Tiêu Ái Nguyệt không có ngu như vậy, cô đoán hôm nay Khang Thụy Lệ tới tận cửa nhất định có liên quan đến chuyện cô muốn đi Bắc Kinh tìm Tần Thất Tuyệt. Bì Lợi là nội gian tri kỷ của Từ Phóng Tình, chắc chắn là cô ta tiết lộ tin tức cho chị ấy biết. Nếu chị ấy thông báo cho Khang Thụy Lệ đến tìm mình, vậy tại sao bà ta lại vòng vo muốn kéo Từ Phóng Tình vào làm gì? Nhất định không phải là vì muốn uống trà đâu nhỉ?
Nghĩ tới đây, Tiêu Ái Nguyệt chống cằm, mặt mũi đầy lo lắng, "Bà nói đúng, tôi không hiểu nhiều, kêu chị ấy đến đây cũng tốt."
Từ Phóng Tình bị Tiêu Ái Nguyệt gọi điện thoại triệu hồi đến công ty. Khang Thụy Lệ vẫn ngồi ở vị trí thượng đẳng, bà ưu nhã vuốt ly trà sứ trong tay, sau đó lơ đãng hớp nhẹ hai ngụm rồi hững hờ ngẩng đầu nhìn Từ Phóng Tình chăm chú, châm ngòi nói, "Xem ra bảo bối của con không hiểu cái gì gọi là hợp tác kinh doanh."
Từ Phóng Tình không thèm để ý, cô nhíu mày đi đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt đánh giá từ trên xuống dưới rồi cắn môi cười khổ, thấy tinh thần đối phương không đúng lắm nên liền hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, em không sao chứ?"
Giọng nói uy nghiêm lại bá đạo, Tiêu Ái Nguyệt rũ mắt xuống, có vẻ là đang nói chuyện, lại như đang lầm bầm lầu bầu, qua loa nói, "Em OK mà."
Từ Phóng Tình quay đầu nhìn Khang Thụy Lệ với vẻ đầy hứng thú, ánh mắt lấp lóe có hơi nghi hoặc, "Cũng may hai người không đánh nhau."
"Cũng không hẳn." Khang Thụy Lệ nghiền ngẫm bày tỏ thái độ, "Vừa mới chuẩn bị động thủ."
Từ Phóng Tình bày ra biểu cảm nhàm chán, "Đủ rồi."
"Chưa đủ." Khang Thụy Lệ híp ánh mắt khiêu khích lại, cười nói một câu đầy ý vị sâu xa, "Cô ta như con chó trung thành với chủ vậy. Ta đã chuẩn bị cho con một phần quà, con nói chung cư bên Houston hay biệt thự ở Thượng Hải chứa đựng ký ức tươi đẹp của con nhiều hơn, chắc hẳn chó của con sẽ thích lắm nhỉ."
"Đây chính là chiêu mới của bà sao?" Sắc mặt của Từ Phóng Tình rất khó coi, đôi môi ướt át kiều diễm lộ ra ngữ khí không khách sáo, sự kiên nhẫn của cô đã hoàn toàn bị Khang Thụy Lệ bào mòn, con ngươi ngập lửa nhìn thẳng vào mặt Khang Thụy Lệ, rõ ràng là Tiêu Ái Nguyệt gọi điện kêu cô đến nhưng cô lại mắng Khang Thụy Lệ một chập, "Muốn hợp tác thì phải giữ quy tắc, nếu không thì xéo đi, chơi châm ngòi ly gián làm gì? Đúng là nhàm chán đến cực độ, bà không hiểu sao, chẳng lẽ bà thật sự không hiểu? Tiêu Ái Nguyệt không có kinh nghiệm trong công việc, bà không hợp tác, chúng tôi cũng không hề bị tổn thất gì, tôi có thể nuôi em ấy. Tôi biết bà đang nghĩ gì, từ khi nào bà lại trở nên bó tay bó chân như thế? Không, không đúng, bà vẫn luôn như vậy nên mới bị thuộc hạ vạch tội."
"Cám ơn đã khích lệ." Đáy mắt Khang Thụy Lệ nhanh chóng hiện ra một màu u ám, rõ ràng đang tức giận nhưng vẫn chu toàn nói với Từ Phóng Tình, "Ta đã nói chuyện với chó của con mấy mươi phút rồi. Sammi, ngay cả bạn gái cũng bị con tính kế, quả nhiên con rất yêu cô ta."
