Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Ngốc Nguyệt nằm trong lòng Tiêu Ái Nguyệt kêu "Meo" "Meo" hai tiếng, Tiêu Hiếu Nam vô cùng tự giác chạy đến ôm hai con mèo vội vã rời khỏi phòng khách.

Ba người phụ nữ trầm mặc thêm vài phút đồng hồ, cuối cùng vẫn là Từ Phóng Tình mở miệng phá vỡ không khí im ắng, mặt cô không đổi sắc tiếp tục nói, "Dì, năm nay con ba mươi bốn tuổi, có xe, có nhà, có tiền tiết kiệm, không có con riêng, điều kiện cũng rất tốt."

Tiêu Ái Nguyệt khẩn trương đánh giá biểu cảm trên mặt mẹ, "Mẹ, con..."

"Về nhà." Mẹ Tiêu cấp tốc cắt lời con gái, ánh mắt rã rời như bị đả kích rất lớn, bà hít sâu một hơi, "Tiểu Nguyệt, thu dọn đồ đạc, chúng ta về nhà."

"Mẹ, chúng ta nói chuyện đi." Tiêu Ái Nguyệt bất đắc dĩ lên tiếng, "Chúng ta nói chuyện trước đã, Tình Tình..."

"Tình Tình cái gì!!" Mẹ Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, bà không cách nào khống chế được phẫn nộ trong lòng, cuối cùng bạo phát, "Hai đứa là phụ nữ, hai người phụ nữ sống chung sẽ có kết quả gì? Không con, không tương lai. Tiểu Nguyệt, làm như vậy sẽ bị trời phạt."

Từ Phóng Tình nghe xong lời này liền nhíu mày, "Dì, tụi con không làm gì có lỗi với ai cả, tại sao lại bị trời phạt?"

Tiêu Ái Nguyệt ở bên cạnh gật đầu, "Đúng thế."

Từ Phóng Tình hững hờ nhìn cô một cái, "Tiêu Ái Nguyệt, em ra ngoài đi."

"Ra ngoài đâu chứ?" Tiêu Ái Nguyệt phản xạ có điều kiện hỏi lại rồi ngoan ngoãn đi đến cửa chính, như có như không phàn nàn, "Nhưng bên ngoài lạnh lắm."

Từ Phóng Tình, "..."

Mẹ Tiêu, "..."

"Con bị ngu à?" Mẹ Tiêu gai mắt lên tiếng mắng, "Con nhỏ này, sao con thiếu thông minh vậy hả? Kêu con ra ngoài là ra khỏi chỗ này, con chạy ra ngoài làm gì?"

Từ Phóng Tình bất lực phỉ nhổ, "Dì à, chúng ta vào phòng ngủ nói chuyện đi."

Mẹ Tiêu khoát khoát tay, "Không cần nói chuyện, dì sẽ dẫn nó về nhà. Tiểu Từ, dì biết con là một cô gái tốt, nhưng con cũng giống như Tiểu Nguyệt, đều là trẻ con không hiểu chuyện. Phụ nữ và phụ nữ sẽ không có kết quả, hai đứa đừng làm như vậy nữa. Dì sẽ đưa Tiểu Nguyệt về, con cũng lo tìm đàn ông tốt để lấy đi."

"Dì." Từ Phóng Tình không buông tha bất kỳ cơ hội giao lưu nào, "Chắc là dì đã sớm biết Tiểu Nguyệt có khuynh hướng này đúng không?"

Tiêu Ái Nguyệt bị lời nói này làm cho giật mình, cô lắp bắp nhìn về phía mẹ, "Không, chắc là không phải đâu?"

Mẹ Tiêu không nói chuyện, bà trầm mặc nhìn Từ Phóng Tình, ánh mắt hết sức bất lực.

"Dì biết em ấy thích phụ nữ nên lúc con nói những lời kia, dì lập tức ý thức được đó là chuyện gì, đúng không?" Từ Phóng Tình đã tính trước, "Con đoán dì chắc hẳn đã biết, đồng thời cũng có tìm hiểu qua."

"Thật sao?" Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp bình tĩnh, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn mẹ mình, "Mẹ, mẹ biết từ lúc nào?"

