Quý Văn Việt tỉnh lại ở bệnh viện. Tiêu Ái Nguyệt chân trước vừa xuất viện thì cô chân sau đã theo vào với cái dạ dày xuất huyết nghiêm trọng, được Tiêu Ái Nguyệt đưa cô vào bệnh viện trong đêm, lúc tỉnh lại đã là tối ngày hôm sau.
Quý Giác Hi là người đầu tiên chạy đến, miệng mắng liên tù tì, cô xanh mặt xem hết bệnh án của Quý Văn Việt rồi hung tợn nói, "Ngày nào cũng không ăn cơm, chỉ biết uống rượu, sớm muộn gì cũng chết thôi."
Thái độ của Quý Giác Hi đối với chị gái vô cùng ác liệt. Từ Phóng Tình không có ở đây, ngay cả Cam Ninh Ninh vốn tốt tính cũng chướng tai, "Cũng đâu có ai thông báo kêu cô đến."
Quý Giác Hi là người nóng tính, cô vứt hồ sơ bệnh án xuống đất, "Cô nghĩ tôi muốn đến lắm sao? Đợi chị ấy tỉnh lại, cô cứ nói cho chị ấy nghe, chết sớm để sớm đầu thai, kiếp sau làm ma rượu."
An Cửu Cửu ngừng bước, cô đứng ở cửa nhíu mày, trong lúc nhất thời đi không được, ở lại cũng chẳng xong.
Quý Giác Hi ngừng mắt trên người An Cửu Cửu vài giây, sau đó thực tế nói, "Chị của tôi sắp kết hôn rồi, cô đừng si tâm vọng tưởng nữa."
"Ba của cô đồng ý nhưng tôi thì không." Trong vòng một đêm, khuôn mặt của An Cửu Cửu trở nên tiều tụy, vô thần, trong mắt hiện đầy tơ máu, "Các người có quan tâm chị ấy nghĩ gì không?"
Quý Giác Hi buồn cười hỏi, "Vậy cô nghĩ cô có thể làm gì?"
An Cửu Cửu nhìn vẻ hóng chuyện của mọi người chung quanh, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, muốn nói lại thôi, "Nhiều hơn so với cô nghĩ."
Quý Giác Hi cười lạnh một tiếng rồi gạt người kia qua một bên, đi thẳng ra cổng, không thèm quay đầu lại.
Thấy đám 'quần chúng ăn dưa' hiếu kì lại vô tội, An Cửu Cửu ngồi xuống sofa, chậm rãi kể lại chuyện.
Thì ra lúc Quý Văn Việt học đại học ở nước ngoài có quen một người bạn trai họ Trần, là con trai của anh họ của Trần Vãn Thăng. Năm đó, do Ba Quý cứ khăng khăng phản đối nên Quý Văn Việt đã nhanh chóng chặt đứt đoạn duyên phận này và chia tay với gã trai kia, sau đó cô ngã bệnh nặng suốt nửa năm, cuối cùng nửa chết nửa sống được mẹ rước về nước.
Theo người biết chuyện kể lại thì từ hai mươi mốt tuổi đến bây giờ, Quý Văn Việt không còn yêu đương gì nữa, dù cho ba mẹ có giới thiệu bao nhiêu đối tượng tốt, cô đều cự tuyệt. Trong khi tuổi đã sắp đến hàng bốn thì mối tình đầu bỗng dưng trở về nước, gã lợi dụng sự áy náy của ba Quý và nguyện ý ở rể nhà họ Quý.
Ba Quý vốn không có ý định dính dáng gì đến Trần Vãn Thăng, nhưng không ngờ Trần Vãn Thăng lại đập nồi dìm thuyền, nguyện ý chuyển nhượng cổ phần công ty với giá thấp. Sau khi ba Quý cân nhắc rõ ràng mới đưa ra quyết định, hơn nữa ông luôn cảm thấy Quý Văn Việt không thể quên được mối tình đầu, cho nên mới có cảnh Quý Văn Việt đổ rượu lên đầu Trần Vãn Thăng.
An Cửu Cửu nói xong rồi lặng lẽ đến trước giường bệnh của Quý Văn Việt, cô nhìn mặt chị ấy thật kỹ, nhìn mãi cho đến khi cô cảm thấy đủ rồi mới xoay người rời đi, một câu cũng không bàn giao, hoàn toàn dứt khoát ra khỏi phòng.
Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn đắm chìm trong chuyện xưa của Quý Văn Việt, cô thật sự hâm mộ cuộc sống của những người có tiền, nhưng lại thân bất do kỷ. Cô liên tưởng đến sự thoải mái của Từ Phóng Tình liền thấy đau đầu chóng mặt, sau đó xách túi lên đi tìm Từ Phóng Tình, "Ninh Ninh, em giúp tôi chăm sóc chị Việt, tôi đi ra ngoài một chuyến."
Bên ngoài đặc biệt nóng, Tiêu Ái Nguyệt không lái xe tới nên đã gọi một chiếc taxi đến thẳng công ty. Từ sau khi cô bị thương, Từ Phóng Tình đã về công ty làm lại, hình thức quản lý của chị ấy hoàn toàn khác xa với Tiêu Ái Nguyệt. Từ khi có Từ Phóng Tình ở công ty, Bì Lợi bỗng nhiên nhiều ngày chưa từng xuất hiện.
Tiêu Ái Nguyệt vừa đến công ty đã lập tức cảm thấy bản thân như đang đến trung tâm chăm sóc khách hàng, chuông điện thoại đinh tai nhức óc liên tục reo to không ngừng, âm thanh líu ríu vang vọng khắp văn phòng. Bì Lợi nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt tới, ngay cả chào hỏi cũng quên mất, cô giơ tay lên làm thành chữ "A" rồi nói trong điện thoại, "Đúng vậy, đúng vậy, lần đầu tư này có kế hoạch và kim ngạch rất khả quan, ngài yên tâm, chúng tôi là công ty uy tín, ngài có thể lên mạng thẩm tra, đúng vậy, lợi tức rất hấp dẫn..."
Tiêu Ái Nguyệt thấy Bì Lợi bận rộn nên cũng không quấy rầy, cô trực tiếp gõ cửa phòng làm việc của Từ Phóng Tình liền nghe được bên trong vang lên một câu, "Vào đi!", Cô cười híp mắt đẩy cửa phòng ra, "Tình Tình."
Từ Phóng Tình cũng đang nghe điện thoại, cô vô cảm gật đầu rồi cúp máy, sau đó nhíu mày nhìn lướt qua người Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, hôm nay em mặc màn cửa ra ngoài sao?"
Nụ cười trên mặt Tiêu Ái Nguyệt phút chốc tan biến, "Đây là váy của chị mua cho em."
Từ Phóng Tình hé miệng suy nghĩ hơn nửa ngày mới gật đầu, "Đồ người mẫu mặc nhìn rất đẹp, a, tôi quên hình thể của em khổng lồ. Tiêu Ái Nguyệt, em có thời gian thì có thể xem thử tạp chí, ít ra em sẽ biết trên thế giới này, ngoại trừ em ra, vẫn còn rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, tựa như nụ hoa chớm nở."
Tiêu Ái Nguyệt vùa tức, vừa buồn, lại vừa thẹn, cô làm bộ đi đến phía sau người nọ rồi hôn một cái vào gò má xinh xắn, vờ như không nghe thấy lời trêu chọc xấu xa kia, "Em không nhìn họ, nhìn thấy chị là tốt lắm rồi."
Từ Phóng Tình quay đầu, biểu lộ mất kiên nhẫn, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng hôn bậy bạ, em có biết tôi phải mất bao lâu để trang điểm không?" Nói xong, cô vuốt ve gương mặt đầy thịt của người yêu. Tiêu Ái Nguyệt bị đau, vừa muốn kháng nghị liền bị Từ Phóng Tình trực tiếp ấn môi đỏ lên mặt, sau đó cười như không cười nói, "Nhưng tôi có rất nhiều son dự phòng."
Tiêu Ái Nguyệt bị chiếm tiện nghi mà không thể phản công, cô chỉ có thể ngơ ngác đứng đấy mặc người khi dễ, "Tình Tình, chị càng ngày càng xấu xa."
Từ Phóng Tình tìm tư thế ổn thỏa rồi điều động ghế dưới mông, cô ngồi đối mặt với Tiêu Ái Nguyệt, tay giơ lên kéo đối phương ngồi trên đùi mình. Tiêu Ái Nguyệt giật nảy mình, chưa tỉnh hồn đã giận dữ xoay đầu lại trách cứ, nhưng lời còn chưa nói ra miệng đã bị Từ Phóng Tình cắn lên cổ, "Em không thích tôi xấu xa sao?"