Câu nói châm ngòi, câu nói bất thiện. Khang Thụy Lệ nói cũng đúng, Từ Phóng Tình thật sự đã tính kế với Tiêu Ái Nguyệt. Cô âm thầm đến Mỹ giải quyết xong chuyện của Khang Thụy Lệ không có nghĩa là cô không có tính toán. Cô giật dây Tiêu Ái Nguyệt đi bàn hợp đồng nhưng bản thân lại rao bán mảnh đất. Với mạch suy nghĩ này, nếu Tiêu Ái Nguyệt không phải là bạn gái của cô thì mọi chuyện phát sinh hôm nay đều thay đổi ý nghĩa.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy buồn bã trong lòng, một khi niềm tin đã bị thiêu phá thì dù có giãy giụa thế nào cũng không thay đổi gì được. Cô rủ xuống tầm mắt, do dự nói, "Hai chúng tôi đều chưa hoàn toàn quyết định."
Như bị nghẹn ở cổ họng, nuối không trôi, nhả cũng chẳng ra. Từ Phóng Tình nhíu mày muốn làm rõ ý tứ trong lời nói, "Hai chúng tôi? Hai người?"
Người quá thông minh luôn khiến người khác không có chỗ trốn. Từ Phóng Tình rất thông minh, Tiêu Ái Nguyệt chỉ nói ngắn gọn hai câu, cô đã lập tức nhận ra có chỗ không thích hợp, nhưng như vậy thì thế nào?
Tiêu Ái Nguyệt quả thật đã bị Khang Thụy Lệ ảnh hưởng, cô không giải thích suy nghĩ quyết định hợp tác của bản thân mà chỉ trực tiếp biểu thị, "Đúng."
Sự bất lực và thất vọng xâm chiếm toàn bộ cơ thể, Từ Phóng Tình không đau đầu vì sự quấy nhiễu từ bên ngoài mà bất lực bởi người bên gối không chịu phối hợp. Cô đã bỏ ra thời gian dài để đàm phán thành công điều kiện với Khang Thụy Lệ. Cô có thể tha thứ cho sự tùy hứng của Khang Thụy Lệ, cũng có thể bao dung cho tính bướng bỉnh của Tiêu Ái Nguyệt, nhưng cô không thể chấp nhận thất bại. Nét mặt của cô rất lạnh lùng, lúc nói chuyện không hề chừa khoảng nghỉ, "Tiêu Ái Nguyệt, người chịu uất ức trên thế giới này không chỉ có mình em, nhưng nếu chỉ có mỗi mình em trì độn mãi không chịu bước đi thì tôi sẽ không đợi em nữa, em tự mà giải quyết cho tốt."
"Rầm" một tiếng đóng sập cửa. Khang Thụy Lệ thấy toàn bộ quá trình, đôi môi mím chặt cuối cùng cũng cong lên. Bà mỉa mai nhìn Tiêu Ái Nguyệt cười, vui sướng đứng lên nói, "Sammi luôn cho là ta đánh giá cao bản thân, kỳ thật không phải vậy, là nó đã đánh giá quá cao tình cảm của nó đối với cô. Ta đã mang hợp đồng đến và ủy thác cho cô làm người đại diện cộng thêm chút tiền phí rất khả quan. Đừng nhìn ta như vậy, không phải ta đến để cãi nhau với cô, lúc đầu ta cũng không có ý định giao cho bọn họ, nhưng đã có người ngu xuẩn như cô mở đường thử nghiệm nên ta rất yên tâm."
Có lẽ từ lúc vừa mới bắt đầu, Từ Phóng Tình không nên lựa chọn kéo Khang Thụy Lệ vào. Tiêu Ái Nguyệt nhìn mặt bà ta chằm chằm, trong lòng hoàn toàn không hề cảm thấy áy náy với việc lợi dụng Jojo. Từ Phóng Tình nói rất đúng, Khang Thụy Lệ căn bản sẽ không dùng oai chiêu, mà dù có dùng thì Tiêu Ái Nguyệt cũng đối ứng được hết. Cô thu liễm cảm xúc đang diễn kịch cùng Khang Thụy Lệ, khó tránh sẽ cảm thấy có chút tự hào, "Tầm nhìn thấp là bà đấy, tốn nhiều tâm tư và tiền tài như vậy là vì muốn để chị ấy tức giận sao? Liêm Pha (*) già rồi, anh hùng khí đoản, tương lai thì xa tít tắp, chúng ta cứ chờ thử xem."
