Như vậy là đêm nay Quý Văn Việt phải bất đắc dĩ đến dự tiệc. Người quen biết Từ Phóng Tình ở đây không ít, trên lầu hai có vài người phụ nữ đã lâu không gặp đều vây quanh hàn huyên vài câu. Cô gái tên Alisa hết sức nhiệt tình, cô ta bưng Champagne đứng bên cạnh Từ Phóng Tình, vẻ mặt tươi cười, "Sammi, anh họ của tôi đối với cô luôn nhớ mãi không quên a."
Tiêu Ái Nguyệt ngoài mặt tỉnh bơ nhưng cũng lén dựng lỗ tai nghe lén, ai ngờ Từ Phóng Tình nghe xong lời này, khóe miệng hơi vểnh lên, "Tôi cũng không phải Lâm Huy Nhân (*), không có năng lực thu phục đàn ông đã có gia đình."
(*) Lâm Huy Nhân: là nữ thi sĩ, kiến trúc sư người Trung Quốc tốt nghiệp Đại học Pennsylvania, được biết đến phương án đi sâu thiết kế công trình Bia Kỷ niệm Anh hùng Nhân dân và Quốc huy Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Bà và Từ Chí Ma đã gặp và yêu nhau lúc Từ Chí Ma đã có vợ.
Alisa khẽ cười, hứng thú nhìn mặt đối phương chăm chú, "Vậy còn tôi? Tôi chưa có gia đình, hợp tác với cô lâu như vậy rồi mà cô còn không biết tâm ý của tôi sao?"
Quần chúng bốn phía xì xào bàn tán, Tiêu Ái Nguyệt rất khó hình dung tâm tình của bản thân, cô trơ mắt nhìn vợ của mình bị đùa giỡn nhưng lại không có lập trường đứng ra bênh vực, chỉ có thể đứng im một bên.
"Alisa." Từ Phóng Tình rất hiển nhiên cũng không cần vợ hát đệm, giọng điệu vẫn trầm tĩnh như trước, khí chất sạch sẽ, nụ cười duyên dáng, thành thục, vô tận vận vị, "Quên giới thiệu với cô, vị này là bạn gái của tôi, a không, hiện tại đã thăng chức làm vợ, em ấy là người phụ trách công ty thương mại Tiêu thị - Tiêu Ái Nguyệt."
Có thân phận rất tốt, cuối cùng Tiêu Ái Nguyệt đã có thể đáp lời, cô vươn tay ra tự giới thiệu, "Xin chào, Alisa tiểu thư, tôi là Tiêu Ái Nguyệt."
Vô luận lời đùa giỡn của Alisa đối với Từ Phóng Tình có thật lòng không thì cách Từ Phóng Tình công khai thật sự khiến người ta giật mình. Trên thực tế, tỉ lệ 'gay' trong hội của các cô cũng không hề ít, ngoài cờ đỏ trong nhà ra thì vẫn có lá cờ nhiều màu khác, nhưng ít khi nghe giới kinh doanh chính thức công khai. Alisa quen biết rất nhiều người song tính giống mình, có người đã kết hôn, có người đang có bạn trai nhưng cũng không có gì trở ngại khi tìm bạn gái. Cô nắm chặt tay của Tiêu Ái Nguyệt rồi lễ phép mỉm cười, lần này thật sự có hơi lúng túng, "Vừa nãy chỉ nói đùa thôi, Tiêu tiểu thư sẽ không để tâm chứ?"
"Sao lại thế?" Tiêu Ái Nguyệt ngại muốn chết nhưng lại nói, "Cô yêu thích người yêu của tôi cũng là một kiểu khẳng định phẩm vị của tôi."
Từ Phóng Tình nhắm mắt lại, cười như không cười, "Nhưng tôi có chút để ý."
Alisa lập tức cười, "Uầy, Sammi, rộng rãi chút đi, dù sao tôi và cô cũng đang hợp tác làm ăn mà."
Tiêu Ái Nguyệt cũng cười theo, "Có muốn xuống dưới lầu ăn chút gì không?"