Nói như thế nào đây? Tiêu Ái Nguyệt có chút nghẹn lời, "Hôm nay, chị nhiệt tình quá làm em hơi sợ."
Có lẽ Từ Phóng Tình cũng cảm thấy phong cách này không thích hợp, cô chép miệng, ghét bỏ nói, "Em chảy mồ hôi rồi, Tiêu Ái Nguyệt."
Em cũng đâu có kêu chị ngừng hôn?! Tiêu Ái Nguyệt phỉ nhổ. Từ Phóng Tình lập tức đẩy cô ra rồi đứng lên đi tới cửa, "Tôi muốn súc miệng."
Tiêu Ái Nguyệt, "...."
Súc chết chị luôn đi!!
Tức chết đi được! Tiêu Ái Nguyệt nhìn bóng lưng rời đi của Từ Phóng Tình, sau đó cô quay đầu nhìn màn hình máy tính đang phát sáng. Cô nhíu chặt lông mày rồi ngẩng đầu lén lút quan sát xung quanh, không có ai chú ý, vả lại Từ Phóng Tình sẽ không quay lại trong thời gian ngắn, ngón tay của cô run lên mấy lần rồi trực tiếp mở lịch sử trình duyệt ra xem.
Lịch sử đầu tiên: địa chỉ bệnh viện thú y nổi tiếng nhất Thượng Hải.
Thứ hai: buổi trình diễn thời trang của bộ sưu tập Chanel xuân hạ.
Thứ ba: video hài của người mẫu bị ngã sấp mặt.
Thứ tư: chấn động, cô gái ăn bí đao bị nghẹn!
Thứ năm: làm thế nào để tăng tình thú giữa đôi tình nhân.
Thứ sáu: cách qua vòng game Pikachu.
Thứ bảy: luận....
Chờ chút, tình thú????
Tiêu Ái Nguyệt bị dọa đến nuốt nước bọt trong kinh sợ, trái tim nhỏ bé như sắp nhảy ra ngoài, cô nhắm hai mắt lại và thở ra một hơi dài, sau đó ấn mở lịch sử web, trên màn hình trực tiếp hiện ra mười cái video.
Đút đồ ăn cho nhau.
Đại chiến gối đầu???
Nhập vai nhân vật???
Kỹ thuật yêu đương ở văn phòng???
Trợn mắt hốc mồm!!!
Mắt thấy Từ Phóng Tình sắp trở về, Tiêu Ái Nguyệt luống cuống tay chân lấy trong túi ra một cái khăn ướt, cô nghiêm túc xóa bỏ lịch sử truy cập, sau đó cẩn thận lau chùi con chuột, thậm chí ngay cả miếng lót chuột cũng không tha.
Chẳng được bao lâu thì cửa liền mở, Từ Phóng Tình cầm trong tay một cái bình nước tiến văn phòng, "Chị Việt sao rồi?"
Chị ấy luôn có thể chuyển chủ đề rất nhanh. Tiêu Ái Nguyệt có tật giật mình, liếm liếm đầu lưỡi nói, "Đau dạ dày, còn đang ở bệnh viện."
Từ Phóng Tình nhìn chằm chằm môi đối phương mấy giây mới dời ánh mắt đưa đồ uống tới, "Ai cũng bề bộn nhiều việc, không có thời gian bưng trà đưa nước, em uống cái này đỡ đi."
Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu, "Em không khát."
Vừa dứt lời, ngũ quan tinh xảo của Từ Phóng Tình liền lập tức phóng đại ở trước mắt, Tiêu Ái Nguyệt thầm nghĩ không ổn, chẳng lẽ lại tới lần nữa?
Quả nhiên, hai đôi môi mềm mại dính sát vào nhau, đầu lưỡi của Từ Phóng Tình chạm vào hàm răng đang đóng chặt của cô, thấy cô cứ suy nghĩ xuất thần không phối hợp, chị ấy nhanh chóng đưa tay chọc vào lỗ tai như thể trách cô không nghe lời.
Tiêu Ái Nguyệt gặp chiêu phá chiêu, ngoan ngoãn thè lưỡi đụng một cái khiến Từ Phóng Tình lập tức cứng đờ. Cô trừng mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt đang lúng túng, đáy mắt chợt bắn ra thất ý, sau đó ung dung dời miệng đi, qua loa nói, "Em cho rằng tôi mua cho em uống sao? Tiêu Ái Nguyệt, không muốn uống thì đừng uống, sau này cũng đừng uống."