(*) Liêm Pha: là một trong những vị danh tướng vĩ đại nhất trong lịch sử Trung Quốc. Ông sinh năm 327 TCN và qua đời năm 243 TCN. Ông tài khí, thông minh và đặc biệt rất giỏi giang trong những trận chiến.
Một chiêu 'giương đông kích tây', một chiêu 'binh đến tướng đỡ', trông Khang Thụy Lệ như người thắng cuộc nhưng thực tế là Tiêu Ái Nguyệt đã dùng thuật che mắt diễn cho bà ta xem một màn kịch, hươu chết vào tay ai vẫn chưa biết rõ.
Đến cuối tháng, phần hợp đồng quyên góp không ràng buộc cuối cùng cũng được ký xong, thời khắc công khai ra bên ngoài, Khang Thụy Lệ được vinh danh là 'nhà từ thiện' ở đầu bảng, chính phủ phối hợp tuyên truyền góp phần làm giảm bớt tin xấu của bà ta. Trong cùng tháng đó, Tiêu Ái Nguyệt cũng đã thành công ký xong bản họp đồng thành lập tổ chức từ thiện, đồng thời còn lấy được một khoản tài trợ.
Tuy 'Tiêu thị' phụ trách khai phát nhưng đó chỉ là một hạng mục rất nhỏ, song cơ hội 'tay không bắt sói' của Từ Phóng Tình lại bị Tiêu Ái Nguyệt hoàn mỹ kéo dài.
Tiền đẻ ra tiền, lãi mẹ đẻ lãi con. Tiêu Ái Nguyệt với vốn kiến thức nửa vời về thương nghiệp đã nhanh chóng được Từ Phóng Tình bồi đắp lại. Có đôi khi cô nhớ tới ngày Từ Phóng Tình giáo huấn mình ngay trước mặt Khang Thụy Lệ, sau đó về nhà với gương mặt vô cùng tỉnh táo và bình tĩnh, trong lòng cô không thể phân rõ chị ấy rốt cuộc có đang giận hay không.
Nhân sinh như kịch, tất cả đều nhờ vào kỹ thuật biểu diễn, nếu như ngày đó Tiêu Ái Nguyệt diễn trò, chẳng lẽ Từ Phóng Tình cũng vậy?
Tiêu Ái Nguyệt thật không dám hỏi đáp án, dù sao Khang Thụy Lệ đã bị cô bẫy một lần rồi, vả lại cô còn giấu Từ Phóng Tình để tiếp nhận thầu một hạng mục khác nên chỉ có thể làm bộ quên đi thôi. Chủ yếu cũng là bởi sự kiện đất đai lần này khiến cô và Từ Phóng Tình hoàn toàn bị động, chỉ cần Khang Thụy Lệ đổi ý không quyên đất nữa, Tiêu Ái Nguyệt thật sự sẽ rất thảm.
Căn cứ vào sự hiểu biết của Từ Phóng Tình đối với Khang Thụy Lệ, cô không hối thúc Tiêu Ái Nguyệt đi tìm bà ta, một mặt là bởi vì lòng tự trọng của Tiêu Ái Nguyệt, mặt khác là muốn nói cho Khang Thụy Lệ biết 'chúng tôi không cần bà nhiều đến vậy'. Cô âm thầm giúp Khang Thụy Lệ đến "Tiêu thị", điều này cho thấy trong lòng cô cũng không tuyệt tình cho lắm, cơ mà bà ta cũng chưa chắc sẽ đồng ý hợp tác ngay. Tiêu Ái Nguyệt dùng kỹ thuật gây cảm động để làm cho đối phương thấy được mình đang do dự, nhưng trong lúc lơ đãng lại cùng Từ Phóng Tình diễn tuồng 'giữa hai chúng tôi có vấn đề', mọi thứ đều góp phần khiến Khang Thụy Lệ buông lỏng cảnh giác. Dù bà ta vốn luôn tự phụ, trong lòng xem thường cách làm việc và làm người của Tiêu Ái Nguyệt, nhưng bà ta sẽ không ngờ Tiêu Ái Nguyệt chẳng những đã đàm phán xong chuyện đất đai mà còn mượn chuyện đó để lấy được giao dịch không nhỏ.
