Nói không cảm động là chuyện không thể, Quý Văn Việt là ai? Ba của chị ấy là người đã cùng Trần Vãn Thăng gầy dựng sự nghiệp, một nhân vật tinh anh như thế lại chạy đến miếu nhỏ của Tiêu Ái Nguyệt ở, không bàn đến chuyện hồi báo, phần tình nghĩa này thật to lớn.
Ngày hôm sau, đối phương lập tức đến công ty trình diện, chẳng những Bì Lợi bị kinh hãi, thời điểm Quý Văn Việt mang giày cao gót đến bộ phận nhân sự nhận chức, toàn bộ 'Tiêu thị' đều bị náo loạn.
Đầu tiên là giám đốc kinh doanh bắt đầu tái xanh, sắc mặt rất khó coi, sau khi bắt tay với Quý Văn Việt, gã liền đến văn phòng của Tiêu Ái Nguyệt xin nghỉ, đúng lúc Quý Văn Việt cũng có mặt ở đó mới lên tiếng nói dăm ba câu, "Tôi tới công ty là để rèn luyện bản thân, không có ý định cạnh tranh với anh, xin tổng giám đốc Lâm cứ yên tâm."
"Đương nhiên, đương nhiên." Tổng giám đốc Lâm kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng trả lời, "Bà chủ Quý có đại nghiệp to lớn như thế, đương nhiên sẽ chướng mắt công ty nhỏ của chúng tôi, bất quá cô đã tới rồi thì chúng ta sẽ là đồng nghiệp, tôi đại diện cho phòng sales hoan nghênh cô, sau này mọi người hợp tác vui vẻ nhé. Cô cũng đừng gọi tôi là giám đốc, gọi Lão Lâm là được rồi. Tổng giám đốc Tiêu, dạo này nhà tôi quả thật có chút chuyện nên tôi xin phép nghỉ vài ngày, tuần sau sẽ quay lại làm việc, cô thấy thế nào?"
Tổng giám đốc Lâm là nguyên lão theo chân Từ Phóng Tình phấn đấu xây dựng cơ nghiệp mà trước đó chị ấy đã từng đề cập với cô. Tổng giám đốc Lâm là người không mạnh về thế tấn công nhưng thắng ở việc phòng thủ, là người ngay thẳng, đáng tin cậy. Lần này, công ty bị cướp khách hàng, tổng giám đốc Lâm cũng tiều tụy đi không ít, Tiêu Ái Nguyệt nhìn ở trong mắt, đương nhiên hiểu rõ tâm tình của gã bèn cười cười an ủi, "Tổng giám đốc Lâm, chị Việt là bạn của tôi và tổng giám đốc Từ, sau này cũng có thể sẽ trở thành cổ đông của công ty chúng ta. Mấy ngày nay tôi đã thương lượng với luật sư, nếu các vị lãnh đạo cấp cao đồng ý, tôi muốn thử để nhân viên giữ một ít cổ phần. Tổng giám đốc Lâm trở về nghỉ ngơi cho thật tốt đi, nhân tiện suy nghĩ có muốn giữ cổ phần không, công ty lúc này tương đối bận rộn, vất vả cho anh rồi."
"Có nhiều người đi ăn máng khác lắm sao?" Nhìn bóng lưng dần xa của tổng giám đốc Lâm, Quý Văn Việt dò hỏi, "Nhân viên giữ cổ phần sẽ có nguy hiểm nhất định, cô đã suy nghĩ kỹ càng rồi chứ?"
"Chị Việt, haiz, tổng giám đốc Quý, nếu chị không ngại, tôi gọi chị là chị Việt được không?" Dưới ánh mắt kiên định của Quý Văn Việt, Tiêu Ái Nguyệt cười khổ thổ lộ hết mọi khốn cảnh trước mắt của 'Tiêu thị', "Tôi liên tục nhận được ba email nghỉ việc và mấy lá đơn giấy xin nghỉ, họ đều là lãnh đạo cấp cao của công ty. Tôi hiểu tại sao họ lại lựa chọn như vậy, công ty quả thực đã xảy ra chút vấn đề, có người ác ý giựt đơn hàng, tôi đã gọi điện cho mấy vị khách đó nhưng gọi mãi cũng không được, tôi cũng đã đến tận công ty của khách nhưng chẳng có ai chịu gặp. Bây giờ muốn khai thác thị trường và khách hàng mới cũng không gấp được, công ty có nhiều người bỏ chạy như vậy, tôi chỉ có thể nghĩ ra cách này thôi, ít ra có thể giữ lại vài lãnh đạo cấp cao."
