Lộ Kiệt là người rất khốn kiếp và khốn nạn có tiếng. Quý Văn Việt không phải không biết mình hành động như vậy sẽ gây ra họa lớn, cô biết chỉ cần có người ở đây gọi xe cứu thương thì ân oán giữa cô và nhà họ Lộ sẽ hoàn toàn kết thành.
May mà Tần Thất Tuyệt không để tình huống ấy phát sinh. Hai mắt cô lưu chuyển, động tác dịu dàng đỡ Lộ Kiệt từ dưới đất lên, giọng nói không đếm hết hờn dỗi, "A Kiệt sao rồi? Uống nhiều rượu như vậy, có phải đứng không vững rồi?"
Lộ Kiệt đau đầu, gã ôm eo của Tần Thất Tuyệt, mềm nhũn đi theo cô vào phòng khách, vừa ngồi xuống sofa liền ngẩng đầu thấy được Quý Văn Việt và Từ Phóng Tình cũng đi theo vào. Trong lúc nhất thời, uất khí trong lòng gã càng đậm, Quý Văn Việt đã làm bỉ mặt gã, cũng không để ý đến sự thiên vị trong lời nói của Tần Thất Tuyệt, sắc mặt gã tái xanh mắng nói, "Ai mà biết cô ta phát điên cái gì!"
Quý Văn Việt từ đầu đến cuối đều không nói gì, cô khiêm tốn đi đến bên cạnh Từ Phóng Tình, giọng nói rất nhẹ, "Mọi người đi trước đi."
Nếu lúc này mà làm vậy thì khác gì bán đứng đồng đội? Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn Từ Phóng Tình liền bắt gặp tầm mắt của chị ấy đặt trên thân của Tần Thất Tuyệt vô cùng chuyên chú, cũng không trả lời Quý Văn Việt, cũng không biết chị ấy đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ có thể thấp giọng thay chị ấy trả lời, "Chị Việt, chúng ta đi chung nhé."
Quý Văn Việt ôm miệng cười một tiếng, bộ dáng trông khá bình tĩnh, tựa như không có áp lực tâm lý gì quá lớn, ngược lại là tiếng nói chuyện bên ngoài lớn dần, có lẽ khách vào sảnh ngày càng nhiều, rõ ràng là chuẩn bị xem náo nhiệt.
Khách của Tần Thất Tuyệt là kiểu 'không phú thì quý', chủ yếu đều là người trẻ tuổi, thích tham gia náo nhiệt, không chê chuyện lớn, cơ mà có ai ở đây không biết 'hoa công tử' Lộ Kiệt? Cháu trai của Lộ lão gia bị người ta đánh, hung thủ là người thừa kế của nhà họ Quý, có mấy cô gái đã qua tay Lộ Kiệt cảm thấy có chút hưng phấn bèn lấy điện thoại ra chụp lén.
Tần Thất Tuyệt nghe được âm thanh chụp ảnh nhưng vẫn không ngừng động tác trên tay, cô mò đến vết thương bầm tím trên trán Lộ Kiệt, sắc mặc của gã không được tốt lắm, gã vừa hưởng thụ sự quan tâm dịu dàng của Tần Thất Tuyệt, vừa hung tợn trừng Quý Văn Việt, "Cô đừng đi, đóng cửa lại."
Quý Văn Việt vẫn giữ thái độ không kiêu ngạo, không tự ti, cô thoáng nhìn qua người phụ nữ đang lén đẩy cửa phòng ra, sau đó nháy mắt ra dấu với Tiêu Ái Nguyệt, giọng nói khàn khàn gợi cảm, "Anh không giữ được tôi đâu."
Lộ Kiệt nổi giận hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Thất Tuyệt, "Tôi xưa nay không đánh phụ nữ, nhưng bây giờ tôi nhịn không được. Chị Thất, nếu không phải vì chị thì tôi tuyệt đối sẽ động thủ."
