Hai người dìu nhau trở lại khách sạn, Từ Phóng Tình thì thầm suốt dọc đường, nói rất nhiều chuyện liên quan tới việc cử hành hôn lễ, nói cô đã bỏ ra thời gian rất lâu để tìm lễ đường, nói phải đặt làm áo cưới gần hai tháng trời, nói đến miệng đắng lưỡi khô mới bị Tiêu Ái Nguyệt đưa vào phòng tắm nhưng vẫn không quên ôm gương tự luyến, "Ngoại hình của tôi thật là dễ nhìn."
Tiêu Ái Nguyệt mệt mỏi đáp lại, "Em biết chị xinh đẹp, chị cũng rất biết tự luyến."
Từ Phóng Tình quay đầu nhìn người nọ giống như không phân biệt được đối phương là ai, cô đứng cũng không vững liền nghiêng người dựa vào bồn rửa tay, sau đó mỉm cười như đứa bé, ngón tay dựng thẳng lên, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, "Tôi... tôi nói cho em biết, khi tôi còn bé, có rất nhiều người thầm mến tôi, rất nhiều bé trai lẫn bé gái, còn có Mary cũng rất thích tôi, cậu ta còn lén đưa sách cho tôi nữa, tôi nói cho ba biết, ba còn nói cậu ta là người tốt."
Từ Phóng Tình cũng không uống nhiều lắm mà hả? Thế nào lại đem lịch sử đen tối ra rao bán? Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy rất hiếu kì, cô nhớ lại lúc vừa mới ăn cơm ở nhà hàng, hình như chị ấy có uống rượu đỏ, còn có Brandy? Đúng rồi, Từ Phóng Tình đã uống ba loại rượu khác nhau?
Quá vội vàng nên không kịp chuẩn bị, ngày mai Từ Phóng Tình nhất định sẽ hối hận. Tiêu Ái Nguyệt nhìn người phụ nữ yểu xìu trước mặt rồi cười híp mắt mở ứng dụng quay video của điện thoại ra.
"Từ Phóng Tình nữ sĩ, xin hỏi chị yêu ai nhất?"
Từ Phóng Tình xụi lơ nằm trên sofa, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt mê ly, "Điện thoại, lấy điện thoại ra, Tiêu Ái Nguyệt, tôi muốn Tiêu Ái Nguyệt."
"Đúng vậy, đúng vậy, em là Tiêu Ái Nguyệt." Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi quỳ xuống trước mặt người kia, sau đó liếp láp gương mặt được trang điểm trắng nõn hệt như chú cún con, "Tình Tình, em rất thích chị, em thật sự yêu chị lắm, chị có thích em không? Chỉ thích mỗi mình em đúng không?"
Từ Phóng Tình nắm chặt mái tóc dài của người nọ rồi hôn từng tấc dọc theo cổ khiến Tiêu Ái Nguyệt nổi cả da gà. Cô không chịu nổi kỹ thuật hôn mút siêu cao này, bất đắc dĩ nhìn điện thoại đang cầm trong tay, thấy thời gian vẫn còn sớm bèn tận dụng thời cơ giữ lấy cơ thể không an phận của Từ Phóng Tình không cho động đậy, ý đồ xấu nói, "Tình Tình, chúng ta trò chuyện đến sáng được không?"
Lúc này, Từ Phóng Tình càng giống đứa bé, cô không hài lòng nụ hôn của mình bị đánh gãy mới nhíu mày, há miệng cắn lên mặt của người kia. Tiêu Ái Nguyệt 'ui da' né tránh, động tác liên tiếp làm Từ Phóng Tình cười đến cong cả mắt.
Tiêu Ái Nguyệt chưa từng thấy đối phương như thế, tâm lập tức mềm nhũn, cô nuốt nước miếng trong miệng xuống rồi sờ lên gò má của Từ Phóng Tình, "Tình Tình, Tình Tình, Tình Tình, sao chị lại tốt đến vậy?"
Có ít người uống say vào là hệt như chó sói nhưng Từ Phóng Tình lại bất ngờ biến thành một con dê, đáy mắt trong veo ấy căn bản làm người ta không kiềm lòng được, cô duỗi tay về phía trước bắt lấy cánh tay của Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt."