Tiêu Ái Nguyệt há hốc mồm, muốn cười lại không dám cười. Cô nhìn Từ Phóng Tình tức giận hổn hển mở nắp đồ uống "Ực ực ực", sau đó mới bắt đầu hành động cái gì gọi là 'Kế hoạch đút đồ ăn cho nhau để tạo tình thú'.
Đáng tiếc là người nào đó đã quên mua đồ ăn.
Từ Phóng Tình vẫn chưa biết kế hoạch của mình đã suy tàn, cô đen mặt đuổi Tiêu Ái Nguyệt về với lý do bản thân nhiều việc, "Em không có chuyện làm thì đi về đi, đừng có nhìn tôi, tôi không có thời gian. Tiêu Ái Nguyệt, chẳng có ai rảnh đến mức muốn nhìn thấy em mỗi ngày."
Tiêu Ái Nguyệt không nhận ra thâm ý trong lời nói, cô nghĩ đến chuyện của Quý Văn Việt liền hỏi, "Chị biết chuyện của chị Việt không?"
"Chị ấy là người trưởng thành, có thể giải quyết tốt chuyện riêng của mình." Trong nháy mắt, Từ Phóng Tình lại khôi phục dáng vẻ lạnh băng vốn có, "Chị ấy hẳn phải biết rõ khi nào nên thỏa hiệp và nhượng bộ, cũng sẽ không để ba của mình được như ý. Cái chị Việt đang cần không phải là sự giúp đỡ, Tiêu Ái Nguyệt, em có hiểu không? Chị ấy cần bạn bè và thời gian, em đừng đánh giá thấp năng lực và quyết tâm của chị ấy, chỉ cần chờ là được rồi."
"Vậy chị cảm thấy An Cửu Cửu và chị ấy có khả năng không?" Đã không giúp được Quý Văn Việt, Tiêu Ái Nguyệt lại bắt đầu hóng chuyện.
Từ Phóng Tình cực kì khinh thường hành vi này, cô châm chọc lườm người kia một cái, thuận miệng trả lời một câu, "Chị Việt không phải kẻ ngốc, lựa chọn An Cửu Cửu chính là con đường chết."
Tiêu Ái Nguyệt sững sờ, cô không lường trước được chị ấy sẽ trả lời như vậy, "An Cửu Cửu cũng đâu có tệ, lại có tiền, có quyền, còn đặc biệt thích chị Việt nữa, em không tin chị Việt không động tâm."
"Động tâm và ở bên cạnh nhau là hai chuyện khác biệt." Từ Phóng Tình nhàn nhạt lên tiếng, trong lời nói ẩn ẩn sự hờ hững như thể cô có thể nhìn thấu mọi sự tang thương, mỏng lạnh. Cô dừng một lúc, sau đó không chút do dự trả lời, "Có tiền, có quyền, chị Việt không có sao? Hơn nữa, chị ấy còn lợi hại hơn cả khối người. Chị Việt không phải là không có tình cảm, điều kiện của An Cửu Cửu so với đám người kia không có bất kỳ ưu thế gì, em nói thích thế nào? Tiêu Ái Nguyệt, đối với chúng tôi, tình cảm trẻ con như bọn em chỉ toàn là sự mê luyến nhất thời, không đáng để nhắc tới."
Tiêu Ái Nguyệt không thích chị ấy nói bản thân mình như vậy liền bất mãn kháng nghị, "Em đối với chị không phải là mê luyến."
"Em chính là như thế." Khí chất nữ vương trên người Từ Phóng Tình như có như không lan tràn khắp phòng khiến người ta tự ti. Cô nhìn Tiêu Ái Nguyệt, miệng khẽ cười như đang gãi ngứa tâm can làm đối phương trầm luân mãi, "Giai đoạn trước là em mê luyến tôi, mặc dù sau này em đã cùng tôi yêu đương nhưng dục vọng trong mắt em mạnh mẽ hơn tình cảm yêu thương. Tiêu Ái Nguyệt, tôi đồng ý ở bên cạnh em không phải là vì bị tình cảm của em làm cảm động, mà là bởi vì tôi tin chỉ cần tôi nguyện ý thì em sẽ yêu tôi cả một đời, yêu đến chết cũng không thay đổi."