Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Quý Văn Việt ở lại để giúp Từ Phóng Tình kết thúc công việc. Vốn lưu động của Tần Thất Tuyệt vẫn chưa đến, cô biết rõ khốn cảnh của mình ở đâu, biết rõ lúc này vào Thượng Hải là một việc không đáng tin cậy, nhưng nếu có Quý Văn Việt giúp thì đó lại là chuyện khác đặc biệt hơn.

Khác với 'phú nhị đại' Từ Giang Hoan đầy dã tâm nhưng không có thực quyền, Quý Văn Việt có tiền mà lại có quyền, hơn nữa ba của cô là thương nhân có tiếng và đã chỉ định cô là người thừa kế.

Đây chính là một trong những nguyên nhân Tần Thất Tuyệt muốn tiếp cận Quý Văn Việt.

Jojo mang thai, chưa ngồi được vài phút liền bắt đầu than mệt. Đông Văn Giang đợi ở đây cũng chán, thế là gã mượn cơ hội chủ động xin đưa vợ về khiến cho Jojo vui mừng khôn xiết, cô bất chấp tất cả, xách túi theo chồng rời đi.

Hai người đã kết hôn lâu như vậy rồi nhưng Đông Văn Giang rất ít về nhà vào ban đêm. Jojo vẫn ở chung với Khang Thụy Lệ, Đông Văn Giang và bà ta cũng thấy ngứa mắt lẫn nhau, gã đưa Jojo tới cửa mới nói, "Tôi đi đây, em lên lầu đi, cẩn thận một chút."

Jojo buồn tủi trong lòng, nhỏ giọng phàn nàn, "Ngày mai khám thai rồi, anh có đi không?"

Đông Văn Giang suy nghĩ một lúc mới lên tiếng, "Ngày mai rồi nói sau, sáng tôi sẽ gọi điện cho, cứ như vậy đi, tôi đi trước."

Jojo phách lối đã quen, lần đầu tiên cô ăn nói khép nép trước mặt người khác nhưng lại bị người này nhiều lần không đếm xỉa, oán khí trong lòng tích lũy đã lâu, cô dứt khoát không động đậy nữa, oán hận nói, "Có phải anh vốn dĩ không muốn muốn đứa bé này?"

Đông Văn Giang cổ quái nhìn người nọ, gã phát hiện Jojo càng ngày càng không được bình thường, ắt hẳn là cô đã bị trầm cảm? Gã trầm giọng trả lời, "Em đừng nghĩ lung tung, về ngủ đi được không? Ngày mai tôi còn phải bàn chuyện làm ăn, không thể đợi quá lâu được."



"Tôi biết anh không yêu tôi." Jojo thay đổi dáng vẻ 'nói gì nghe nấy' thường ngày đối với gã, sắc mặt cô kích động chống đối, "Anh cưới tôi là vì muốn trả thù đúng không? Bởi vì Từ Phóng Tình muốn báo thù tôi đúng không? Anh yêu cô ta, anh yêu cô ta nên muốn trả thù tôi có đúng hay không?" Cô ngồi xổm người xuống ôm đầu, vừa khóc vừa mắng, "Rốt cuộc tại sao cô ta lại ác độc đến vậy? Cô ta đoạt mẹ, bây giờ còn muốn đoạt luôn đàn ông của tôi!"

Cảm xúc của Jojo cực kỳ bất ổn, Đông Văn Giang xoay người ôm cô vào trong ngực, trấn an nói, "Tôi đưa em vào nhà, đừng khóc nữa, em khóc như vậy sẽ không tốt cho con đâu."

Trở lên lầu mới phát hiện Khang Thụy Lệ vẫn chưa về, Đông Văn Giang nhẹ nhàng thở ra, mỗi lần đối mặt với bà ta, tuy không quá xung đột nhưng gã luôn có cảm giác đáy mắt của bà ta chất đầy sát ý. Hôm nay, Khang Thụy Lệ không có ở nhà khiến gã yên lòng không ít, ra vẻ quan tâm nói, "Đêm nay, tôi sẽ ngủ ở đây, ngày mai sẽ trực tiếp cùng em đến bệnh viện."

Gã loáng thoáng cảm thấy hận thù của Jojo đối với Từ Phóng Tình đã đến giai đoạn đỉnh điểm, đành phải ưu tiên con trước, sau đó sẽ khuyên nhủ Jojo sau, nhưng gã nào biết được chút hận ý này không thể tan biến chỉ với vài cái vuốt ve an ủi, ngược lại chỉ càng thêm sâu hơn thôi.

Hơn nữa, người hận Từ Phóng Tình không chỉ có mỗi mình Jojo. Tiêu Ái Nguyệt bị Từ Phóng Tình bắt về từ bữa tiệc, hai người dọc đường không nói chuyện, sắc mặt của Từ Phóng Tình tương đối khó nhìn, Tiêu Ái Nguyệt muốn nói lại thôi, "Tình Tình, chị có biết... nhà chúng ta có... thiết bị giám sát không?"