Nghe được người kia gọi mình, cặp mắt của Tiêu Ái Nguyệt sáng rực lên, tưởng người nọ sẽ thổ lộ gì đó nên vội vàng giơ tay lên, sau đó dần dần hướng dẫn, "Lại đây nào, Tình Tình."
Từ Phóng Tình cọ lấy lòng bàn tay của người kia, ngã nghiêng nói, "Em đúng là đồ ngốc."
Tiêu Ái Nguyệt, "....."
Từ Phóng Tình lại bổ sung, "Ngốc muốn chết."
Tiêu Ái Nguyệt xoắn xuýt, "Em không có chỗ nào tốt sao?"
Từ Phóng Tình cười hì hì, "Em đặc biệt nghe lời."
Tay run lên một cái suýt làm rơi điện thoại, Tiêu Ái Nguyệt cuống đến phát khóc, "Chị khen em vài câu đi, tiểu tổ tông à, khen em một cái đi."
Bị ép quá lâu nên đồng chí Tiêu Ái Nguyệt chỉ muốn 'khi dễ' lại người yêu, cơ mà người nào đó đã uống say nên không muốn phối hợp.
Trong mắt Từ Phóng Tình phủ kín một tầng sương mù, động tác cực kì dịu dàng, chậm chạp nói tới nói lui, "Lần đầu tiên nhìn thấy em đã đặc biệt chán ghét em rồi."
Ngày này không thể hàn huyên được nữa rồi! Tiêu Ái Nguyệt giấu bất an trong lòng, nhỏ giọng hỏi, "Lần thứ hai thì sao?"
"Lần thứ hai?" Từ Phóng Tình nhắm mắt lại, trên mặt bắt đầu xuất hiện vẻ chán ghét khó tả, cô nói năng lộn xộn, nhớ gì nói nấy, cũng không đoái hoài tới người khác nghe có hiểu hay không, "Đau, đau quá, chỗ nào cũng đau, đau quá, bà ta làm tôi khóc, tôi đau quá."
Đang nói gì thế? Tiêu Ái Nguyệt ôm chặt eo người yêu vào trong ngực, xúc cảm rất dễ chịu, yêu thích không buông tay, cô vừa đi vừa vuốt ve, "Ừm, đã hết đau chưa, có em ở đây."
Không ngờ Từ Phóng Tình đột nhiên mở to mắt, nước mắt tuôn trào, nức nở nói, "Ba ba, Tình Tình sợ."
Tiêu Ái Nguyệt bị nước mắt của đối phương hù không nhẹ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Từ Phóng Tình khóc. Tiêu Ái Nguyệt như chết lặng, cô không biết mình đã đụng đến chỗ không vui hay vì chị ấy uống quá nhiều nên chỉ có thể ôm đối phương vào trong ngực vuốt ve, lau đi nước mắt rơi đầy trên mặt, giống dỗ dành con gái, "Ngoan nha, Tình Tình đừng sợ, Tình Tình đừng sợ, không có ai dám làm tổn thương chị hết."
"Tôi ghét bà ta." Từ Phóng Tình ôm lấy cô lẩm bẩm, "Đặc biệt chán ghét, bà ta không phải là người tốt."
"Được được được, không phải là người tốt." Tiêu Ái Nguyệt bất chấp dỗ dành, lời gì cũng đều nói ra miệng được, "Em cũng không phải là người tốt, em là bạn gái của chị, là vợ của chị, đừng sợ nữa được không? Có em ở đây rồi, Tình Tình đừng sợ ha. Ngoan."
"Ừm." Từ Phóng Tình cắn lỗ tai của đối phương, nín khóc mỉm cười nói, "Tình Tình không sợ nữa."
Haiz, không biết nên nói gì cho phải. Tiêu Ái Nguyệt ném điện thoại trong tay, sau đó hai người dựa sát vào nhau ngồi trên sofa, cuống họng có chút đắng chát, "Sau này, em sẽ chăm sóc cho chị, ai dám khi dễ chị, em sẽ khiến người đó sống không yên, ai cũng không được, kể cả ba của chị, em sẽ không để cho ông ấy ăn hiếp chị đâu. Chị nói chị không mong Khang Thụy Lệ chết, đó là chuyện của chị, dù sao thì em cũng không muốn nhìn thấy bà ta. Nếu bà ta muốn sống thì phải cách xa chị ra một chút, chị là bảo bối của em, bà ta không được khi dễ chị, nếu bà ta dám làm gì chị thì em sẽ lập tức cùng bà ta đồng quy vu tận."