Tiêu Ái Nguyệt bị giọng điệu buồn nôn của gã làm nổi da gà, cô đóng cửa thật kỹ, bắt đầu đồng tình với Tần Thất Tuyệt. Gã đàn ông này đến đây để lấy lòng Tần Thất Tuyệt, câu này của gã là câu điển hình 'tôi nể mặt cô, cô cũng phải cho tôi mặt mũi'. Tần Thất Tuyệt gặp chiêu phá chiêu, nhẹ nhàng cười cười, chỉ vào lầu hai nói, "Trên lầu có rượu thuốc, chúng ta lên đó đi, tôi giúp cậu băng bó vết thương."
Quý Văn Việt đột nhiên nở nụ cười thâm trầm, Tiêu Ái Nguyệt nghe vào tai rất đáng sợ, "Đổng sự Tần thật sự là lo trước khỏi hoạ."
Lộ Kiệt không để ý tới, có lẽ gã đã nghĩ ra gì đó nên không khỏi có chút hưng phấn, hai mắt lóe sáng, cấp tốc kéo cánh tay của Tần Thất Tuyệt, "Đi thôi, lên lầu."
Tần Thất Tuyệt không do dự gật đầu đứng dậy bước về phía trước. Quý Văn Việt khẽ liếc mắt qua, thái độ hờ hững, vội vàng nói, "Ở lại."
Câu nói này rất có khí phách phá vỡ bước cuối cùng của Tần Thất Tuyệt, cô quay đầu lại, đáy mắt mơ hồ, còn chưa kịp nói chuyện thì Quý Văn Việt lại nói tiếp, "Luật sư của tôi họ Vương, Lộ công tử cứ việc tìm anh ta, những cái khác không tính."
Phim đến đây kỳ thật đã có thể kết thúc, đêm nay Quý Văn Việt xem như đã triệt để buông thả bản thân. Từ Phóng Tình chưa từng tỏ ra lo lắng, cô ung dung ngồi một bên bỏ đá xuống giếng, "Tính chứ, tội quấy rối ở Trung Quốc không phải là đại án gì, Lộ công tử có nhân mạch nên đương nhiên không quan tâm, cũng không biết quốc tịch nước ngoài sẽ bị xét vào tội gì?"
Lộ Kiệt ái mặt, ánh mắt hoảng hốt, "Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì."
Từ Phóng Tình nhếch mày, con ngươi thâm thúy lạnh lùng cùng châm chọc, "Theo tôi được biết thì Lộ lão gia ghét ác như thù, tính cách của Lộ công tử cũng không khác ông ấy là mấy, cả hai luôn nổi danh là nhà từ thiện, sợ rằng cũng không phải là Lộ lão gia đã dự tính từ ban đầu?"
"Yêu nghiệt." Tiêu Ái Nguyệt thầm tặng thêm một câu, Từ Phóng Tình ở nhà rảnh rỗi lâu như vậy, không ngờ chị ấy lại rõ chuyện của 'chính thương' rõ như lòng bàn tay, trong lòng cô vừa sợ lại vừa yêu, ngậm miệng nói, "Lần trước tôi còn nghe An tiểu thư đề cập đến nhà họ Lộ."
Cho dù Lộ Kiệt không phải là cái đèn đã cạn dầu, nhưng khi đối mặt với hai người phụ nữ 'một xướng một họa' này thật sự có chút luống cuống. Gã vốn cho rằng Từ Phóng Tình đã mất đi chỗ dựa là Khang Thụy Lệ nên mới bất đắc dĩ về ở ẩn, hôm nay gã chỉ muốn đùa giỡn một chút, nhưng gã trăm ngàn lần không ngờ Từ Phóng Tình sẽ nắm giữ thóp của gã, à không, nói đúng hơn là đang nắm giữ không chỉ thóp của gã. Từ Phóng Tình quá giảo hoạt, lúc này Lộ Kiệt mới ý thức được gã đã trêu phải ôn thần. Tiên lễ hậu binh, hơn nữa nhà họ An lại là núi lớn, Lộ Kiệt không muốn nhận thua nhưng gã không thể không hạ thấp tư thái. Gã yên lặng nhìn chăm chú Từ Phóng Tình, trong mắt đầy sự không cam lòng cùng bực bội, "Dù cô có uy hiếp tôi như thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật. Từ Phóng Tình, cô vĩnh viễn chỉ là danh phận thằng hề thôi."
