện người kia không có ở trong phòng.
Trong lòng cô vang lên một hồi chuông cảnh báo, có phải Từ Phóng Tình đã ngoại tình, thay lòng rồi cùng người khác bỏ trốn? Đương lúc hoang mang mất kềm chế thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Tiêu Ái Nguyệt kéo cửa ra liền nhìn thấy chị Lâm xuất hiện trước mặt.
"Xin chào, Tiểu Tiêu." Hôm nay, chị Lâm ăn mặc rất chỉnh chu, âu phục hàng hiệu lộ ra vẻ lõi đời, lão luyện, cô cười vấn an nói, "Tổng giám đốc Từ kêu tôi tới đón cô."
Xe chạy về hướng tây, cách nội thành càng ngày càng xa. Tiêu Ái Nguyệt gọi cho Từ Phóng Tình vài ba cuộc nhưng chẳng có ai nghe, do dự thật lâu mới hỏi chị Lâm, "Chúng ta đi đâu vậy?"
Chị Lâm bí ẩn cười, "Rồi cô sẽ biết ngay thôi."
Vượt qua khu phồn hoa náo nhiệt tới một nghĩa trang uy nghiêm, giẫm từng bước lên bãi cỏ đi lên phía trước, Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng nhìn thấy Từ Phóng Tình ở cách đó không xa.
Người phụ nữ đó mặc một bộ áo cưới màu trắng trên người giữa một buổi sáng mùa đông rét lạnh, chị ấy điên rồi sao?
Tiêu Ái Nguyệt vội vàng cởi áo lông trên người ra, không nói hai lời liền khoác cho người kia, cái gì mà nghi ngờ, khó hiểu, tức giận trong phút chốc đều bay biến đi mất, cô đau lòng phàn nàn, "Tại sao lại ăn mặc như vậy? Tình Tình, chị mặc áo của em vào nhanh đi."
Từ Phóng Tình nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói rất khẽ, "Tiêu Ái Nguyệt, đây là ba của tôi."
Tiêu Ái Nguyệt khẽ giật mình, cô cúi đầu quan sát mộ bia trước mắt, trên tấm bia màu đen không có ảnh chụp, chỉ có mấy dòng chữ tiếng Hán mô tả đó là đàn ông và rải rác vài câu nói lúc sinh thời khiến người ta không thể nghiên cứu gì thêm nhiều, ở cuối mộ bia khắc tên của hai người, một người là con gái của ông - Từ Phóng Tình, một cái tên khác là Khang Thụy Lệ.
"Đã rất nhiều năm rồi tôi không sang đây thăm ông ấy." Từ Phóng Tình ngồi xổm người xuống, vụng về phủi tro bụi trên bia mộ, "Tôi luôn cảm nhận được ông ấy vẫn còn sống và đang ở đâu đó dõi theo tôi, chờ đến lúc tôi cần sẽ xuất hiện, nhưng Tiêu Ái Nguyệt, tôi vẫn luôn tự hỏi, tại sao đã qua nhiều năm như vậy rồi mà ông ấy vẫn không chịu xuất hiện, sau này tôi mới ý thức được ông ấy đã chết, tôi đã không còn ba nữa."
Tiêu Ái Nguyệt chua xót trong lòng, cô dùng bàn tay ấm áp xoa lên bờ vai của người kia, ôn nhu an ủi, "Dù có tồn tại không thì chú vẫn luôn hy vọng chị có thể hạnh phúc."
