Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Mọi người đều biết dị năng của Thanh Không, vì vậy khi anh vừa tháo kính xuống, cả hai đã tránh vội ra xa.

“Hai đứa… Đừng tổn thương người ta như thế được không?” Thanh Không nín lặng, dù năng lực của anh có thể khiến người ta ghét cay ghét đắng nhưng đừng thái độ ra mặt như vậy chứ.

Hiếm khi nào Vua Biển lại sượng sùng như thế này, anh nhìn sang nơi khác, giả vờ không nghe thấy. Vua Bẩn bình tĩnh hơn nhiều, độc mồm độc miệng phản lại luôn: “Tránh né công khai còn hơn là bị anh thấy được bọn em đang chửi anh trong đầu.”

“Cũng phải.” Thanh Không suy nghĩ nghiêm túc trong thoáng chốc, rất khó để phản bác lại câu nói này nên đã gật đầu: “Nhưng hai đứa đã trốn rồi mà còn chửi anh nữa thì không ổn chút nào.”

“Hầy dà, đừng so đo mấy chuyện vặt vãnh này, thôi nói về cái người anh sẽ săm soi trong đám đông đi.” Vua Biển đứng sau lưng Thanh Không, vỗ bốp vào vai anh, rặt vẻ hóng hớt: “Em nghĩ thể nào cũng là gái xinh.”

Thanh Không câm nín.

Vua Bẩn chẳng buồn đoái hoài đến Vua Biển, hỏi thẳng: “Anh nói anh phải quan sát nhiều hơn, thế anh định ra đâu nhìn?”

Lâm Xuân đã bói ra được Thanh Không trông thấy một người nào đó, nhưng cô lại không biết anh nhìn ở đâu, nhìn lúc nào.

“Nếu chúng ta đoán đúng, kẻ đó chắc chắn đang ở gần đây.” Thanh Không nói chắc nịch.

“Vì sao?” Vua Biển không hiểu.

Gương mặt Vua Bẩn lại toát lên vẻ chê bai, anh không hiểu, cái loại mất não như Vua Biển đã tu luyện thế nào để lên cấp A, chỉ nhờ ngu ngốc thôi à?

“Nếu kẻ đó thuộc Lửa Xanh, mà bọn Lửa Xanh tới đây vì Lâm Xuân, vậy chắc chắn nó sẽ ở gần Lâm Xuân.” Vua Bẩn giải thích.

“Hoá ra là thế.” Vua Biển vỡ lẽ.

“Nhưng ba chúng ta ở chung một chỗ sẽ ổn hơn, giờ tách ra sợ không phản ứng kịp thời.” Vua Bẩn rầu rĩ.

“Không sao, anh vẫn có một ít vật phẩm bảo toàn tính mạng, không bị giết ngay đâu.” Mặc dù đôi mắt chân thực của Thanh Không chẳng có năng lực chiến đấu gì nhưng lại rất giỏi trong việc tìm bảo vật. Anh không có gì ngoài tiền, vậy nên vật phẩm cũng chất đống, có khi còn nhiều hơn cả Lâm Xuân.

“Vậy thì được, anh cứ đi đi, bọn em ở cạnh tiếp ứng cho anh.” Vua Bẩn nói nhanh.

“Nhưng trước đó, anh muốn đi mua kem đã.” Thanh Không trả lời.

“Vừa mới bảnh mắt ra, lại còn đang mùa đông mà mua kem cái gì?” Vua Biển chả hiểu gì sất.

“Lòng người khổ quá, anh phải nhấp tí ngọt ngào.” Thanh Không than thở, cái loại ngốc nghếch đáng yêu như Vua Biển nào thấu được nỗi sầu của anh. Kể cả ở đồn cảnh sát, nếu không gặp những vụ án quá khó hoặc không thể tìm được bằng chứng kết tội phạm nhân thì anh chẳng muốn tháo kính chút nào. Ai ngờ giờ lại phải nhìn ngắm phố phường, nghĩ thôi đã thấy khốn đốn rồi.

Thanh Không bước vào siêu thị với gương mặt cay đắng, mua ba cốc kem ra ngoài, khi rời đi còn nói gì đó với nhân viên làm người ta cười tươi như hoa.

Vua Biển nhìn thấy cảnh này qua ô cửa kính, phấn khích chọt tay vào người Vua Bẩn: “Ê ê, không ngờ đấy, Thanh Không còn biết cưa gái.”

