Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Từ Phóng Tình lười so đo với cô, "Suốt đêm nay cô ở lại kiểm kê tồn kho, thiết bị và nguyên vật liệu đi."

Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, chị cứ yên tâm, tôi sẽ ở lại đây, chị về trước đi, ngày mai có kết quả tôi sẽ gọi điện cho chị."

"Cô ra ngoài mua đồ ăn thức uống đi, lấy chừng mười thùng nước và đóng gói thức ăn nhanh xong rồi về, nhớ tìm cửa hàng nào sạch sẽ một chút. Tôi không tiện quẹt thẻ, cô có mang tiền mặt không?" Từ Phóng Tình cúi đầu móc tiền từ ví của mình ra, "Tôi có hai ngàn, cô cầm xài trước đỡ đi."

"A, quản lý Từ, tôi lấy hóa đơn cũng được, khi nào chị mới trở về?"

Ai nói cô muốn về? Từ Phóng Tình mang khẩu trang chui vào kho hàng nhanh như một làn khói, trong kho đứng nghẹt người, cô bố trí nhiệm vụ cho từng người, ai nấy đều cầm theo máy tính và bút. Từ Phóng Tình tự mình dẫn đầu bắt đầu kiểm kê từ nhà kho. Hơn một tiếng sau, Tiêu Ái Nguyệt trở về cùng với mấy thùng nước, sau đó hỏi thăm gã đứng bên cạnh, "Thế nào rồi?"

"Mới vừa mới bắt đầu bàn thôi." Mấy gã đàn ông không khách khí bắt đầu uống nước, "Cám ơn nha."

"Bên ngoài còn có thức ăn nhanh nữa, nếu không đủ thì tôi sẽ đi mua thêm." Tiêu Ái Nguyệt vừa nói vừa tìm bóng dáng của Từ Phóng Tình trong đám đông, "Quản lý Từ đâu?"

"Cô ấy ở tít bên trong đó."

Trong kho chia thành nhiều khu vực, khu thành phẩm, khu bán thành phẩm, khu nguyên vật liệu,... tổng cộng có bảy khu. Từ Phóng Tình đang ở trong khu nguyên vật liệu của phòng mua hàng, máy điều hòa mở vừa phải, cô khoác một chiếc áo mỏng đứng ở giữa, trong tay cầm một cây bút, cô đang dùng máy tính tính toán gì đó.

Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy lạnh, cô cởi áo khoác của mình ra rồi choàng lên người Từ Phóng Tình từ phía sau. Cô rõ ràng có thể cảm giác được cơ thể Từ Phóng Tình thoáng cứng đờ sau đó nhanh chóng quay người ném lại áo vào trong ngực của Tiêu Ái Nguyệt, "Bản thân cô không ngửi thấy mùi gì sao?"

Sự quan tâm của Tiêu Ái Nguyệt lại bị chó ăn mất. Từ Phóng Tình giống như một cái gai, không ai có thể đối tốt với cô được dù chỉ một chút. Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu buồn bã lấy áo về, "Tôi đi lấy cơm cho chị."

Cô không đợi Từ Phóng Tình trả lời liền cúi đầu quay người bước nhanh ra ngoài.

Từ Phóng Tình trầm mặc nhìn theo bóng lưng người nọ, ánh mắt cô tối đen như mực, trong đồng tử không hề có chút tình cảm khiến người khác không dám tùy tiện tới gần.

Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu ăn thức ăn nhanh, mấy gã đàn ông ngồi cách cô không xa đang nói chuyện phiếm. Nhà kho bên này nằm ở khu biệt lập, mặc dù nghe được tiếng nói cười ầm ĩ nhưng lại không thể nhìn thấy người. Một gã mập hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Quản lý Từ của các cô không ăn sao?"

"Lát nữa chị ấy sẽ ăn sau." Tiêu Ái Nguyệt buồn bã đáp.

