Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Đèn trong phòng đúc bỗng nhiên tối hơn một chút, Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa liền thấy trưởng xưởng Lý chạy vào, lớn tiếng nói, "Cúp điện rồi, cô lấy sản phẩm ra đi, máy phát điện của xưởng chỉ có thể duy trì được mười mấy phút thôi, đêm nay không làm được nữa đâu, ngày mai cô đến làm sớm một chút, tôi hỗ trợ cho."

Tiêu Ái Nguyệt tò mò hỏi gã, "Sao lại mất điện vậy?"

"Khi nguồn cung cứng quá tải, ở đây sẽ bị cắt điện, chuyện này rất bình thường, chúng tôi đều đã quen. Thành phố lớn bên cô không thể mất điện nên điện lực buộc phải cắt điện ở chỗ chúng tôi."

Máy đã mở lên nhưng đợi nửa ngày vẫn không có nhựa plastic, Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu, buồn bực nói, "Haiz, tại sao lại không có gì?"

"Chắc do mất điện nên vậy, máy móc này cũ mèm rồi mà." Trưởng xưởng Lý đưa cánh tay vào trong máy cơ khí, "Không sao đâu, để tôi xem thử."

Đèn đỏ trên máy vẫn cháy, Tiêu Ái Nguyệt đứng sau lưng trưởng xưởng, bắt đầu nghiên cứu máy móc, "Có phải khuôn đúc bị gì không?"

"Không đâu, vấn đề là ở cái máy này." Trưởng xưởng Lý kiên nhẫn giải thích, "Đây là xưởng nhỏ, nhân viên chỉ có mười mấy người nên chủ yếu nhờ máy móc để duy trì kế sinh nhai, phiền phức cũng nhiều."

Tiêu Ái Nguyệt ngơ ngác nhìn cái khuôn đúc cồng kềnh bỗng nhiên nhúc nhích, sau đó lại dừng, cô đang muốn mở miệng hỏi nhưng cái khuôn kia lại đột nhiên hoạt động, dùng mắt thường cũng có thể thấy được cửa máy sắp đóng, chuẩn bị cắt lìa cánh tay của trưởng xưởng Lý.

"Tránh ra mau." Không kịp cân nhắc gì nhiều, Tiêu Ái Nguyệt vô ý thức bắt lấy cánh tay của trưởng xưởng Lý rồi đột ngột đẩy gã sang một bên.

"A..."

Tiếng thét chói tai vang lên, chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra, trưởng xưởng Lý sống sót sau tai nạn ôm lấy trái tim của mình, gã nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt nắm chặt tay phải ngồi xổm trên mặt đất liền bị dọa, run rẩy hỏi thăm, "Cô sao vậy?"

Gã quay người nhìn thoáng qua cửa sắt của máy mới ngộ ra, tranh thủ ngồi xuống đỡ Tiêu Ái Nguyệt đứng dậy, "Em gái, cô có bị ngốc không? Cô đẩy tôi ra như thế, tay cô còn trên cửa sẽ bị máy ép bị thương."

Khuôn đúc bên trong máy nặng 50 kg, nếu cánh tay của gã bị trọng lượng này đè theo quán tính, dù Hoa Đà tái thế cũng không giữ được. Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc trả lời với sắc mặt tái nhợt, "Ngón tay bị đè cũng dễ cứu hơn là nguyên cả cánh tay của chú."

Ngón tay của cô chảy máu tươi ròng ròng, trưởng xưởng Lý cũng không đoán được vết thương nghiêm trọng đến mức nào, gã nhanh chóng gọi người hỗ trợ cầm máu, sau đó lái xe riêng đưa cô đến bệnh viện, vừa khẩn trương lái xe, vừa an ủi Tiêu Ái Nguyệt, "Em gái, cô yên tâm, tiền thuốc men cứ để tôi lo, cô yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn đâu."

Tiêu Ái Nguyệt nói không ra lời, cô cắn môi cố gắng không khóc trước mặt người ngoài. Thật sự là đau quá đau! Cô để bàn tay bị thương trên đùi, tránh để máu tươi làm bẩn xe.

Trưởng xưởng Lý bị hù không nhẹ, gã mang theo sắc mặt trắng bệch cùng Tiêu Ái Nguyệt đi thẳng vào phòng cấp cứu. Mặt mày gã đỏ tới mang tai, vội tìm một bác sĩ đến rồi chỉ vào tay Tiêu Ái Nguyệt, la lên, "Bác sĩ giúp tôi xem một chút, ngón tay của em gái tôi còn cứu được không?"