Nhân viên siêu thị là một cô gái trẻ tuổi, tuy không quá đẹp nhưng cũng thanh tú.



Vua Bẩn ghê tởm, nhảy sang bên cạnh: “Mày tưởng anh ấy là mày à?”

Vua Biển cực kì tự tin “Hừ” với anh, thâm tâm đang bảo ông đây không so với hai người được, giờ ông là cao thủ trong món nghề này rồi.

Bấy giờ Thanh Không bước ra khỏi siêu thị, liếc cái đã nhìn thấy hai người nên đã đọc được suy nghĩ của Vua Biển ngay lập tức, thành thử anh chủ động chia sẻ: “Cô gái kia là nhân viên ca đêm, đồng nghiệp thay ca đáng lẽ phải đến từ nửa tiếng trước, giờ cô ấy đang nổi cáu, mắng người ta có phải đã bị tai nạn hay không mà đến muộn, làm cô ấy phải hoãn thời gian về nhà để ngủ với làm đẹp. Anh thấy cô ấy trách móc ghê quá nên mới hỏi cô ấy có phải sinh viên của trường đại học gần đây đang đi làm thêm không, thật ra cô ấy đã tốt nghiệp bốn năm năm rồi.”

Vua Biển há hốc miệng, mãi không nói câu gì, sau rồi mới im lặng giơ ngón cái lên.

Thanh Không khẽ cười, đưa hai cốc kem trong tay cho hai người.

Vua Bẩn chỉ nhìn qua chứ không nhận, đang định nói chuyện, Thanh Không đã chủ động mở lời: “Dù gì cũng có ba người, mua một cốc thì bất lịch sự quá.”

Vua Bẩn liếc qua liếc lại, giơ tay chộp lấy ly kem rồi phắn ra sau lưng Thanh Không.

Đôi mắt chân thực cái gì chứ, ghét kinh khủng!

Vua Biển mở nắp kem ra liếm một cái, cất lời ngợi ca: “Nếu em có dị năng của anh thì tốt quá, sẽ không còn cô em nào mà em không tán được.”

Thanh Không lườm anh: “Lỡ trong lúc đang ấy ấy, em gái bỗng so sánh trong đầu, thấy em không bằng người yêu cũ của ẻm…”

“Anh im đi!” Vua Biển phát điên.

Phải nhìn thấy bao nhiêu nỗi lòng đen tối nên tâm hồn của Thanh Không mới dơ bẩn đến mức này.

Thanh Không nhún vai ra vẻ không sao hết, ăn kem trong tiết trời lạnh giá, thản nhiên bước đi trong ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường, sau đó thu hoạch được rất nhiều suy nghĩ “thằng điên”, “bao giờ già rồi mày sẽ hối hận” và đủ những mối tâm tư khác.

Anh đi bộ ở gần nhà Lâm Xuân, trên con đường dẫn đến trường đại học. Đây là những khu vực mà Lâm Xuân thường xuyên hoạt động. Anh không cố tình nhìn vào đâu đó, như thể anh chỉ đến đây để dạo chơi.

Nếu Lâm Xuân nói rằng quẻ bói của em ấy chắc chắn sẽ thành hiện thực, vậy dù thế nào đi nữa cũng sẽ chạm mặt nhau thôi.

Lâm Xuân cũng không biết hội Thanh Không vẫn đang lảng vảng dưới nhà mình. Sau khi ăn sáng, cô chuyển hết đá sức mạnh của Thanh Không vào vật phẩm trữ đồ của mình. Có số đá này, cô cũng yên tâm hơn hẳn, dù hệ thống đã nói rằng cô có khả năng chiến thắng đại tư tế nhưng lỡ mà không đánh được, chỗ đá còn giúp cô cao chạy xa bay.

Xích Thuỷ? Mình còn chưa đọc tài liệu về không gian con này.

Nghĩ vậy, Lâm Xuân mau chóng đăng nhập vào diễn đàn chính phủ. Sau sự kiện bản đồ địa mạch, quyền hạn của cô trên diễn đàn tăng vèo vèo, bây giờ cô có thể tra cứu những thông tin mà trước đây trợ lí Đàm không thể tìm thấy. Chỉ trong phút chốc, cô đã moi được tài liệu về Xích Thuỷ trong cơ sở dữ liệu của chính phủ.