"Tối nay đánh trận lâu đấy, không ăn không được đâu." Trông thấy cảm xúc của người kia không được tốt, gã cũng không dám đùa nữa. Từ Phóng Tình xuất hiện sau lưng bọn họ, cô đi đến bên người Tiêu Ái Nguyệt rồi lấy một phần thức ăn nhanh.

Tiêu Ái Nguyệt ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu liền bắt gặp gương mặt vô cảm của Từ Phóng Tình, cô lập tức nhảy dựng lên đoạt lấy hộp đồ ăn trên tay đối phương, "Đây không phải là cơm của chị."

Từ Phóng Tình yên lặng nhìn cô, "Tiêu Ái Nguyệt, cô bất mãn gì với tôi sao?"

Mặt Tiêu Ái Nguyệt đỏ lên, cô vội vàng đặt hộp đồ ăn mới cướp của Từ Phóng Tình xuống rồi chạy tới xe của mình mở cửa trước, sau đó xách ra một cái hộp giữ ấm, "Cái này, quản lý Từ, dạ dày của chị không tốt, không thể ăn thức ăn nhanh, rất nhiều dầu mỡ."

Mấy gã trai bắt đầu ồn ào, "Quản lý Từ, cấp dưới của cô quan tâm cô kỹ quá nha."

"Y chang vú nuôi luôn."

"Ăn cơm đi." Từ Phóng Tình đưa một ánh mắt giết tới khiến mấy gã câm miệng lại.

Tiêu Ái Nguyệt ăn rất nhanh, hai ba muỗng đã giải quyết hết bữa tối, lại không biết cô lấy đâu ra một cái bình thuỷ, cô xé tem của chén sứ rồi để lại một câu đơn giản bàn giao hết cho Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, tôi để ở đây nha, chị nhớ uống thuốc." Sau đó cô vào kho hàng với nhóm của mình.

Tiêu Ái Nguyệt kiểm tra thiết bị vô cùng kỹ càng, Từ Phóng Tình lại kiểm kê nguyên vật liệu. Đến hơn mười giờ đêm, đợi công nhân sản xuất trên chuyền tan ca, bọn người của Tiêu Ái Nguyệt mới bắt đầu kiểm tra thiết bị trên dây chuyền sản xuất. Thiết bị vô cùng lớn nên kiểm rất nhanh, trời vừa rạng sáng đã kết thúc và thống kê xong số lượng. Mấy gã đàn ông hỏi Tiêu Ái Nguyệt có muốn dùng máy tính không nhưng cô từ chối, sau đó ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu đến khu nguyên vật liệu. Bên ngoài có mấy người đang ngủ gà ngủ gật, Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy Từ Phóng Tình đang ngồi im trên ghế không nhúc nhích, cô còn tưởng người kia cũng đang ngủ nên mới rón rén ngang nhiên xông qua phụ giúp dọn dẹp.

Tay của cô vừa rơi xuống trên trang giấy liền bị Từ Phóng Tình bắt lấy, "Tiêu Ái Nguyệt."

Ngón tay lạnh lẽo, giọng nói suy yếu, Tiêu Ái Nguyệt giật nảy mình cúi đầu nhìn gương mặt cắt không ra chút máu của Từ Phóng Tình, "Từ, quản lý Từ."

Dường như là phản ứng của bản năng, Tiêu Ái Nguyệt khom người đưa tay ôm lấy thân thể của Từ Phóng Tình, "Chị cố chịu một chút, tôi đưa chị đến bệnh viện."

Cơ thể lạnh như băng của Từ Phóng Tình hoàn toàn gục ngã vào trong ngực của Tiêu Ái Nguyệt, cổ họng không thể phát ra âm thanh, tiếng hít thở rất nhẹ, như có như không.