Nữ bác sĩ tóc ngắn rửa sạch vết thương cho Tiêu Ái Nguyệt, sau đó đứng bên giường nhìn chằm chằm vào đối phương rồi bình tĩnh trả lời, "Yên tâm đi, không bị thương đến xương cốt, còn có thể cứu được."

Trưởng xưởng Lý rốt cuộc cũng buông được nỗi lo xuống, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tôi đi đóng tiền thuốc cho cô, cô cứ xem bệnh xong đi rồi chúng ta trở về."

Tiêu Ái Nguyệt dùng bàn tay còn lại móc thẻ tín dụng trong túi ra, "Không cần đâu chú Lý, tôi có tiền, chú giúp tôi một chuyện đi, chừng nào có điện, chú có thể giúp tôi thu hết nguyên liệu đã làm trong hôm nay ra được không? Ngày mai tôi phải phân phối nguyên vật liệu rồi."

"Chuyện này..." Trưởng xưởng Lý muốn nói lại thôi, "Được rồi, được rồi, bây giờ tôi về xưởng liền, cô cứ nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác cứ giao hết cho tôi."

Tiêu Ái Nguyệt không hề thích làm phiền người khác, nữ bác sĩ tóc ngắn giúp cô băng bó kỹ ngón tay rồi hỏi, "Có muốn nằm viện không?"

Cũng không phải tàn phế, nằm viện làm gì chứ? Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu, "Không cần đâu, cô kê giúp tôi ít thuốc đi, có cần phải chích không?"

"Cô chờ tôi một chút." Nữ bác sĩ nhìn mặt cô chằm chặp, "Tôi đi lấy thuốc cho cô."

"Không phải tôi tự đi lấy sao?" Tiêu Ái Nguyệt không biết tốt xấu hỏi, "Bây giờ dịch vụ khách hàng đã tốt đến vậy rồi ư?"

Nữ bác sĩ tốt tính nên cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói, "Tôi đã từng gặp cô."

Tiêu Ái Nguyệt tin chắc mình không hề có chút ấn tượng gì về đối phương, "Tôi không biết cô."

"Kỳ thật quan hệ giữa hai chúng ta rất có nguồn gốc." Nữ bác sĩ thần bí nói, "Cô chờ tôi một chút, tôi có người bạn sắp đến đây, là người cô quen."

Người Tiêu Ái Nguyệt quen biết ở Thượng Hải chỉ có Từ Phóng Tình, chẳng lẽ là chị ấy?

"Là quản lý Từ sao?"

"Cái gì mà quản lý Từ?" Nữ bác sĩ không hiểu cô nói tới ai, "Tôi tên Quý Giác Hi, cô là Tiểu Nguyệt đúng không? Người bạn kia có kể tôi nghe về cô, cô khoan hãy nói, tướng mạo của cô và trong ảnh giống nhau y như đúc, qua vài chục năm rồi mà vẫn không hề thay đổi."

Vài chục năm????

Tiêu Ái Nguyệt ngơ ngác, "Cô nói ai vậy?"

"Lát nữa cô sẽ biết."

Tiêu Ái Nguyệt châm cứu rồi cầm thuốc ngồi trên ghế chờ Quý Giác Hi tan tầm. Cái cô tên Quý Giác Hi kia cứ lải nhải nói chuyện như thể quen thân với cô từ đời nào. Tiêu Ái Nguyệt cũng không muốn mang bộ dạng này trở về đối mặt với Từ Phóng Tình nên đã quyết định trễ thêm một chút nữa mới gọi điện thoại nói cô chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi, đêm nay không trở về nhà.

Đợi đến gần mười giờ, Quý Giác Hi tan việc, cô thay một bộ đồ thường ngày, vô cùng thân thiết ôm tay Tiêu Ái Nguyệt, "Đi thôi, chị nhà tôi đến đón tôi về rồi."

"Chị nhà cô là ai?"

"Kia kìa." Quý Giác Hi chỉ vào chiếc Volvo trắng cách đó không xa, "Chị ấy ở đó."

Chủ xe là một người phụ nữ đang ngồi bên trong gọi điện thoại, nghe được có người gõ cửa sổ xe liền nhìn ra, đến khi thấy rõ hai cô gái bên ngoài mới kinh ngạc đẩy cửa xe ra nhảy xuống, đi về phía trước hai bước rồi ôm lấy người Tiêu Ái Nguyệt, "Tiểu Nguyệt, sao em lại ở đây?"