Alisa ngược lại thật sự rất cởi mở, ba người kết bạn cùng đi xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy Tần Thất Tuyệt cũng đang bưng đồ ăn Italy ra ngoài. Alisa lườm Từ Phóng Tình một cái, không quên đánh giá, "Thật ngạc nhiên khi có thể gặp được Trần nữ sĩ ở đây, phải công nhận Tần nữ sĩ rất có bản lĩnh."
Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà đi. Từ Phóng Tình quá rõ đạo lý này, cô khẽ cười nhìn Tần Thất Tuyệt, sau đó kéo Tiêu Ái Nguyệt ngồi xuống chiếc sofa màu nâu. May mà lầu một của Tần Thất Tuyệt đủ lớn để không ngồi cùng với Trần Vãn Thăng. Alisa bưng một đĩa đồ ăn đầy vung đi đến, có lẽ do quá nhàm chán nên cô ta cứ mãi dính lấy Từ Phóng Tình không buông. Tiêu Ái Nguyệt thấy Từ Phóng Tình đối đãi với cô ta khá lịch sự nên cũng không quan tâm lắm.
Một lát sau, trong đại sảnh đột nhiên vang lên một tiếng cười vang, Tiêu Ái Nguyệt nhìn qua liền thấy gã trai đoạt chỗ đậu xe của cô đang hôn lên mặt của Tần Thất Tuyệt, có vài cô gái nói đùa gã này đứng núi này trông núi nọ, tay của gã đặt bên hông Tần Thất Tuyệt, miệng lớn cười toe toét, mặt mày hớn hở trả lời, "Đổng sự Tần là mỹ nhân tuyệt sắc, đừng nói chỉ có một mình tôi yêu thích nha."
Tiêu Ái Nguyệt cảm nhận được sự hèn mọn của gã, cô bất mãn nhếch miệng. Tần Thất Tuyệt vô cảm nhích sang trái một chút như đang né tránh sự đụng chạm của gã kia trong vô thức, nhưng biểu lộ vẫn vui vẻ, nụ cười đắc ý như gió xuân, trên thực tế không có ai biết chị ta đang nghĩ gì.
"Kiệt thiếu gia và Phỉ Phỉ chia tay rồi à?" Động tĩnh bên kia quá lớn, Alisa đang xem náo nhiệt với Tiêu Ái Nguyệt phỉ nhổ nói, "Đại thiếu gia đào hoa này thích thục nữ từ bao giờ thế?"
Mỹ nữ ngồi ở bên trái Tiêu Ái Nguyệt nói tiếp, "Cũng không nhìn rõ xem người đối diện là mặt hàng gì."
Đám người này ăn của Tần Thất Tuyệt, uống của Tần Thất Tuyệt, sau lưng lại tại châm chọc Tần Thất Tuyệt. Tiêu Ái Nguyệt không muốn tiếp tục đợi nữa, trong lòng cô, tuy Tần Thất Tuyệt là một con hồ ly hại nước hại dân nhưng cũng không có nghĩa là chị ta phải chịu những lời nhục mạ. Trên thực tế, cô cũng không cảm thấy những người này có gì hơn Tần Thất Tuyệt. Cô thoáng nhìn qua Từ Phóng Tình đang cầm điện thoại chơi game, trong nháy mắt có ý nghĩ muốn hành hung đối phương, ở nhà không chơi game được hay sao mà nhất định phải chạy tới đây chơi?!!!
Hình như đã nhận ra Tiêu Ái Nguyệt bất mãn, Từ Phóng Tình nhấc mí mắt, không chút nghĩ ngợi ra lệnh, "Đi ra cổng chờ chị Việt đến."
Nghe Quý Văn Việt đến, Tiêu Ái Nguyệt nhảy cẫng lên, "Vậy em đi mở cửa."
Từ Phóng Tình cất điện thoại, nhìn thấy Alisa tò mò nhìn mình chằm chằm liền chỉ ra đại sảnh, "Có muốn uống thêm rượu không?"