Tiêu Ái Nguyệt vội vã tột độ, cô nửa đỡ nửa ôm Từ Phóng Tình đứng lên mới phát hiện đối phương cao và gầy đến mức nào, thể trọng cơ thể rất nhẹ. Tiêu Ái Nguyệt không chút do dự dịch cách tay xuống dưới hòng đỡ eo của Từ Phóng Tình, sau đó cô lập tức bế đối phương lên, "Quản lý Từ, tôi đưa chị đi bệnh viện, tôi nhớ sát bên này có một cái bệnh viện, chị cố chịu đựng nha, đừng làm tôi sợ."

Người bên ngoài bị đánh thức, có người mắt mũi lem nhem trông thấy Tiêu Ái Nguyệt đang bế Từ Phóng Tình – người còn cao hơn cả bản thân cô – liền tỉnh táo, "Sao vậy? Cô ấy bị gì thế?"

"Tôi đưa chị ấy đi bệnh viện, mọi người nghỉ ngơi trước đi, một lát nữa tổng kết kết quả kiểm kê, tôi sẽ còn trở về." Tiêu Ái Nguyệt ôm Từ Phóng Tình đi lên phía trước, hai chân run rẩy không ngừng, cô quật cường từ chối mấy gã đàn ông hảo tâm đưa tay ra giúp, mặt đỏ tới mang tai nói, "Không cần, tôi ôm được."

Với sự hộ tống đầy lo lắng của đám đàn ông, sứ giả chăm hoa - Tiêu Ái Nguyệt đã thành công nhét Từ Phóng Tình vào trong xe. Cô mở máy sưởi, thắt chặt dây an toàn cho Từ Phóng Tình, sau đó nhanh chóng lái xe rời khỏi phân xưởng.

Bình thường Từ Phóng Tình nhất định sẽ mắng người kia một trận vì chạy xe quá tốc độ, nhưng hôm nay cô không có khí lực, chỉ có thể hé mắt, giọng nói vừa yếu vừa nhỏ, "Tiêu Ái Nguyệt, lái chậm một chút."

Tiêu Ái Nguyệt mắt điếc tai ngơ.

"Tiêu Ái Nguyệt, cô điếc sao?" Một lát sau, thân thể Từ Phóng Tình ấm không ít, ý thức của cô rõ ràng hơn chút nhưng vẫn lên tiếng mắng, "Lái chậm một chút, cô không muốn sống nữa sao? Sẽ gây tai nạn đó, giảm bớt tốc độ, nhanh lên."

"Ai không muốn sống hả?" Tiêu Ái Nguyệt nổi lên lửa giận một cách khó hiểu, "Từ Phóng Tình, chị là kẻ ngu sao? Bên ngoài có nhiều người như vậy, tại sao chị không kêu lên cho họ biết? Nếu chị không gọi ai thì cũng phải biết tự đi ra ngoài chứ, tại sao nhiệt độ lạnh đến vậy mà chị vẫn ở lì trong đó. Từ Phóng Tình, chị còn mắng tôi nữa chứ, chị nhìn ngoài đường xem có ai không? Ai sẽ ra ngoài lúc hai giờ sáng chứ? Chị cứ luôn lo lắng chuyện chưa xảy ra nhưng vì sao lại không quan tâm đến thân thể của mình? Chị không tự chăm sóc bản thân được hay sao? Chị có phải là đồ đần không? Tinh anh bên tổng bộ đều là người ngu ngốc giống chị sao?"

Tuy cô kể lể như thế nhưng lại bắt đầu giảm tốc độ, song vẫn hơi muộn một chút, sau khi lốp xe ma sát phát ra âm thanh bén nhọn, Tiêu Ái Nguyệt vội vàng dừng xe, mặt mày cầu xin nhìn con mèo hoang đang thong dong đi ngang qua trước đầu xe.

Từ Phóng Tình đột nhiên bị nữ nhân viên cấp dưới mắng một trận, vẻ mặt biểu lộ sự dị thường nhưng cũng không mở miệng trách cứ Tiêu Ái Nguyệt.

Tiêu Ái Nguyệt lại bắt đầu khóc, "Tôi chính là đồ đần, tôi chính là con ngốc mà."