Đầu tháng năm, Quý Văn Việt gọi điện thoại tới mời các cô ăn cơm, Tiêu Ái Nguyệt bận ở công ty đến sứt đầu mẻ trán, nghe được lời mời liền do dự mấy giây, "Chị Việt, còn có ai nữa không?"
"Tôi, cô, Phóng Tình, và An Cửu Cửu."
Được a, xem ra không có thời gian đi cũng tiếc. An Cửu Cửu đã giúp cô không ít trong đoạn thời gian này, Tiêu Ái Nguyệt đã nhiều lần muốn mời đi ăn riêng nhưng đều bị An Cửu Cửu khéo léo từ chối, trong mắt cô ta chỉ có Quý Văn Việt mà thôi, không thể chứa thêm người nào khác.
Mấy người đến một nhà hàng chuyên món ăn Quảng Đông, lúc này Từ Phóng Tình đã đổi kiểu tóc, mái tóc đen thẳng, dài qua vai đã bị cột thành đuôi ngựa, kính mát đen trên mặt toát lên khí chất nhu hòa không giống khi xưa, nữ vương S biến thành cô giáo yếu đuối, giống như nữ sinh đang độ tuổi dậy thì. Tiêu Ái Nguyệt nhìn có chút không quen, nhưng lại nhịn không được muốn trêu người nọ, cô nhỏ giọng thầm thì bên tai, "Tình Tình, chị như vầy trông thật là dễ nhìn."
Từ Phóng Tình cau mày lườm cô một cái, ánh mắt đánh giá Tiêu Ái Nguyệt từ trên xuống dưới, cuối cùng bình tĩnh trả lời, "Tiêu Ái Nguyệt, em như vầy thật là xấu."
Bảy giờ tối là lúc tan việc, Tiêu Ái Nguyệt đang chạy tới chạy lui giám sát công trình xây dựng nên người có gầy đi một chút, da dẻ cũng rám đen không ít, suốt mấy ngày không có thời gian nói chuyện với Từ Phóng Tình. Cô vui tươi hớn hở nắm lấy tay người yêu, dịu dàng nói, "Em trở về tắm rửa sẽ đẹp lại ngay thôi."
Công việc đã ổn làm cho tính tình của Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn bị mềm hoá, không còn mạnh miệng nữa. Từ Phóng Tình dựa lưng vào ghế dài làm bộ dùng sức nắm lấy tay đối phương, "Tôi muốn chúc mừng em, chúc mừng em đã lấy được dự án kia."
Đúng là chuyện vui, Quý Văn Việt cách hai cái bàn đang gọi phục vụ tới khui rượu. An Cửu Cửu xung phong nhận việc, cầm đồ khui trong tay loay hoay hồi lâu cũng không mở nắp được, do đồ ăn còn chưa lên, phục vụ cũng đã rời đi, nên ba người kia đều nhìn cô mở chai. An Cửu Cửu mở không ra mới dở khóc dở chuyển hướng về phía Tiêu Ái Nguyệt xin giúp đỡ, "Chị Tiêu..."
Quý Văn Việt an vị ở bên cạnh khiến cô ngượng ngùng giơ rượu đỏ lên đưa cho Tiêu Ái Nguyệt ở phía đối diện. Tiêu Ái Nguyệt nhận lấy rồi dùng sức mở nắp, mãi vẫn chưa được bèn gãi đầu đứng lên nói, "Hình như bị hỏng rồi, tôi đi hỏi tiếp viên thử."
An Cửu Cửu mau chóng lên tiếng, "Được rồi, được rồi, không sao đâu, chúng ta gọi thêm chai nữa, bỏ chai này đi, gọi phục vụ mang chai khác đến đây."
Quý Văn Việt cũng học theo dáng vẻ của Từ Phóng Tình ngồi dựa lưng vào ghế, tay khoanh lại không nói lời nào. Tiêu Ái Nguyệt nghi hoặc chuyển hướng qua An Cửu Cửu, sững sờ trong chốc lát liền hiểu rõ ý, "Rượu này vẫn còn uống được, chưa có hư, mọi người ngồi đi, tôi đi tìm tiếp viên thử xem."
"Thật phiền phức." An Cửu Cửu che miệng phàn nàn, "Một chai rượu không đắt nhưng ở đây đông người quá, tiếp viên nhất định không có thời gian để ý đến chúng ta đâu."