Đề tài này không hề tốt đẹp gì, nó đâm thủng bí mật ngầm hiểu của Từ Phóng Tình, trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút căng thẳng, Từ Phóng Tình cũng không trả lời câu hỏi.

Lòng hiếu kỳ của Tiêu Ái Nguyệt bị khơi mở, cô trực tiếp hỏi, "Ai gắn?"

Từ Phóng Tình nhất định có thể trả lời vấn đề này, nhưng cô không nguyện ý trả lời lại là một chuyện khác. Cô vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, hạ giọng nói, "Em không nhất định phải biết."

Tiêu Ái Nguyệt suy tư một lúc mới ngoan ngoãn trả lời, "Chỉ cần không ảnh hưởng đến chúng ta, em sẽ không quan tâm."

Từ Phóng Tình há to miệng như muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, không gian lại yên tĩnh lần nữa, Tiêu Ái Nguyệt mở to mắt rồi cấp tốc vươn tay chạm vào vai của Từ Phóng Tình, ra hiệu cô nhìn vào kính chiếu hậu, "Tình Tình, sao em lại cảm thấy có gì đó là lạ?"

Từ Phóng Tình dò mắt ra sau xe, trên mặt hiện lên biểu cảm lo lắng, "Tiêu Ái Nguyệt, tránh họ ra."

Quả thực có chỗ không thích hợp, có người theo dõi các cô. Nếu không phải vì chiếc Volvo màu vàng kia có biển số xe quá mức chói mắt thì Tiêu Ái Nguyệt cũng sẽ không phát hiện. Cô nhớ thời điểm vừa đến khách sạn còn cùng Quý Văn Việt trêu bảng số xe của nó, không ngờ sau khi cô lái xe ra khỏi bãi đỗ thì chiếc xe kia cũng yên lặng theo ra ngoài, không có bất kỳ động tĩnh gì.

Ở thành phố sầm uất này, muốn cắt đuôi một chiếc xe nói nghe thì dễ, Tiêu Ái Nguyệt thấp thỏm trong lòng mãi không thôi, xe của các cô chẳng mấy chốc sẽ trở về chung cư, không biết chiếc xe kia đang toan tính điều gì? Thần sắc của Từ Phóng Tình trở nên phức tạp, cô sâu kín nhìn mặt Tiêu Ái Nguyệt chằm chằm, "Dẫn họ đi vòng."

Tóm lại là không thể trở về, rốt cuộc đối phương có mục đích gì? Về đến nhà không có nghĩa là an toàn, Tiêu Ái Nguyệt vô ý thức đạp chân ga, đánh tay lái chạy thẳng đến vùng ngoại ô thưa người.

Từ Phóng Tình cúi đầu gửi tin nhắn cho Quý Văn Việt, cô không ngăn cản mà còn chụp hình nhờ Quý Văn Việt hỗ trợ điều tra chủ nhân của chiếc xe này là ai.

Một lát sau, Quý Văn Việt trả lời tin nhắn bảo Từ Phóng Tình kéo dài thời gian.

Nếu còn kéo dài nữa thì xe sẽ hết xăng mất. Tiêu Ái Nguyệt cảm giác chắc có lẽ đối phương không có ác ý gì, bằng không tại sao họ lại không hành động ngay? Cô hậu tri hậu giác phát hiện mình bị điên rồi mới đưa đối phương đến nơi hẻo lánh dễ dàng hủy thi diệt tích này, trong lòng cô phát hoảng, động tác cũng loạn xị cả lên. Cô đột ngột đánh tay lái khiến đối phương trở tay không kịp, nhưng chiếc xe kia vẫn giữ khoảng cách không đến ba mét, hành động này ngược lại làm cho ba người thiết thực đối mặt nhau.

Gã đàn ông đang lái xe rất lạ lẫm, Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không có ấn tượng gì đối với gương mặt này, nhưng Từ Phóng Tình lại biến sắc, không yên lòng ra lệnh, "Không cần lượn lờ nữa, chúng ta đi thẳng về nhà."

Xem ra không cần Quý Văn Việt xác nhận, trong lòng Từ Phóng Tình đã có đáp án.

Tiêu Ái Nguyệt vừa vội vừa tức, "Rốt cuộc là ai?"

Dù là thiết bị giám sát hay người theo dõi, điều đó đã chứng minh có người đã quan sát hai người họ từ lâu, chỉ là không ra tay, nhưng lần bám đuôi này không đơn giản như cảnh cáo lần trước. Xe thản nhiên ngừng dưới chung cư, Tiêu Ái Nguyệt mở dây an toàn, vừa muốn xuống xét đối phương thì Từ Phóng Tình đã kêu lớn, "Em đừng nhúc nhích."

Từ Phóng Tình kêu Tiêu Ái Nguyệt đừng nhúc nhích, song bản thân lại phối hợp xuống xe, cô từ đuôi xe cố ý di chuyển một vòng tròn, sau đó kéo cửa xe ra, "Ra đi."