"Cô đưa địa chỉ của công ty khách hàng cho tôi." Quý Văn Việt khàn khàn nói nhỏ bên tai cô, trên người như có như không tản ra ánh sáng mê người, "Để tôi đi chăm sóc họ."
"Tôi đi chung với chị." Tiêu Ái Nguyệt đứng lên cầm lấy khoác trên ghế, "Đi thôi nào chị Việt."
Trong ngành này, danh tiếng của Tiêu Ái Nguyệt đương nhiên không lớn bằng Quý Văn Việt, hai người tiên phong chạy đến chỗ công ty có lượng đơn hàng giảm nhiều nhất, tiếp tân trông thấy Tiêu Ái Nguyệt bèn bày ra thái độ hờ hững, "Giám đốc của chúng tôi nói không muốn gặp cô."
Vấn đề vượt xa tưởng tượng của Quý Văn Việt, Tiêu Ái Nguyệt chưa từng gặp qua ông chủ ở đây, cô cũng không nghĩ sẽ dứt khoát bị cự tuyệt ngoài cửa như vậy. Đôi mi thanh tú của Quý Văn Việt khẽ nhíu lại, cô móc trong ví tiền ra một tấm danh thiếp, "Phiền cô giúp tôi chuyển cái này cho giám đốc, nói là nhân viên nghiệp vụ của Tiêu thị - Quý Văn Việt muốn gặp."
Danh thiếp của cô ghi rõ dòng chữ 'cố vấn tập đoàn Áo Phỉ', tiếp tân nghe cô tự giới thiệu lại là Tiêu thị, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không coi đối phương ra gì, chỉ gật đầu nói, "Vậy các cô ngồi ở phòng khách chờ một chút đi."
Chờ một phát hơn hai tiếng, Quý Văn Việt nhìn đồng hồ một lúc mới phối hợp gọi điện thoại cho vị giám đốc kia, có thể là do số điện thoại lạ nên một hồi lâu đối phương mới nghe máy. Quý Văn Việt không để bụng, cô chỉ là nhàn nhạt trần thuật lại sự tình khiến đối phương có chút quẫn bách, "Tôi là Quý Văn Việt, anh đã nghe qua rồi chứ? Đúng rồi, là con gái của Quý Phàm, giám đốc Vương bận rộn đến vậy sao? Không sao, anh cứ làm việc của anh đi, chỉ là tôi và tổng giám đốc Tiêu ngồi đợi anh họp đã lâu, nhân viên của quý công ty cũng nên mang chút cà phê cho chúng tôi mới phải, 'Tiêu thị' của chúng tôi tuy nhỏ nhưng cũng không đến mức uống không nổi cà phê."
Cú điện thoại này khiến Tiêu Ái Nguyệt mở rộng tầm mắt. Quý Văn Việt ngấm ngầm phỉ nhổ lại còn làm cho đối phương không có lý do phản kích, năng lực giao tiếp này đúng là khiến người ta không khỏi líu lưỡi.
Cúp điện thoại rồi lại đợi thêm vài phút thì có một gã đàn ông trung niên để tóc Địa Trung Hải vội vàng chạy ra khỏi phòng họp, trên mặt gã mang theo vẻ áy náy, vừa khom lưng xin lỗi vừa nói, "Thất lễ, thất lễ, hôm nay giám đốc của chúng tôi không có ở công ty nên tiếp tân không thể tìm được. Tôi là thư ký của anh ta, tôi họ Trương, hay là hai cô vào văn phòng giám đốc chờ nhé, anh ta đang trên đường trở về, thật sự thất lễ quá."
Tiêu Ái Nguyệt thoáng nhìn qua Quý Văn Việt, thấy chị ấy vẫn giữ im lặng nhưng ngay sau đó lại trừng đôi mắt đẹp lộ ra hàn ý, "Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi thôi, tiếp tân của quý công ty sơ sẩy nên đã lãng phí thời gian và tiền máy lạnh từ sáng đến trưa, nhưng chuyện đó cũng chẳng sao, chỉ là tổng giám đốc Tiêu của chúng tôi một ngày bận trăm công ngàn việc lại bị các anh đối đãi như thế, phải chăng thật sự không có thành ý?"