Alisa lắc đầu, "Tôi sắp phải đi rồi.". 𝘛hử đọc tr𝓊yện không q𝓊ảng cáo tại # tr𝓊ⅿtr𝓊y en.Vn #
Trò hay mới vừa mở màn, Từ Phóng Tình cũng không có ý định rời đi. Tuyết bên ngoài đang rơi, thời điểm Quý Văn Việt vào nhà, trên áo lông còn dính vài hạt tuyết nhỏ chưa tan. Từ Phóng Tình tiến lên đón rồi thì thầm vài câu bên tai người nọ, Quý Văn Việt gật gật đầu, ánh mắt lập tức nhìn về phía nhân vật chính đêm nay.
Tần Thất Tuyệt vẫn chưa chú ý đến chị Việt, chị ta đang xoay người nói chuyện với một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, tiếng cười của người phụ nữ kia rất lớn, tay đặt lên đầu của Tần Thất Tuyệt rồi nhẹ nhàng vỗ một cái, động tác có chút mập mờ.
Quý Văn Việt lấp lóe ánh mắt, mất tự nhiên nhìn sang hướng khác. Đêm nay, Trần Vãn Thăng luôn đơn độc ngồi ở vị trí cũ, Quý Văn Việt thấy được cũng chỉ gật đầu, không có biểu hiện ân oán gì ra mặt.
Trần Vãn Thăng tựa như một con ruồi xanh, ai ai cũng tránh né, chỉ có Quý Văn Việt lên tiếng chào hỏi. Chị ta nâng cao bụng lớn đi tới chính diện, "Tổng giám đốc Quý đến một mình sao? Hôn phu của cô đâu?"
Quý Văn Việt vốn không muốn để ý đến đối phương, thấy bụng đã lớn nên cũng không muốn chấp nhặt, "Chị Thăng cứ nói đùa, tôi nào có hôn phu?"
"Sao lại không có, chỉ có tổng giám đốc Quý chướng mắt người ta thôi." Địa vị hiện giờ của Trần Vãn Thăng càng ngày càng bất ổn, mặt mũi chị ta như vò đã mẻ không sợ sứt, há mồm kêu lên, "Tầm nhìn của tổng giám đốc Quý cao quá, đàn ông tốt cũng chướng mắt, hay là tổng giám đốc Quý trời sinh không thích đàn ông."
Giọng nói quá lớn khiến căn phòng bỗng nhiên trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Quý Văn Việt là ai? Trong phòng này không có ai mà không biết thế lực to lớn của nhà họ Quý. Trần Vãn Thăng có ngụ ý gì, tất cả mọi người hiểu. Tần Thất Tuyệt nhìn lấy bầu không khí trở nên cứng ngắc, bờ môi khẽ mở muốn đánh vỡ sự yên lặng này, nhưng Từ Phóng Tình không cho đối phương cơ hội, cô đưa tay ra hung hăng tát một cái vào mặt Trần Vãn Thăng.
Lần này, thật sự không có ai dám lên tiếng, Tiêu Ái Nguyệt run rẩy muốn ngăn cản nhưng đã chậm. Đêm nay, Từ Phóng Tình rõ ràng đã có âm mưu đến đây đánh người, khó trách đột nhiên chị ấy lại không đeo nhẫn. Tiêu Ái Nguyệt lập tức hiểu ra, kỳ thật trường hợp này có chút khó coi, nếu không phải Trần Vãn Thăng nói quá nhiều....