Trong ánh mắt của mẹ Tiêu tràn đầy sự né tránh, "Lúc con học đại học, cô bạn kia có đến nhà chúng ta ngủ lại một lần, nó..." Bà dừng lại một chút, không muốn nói tiếp, "Nó hôn con, mẹ nhìn thấy. Tiểu Nguyệt à, mẹ tưởng chuyện của hai đứa đã kết thúc rồi, con không thể mắc thêm lỗi lầm nào nữa."

"Cha mẹ nào cũng muốn con gái hạnh phúc cả đời, cuộc sống được bảo đảm, con có thể thỏa mãn yêu cầu này của dì. Dì à, bây giờ giới tính thật sự quan trọng như vậy sao?" Từ Phóng Tình thành khẩn nói, "Con chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương đến người nhà của Tiểu Nguyệt, con rất xin lỗi vì đã khiến dì thất vọng."

Mẹ Tiêu không dám nhìn Từ Phóng Tình, bà vội vàng đi về trước mấy bước rồi đẩy cửa phòng ngủ ra, "Tiểu Từ, con vào đây với dì."

Tiêu Ái Nguyệt lẻ loi trơ trọi bị bỏ lại ở phòng khách, cô mờ mịt ngồi xuống sofa, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Hiếu Nam đang cầm que kẹo trong tay đứng ở lầu hai xem náo nhiệt, "Em ở trên đó làm gì?"

"Chị đoán hai người đó đang nói chuyện gì?" Tiêu Hiếu Nam chạy xuống dưới rồi móc thêm một cây kẹo khác từ trong túi ra đưa cho Tiêu Ái Nguyệt, "Chị nghĩ mẹ có ra tay đánh chị Từ không?"

Tiêu Ái Nguyệt bịt hai lỗ tai, không dám nghĩ xa hơn, "Em phiền chết đi được."

Tiêu Hiếu Nam thích xem náo nhiệt, không sợ lớn chuyện, "Nếu đánh nhau, chị sẽ giúp ai?"

Tiêu Ái Nguyệt vả vào mặt em trai một cái, "Em im miệng cho chị."

Tiêu Hiếu Nam thấy cô căng thẳng như vậy nên cũng không tiếp tục đùa giỡn, gã lên tiếng an ủi, "Thân thủ của chị Từ trông cũng không tệ."

Tiêu Ái Nguyệt không muốn để ý đến em trai nữa. Cô sững sờ ngồi, xuất thần nhìn cánh cửa đang đóng chặt mười mấy phút.

Không như đã dự đoán, nửa giờ sau, mẹ Tiêu bước ra trước. Bà nhìn thoáng qua hai chị em đang ngồi trên sofa rồi đen mặt hỏi Tiêu Hiếu Nam, "Con tắm chưa? Có rút nồi cơm điện ra chưa?"

Tiêu Ái Nguyệt không để ý tới hai mẹ con kia, cô trực tiếp lách qua người mẹ Tiêu, đi vào phòng ngủ tìm Từ Phóng Tình.

Từ Phóng Tình cúi đầu ngồi trên sofa, không hề động đậy, cũng không nói gì, bóng lưng vô cùng cô đơn. Tiêu Ái Nguyệt chua xót đi qua ôm đối phương vào trong ngực, sau đó vỗ lưng an ủi, "Chúng ta về đi, Tình Tình, em về nhà với chị, mặc kệ người ta."

Từ Phóng Tình dựa vào ngực của cô, thân thể chậm rãi mềm nhũn ra, giọng nói lại quật cường, "Tiêu Ái Nguyệt, em phải trưởng thành lên, vứt bỏ tất cả hành vi lông bông vô trách nhiệm đi. Nếu em không dám làm như vậy, tôi cũng dám không cần em nữa."

Cô chậm rãi đẩy người Tiêu Ái Nguyệt ra rồi đứng lên đi tới cổng, đưa lưng về phía Tiêu Ái Nguyệt, giọng điệu sắc bén, "Tiêu Ái Nguyệt, em có một người mẹ tốt, em và tôi cũng rất khác nhau. Tôi có thể tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, nhưng em thì không. Từ khi làm bạn gái của em, những gì có thể làm tôi đều đã làm, những chuyện khác sẽ do chính em tự quyết định."

"Em biết." Tiêu Ái Nguyệt ở sau lưng cô lo được lo mất, hỏi, "Nhưng mẹ đã nói gì khiến chị không vui? Tình Tình, chị muốn từ bỏ em sao?"