Gió rất to khiến tóc của Từ Phóng Tình có chút lộn xộn, trong ánh mắt có sóng nước lấp lánh đang nhấp nháy, áo cưới màu trắng tỏa ra ánh sáng tựa như thiên sứ rơi xuống nhân gian. Đến tận bây giờ, Tiêu Ái Nguyệt chưa từng thấy qua bộ dáng này của chị ấy, trái tim cô như bị dao đâm trúng, hận không thể thay chị ấy gánh chịu nỗi khổ tương tư này. Qua hồi lâu, Từ Phóng Tình mới tỉnh táo, chị ấy nhắm mắt lại, giọng nói đầy tự trách, "Ông ấy đã cho tôi tất cả nhưng tôi thì lại không hề hay biết gì. Ngày đó, ông ấy đã nói rất nhiều, ông ấy hy vọng có một ngày được chứng kiến tôi lấy chồng, nhìn thấy tôi sống cả đời không sầu đau khổ nhục. Ông ấy nói yêu thương tôi, ông ấy còn ôm lấy đầu tôi và lo sợ một ngày nào đó tôi cũng sẽ vứt bỏ cả thế giới này khi ông ấy không còn ở đây nữa, nhưng Tiêu Ái Nguyệt à, em nhìn đi, tôi không hề vứt bỏ thứ gì cả, không có ông ấy, tôi vẫn có thể sống tốt, nhưng tại sao ông ấy lại nhẫn tâm như vậy, vì sao biết tôi sẽ tuyệt vọng nhưng ông ấy vẫn rời khỏi tôi?"
"Tình Tình..."
"Tôi không biết đó là lần cuối cùng gặp mặt, nếu biết thì tôi đã nguyện ý ở lại bên cạnh ông ấy và nghe ông ấy kể lại tất cả cố sự rồi, một người đàn ông 'thiên sơn vạn thủy' thay đổi cuộc sống 'sầu đau khổ nhục' của con gái. Tiêu Ái Nguyệt, ngày đó tôi không hề ở lại mà đã chạy đến trường học, tôi không phải là đứa con gái tốt." Mặc dù chỉ là một câu cực kỳ đơn giản nhưng lại có thâm tình cùng xót thương vô tận, bi thương đột nhiên xuất hiện trên mặt của Từ Phóng Tình, tuyệt vọng đến độ khiến người ta cảm thấy chua xót, "Tôi hận ông ấy, đau đến mức không muốn sống nữa. Tôi hận ông ấy đến tận xương tủy, hận ông ấy nhưng vẫn muốn hỏi tại sao ông ấy lại giao con gái cho người khác. Tôi đã viết cho ông ấy một phong thư, tôi muốn hỏi ông ấy nỗ lực hết mình vì một người phụ nữ như vậy có đáng không? Đã qua rất nhiều năm rồi, Tiêu Ái Nguyệt, tôi nhớ không rõ nữa. Bây giờ tôi cũng hơn ba mươi tuổi rồi, mỗi lần tỉnh mộng nửa đêm, tôi dường như đã quên mất dáng vẻ của ông ấy rồi. Tôi chỉ nhớ ông ấy đã nắm tay tôi đến trường, trên đường còn nói 'Tình Tình, ba muốn nắm tay con và giao con cho người mà con yêu thương nhất'. Tiêu Ái Nguyệt, vì sao, vì sao ông ấy lại không tuân thủ lời hứa? Em nhìn xem, tôi mặc áo cưới rồi này, em ngây thơ, đáng yêu như thế mà ông ấy lại không chịu gặp mặt chúng ta dù chỉ một lần."
Thành thị tươi đẹp khiến tâm người rung động nhưng cũng làm lòng người đau đớn, nơi này là bóng ma mà cả đời Từ Phóng Tình không buông bỏ được. Tiêu Ái Nguyệt không muốn nhìn thấy chị ấy như vậy nên cũng ghét lây sang thành phố này. Cô nắm thật chặt tay của Từ Phóng Tình rồi cúi đầu hôn lên những ngón tay lạnh giá đó, "Không cần ông ấy nữa, chúng ta không cần ông ấy. Tình Tình, em sẽ tự mình dắt tay chị đi, em sẽ tự tay đưa chị về nhà. Em yêu chị, em sẽ cầu hôn chị ở ngay trước mặt ông ấy, em sẽ nói cho mọi người biết là em sẽ tuân thủ lời hứa cả đời không rời bỏ Từ Phóng Tình, chỉ cần chị còn ở trên đời, chỉ cần chị còn sống, em nguyện ý đánh đổi tất cả, em sẽ không bao giờ rời bỏ chị. Em sẽ không chết trước chị, em không nỡ bỏ chị một mình lẻ loi trơ trọi giữa dòng đời dù chỉ là một giây, Tình Tình, lấy em nha."