Bầu không khí lập tức trở nên có chút quái dị, cô nắm chặt cánh tay và kéo Tiêu Ái Nguyệt từng bước đến bãi đỗ xe.

Chiếc Volvo màu vàng kia cuối cùng đã rời đi, nhưng Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy nỗi sợ mỗi lúc một sâu thêm, trong lòng bất an nhưng vẫn không buông tha truy hỏi, "Rốt cuộc họ là ai?"

Từ Phóng Tình không để ý tới câu hỏi của cô, hai người vào trong nhà, Ngốc Nguyệt và Mặt Trời lập tức xông tới, nhưng Từ Phóng Tình không ôm bọn chúng, cô có vẻ hơi do dự, chân mày đẹp nheo lại, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi ra ngoài một chuyến, em ở nhà chờ tôi."

Cô vốn luôn như vậy, vẫn không có cách nào xem Tiêu Ái Nguyệt là chiến hữu của mình vì cô tự có cách riêng để bảo vệ người yêu. Tiêu Ái Nguyệt nhếch miệng, không lên tiếng.

Kết quả là Từ Phóng Tình rời đi, Tiêu Ái Nguyệt ngồi một hồi trong phòng, càng ngồi càng nôn nóng. Cô đang định ra ban công hít thở không khí, sẵn tiện đợi Quý Văn Việt gọi điện thoại. Chị ấy nói điện thoại của Từ Phóng Tình bị vô nước rồi hỏi Tiêu Ái Nguyệt có đang ở nhà không.

Nghe Tiêu Ái Nguyệt đang ở nhà, Quý Văn Việt yêu cầu đối phương ở nhà chờ, cô sẽ lập tức tới ngay.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thời tiết tháng ba cực kỳ khó chịu, ngoài trời u ám giống như sắp có bão tố. Tuy Tiêu Ái Nguyệt đã mở điều hòa nhưng cô vẫn cảm thấy rất nóng. Cô ôm Ngốc Nguyệt vào trong phòng đi tới đi lui, một hồi lâu mới nghe được chuông cửa bên ngoài vang lên mới nhẹ nhàng thở ra, cô nghĩ Quý Văn Việt rốt cuộc đã đến liền ném mèo chạy đi mở cửa.

Tiêu Ái Nguyệt mừng rỡ đi mở cửa, còn chưa kịp nhìn kỹ đối phương thì bỗng nhiên cảm thấy dưới bụng đau nhói, nhìn xuống mới thấy con dao gọt trái cây sắc bén đã đâm vào bụng mình. Hung thủ vẫn không có ý định từ bỏ, còn đưa tay bóp cổ cô, dưới lớp khẩu trang mắng, "Cắt con đường kiếm tiền của người khác, cô thật sự đáng chết."

Ánh mắt của Tiêu Ái Nguyệt lay động, cô hoảng hốt, "Tần..."

Lời nó chưa dứt đã bỗng nhiên bị bóng người vụt ra cắt ngang, Quý Văn Việt cầm bình chữa lửa trong tay giơ lên làm vũ khí, cô hung hăng đánh gã đeo khẩu trang từ sau lưng, gã kia bị đau đành phải rút con dao dính đầy máu tươi ra, sau đó hướng về phía sau mà đâm, nhưng khi thấy rõ mặt của Quý Văn Việt, dao của gã chợt dừng lại giữa không trung, động tác trở nên chần chờ rồi cấp tốc thu hồi đao, lòng bàn chân như được bôi dầu, gã cúi người lấy thế 'sét đánh không kịp bưng tai' thoát khỏi hiện trường.

Quý Văn Việt không có ý định đuổi theo, cô tập trung ánh mắt vào vũng máu kia, Tiêu Ái Nguyệt mềm nhũn nhìn cô rồi che đi vết thương, hít thật sâu, "Chị Việt, ai cũng nói tôi sống không lâu, cũng may anh ta không đụng vào chị."

Nhiệt độ vào ban ngày không lạnh lắm, điều hoà trong phòng mở hơi thấp khiến thân thể của Quý Văn Việt có chút phát run, cô luống cuống móc điện thoại trong túi ra, miệng mấp máy vài câu, vành mắt cũng đỏ lên, "Xe cứu thương, nơi này là Vĩnh Hinh Garden, tôi cần xe cứu thương."

Nói xong một đoạn văn, Tiêu Ái Nguyệt đã không còn khí lực nữa, cô nhắm mắt lại thở hổn hển, "Tần Thất Tuyệt."

Là Tần Thất Tuyệt sao? Trong lòng Quý Văn Việt đại loạn, cô cúp điện thoại rồi chạy vào phòng bên tìm băng gạc cầm máu, "Đừng nói chuyện, Tiểu Tiêu, cô sẽ không sao đâu, bác sĩ sẽ lập tức tới ngay, những chuyện khác cứ giao cho tôi."

Tiêu Ái Nguyệt gắt gao bắt lấy cổ tay của người nọ, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, "Chị Việt, Chị Việt... Tình Tình,... Đừng nói cho chị ấy biết..."
Nhấn Mở Bình Luận