Lời này là nói thật, Tiêu Ái Nguyệt nhớ Từ Phóng Tình đã từng nói một câu như vậy. Cô không làm được chuyện khiến Từ Phóng Tình không vui, ngay cả chuyện của Khang Thụy Lệ cũng sẽ tiếp thu ý kiến của Từ Phóng Tình trước, nhưng bây giờ chị ấy đang mơ mơ màng màng, cái gì cũng không nghe lọt, chỉ bắt lấy ba chữ Khang Thụy Lệ trong lời nói của cô, sau đó chị ấy lắc người một cái rồi úp mặt vào ngực của Tiêu Ái Nguyệt rồi thầm nói gì đó hồi lâu khiến cho hai 'nụ hoa nhỏ' trước ngực cô cứng hết cả lên. Tiêu Ái Nguyệt bóp mặt người kia một cái, khó thở nói, "Tình Tình, chị có đang giả say không?"
Từ Phóng Tình không đáp lời, chỉ tập trung hôn dọc theo lỗ tai của cô, trên đường mút ra vô số dấu hôn, âm thanh rất nhẹ, hầu như không thể nghe được, "Có phải em muốn tôi làm em vui vẻ?"
Tiêu Ái Nguyệt hơi thất thần, cô nhắm mắt trầm luân trong sự nhiệt tình của đối phương. Từ Phóng Tình mút lấy đầu lưỡi của cô rồi đặt cô nằm xuống bên dưới, sau đó lại đưa tay cởi quần áo của mình, đầu lưỡi liếm láp thân thể Tiêu Ái Nguyệt nửa ngày, thấy cô không trả lời thì đột nhiên ngẩng đầu thắc mắc, "Em không vui sao?"
Người phụ nữ này muốn hành hạ chết người sao? Tiêu Ái Nguyệt ngồi dậy, nửa ôm nửa kéo người nọ đến bên giường, "Vui chứ, vui đến mức nằm mơ cũng cười đến tỉnh."
Hai người cùng nhau ngã xuống giường, Từ Phóng Tình vừa tắm xong nên trên người có mùi sữa thơm thơm hệt như Tiêu Ái Nguyệt. Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận đặt thân thể của người yêu xuống, tiếp đó đẩy hai chân của chị ấy ra rồi lại nhích xuống một chút để hôn bắp đùi trong.
Từ Phóng Tình run rẩy một lúc, cô cảm giác được đầu lưỡi trơn mềm đang dao động ở chỗ 'nhạy cảm' của bản thân, giữa lúc tỉnh tỉnh mê mê, phản ứng có hơi kinh ngạc, "Ừm?"
Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu giữ chặt cơ thể của đối phương rồi đỡ người kia ngồi dậy hôn môi. Đầu lưỡi hai người hoàn mỹ hòa quyện lấy nhau, Từ Phóng Tình đáp lại rất nhiệt liệt, Tiêu Ái Nguyệt nếm được hương vị trong miệng đối phương lại càng thêm liều mạng đảo quanh đầu lưỡi. Hai người có qua có lại ra không ít mồ hôi, thân thể Tiêu Ái Nguyệt nóng muốn chết nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, cô đưa tay hướng xuống sờ lên chỗ 'ướt át, trơn bóng' giữa hai chân của Từ Phóng Tình, song bên trong lại khô hạn vô cùng. Người phụ nữ này đã uống say đến vậy nhưng lúc động tình lại cực kỳ chậm chạp chẳng khác gì trước đây. Tiêu Ái Nguyệt cười một tiếng, thở dài nói, "Em thật hết cách với chị."
Cô nhích người xuống phía dưới rồi hôn lên hai bên cánh hoa xinh đẹp, Từ Phóng Tình theo bản năng lùi về sau để tránh. Đây không phải là lần đầu Tiêu Ái Nguyệt quan hệ bằng miệng nên khi trông thấy phản ứng đột ngột tránh né kia thì có hơi ngạc nhiên, cô vội vàng dừng động tác miệng lại, sau đó đứng lên dỗ dành, "Sao thế? Tình Tình, sao vậy?"