Lần đầu tiên Tiêu Ái Nguyệt trông thấy Quý Văn Việt hùng hổ dọa người, trong lòng có không ít rung động. Thư ký Trương đuối lý gãi gãi cái trán, cười làm lành, "Quý tiểu thư, tổng giám đốc Tiêu, đợi lát nữa giám đốc trở về nhất định sẽ cho các cô một lời giải thích hợp lý."
Quý Văn Việt tới cửa thảo phạt, giám đốc Vương hơn năm mươi tuổi quả thực đã vội vàng chạy về, gã nhìn thấy đối phương liền trợn cả mắt lên, miệng nói vài lời nịnh nọt khen ba của tổng giám đốc Quý nhưng lại bị cô vô tình cắt ngang, sau đó trực tiếp ném ra đơn đặt hàng của Tiêu thị rồi hỏi gã vì sao đổi ý hủy đơn.
Giám đốc Vương là một lão hồ ly, gã lập tức trốn tránh trách nhiệm và kéo người phụ trách mua hàng ra chết thay. Người phụ trách mua hàng đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu chứng minh Tiêu thị cung cấp vật liệu kém chất lượng, bên họ cũng đã trao đổi với người phụ trách của Tiêu thị về vấn đề chất lượng này, song vẫn không có đáp án. Do thành phẩm của công ty họ xuất ra nước ngoài, yêu cầu chất lượng vô cùng nghiêm ngặt, vậy nên họ mới đổi nơi mua khác. Tiêu Ái Nguyệt xem bảng báo cáo chất lượng rồi rỉ tai Quý Văn Việt vài lời, Quý Văn Việt gật đầu, giản lược rõ mối liên hệ lợi hại trong đó, "Nếu như là vì vấn đề này thì công ty của chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn và sẽ bù tiền, hy vọng giám đốc Vương có thể cho Tiêu thị của chúng tôi thêm một cơ hội. Trong vòng một tuần lễ, tôi sẽ hồi phục mọi chuyện ổn thỏa cho anh. Tôi hiểu lý do anh rút đơn hàng, tổng giám đốc Tiêu của chúng tôi cũng nguyện ý gánh chịu một phần tổn thất. Giám đốc, anh đã hợp tác với chúng tôi lâu như vậy rồi, nếu chuyện này có thể 'chuyện lớn hóa nhỏ' cho thấy anh chính là một thương nhân thành tín lại quân tử trượng nghĩa, chúng tôi rất vinh hạnh khi cùng anh hợp tác."
Lời tâng bốc làm giám đốc Vương cười như nở hoa trong bụng. Thân phận và mỹ mạo của Quý Văn Việt bày ở trước mặt, gã rộng lượng cười nói, "Quý tiểu thư đã tự mình ra mặt, việc này tôi sẽ toàn quyền phụ trách, sau này cô cứ trực tiếp bàn bạc với tôi là được rồi, chỉ cần cô có thể bảo chứng chất lượng sản phẩm thì đơn đặt hàng sẽ mãi mãi là của Tiêu thị."
Quý Văn Việt chỉ nói dăm ba câu đã dụ dỗ gã thành như vậy làm Tiêu Ái Nguyệt vô cùng cảm khái. Hai người trực tiếp lái xe đến xưởng nhà mình, lúc xe ngừng dưới lầu, Quý Văn Việt đột nhiên thay đổi chú ý, "Tôi đi lên trước, tổng giám đốc Tiêu ở dưới đi."
Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt, "Không đi cùng sao?"
Quý Văn Việt kiên nhẫn giải thích, "Cô là người phụ trách của công ty chúng ta, nếu càng huy động nhân lực thì càng trở nên bị động. Cô nhìn thái độ của giám đốc Vương đi, không thể kết luận sớm rằng chúng ta bị cướp đơn hàng được, có khả năng vấn đề không phải do công ty họ. Tổng giám đốc Tiêu, cô ở lại đây đợi đi."
Phân tích rất thấu triệt, Tiêu Ái Nguyệt gật đầu nói đùa, "Chị Việt, sao bây giờ chị lại coi tôi như là trai đẹp để tâng bốc rồi?"