"Chị Quất." Gặp được cố nhân vài chục năm xa cách tại Thượng Hải, quả thực còn khó hơn vớt người ở sông Hoàng Phổ. Tiêu Ái Nguyệt vô cùng kinh ngạc, thân thể bị người kia ôm chặt có hơi khó thở liền nhẹ giọng nhắc nhở, "Đã lâu không gặp, a, hơi chặt quá rồi."

"Tiểu Quất, chị vẫn chưa cúp điện thoại đâu." Quý Giác Hi đứng bên cạnh hai người, ghen tức mở miệng, "Có tình cũ liền quên tình mới."

"Em đó." Dịch Hân Quất oán trách trừng cô một lát rồi chậm rãi buông Tiêu Ái Nguyệt ra, sau đó cô cầm điện thoại lên, ôn hòa nói, "Lâm tiên sinh yên tâm, ba tháng được rồi, được, không quấy rầy nữa, tạm biệt."

Cô cất điện thoại, có lẽ vì quá khích động nên cô cứ lôi kéo cánh tay Tiêu Ái Nguyệt mãi không muốn buông ra, "Tiểu Nguyệt, em đến Thượng Hải khi nào vậy? Sao không liên lạc với tôi? Em không có e-mail của tôi sao?"

"Xuỳ xuỳ xuỳ." Quý Giác Hi ngứa mắt, "Tay cô ấy đang bị thương đó, chị đừng có đụng vào."

Lúc này Dịch Hân Quất mới để ý đến vết thương của Tiêu Ái Nguyệt, cô nhanh chóng đánh giá toàn thân Tiêu Ái Nguyệt, trong giọng nói mang theo chút bất mãn chất vấn Quý Giác Hi, "Sao lại bị thương? Có kiểm tra mấy chỗ khác chưa? Tiểu Hi, em có đưa em ấy đi kiểm tra không?"

Quý Giác Hi không thể làm gì khác hơn, "Thân thể cô ấy không có vấn đề gì."

Tiêu Ái Nguyệt đứng tại bên cạnh các cô, cảm giác mình không thể chen lời nên đành lúng túng giải thích, "Chị Quất, em không sao."

Quý Giác Hi nhàn nhạt nhìn cô, "Không phải không sao mà là vô cùng tốt, tay bị ép một chút, nghỉ ngơi mấy tháng sẽ không sao."

"Em đang ở đâu?" Nghe được Tiêu Ái Nguyệt không sao, Dịch Hân Quất không để ý tới Quý Giác Hi nữa, cô mở cửa xe đỡ Tiêu Ái Nguyệt ngồi vào ghế phụ lái, "Em đến đây từ khi nào? Hiện tại đang ở đâu? Đến đây làm việc hay du lịch?"

Quý Giác Hi buồn bực ngồi xuống phía sau xe, "Đồ đàn bà vô lương tâm."

"Em đến đây tập huấn." Tiêu Ái Nguyệt dịu dàng ngoan ngoãn trả lời, "Ở khách sạn của công ty sắp xếp."

"Như vậy sao được chứ?" Dịch Hân Quất trầm tư, "Tay em không thể đụng nước, làm gì cũng bất tiện, tập huấn còn mấy ngày nữa? Hay em đến ở nhà chị đi?"

Quý Giác Hi ở phía sau kêu oai oái, "Ai, ai, ai, dù sao thì em cũng là nửa chủ nhân mà, đúng không?"

Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn xấu hổ, cô chỉ vào người ở phía sau xe, nói sang chuyện khác, "Chị Quất, chị và bác sĩ Quý có quan hệ gì a?"

"Tôi là bạn gái của chị ấy." Quý Giác Hi chủ động chen vào nói, "Hiện tại, hiện tại đó hiểu không, đồng chí người yêu cũ!"

"À..." Tiêu Ái Nguyệt hiểu rõ gật đầu, "Hiểu rồi."

Dịch Hân Quất không thèm để mắt đến hành vi diễn sâu của Quý Giác Hi, cô dịu dàng hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Dì vẫn khoẻ chứ? Em thì sao? Mấy năm này thế nào rồi?"

"Đều rất tốt." Không thể quên được những chuyện Dịch Hân Quất đã làm trong quá khứ, Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ trả lời, "Mọi thứ vẫn vậy..."

"Vậy em kết hôn..."

"Không có." Tiêu Ái Nguyệt biết cô muốn hỏi điều gì, nhanh chóng đáp, "Em chưa kết hôn." Dừng lại mấy giây, lại nói, "Em cũng có bạn gái."

"Vẫn là cô bạn đại học kia sao?"