Có lẽ Từ Phóng Tình vẫn còn một phần ý thức, sắc mặt đỏ đến dọa người, mũi óng ánh vết mồ hôi, cả người thoạt nhìn giống con lão hổ sinh khí. Cô đưa tay đánh vào một bên mặt của Tiêu Ái Nguyệt, "Em cắn tôi!"
"Em cắn chị hồi nào?' Tiêu Ái Nguyệt dở khóc dở cười bắt lấy cánh tay không an phận kia ép xuống dưới thân thể, "Em muốn làm cho chị cảm thấy thật dễ chịu, chị nói xem, em cắn chị lúc nào?"
Lão hổ uống nhiều quá nên đầu óc không có Logic, cô nghiêng đầu nhìn người nọ mấy giây, sau đó lại từ từ nằm xuống, "Tôi cảm thấy em cố ý chuốc say tôi."
Chị cũng biết mình uống nhiều quá hả? Lúc này không khi dễ thì còn đợi đến khi nào? Tiêu Ái Nguyệt Thừa thế xông lên làm Từ Phóng Tình trở tay không kịp. Cô chầm chậm đưa xúc tu lên bộ ngực của đối phương, ngón tay nhẹ nhàng bóp lấy hai đầu v*, chỉ chốc lát khiến chúng lập tức dựng đứng lên. Bộ ngực trắng nõn của Từ Phóng Tình vô cùng xinh đẹp, mê người vạn phần. Tiêu Ái Nguyệt nhìn hai nụ hoa nhỏ chớm nở rồi há mồm ngậm lấy một cái vào trong miệng. Cô biến thân thể của người yêu trở thành sân chơi của mình, vừa dạo vừa mút, lưu luyến quên lối về.
Từ Phóng Tình bị trêu chọc cũng dần hòa tan, cô bấn loạn hờn dỗi cắn vào bờ vai của đối phương, hận người kia vẫn còn mặc quần áo nên ngón tay bèn múa loạn cởi đồ ra. Tiêu Ái Nguyệt ôm lấy người yêu, cô vốn nghĩ sẽ ép chị ấy vào khuôn khổ nhưng khi nhìn thấy chị ấy mất kiên nhẫn, cô liền ngoan ngoãn tự cởi quần áo ra. Thời điểm thân thể bóng loáng nóng rực dán vào nhau mới phát hiện cơ thể của Từ Phóng Tình đã bắt đầu nóng lên, đây là biểu hiện của động tình. Tiêu Ái Nguyệt không hề cố kỵ, cắn răng liếm bờ môi ướt át.
Uống nhiều rượu sẽ khiến 'bé con' phát nhiệt, có lẽ vì chất cồn nên Từ Phóng Tình đã hoàn toàn mất khống chế, cô kéo tóc của người kia rồi tức giận lẩm bẩm, "Không cho cắn."
"Không cắn, không cắn." Tiêu Ái Nguyệt thề lời son sắt, cô di chuyển thân thể xuống dưới, bờ môi ngậm lấy 'huyệt nhỏ' bóng loáng của Từ Phóng Tình, đầu lưỡi linh hoạt đẩy vào bên trong khiến chị ấy bị kích thích, hai chân chụm lại kẹp lấy đầu cô. Tiêu Ái Nguyệt thích hương vị này nên đương nhiên cũng mặc kệ đối phương làm ra tư thế khiến mình không thoải mái, cô vẫn không chịu rút cái lưỡi ướt át ra ngoài mà còn nhẹ nhàng liếm láp cho đến khi bên trong hoàn toàn ướt đẫm, hai bên cằm đều là chất dịch của Từ Phóng Tình.
Toàn bộ thần trí của Từ Phóng Tình cũng bắt đầu hoảng loạn, gương mặt tinh xảo tràn đầy giã sắc, eo thon, chi mềm không tưởng nổi, thân thể mềm mại toàn là dấu hôn. Cô bắt lấy bàn tay đang nhào nặn trên người mình của Tiêu Ái Nguyệt, cổ họng khàn khàn, "Tôi khó chịu quá."
Tiêu Ái Nguyệt nâng người lên vùi mặt vào cổ của Từ Phóng Tình, hai chân trắng nõn cọ vào giữa hai chân đối phương, không ngừng ma sát, "Tình Tình ngoan, em sẽ lập tức khiến chị dễ chịu."