Gã nói xong cũng không ngừng lại, đẩy Tần Thất Tuyệt đi tới cửa, bóng lưng chắc chắn, không dừng lại chút nào.
Xong trận chiến, toàn thân trở ra, chỉ là kết thúc, sắc mặt ai cũng không quá tốt. Quý Văn Việt lo lắng cảm xúc lộ ra trước mặt mọi người, "Tình, em không cần thiết phải vì tôi mà đắc tội với anh ta."
Từ Phóng Tình vô cùng chậm rãi đứng dậy khỏi sofa rồi đưa tay vén lên tóc dài, biểu lộ có chút bất đắc dĩ lại có hơi đắng chát, trên môi mấp máy hai lần nhưng vẫn không có phát ra âm thanh. Cô đi đến vỗ vai của người nọ, "Tôi chờ chị trong xe."
Tiêu Ái Nguyệt nhìn ra Từ Phóng Tình là lạ nên đã theo sát sau lưng. Mở cửa ra ngoài đối mặt với mười mấy cặp mắt tò mò, Từ Phóng Tình cũng chẳng thèm để ý, chỉ im lặng đi thẳng ra khỏi nhà của Tần Thất Tuyệt mới phát hiện tuyết đã ngừng rơi, nhiệt độ bên ngoài rất thấp. Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ mở cửa xe rồi quay đầu nhìn Từ Phóng Tình dưới ánh đèn, mái tóc đen của chị ấy xõa xuống làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp và nhu hòa, "Tình Tình, lên xe đi."
Từ Phóng Tình ngồi lên lên, ánh mắt nghiêm túc, ngược lại cũng không nói gì. Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận đánh giá ánh mắt của đối phương, muốn nói nhưng không biết làm sao mở miệng. Hai người ngồi an tĩnh, Tiêu Ái Nguyệt hít sâu một hơi mới mở miệng xin lỗi, "Vừa nãy... em không bảo vệ được chị, em thật xin lỗi."
Từ Phóng Tình quay đầu, bên miệng thấp thoáng ý cười, ánh mắt lại lạnh băng, "Tiêu Ái Nguyệt, bây giờ tôi không muốn nói chuyện.". Cập 𝙣hậ𝑡 𝑡𝙧uyệ𝙣 𝙣ha𝙣h 𝑡ại 𝙏 𝚁ÙM𝙏𝚁UYỆN.VN
"Vậy chị nghe em nói là được." Tiêu Ái Nguyệt chớp chớp cặp mắt vô tội, lo lắng nói, "Kỳ thật em không hiểu tại sao chị lại muốn tới buổi tiệc này, chị không thích Tần Thất Tuyệt, em biết chị không thích, nhưng chị vẫn đến, không những vậy mà còn dẫn theo chị Việt, chị muốn làm cho tất cả mọi người đều biết chị và chị Việt có giao hảo, cần gì phải vậy chứ? Những người kia nói chuyện khó nghe cỡ nào, chị vốn muốn nhìn thấy tình huống như vậy sao, em..."
"Tôi muốn tình huống như thế nào?" Nói còn chưa dứt lời liền bị cắt ngang, Từ Phóng Tình giống con sói dữ trông mặt ngoài thì hững hờ, song trên thực tế lại tràn đầy nguy hiểm, "Tiêu Ái Nguyệt, em nghĩ tôi muốn tình huống như thế nào? Không thể xuất đầu lộ diện nên chỉ có thể uất ức ở nhà sinh con cho em? Tiêu Ái Nguyệt, có phải em luôn tự cho là đúng? Tôi lựa chọn rời đi là vì tôi không muốn tiếp tục chờ, OK?"
Chỉ một thoáng, Tiêu Ái Nguyệt có chút hết đường chối cãi, giãy giụa nói, "Tình Tình, em không có ý đó, em chỉ là không hi vọng chị bị thương tổn."