"Không phải."

Thời gian lặng lẽ trôi qua thêm vài phút đồng hồ, Quý Giác Hi vỗ tay ra tiếng, "Cô Nguyệt gì đó ơi, tôi suy nghĩ kỹ rồi, cô có thể lại ở nhà tôi."

Tiêu Ái Nguyệt, "..."

Tiêu Ái Nguyệt phi thường có cốt khí trả lời, "Tôi không ở nhà cô đâu, tôi về khách sạn." Cô quay đầu nhìn Dịch Hân Quất, "Chị Quất, chị dừng xe đi, chúng ta cũng không tiện đường, em tự đón xe về."

"Tay của cô đụng nước sẽ bị tàn phế thật đấy, tôi không lừa cô đâu." Quý Giác Hi giữ lập trường chen vào nói lời nửa thật nửa giả, "Đen bầm như vậy nghĩa là bên trong bị tụ máu, cần phải lưu ý."

Tiêu Ái Nguyệt không bị hù nhưng Dịch Hân Quất lại bị dọa, sắc mặt không tốt, "Tiểu Nguyệt, em về với chị đi, ở cùng chị và Tiểu Hi. Ở nhà cũng có phòng cho khách, Tiểu Hi là bác sĩ, sẽ chăm sóc em thật tốt."

"Bạn gái của em đang chờ em ở nhà." Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ lôi Từ Phóng Tình ra đỡ đạn, "Em không thể tùy tiện ngủ ở ngoài."

"Haiz, chẳng phải cô nói cô đang ở khách sạn sao?" Lòng hiếu kỳ của Quý Giác Hi bị cô khơi dậy, "Tại sao lại nhảy ra một người bạn gái? Bạn gái của cô ở Thượng Hải sao? Ôi, không tệ nha, mới đến mấy ngày đã cưa được gái Thượng Hải rồi."

Cách giao hữu kỳ quái gì thế này? Tiêu Ái Nguyệt không muốn dây dưa với hai vị này, cô lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Từ Phóng Tình.

"Ê, gọi bạn gái của cô ra chơi, tôi mời khách, nhanh lên, nhanh lên."

Quý Giác Hi không ngừng dông dài bên tai, vừa nghe trong điện thoại 'alo' một tiếng, Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu cảm thấy hối hận nhưng đáng tiếc đã không còn kịp nữa rồi. Nghe được giọng nói của Từ Phóng Tình vang lên bên loa, Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ che điện thoại lại, tự lừa mình dối người ho khan hai cái thật to hòng che giấu lời nói của Quý Giác Hi, "Khụ khụ, Từ..., Từ yêu dấu, chị đang làm gì vậy? Đã tan tầm chưa?"

Ban đầu, cô nghĩ sẽ gọi là 'quản lý Từ', nhưng khi liếc thấy bộ mặt 'bà tám' của Quý Giác Hi, cô lập tức sửa thành câu nói buồn nôn, "Có muốn em đến đón chị không? Người ta nhớ chị muốn chết nè."

"Tiêu Ái Nguyệt, nếu em không muốn chết quá khó coi thì lập tức dừng làm nũng cho tôi." Từ Phóng Tình hoàn toàn không thích trò lấy lòng này, cô lạnh lùng cảnh cáo, "Em biết mấy giờ rồi không? Còn định làm trò mèo gì? Hôm nay em lại không mang đầu óc đi ra ngoài sao? Nếu rảnh quá cũng đừng làm khùng làm điên ở bên ngoài, con nít bây giờ có tố chất tâm lý rất thấp, nếu bọn nó bị em hù dọa, tôi còn phải mất công trả tiền thuốc men nữa."

Từ Phóng Tình này thật là....

Loa ngoài điện thoại nội địa của Tiêu Ái Nguyệt rất lớn, cũng không biết có phải là ảo giác hay không. Cô nghiêng mắt nhìn sắc mặt âm u của Dịch Hân Quất bèn hoài nghi chị ta đã nghe được lời nói của Từ Phóng Tình trong điện thoại. Để bảo vệ hình tượng của mình, Tiêu Ái Nguyệt ho hai tiếng, nghiêm túc nói, "Nói chuyện kiểu gì vậy? Nào có ai nói kiểu như chị chứ?"

Cô nói xong hai câu này liền lập tức cúp điện thoại rồi quay đầu giải thích, "Tín hiệu không tốt." Vừa mới nói xong, điện thoại tức thì vang lên, là Từ Phóng Tình gọi lại.
Nhấn Mở Bình Luận