Hôn nhân không quan trọng, quá khứ cũng không quan trọng, thứ mà Từ Phóng Tình không thể quên được lại quá nhiều, sự yếu đuối của chị ấy bất ngờ lộ ra trước mặt Tiêu Ái Nguyệt. Cô kéo người kia trở về, mỗi bước đi đều rất kiên quyết.
Chị Lâm lái xe chạy như bay sang một thành phố khác, không hề giải thích dài dòng, tiếng chuông ở giáo đường nhỏ vang lên, buổi hôn lễ này đã được Từ Phóng Tình chuẩn bị tỉ mỉ tựa như truyện cổ tích, cũng là ước mơ tha thiết về tương lai của Tiêu Ái Nguyệt.
Chị ấy đã an bài giáo đường từ bao giờ? Nhưng điều này vốn không hề quan trọng trong hôn nhân. Tiêu Ái Nguyệt không thể đoán được mọi thứ sẽ phát sinh thế nào, cũng chẳng quan tâm là ai chủ động trước hay ai yêu ai hơn, cô cam tâm tình nguyện luân hãm và nguyện ý dùng cả đời mình để đánh cược.
Sau đó hai người lại chạy đến Toà thị chính đăng ký kết hôn, cuối cùng ôm nhau nhảy múa samba ngoài cửa ra vào, người đi đường chào hỏi hai cô, trên mặt đều mang theo vẻ nhiệt tình, thật khó thấy được nét mặt tươi cười của Từ Phóng Tình.
Lúc ăn cơm tối, chị ấy uống không ít rượu, hai người từ nhà hàng đi bộ về khách sạn, sắc mặt của Từ Phóng Tình ửng đỏ, đi đường có hơi liêu xiêu, cô cắn môi mỉm cười, ánh mắt say lòng người nhìn chằm chằm Tiêu Ái Nguyệt, tay câu lấy cổ đối phương, giọng nói ma mị đầy dụ hoặc, "Tiêu Ái Nguyệt, sau này, em chính là vợ của tôi, em dám nhìn lén những người phụ nữ khác thử xem, tôi sẽ lập tức, a..., tôi sẽ lập tức hôn chết em."
Người phụ nữ này uống nhiều quá rồi. Trong mắt Tiêu Ái Nguyệt, chị ấy có chút non nớt đáng yêu. Cô cười không ngậm được mồm sờ lấy khuôn mặt bóng loáng của đối phương, "Hay là đêm nay chúng ta thử xem sao?"
Từ Phóng Tình vò tóc cô đến lệch đầu, trên thân thể dịu dàng vẫn toát ra khí chất bá đạo không quá hòa hợp, chị ấy đã say nên cũng không biết mình đang nói gì, không quản được miệng của mình bèn thoải mái thở ra một hơi, "Tôi đã chuẩn bị xong hôn lễ từ rất lâu rồi nhưng lại sợ em không đến, sợ em không nguyện ý. Tiêu Ái Nguyệt, thời tiết sáng nay làm tôi lạnh muốn chết, nếu em dám nói không nguyện ý, tôi sẽ chơi chết em."
Đôi mắt thâm tình si ngốc bao phủ trên gương mặt mê ly của Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt kinh hỉ như pháo hoa nở rộ trên bầu trời, cô cong môi đỏ lên rồi kéo Từ Phóng Tình vào trong ngực, cũng không thèm để ý ánh mắt hiếu kỳ của người đi đường, bờ môi trực tiếp áp xuống, hung hăng hôn lên cái miệng tinh nghịch đầy bá đạo của người yêu.
Từ Phóng Tình, sau này, chị cũng là vợ của em.