"Đổng sự Trần, lúc tôi vừa mới tới còn chứng kiến giới truyền thông chờ lấy tin ở bên ngoài, có lẽ đổng sự Tần đã an bài chăng, dù sao cũng dễ hiểu khi vừa tới Thượng Hải đã muốn tạo quan hệ với tạp chí bản địa, chỉ là cô gióng trống khua chiêng như thế là muốn tung tin đồn nhảm hay muốn sinh sự?" Từ Phóng Tình dịu dàng hỏi thăm nhưng lại khiến người ta cảm thấy chán ghét, ngữ khí rét lạnh xuyên vào nội tâm, "Nhà họ Quý đang đưa công ty mới ra thị trường, cô có biết cô nói như vậy sẽ ảnh hưởng như thế nào không? Người thừa kế tương lai của Quý thị là đồng tính luyến? Đại tiểu thư của nhà họ Quý vứt bỏ bạn trai? Xin hỏi các vị đang ngồi ở đây, có ai đã nghe nói Quý tiểu thư đính hôn chưa? Ngược lại, tất cả chúng tôi đều nghe rõ mấy câu phỉ báng người khác của cô. Tôi quen biết cô cũng được vài chục năm, bây giờ thấy cô chật vật như vậy, tôi cũng không muốn bỏ đá xuống giếng. Tóm lại, đã ở đây thì vui lòng ngậm miệng lại, xưa đâu bằng nay, cô hiểu không? Sư tử có hung dữ cỡ nào, đến lúc tuổi già cũng không nhất định có thể chạy qua mèo con, huống chi ở chỗ này, cô cảm thấy ai là mèo con? Chừa cho mình đường lui đi đổng sự Trần, đã tới nước này thì phải nhận mệnh thôi."
Từ Phóng Tình nói xong liền thanh nhã cười nhẹ một tiếng kết thúc công việc, sau đó cô quay đầu kéo Quý Văn Việt đi đến bên cạnh Tần Thất Tuyệt, "Quý tiểu thư đã đích thân đến, đổng sự Tần không biểu hiện chút gì sao?"
Con ngươi của Tần Thất Tuyệt lập tức trở nên sâu không thấy đáy. Lúc Từ Phóng Tình động thủ, trên mặt chị Tần đã mất đi nụ cười, tay không đánh vào mặt người tươi cười, huống chi Quý Văn Việt cũng ở đây. Cô giang hai cánh tay rồi nhẹ nhàng kéo vai của Quý Văn Việt, nhưng chưa đến một giây đã lập tức buông ra, "Hoan nghênh."
Thanh âm rất nhạt lại rất thẳng thắn, Quý Văn Việt đặt chiếc hộp quà màu đỏ vào tay của đối phương trước mắt bao nhiêu người, "Chúc mừng nhé." Sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Toàn thân Tần Thất Tuyệt tản ra khí chất ôn nhuận, ưu nhã, cô cười cười như chưa có chuyện gì xảy ra, sau đó lôi kéo mọi người tới tủ rượu, không khí hiện trường lại bắt đầu ấm lên.
Tiêu Ái Nguyệt lặng lẽ thở phào, lúc quay đầu đã không thấy Trần Vãn Thăng đâu, nhớ khi nãy có người kéo chị ta ra ngoài, hẳn là bạn bè?
Sau cái tát kia, sắc mặt của Quý Văn Việt vẫn như thường, cô đang hàn huyên vài câu với Từ Phóng Tình về chuyện của Quý Giác Hi liền trông thấy gã trai vừa mới dây dưa với Tần Thất Tuyệt đi tới, gã không nhìn thẳng hai người, chỉ lấm la lấm lét cười với Từ Phóng Tình, "Nhìn không ra các chị gái đều có tính cách như thế nha."
Kiệt thiếu gia là thiếu gia ăn chơi hư đốn, trong nhà có chút tiền thì chẳng xem ai ra gì. Từ Phóng Tình không để ý tới gã, uống nửa ly nước nóng rồi đổi vị trí ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt.
Kiệt thiếu gia kia có chút khó thở, gã dời ánh mắt đến trước ngực của Từ Phóng Tình, miệng chép một cái, lời nói thô thiển, "Được mẹ nuôi nuôi cũng không tệ a."
Tiêu Ái Nguyệt lập tức đứng lên quơ lấy chai rượu trên bàn muốn nện vào đầu gã. Quý Văn Việt nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy cái chai, cảnh cáo nhìn cô một cái, "Tiểu Tiêu, bình tĩnh một chút."
Kiệt thiếu gia giật nảy mình, thấy đối phương sợ bóng sợ gió thì lại cười gian nói, "Cũng không phải bí mật gì, ai mà chẳng biết chuyện này, bây giờ mẹ nuôi đã rơi đài, ngay cả công việc cũng không có, chi bằng đi theo tôi."