Tiêu Ái Nguyệt không để ý tới người kia, cô bước đến trước mặt Từ Phóng Tình đang cúi đầu chơi điện thoại giống như không hề nghe được đoạn đối thoại của các cô. An Cửu Cửu nhàm chán trộm nhìn Quý Văn Việt một cái liền thấy chị ấy đang nhìn Từ Phóng Tình không chớp mắt nên có chút buồn bực, "Tổng giám đốc Quý thích ăn món ăn Quảng Đông ạ?"
Từ Phóng Tình nhanh chóng ngẩng đầu, cô cùng Quý Văn Việt yên lặng liếc nhau một cái, sau đó hớp miếng trà rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục xem tin tức.
Quý Văn Việt nhàn nhạt quay đầu nhìn An Cửu Cửu, giọng nói khàn khàn khiến mọi người không thể kháng cự, "Dạ dày của tôi không tốt, phải ăn thanh đạm một chút."
An Cửu Cửu gật đầu, "Tôi biết dạ dày của chị không tốt nên đã cố ý học thêm mát xa ấn huyệt, lần sau có cơ hội, chị có thể giúp tôi thử xem có ổn không nha."
"Nói sau đi." Quý Văn Việt hững hờ, "Mấy ngày nay tôi cùng Tiểu Tiêu chạy việc tương đối nhiều nên cũng không có thời gian."
Tiêu Ái Nguyệt xách hai chai rượu đỏ trở về rót đầy ly cho mọi người, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Từ Phóng Tình, cười híp mắt nói, "Dụng cụ mở chai bị hỏng, tiếp viên đã đổi cho chúng ta cái khác rồi, còn nói sẽ giảm 20% nữa, tôi thấy chị Việt thích uống rượu nên đã lấy thêm một chai về này."
An Cửu Cửu xem thường, "A, được a."
Quý Văn Việt ngược lại chỉ biết cười, "Tiểu Tiêu thật có lòng."
Lần này, An Cửu Cửu không hiểu được, cô cho rằng Tiêu Ái Nguyệt sẽ hành động gì đó khác vì chị ấy là người tương đối tiết kiệm, nhưng tại sao lại muốn lấy lòng Quý Văn Việt? An Cửu Cửu suy nghĩ thật lâu, trực giác mách bảo Quý Văn Việt sẽ thích như vậy nên trong nội tâm ảo não cực kỳ, đồ ăn vừa lên đến liền bắt đầu hành động, cô thầm nghĩ lần này nhất định phải làm cho Quý Văn Việt sáng mắt ra.
An Cửu Cửu bất chấp tất cả húp hết canh thừa vào bụng, khẩu vị lúc đầu không lớn lắm nhưng hiện giờ cô đã ăn đến mức run tay, ngay cả đũa cũng không cầm lên được, cô quay đầu lại nhìn phục vụ đang bưng lên bàn một phần bánh bao, hai mắt đảo một cái súy chút ngất đi.
Tiêu Ái Nguyệt ở một bên yên lặng quan sát, trong lòng cô biết rõ nên đã giúp người kia bưng bánh bao về trước mặt mình. Thấy Từ Phóng Tình ghét bỏ nhìn qua rồi chậm rãi ăn bánh bao, cô vừa ăn vừa nói, "Kỳ thật hương vị cũng không tệ lắm, mọi người có muốn nếm thử không."
Từ Phóng Tình mặt lạnh cười nhạo, "Tiêu Ái Nguyệt, heo sẽ không ăn như em, hiện tại đã hơn tám giờ rồi, chúc mừng em sớm đạt được thể trọng phi tốc một cách đầy thành tựu, có muốn gọi thêm một khay nữa không, thuận tiện tăng chút thành tích?"
Những người phụ nữ đang ngồi đều không phải kẻ ngốc, họ há có thể nhìn không ra Tiêu Ái Nguyệt đang giải vây giúp An Cửu Cửu, nhưng hành động nhỏ của cô đã lập tức làm Từ Phóng Tình bất mãn, còn An Cửu Cửu chỉ cảm thấy tính tình của Từ Phóng Tình rất khó chiều.
Quý Văn Việt cũng nhìn ra ai đó đã 'bất tri giác' ghen tuông, cô lắc đầu rồi phất tay gọi nhân viên đang bận rộn qua, "Tính tiền."