"Chơi cờ tướng là vậy đó. " Quý Văn Việt mở dây an toàn cười nói, "Người tiên phong đương nhiên là lính giỏi và tướng tài của chúng ta rồi."
Quý Văn Việt có ưu thế về EQ cùng gia thế, Tiêu Ái Nguyệt mãi mãi cũng không sánh bằng, cô chỉ có thế mạnh duy nhất ở chỗ giỏi về cách dùng người, đồng thời rất biết nắm bắt cơ hội. Cô suy nghĩ lung tung một hồi lâu, đợi đến khi Quý Văn Việt quay lại, thấy sắc mặt của người kia không tốt lắm liền hỏi, "Tình huống như thế nào?"
"Chúng ta đoán không lầm, công ty này có vấn đề."
Ô tô chạy vù đi, Quý Văn Việt nói với Tiêu Ái Nguyệt một chút về vấn đề cô vừa mới phát hiện khiến sắc mặt hai người càng ngày càng kém. Lúc này, Tiêu Ái Nguyệt mới chính thức xác định mình bị người ta ám hại. Quý Văn Việt không an ủi, cô nhanh chóng đuổi Tiêu Ái Nguyệt về, còn mình sẽ đi gặp thêm vài công ty khác.
Tiêu Ái Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ quay về công ty chính, cô nghĩ đến lời giám đốc Vương kia đã nói có bàn bạc với nội bộ trong công ty nhưng nửa ngày vẫn không nghĩ ra, lúc đang suy nghĩ liền thấy Bì Lợi đang nhìn đông nhìn tây phất tay gọi cô ngoài cửa phòng làm việc.
"Thế nào?" Tiêu Ái Nguyệt cởi áo khoác xuống, sầu não uất ức hỏi, "Chuyện gì?"
Bì Lợi ngược lại mặt mũi tràn đầy gió xuân, "Có người nhận làm giám đốc tài chính rồi."
Tiêu Ái Nguyệt không có biểu tình gì, "Cô tự xử là được rồi."
"Không đúng, tổng giám đốc Tiêu." Bì Lợi thấy người kia không có hứng bèn vội vàng nói, "Chị biết cục trưởng An Khánh Tây của cục XX không? Người lần này nhận làm chính là con gái của ông ta – tên là An Cửu Cửu, cô ta có gửi cho tôi một đống lớn văn bằng và giấy chứng nhận, tôi cảm thấy với điều kiện của cô ta sẽ không đến mức hạ mình đến công ty của chúng ta..."
"Xoạt" Tiêu Ái Nguyệt vứt văn kiện, mặt đầy oán giận, "Bì Lợi, cô muốn chọc tức tôi đúng không?"
"Ha ha ha." Bì Lợi thấy tinh thần tỉnh táo của đối phương, không những không giận mà còn cười, "Chị nghe tôi nói hết đã. Tôi cảm thấy An Cửu Cửu không thích hợp nên đã điều tra cô ta liền phát hiện cô ta trước đó là đồng nghiệp của chị đấy. Cô ta đã làm thư ký cho tổng giám đốc Quý mấy năm rồi. Thời điểm tổng giám đốc Quý từ chức, cô ta cũng xin nghỉ luôn. Bây giờ, tổng giám đốc Quý vừa mới tới công ty của chúng ta thì cô ta đã lập tức chạy theo. Chị có cảm thấy lạ không? Cho nên tôi mới tìm chị đây, nhận một 'quan nhị đại' vào công ty của chúng ta, đừng nói cái khác mà là luôn có thể có chút tác dụng, hay chị đàm phán với cô ta đi, biết đâu cô ta còn cảm tạ chị nữa không chừng."
Thư ký Tiểu An, Tiêu Ái Nguyệt mơ hồ có chút ấn tượng, hình như lúc tốt nghiệp trung học, cô ta đã là 'phú nhị đại' của công ty Thịnh Truyền, không ngờ bây giờ lại còn là 'quan nhị đại'. Cô nắm chặt con chuột tay thật chặt, "Để tôi hỏi chị Việt xem chị ấy có ngại không."
Bì Lợi giật mình, "Cần hỏi sao?"
Tiêu Ái Nguyệt trừng cô một cái, "Ra ngoài, ra ngoài, đúng rồi, giúp tôi điều tra chính sách chất lượng sản phẩm của công ty KOK nhé."