"Tôi phải về rồi." Từ Phóng Tình cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, lời ít ý nhiều, "Tiêu Ái Nguyệt, xử lý chuyện nhà của em cho tốt đi, dù kết quả có như thế nào, nhớ phải nói cho tôi biết trước."

Từ Phóng Tình không ăn cơm chiều đã vội về, Tiêu Ái Nguyệt thở ra một hơi, sau đó ôm hai con mèo lên giường, cũng không hề đụng tới bữa tối của mẹ Tiêu.

Hơn mười giờ đêm, Tiêu Hiếu Nam lén lút lẻn vào phòng cáo trạng và nhắc nhở Tiêu Ái Nguyệt, "Chị, mẹ đang nhờ anh Hạo đặt vé máy bay về."

Tiêu Ái Nguyệt thờ ơ đùa với mèo, "Dù sao chị cũng không về."

"Mẹ cố ý căn dặn muốn chị về chung." Tiêu Hiếu Nam ngồi lên giường, buồn bực nói, "Em còn chưa chơi được gì ở Thượng Hải."

Tiêu Ái Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nhìn em trai chằm chặp khiến lông mao sau lưng của Tiêu Hiếu Nam đề dựng đứng cả lên, "Chị làm gì nhìn em dữ vậy, có chuyện gì thì cứ hỏi đi."

Tiêu Ái Nguyệt quả thật có việc cần hỏi, "Tiểu Nam, em thấy lúc nãy chị Từ có tức giận không?"

"Ặc, em còn tưởng có chuyện gì to lắm chứ." Tiêu Hiếu Nam thở phào một hơi, nghĩ nghĩ rồi nói, "Hình như chị Từ chỉ có một biểu cảm thôi, em cũng không cảm nhận được lúc nào chị ấy vui, lúc nào không vui, nhưng hình như chị ấy nói nhiều hơn khi có chị bên cạnh, với lại chị nên trực tiếp hỏi mẹ thử xem, chẳng lẽ chị không biết tính mẹ ra sao? Bà ấy nhất định mở miệng không tha cho ai đâu, chị Từ là người văn minh, còn mẹ... tính cách... ai nha, chị hiểu mà."

Tiêu Ái Nguyệt đập vai người kia một cái, "Ai lại nói mẹ mình như thế? Haiz, chị cảm thấy chị ấy không được vui."

"Cũng đúng." Tiêu Hiếu Nam gật gật đầu, "Lúc chị ấy đi cũng không thèm chào em một tiếng."

Tiêu Ái Nguyệt do dự đứng lên, "Tại sao nhỉ?"

"Chị đi tìm mẹ." Tiêu Ái Nguyệt chỉ vào hai con mèo trên giường, vẻ mặt anh dũng hy sinh, "Em coi chừng hai đứa này đi, đừng để bọn nó nhảy xuống giường."

Mẹ Tiêu đang dùng điện thoại bàn trong phòng khách của biệt thự để gọi, vừa nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt khó chịu đi ra, bà lập tức bàn giao vài câu rồi vội vã cúp máy, "Đúng, hai ngày nữa sẽ về, em không cần đi tảo mộ anh rể đâu, để ba người bọn chị đi được rồi. Tiểu Nguyệt đến rồi, không nói nữa, tạm biệt."

"Tiểu Nguyệt, đồ của con vẫn còn để ở khách sạn phải không? Con thu dọn hết đi, Tiểu Vương nói nó không mua được vé máy bay nên đã nhờ bạn bè mua cho chúng ta vé xe lửa."

"Con không về." Nghe bà nhắc đến người ba đã mất, cơn giận đùng đùng của Tiêu Ái Nguyệt lập tức bị dập tắt, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Con muốn ở lại Thượng Hải."

"Còn hai con mèo kia của con, Tiểu Vương nói để nó nhờ bạn học thu dưỡng, con đừng mang về nhà." Mẹ Tiêu coi như không nghe thấy phản kháng của cô, bà đã an bài thỏa đáng mọi chuyện rồi, "Con xin nghỉ việc đi, trong huyện của chúng ta có rất nhiều nơi tuyển dụng, tiền lương không thua gì công ty của con bây giờ."

"Con không về." Tiêu Ái Nguyệt cất giọng lớn hơn, cô cúi đầu hỏi, "Mẹ, hôm nay mẹ đã nói gì nặng lời rồi?"