Từ Phóng Tình cảm thấy cô nói rất có lý, "Tiêu Ái Nguyệt, từ trước tới nay, tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào thích khóc như cô cả."

Tiêu Ái Nguyệt vừa khóc vừa khởi động xe, "Tôi vốn không nên đến Hải Manh, tôi vốn không nên thích phụ nữ, tôi vốn không nên cam kết bất cứ điều gì với chị. Từ Phóng Tình, nếu đêm nay chị xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao? Dù cho chúng ta có tìm được hàng hư đi chăng nữa cũng chẳng có lợi ích gì? Hạo Nhã sẽ không thừa nhận, tôi vẫn không làm nên cơm cháo gì, tôi sẽ vẫn khiến chị thất vọng, tôi còn liên lụy tới chị, tôi chính là đồ ngu. Từ Phóng Tình, thật xin lỗi, nếu không có tôi, chị sẽ không ngã bệnh."

"Tiêu Ái Nguyệt, cô nhớ cho kỹ, chỉ có những kẻ yếu đuối mới rơi nước mắt." Từ Phóng Tình ngó sang một bên, không nhìn cô nữa, "Cô là người trưởng thành."

"Tôi chính là kẻ yếu đuối." Tiêu Ái Nguyệt cam chịu nói, "Tôi đã sắp ba mươi tuổi rồi. Từ Phóng Tình, tôi sắp ba mươi tuổi rồi nhưng tôi chẳng có gì cả, cái gì cũng không bằng người khác. Tôi không có tiền, không có nhà, không có người yêu, tôi không có cái gì hết, người thì lại ngu xuẩn để chị phải giúp đỡ thu hồi ván cờ chết, tôi lại còn khiến chị ngã bệnh. Hu hu hu, tôi chính là đồ đầu đất, đồ dốt nát."

"Công việc của cô cũng chính là công việc của tôi." Từ Phóng Tình nhàn nhạt đáp, "Cô có ngu ngốc hay không cũng phải đợi lãnh đạo đánh giá, bây giờ cô hãy thu hồi nước mắt lại hết đi, đừng để chúng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Từ Phóng Tình nói xong câu đó thì hoàn toàn xụi lơ, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi ngủ một chút, cô đừng khóc nữa, khi nào đến nơi thì gọi tôi."

"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt lau sạch nước mắt trên mặt, "Quản lý Từ, thật xin lỗi."

Từ Phóng Tình không nói gì thêm nữa. Tiêu Ái Nguyệt dừng xe rồi lại cởi áo khoác ra trùm lên người đối phương. Từ Phóng Tình cũng không ném nó trở về nữa, nét mặt mỏi mệt ấy làm Tiêu Ái Nguyệt đau lòng muốn chết.

"Quản lý Từ, chỉ cần chị chưa đuổi tôi đi, tôi sẽ luôn đi theo bên cạnh chị." Tiêu Ái Nguyệt tự cam đoan với người đang ngủ mê, "Tôi rất nghe lời, chị là một người lãnh đạo tốt, tôi luôn muốn làm việc cùng chị."

Ba giờ sáng tại thành phố H, có một chiếc ô tô màu đỏ dừng trước cửa bệnh viện, có một cô gái ngập tràn nước mắt, tay trái cô dịu dàng ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp chạy vào phòng cấp cứu.

Đêm nay đã định là một đêm không ngủ, Tiêu Ái Nguyệt ngồi trên ghế trong hành lang, ánh mắt chăm chú nhìn người phụ nữ đang nằm trong phòng. Người kia cũng mở to mắt, suy yếu nhìn lại Tiêu Ái Nguyệt một lúc, biểu cảm vẫn rất lạnh lùng.

Tiêu Ái Nguyệt nhếch miệng cười một tiếng rồi chậm chạp đi vào phòng, "Quản lý Từ, chị đã tỉnh rồi, thật là tốt."
Nhấn Mở Bình Luận