Quý Văn Việt xinh đẹp nhưng gã không dám chọc, hơn nữa Từ Phóng Tình cũng đẹp không kém. Gã có uống một chút rượu, gã vốn muốn theo đuổi Tần Thất Tuyệt nhưng thấy đối phương chẳng có bao nhiêu nhiệt tình thì trong lòng có chút thất vọng rồi lập tức dời sự chú ý lên Từ Phóng Tình, nào ngờ Từ Phóng Tình cũng không để ý tới gã. Gã cười ha ha, mắng, "Cô và Tần Thất Tuyệt nghĩ bản thân là gì? Ông đây muốn ngủ với các cô, các cô nên mang ơn đi!"
Vừa bình tĩnh thì phẫn nộ lại dấy lên. Tần Thất Tuyệt đứng trên bậc thang nhìn thấy Quý Văn Việt không nở nụ cười, trái tim bỗng nhiên ngừng mấy giây, Từ Phóng Tình ngược lại rất lãnh đạm, một câu cũng không nói. Tần Thất Tuyệt đang nghĩ lần này hẳn là không sao thì lập tức trông thấy một cái bình đã nện vào đầu của Lộ Kiệt.
Lộ Kiệt hét thảm một tiếng rồi ôm đầu ngã xuống, trong tay của Quý Văn Việt vẫn còn cầm cái bình hoa màu lam, cô yên lặng nhìn mỹ nhân trên lầu, ánh mắt hai người chạm nhau rồi sau đó đồng thời dời đi. Tần Thất Tuyệt trầm mặc nửa ngày mới nhíu mày, cuối cùng cũng phản ứng lại, "Tổng giám đốc Quý, đây là ý gì?"
Không khí quỷ dị khiến cả căn phòng đột nhiên ngưng đọng, trò náo nhiệt như vậy, có ai muốn đi? Quý Văn Việt có ba là ông trùm thương nghiệp ở Thượng Hải, luận tài phú, luận địa vị, mọi người ở đây hiếm có ai địch nổi, chỉ là thanh danh của Quý Văn Việt vốn không tệ, lần này tự mình động thủ quả thật là nằm ngoài dự tính.
"Đánh kẻ lưu manh thôi, đổng sự Tần có ý kiến gì sao?" Quý Văn Việt chậm rãi đứng lên, sau đó ưu nhã dời bước đến thang lầu. Cách mười mấy bậc thang, cô ngước đầu nhìn Tần Thất Tuyệt đang chống khuỷu tay trên lan can, đôi mắt thẳng tấp ấy đúng là không hề nhượng bộ. Quý Văn Việt nghĩ đến khuôn mặt sắc sảo luôn tươi cười với mọi người của Tần Thất Tuyệt, lúc không cười mới là con người thật. Cặp mắt kia như có vô số ánh sao mỹ lệ đang lóe lên, đẹp đẽ đến mức làm người ta không dời nổi mắt. Cuối cùng Quý Văn Việt nhịn không được rung động, khẽ thở dài, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Tần Thất Tuyệt cũng không vì vậy mà trầm tĩnh lại, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, hương thơm trên người đối phương như ẩn như hiện bao quanh lấy Quý Văn Việt. Lần đầu tiên cô có cảm xúc khác lạ, không còn là cô chủ hoàn mỹ nữa mà chính là người phàm trần có tâm tình giống nhân loại. Giọng nói của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức chỉ có hai người các cô mới có thể nghe thấy, "Em có cần phải vì đồ cặn bã này mà hành động theo cảm tính không?"
Có cần không? Quý Văn Việt hoảng hốt, bắt đầu tự hỏi. Nếu ba Quý có mặt ở đây cũng sẽ trách cô hành động quá tùy tiện, nhưng đêm nay thế nào? Quý Văn Việt quay đầu nhìn Từ Phóng Tình thì thấy đối phương đang im lặng khoanh tay, trong mắt rõ ràng có chút thần sắc lo lắng, sau đó đột nhiên tiêu tan, cười nói, "Tôi cho rằng rất cần, cứ ngụy trang lâu dài không ổn lắm, đôi khi bạo lực sẽ khiến người ta thoải mái hơn."