"Con nói ai?" Không biết mẹ Tiêu không hiểu thật hay đang giả bộ không hiểu, "Con nói Tiểu Vương hay em trai của con?"

"Tình Tình." Tiêu Ái Nguyệt cong miệng, quệt mắt theo thói quen, "Có phải mẹ đã nói gì với chị ấy rồi không? Tại sao mẹ lại làm vậy?"

Mẹ Tiêu nuôi cô gần ba mươi năm nên hiểu rất thấu những động tác nhỏ này của cô, biết cô uất ức đến sắp khóc, bà bèn nghiêm nghị nói, "Con cũng đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn muốn khóc nhè? Mẹ nói gì á hả? Nó lừa con gái của mẹ đến Thượng Hải, ăn Tết cũng không cho về, mẹ không được nói nó sao?"

"Vậy mẹ đã nói gì?" Dù có là người mình thích đến cỡ nào, chỉ cần dính đến lợi ích của bản thân sẽ lập tức thay đổi. Tiêu Ái Nguyệt không thích dáng vẻ không vui của chị ấy, mũi thút tha thút thít vài tiếng, vành mắt ửng hồng, "Chị ấy không làm gì sai, tại sao mẹ lại nặng lời với chị ấy?"

"Cũng không phải mẹ nói, là nó chính miệng nói. Nói gì mà ba của nó chết rồi, còn mẹ thì bỏ mặc nó, vậy có khác gì đứa con vô giáo dưỡng đâu?" Mẹ Tiêu buông cái chén trong tay xuống, phân tích nói, "Một đứa nhỏ bị ba mẹ bỏ mặc không dạy, từ nhỏ đã bị vứt ở nước ngoài tự sinh tự diệt, mẹ không dạy nó thì để ai dạy? Còn con nữa, từ nhỏ đã chẳng biết nhìn xa trông rộng, người lại ngu ngốc, con nhìn Từ Phóng Tình đi, dáng dấp như hồ ly tinh, lại biết ăn nói, nó dụ dỗ con mê muội đến mức cả mộ cha cũng không chịu đi quét."

"Chuyện này không liên quan đến chị ấy, con từ nhỏ đã đần rồi, sao mẹ lại mắng chị ấy như vậy?" Vừa nghĩ tới người phụ nữ kiêu ngạo kia bị mẹ mình làm nhục không thể đáp trả, Tiêu Ái Nguyệt vừa áy náy lại vừa đau lòng, trái tim của cô ro rút đau đớn, cảm giác khó thở vô ngần. Cô nuốt không xong, nhả cũng chẳng ra, không thể thở nổi, "Mẹ dựa vào đâu? Mẹ, mẹ quá đáng lắm, tại sao mẹ lại có thể nói chị ấy như vậy?"

"Tóm lại hai đứa đừng có gặp mặt nhau nữa." Mẹ Tiêu đại khái cũng ý thức được bản thân nói chuyện hơi quá khích, bà cố ý tránh chủ đề, "Ngày mai chúng ta sẽ đi ngay lập tức."

"Tại sao mẹ lại có thể làm như vậy?" Tiêu Ái Nguyệt vẫn cố chấp, cô không có cách nào giúp Từ Phóng Tình đòi lại công đạo, cũng không thể hung ác quyết tâm làm tổn thương mẹ mình. Cô xoa hai cánh tay, nước mắt không ngừng tuôn trào từ hốc mắt, dáng vẻ khóc lóc khiến người ta mềm lòng. Cô nghẹn ngào nhìn mẹ, nước mắt cũng cuốn đi hết lớp trang điểm, "Con vốn không nỡ nặng lời với chị ấy, mẹ có biết không? Chị ấy là người mà con thích nhất. Mẹ, mẹ khiến con quá thất vọng..., con không nỡ, con không nỡ..." Cô nói đến một nửa liền ngồi xổm trên mặt đất khóc hu hu, "Con rất thích chị ấy, tại sao mẹ lại có thể đối xử với chị ấy như vậy? Trong lòng con thật khó chịu quá, con chẳng thể làm được gì ra hồn... Mẹ, con cũng muốn sống vì bản thân một lần, con muốn sống cuộc sống của chính mình, mẹ không thể đối xử với người con thích như vậy."
Nhấn Mở Bình Luận