"Vậy em có thể giúp tôi phòng ngừa sao?" Từ Phóng Tình cười lạnh, "Tiêu Ái Nguyệt, em luôn là người để ý quá khứ của tôi hơn bất cứ ai. Nếu người ra tay đánh người hôm nay là em, em có biết sẽ xảy ra chuyện gì không? Em làm việc gì cũng chỉ có đầu mà không có đuôi, tôi không yêu cầu em có thể tiến bộ, nhưng xin em đừng quá xem trọng quá trình. Em không còn là trẻ con, nhất định phải biết cái gì gọi là gánh trách nhiệm."
Tiêu Ái Nguyệt hé miệng, thần sắc mất tinh thần, cô muốn giải thích vài câu, đáng tiếc giờ phút này có nói gì cũng không đúng lắm nên không thể nói thành lời. Một bước sai, từng bước sai, cô bắt đầu lục lại hồi ức xem bản thân vừa rồi đã làm gì sai, nhưng nghĩ mãi không ra. Cô vô tội thở dài rồi đẩy cửa xe ra, chỉ vào nhà của Tần Thất Tuyệt, "Em đi xem chị Việt ra chưa."
Từ Phóng Tình không giữ đối phương lại. Tiêu Ái Nguyệt cau mày trở vào nhà, sau khi nghe mấy người miêu tả mới rẽ trái rẽ phải tìm được lầu hai vắng vẻ.
Tần Thất Tuyệt và Quý Văn Việt đang ở bên trong, Tiêu Ái Nguyệt đứng ở ngoài cửa nghe được giọng nói của các cô, hình như đang tranh chấp gì đó. Âm thanh của Tần Thất Tuyệt rất bén nhọn khiến Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt một lúc, cô không ngờ Tần Thất Tuyệt cũng sẽ có ngày mất khống chế như thế.
Cách một cánh cửa vẫn có thể nghe được giọng nói của Tần Thất Tuyệt không giận tự uy truyền đến, mang theo xao động, bất an và kiềm chế, "Tôi không hy vọng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa em và nhà họ An."
Quý Văn Việt biết chuyện của chị ta và An Cửu Cửu rồi sao? Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn bị hấp dẫn, cô không dám nhận bản thân bỉ ổi nhưng vẫn len lén đứng ở cửa cố gắng nghe ngóng, đáng tiếc vẫn không nghe được Quý Văn Việt trả lời.
Qua mấy giây, giọng nói của Tần Thất Tuyệt lại vang lên, thái độ ôn hòa hơn không ít, "Kéo em vào cuộc không phải bản ý của tôi."
Lại yên lặng một lúc lâu, có lẽ Quý Văn Việt lại nói gì đó, giọng điệu của Tần Thất Tuyệt hạ thấp hơn mấy tông nhưng vẫn loáng thoáng nghe được khá rõ, "Nhà họ An đang điều tra tôi?"
Tiêu Ái Nguyệt có ngu đi chăng nữa cũng hiểu Quý Văn Việt tìm Tần Thất Tuyệt vì An Cửu Cửu, nhưng nói nhà họ An có dự mưu nhắm đến Tần Thất Tuyệt, chị ta cũng không ngu ngốc tin, "Em cũng biết tôi đã đầu tư rất nhiều ở Thượng Hải, không thể dừng được."
Dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra Quý Văn Việt đang nói gì. Tiêu Ái Nguyệt không muốn phá đám nhưng cũng không nguyện ý chờ đợi thêm nữa. Cô do dự một lát, sau đó gõ cửa một cái rồi lập tức đẩy cửa ra, ôn nhu nói, "Chị Việt, chúng ta cần phải đi rồi."
Cô vừa xuất hiện, biểu cảm của Tần Thất Tuyệt cũng thay đổi, chị ta thu liễm lại khí thế hung hăng lúc nãy, trở về bộ dáng như thường ngày làm người ta thương yêu, cặp mắt nhu tình nhìn Tiêu Ái Nguyệt chăm chú, sau đó vểnh bờ môi lên như không có việc gì, "Tối nay là tôi thất lễ, hôm nào sẽ mời tổng giám đốc Từ tụ họp lại lần nữa nhé."
Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên cảm thấy có chút kinh dị, cô đã lột ra lớp mặt nạ của Tần Thất Tuyệt, vừa nãy chỉ cách một lớp cửa thì là người có cảm tình, bây giờ cô vừa xuất hiện lại đột nhiên trở nên dịu dàng đến mê người. Có vài người phụ nữ vừa sinh ra đã có vầng sáng bao quanh, Quý Văn Việt đột nhiên xoay người, chất giọng nữ trầm dễ nghe, thản nhiên nói, "Chúng ta đi thôi."
Lời đã đến nước này thì không thể không ngừng, Tần Thất Tuyệt hơi lo lắng, đại khái là vì có Tiêu Ái Nguyệt ở đây làm phiền, nhưng chần chờ mấy giây vẫn quyết định nói ra sự thật hoàn chỉnh, giọng nói nhẹ hẫng như đang nói đùa, "Vừa nãy có phải cô đang nghĩ tôi sẽ dùng thân thể này để giao dịch với Lộ Kiệt?"
Tiêu Ái Nguyệt có chút hận bản thân lội trúng vũng nước đục, cô theo quán tính nhìn sang Quý Văn Việt, thấy chị ấy vẫn bình tĩnh như chẳng có điểm nào hứng thú, "Chị quan tâm?"
Hai con người của Tần Thất Tuyệt không ngừng chuyển động trên người Quý Văn Việt, sau đó đột nhiên cười một tiếng, hoàn mỹ che giấu đáy mắt khiến người ta không rét mà run, "Cô nói không sai, tôi không quan tâm."
Quý Văn Việt quay đầu vội đi, giống như có ai đang đuổi theo sau lưng. Tiêu Ái Nguyệt cũng mang tâm sự nặng nề nên không có tâm tư trò chuyện cùng đối phương. Hai người xuống đến lầu một thì điện thoại của Tiêu Ái Nguyệt chợt vang lên, cô lấy ra xem, thì ra là Giang Lâm Lâm đã lâu không thấy.
Mấy ngày nay, Tiêu Ái Nguyệt cứ lo chuyện này chuyện kia nên đã quên đi mất chuyện tổ tiên, cô nơm nớp lo sợ sẽ nhận điện thoại, cuối cùng vẫn ngắn gọn alo một tiếng, "Giang đại tiểu thư, có chuyện gì không?"
Quý Văn Việt đã đi ra khỏi phòng bệnh, chị ta cũng không để Tiêu Ái Nguyệt rời khỏi lúc nào. Tiêu Ái Nguyệt đứng bên cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn người kia tiến trong xe, nhìn thấy Từ Phóng Tình mỉm cười nói vài câu, cuối cùng bên tai vang lên giọng nói của Giang Lâm Lâm, "Tiêu Ái Nguyệt, lúc đầu tôi đã cho cô thời gian một năm với mong muốn lật đổ Tần Thất Tuyệt, nhưng cô không hề có tiến triển gì, bây giờ thấy hối hận rồi à? Dù sao thì tôi vẫn chưa nắm được đất của Từ Phóng Tình, cô nợ tôi thì để Từ Phóng Tình đến trả đi! Mấy ngày trước, tôi đã liên lạc với Từ Phóng Tình rồi, nội trong vòng ba tháng, hoặc là cô biến mất, hoặc là Tần Thất Tuyệt biến mất, không có lựa chọn thứ ba. Bạn gái của cô đã đồng ý với tôi rồi, biết chưa? Tôi muốn mạng của cô dễ như trở bàn tay, mặt khác hãy giúp tôi nói với Tiểu Mạnh là nếu cô ấy muốn quay trở lại bên cạnh tôi thì tôi lúc nào cũng hoan nghênh."
Cái quái gì vậy? Tiêu Ái Nguyệt hầu như đã dùng mạng của mình để mang Mạnh Niệm Sanh trở về, câu nói hời hợt của Giang Lâm Lâm khiến mọi chuyện trong nháy mắt đã mất đi ý nghĩa. Tiêu Ái Nguyệt nuốt nước miếng, "Chị quá tự đại, tôi cảnh cáo chị, không được đụng vào vợ của tôi."