Bì Lợi khó hiểu đóng cửa đi ra. Tiêu Ái Nguyệt gọi điện cho Quý Văn Việt trực tiếp hỏi chị ấy có ý kiến gì với việc công ty tuyển dụng An Cửu Cửu không, bên kia ngược lại biểu thị không thèm để ý, tùy cô xử lý.
Thái độ này sẽ làm đau lòng đồng chí Tiểu An a. Tiêu Ái Nguyệt cúp điện thoại, sau đó bảo Bì Lợi nhanh chóng liên lạc với An Cửu Cửu lập tức hẹn thời gian gặp mặt, ba giờ chiều ở một quán cà phê.
Ba giờ, hai người ngồi đối diện, Tiêu Ái Nguyệt vốn không muốn tăng thêm bất cứ phiền phức nào cho Quý Văn Việt nên đã cố ý làm khó dễ An Cửu Cửu, "Bạn Tiểu An, mặc dù cô có CPA và giấy chứng nhận CMA (*), nhưng cô hoàn toàn không có kinh nghiệm nên không quá phù hợp với yêu cầu của công ty chúng tôi."
(*) CPA (Certified Public Accountants): là chứng chỉ dùng để chỉ những kiểm toán viên có trình độ được chứng nhận trên toàn cầu. CPA được xem như là một cố vấn tài chính chuyên nghiệp cho các cá nhân, doanh nghiệp.
(*) CMA (Certified Management Accountant) là bằng chứng xác nhận khả năng chuyên môn sâu về Kế toán quản trị và Quản trị tài chính, được cấp bởi Hiệp Hội Kế Toán Quản Trị Hoa Kỳ IMA (Institute of Management Accountants).
Mái tóc dài của Tiểu An rủ xuống làm nổi bật lên khuôn mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn, xinh xắn, đáng yêu, ánh mắt kiên định, nghiêm túc nói, "Đồng chí Tiểu Tiêu, cô không thể đối xử với tôi như vậy, chúng ta còn có tình cách mạng hữu nghị mà, nếu không thì cô cứ tùy tiện giúp tôi an bài một chỗ nào đó cũng được, cô có thiếu thư ký không?"
Tiêu Ái Nguyệt nhếch khóe miệng, giả ý cho cô một cơ hội, "Nếu không thì cô giúp tôi một chuyện được không? Ba của cô... có thể giúp tôi điều tra vài công ty bên Bộ Công Thương không?"
"Điều tra cái gì?" Tiểu An đau đầu suy tính mấy giây.
"Tôi hoài nghi có người bán hàng giả cho tôi." Tiêu Ái Nguyệt mỉm cười, trong lúc vô hình khiến cho người ta cảm nhận được vẻ u ám, "Hôm nay, tôi và chị Việt đã đến mấy công ty kia, chị Việt nói họ rất cẩn thận, nhưng trong khi nói chuyện đã lộ ra sơ hở, hành vi giảo hoạt. Hôm nay, chị Việt còn bị họ chọc tức nữa, tôi cho cô cơ hội biểu hiệu đó, có làm không?"
Lần này đến phiên Tiểu An mỉm cười. Khóe miệng cong một đường thật sâu, nụ cười thản nhiên càng lúc càng tươi, cuối cùng nhịn không được phá lên cười to nhưng lại che miệng không dám phát ra tiếng, toàn thân cô chấn động, hai vai đều đang run rẩy, chẳng khác gì bệnh nhân tâm thần, "Cô không sao chứ?"
Tiểu An khoát tay, cười một hồi lâu mới dừng lại, trên mặt vẫn còn ửng hồng, khéo léo nói, "Tôi vừa nghĩ đến chuyện người bình tĩnh như chị ấy mà cũng có thể bị người khác chọc tức đã cảm thấy thật buồn cười, ha ha ha, cô không biết đó thôi, tôi còn chưa nhìn thấy chị ấy tức giận đâu." An Cửu Cửu nói xong liền cầm lấy chiếc muỗng nhỏ chậm rãi khuấy cà phê trong ly, không biết cô đang nói cho Tiêu Ái Nguyệt nghe hay tự nói cho bản thân mình nghe, đột nhiên hạ giọng, "Nhưng tôi không thích nhìn thấy chị ấy nổi giận."