“Xích Thuỷ, không gian con cấp S, tỉ lệ sống sót của người dị năng là 5%?!” Ánh mắt cô trợn tròn: “Thấp vậy à?”

Cô bình tĩnh lại, tiếp tục đọc.

Xích Thuỷ, không gian con cấp S, tỉ lệ sống sót của người dị năng là 5%. Xích Thuỷ là thành phố nước, bao quanh toàn biển là biển, dị năng hệ thuỷ phong phú, linh thể ở đó phần lớn có dị năng hệ thuỷ. Linh thể cấp A chiếm số lượng đông đảo, trong thành phố cũng có cả linh thể cấp S. Có vẻ thời gian trong không gian bị chững lại trong thời gian sẵn sàng chiến đấu nên tình hình vô cùng căng thẳng. Đội bảo vệ Xích Thuỷ sẽ chủ động tiêu diệt nếu gặp phải người dị năng ngoại lai. Mỗi đội có mười một linh thể, một người cấp A, còn lại cấp B. Đội bảo vệ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, có thể tạo thành đội hình chiến đấu, giết được cả người cấp S. Sau khi tiến vào, cách bảo vệ tính mạng duy nhất là đừng gặp đội bảo vệ.

“Cái số tôi như này mà bảo đừng gặp đội bảo vệ được á?” Khuôn mặt Lâm Xuân hoá tro tàn, cô nghĩ nếu mình vào Xích Thuỷ thật, chắc không sống được quá năm phút.

“Hay thôi không đi nữa, chứ đi chỉ có chết thôi.” Cô tạo đường lui.

“Nhưng cô đã đồng ý với Trần Sơ là sẽ đi giúp anh ấy, giờ muốn đổi ý à?” Hệ thống bất thình lình hiện lên.

“Anh Trần Sơ không để bụng đâu.” Cô vội nói.

“Phải ha, dù sao cũng chẳng biết người ta có trở về được hay không.” Hệ thống đồng tình.

“… Hệ thống, tôi thấy dạo này cậu sôi nổi quá rồi đấy.” Bắt đầu từ khi nào mà cậu ta lại thích nói chuyện với mình vậy. Hồi trước mình chủ động mà cậu ta còn kệ xác mình.

“Đang tắt máy…” Hệ thống lên tiếng.

“Đừng mà đừng mà, tôi sắp phải vào không gian con rồi, cậu tắt máy làm tôi không có cảm giác an toàn.” Nhưng dù Lâm Xuân kêu gào thế nào đi nữa, hệ thống vẫn ngó lơ cô.

Nhỏ mọn ghê, chả biết đùa gì cả.

Lâm Xuân oán thán, nhưng cô xác nhận được một chuyện, dạo này hình như hệ thống càng giống người hơn, không còn vô cảm như một cái máy nữa.

Dù sợ là vậy nhưng cô vẫn quyết định vào Xích Thuỷ, bởi cô muốn giúp Trần Sơ, bên cạnh đó, cái số cô đen như này nên chắc chắn cô vẫn sẽ vào không gian con trong một ngày nào đó thôi. Nên thà cứ vào sớm đi, ít nhất còn có Trần Sơ và còn hai thành viên đẳng cấp cao của Côn Luân nữa.

*



Ba người Thanh Không đi tới đi lui giữa khu chung cư và trường đại học không biết bao nhiêu lần nhưng mãi vẫn chẳng phát giác ra điều gì bất thường. Đồ ngọt trong tay Thanh Không đã chuyển từ kem sang trà sữa nóng, bởi vì giờ anh không chỉ thấy khổ mà còn thấy lạnh nữa.

Vua Biển: Mười một giờ rồi mà vẫn không có gì à?

Trong nhóm chat riêng của ba người, Vua Biển chán quá nên bắt đầu nói chuyện.

Thanh Không: Không có.

Vua Biển: Em đói rồi.

Vua Bẩn: Giờ mới mười một giờ. Còn chưa tới giờ ăn.

Vua Biển: Tao còn không ăn sáng!

Thanh Không: Thế đi ăn trước đã. Anh cũng hơi ngấy đồ ngọt rồi.

Vua Biển: Đi đi đi, tới khu đại học, nãy em để ý rồi, chỗ đó có quán Tứ Xuyên, đông sinh viên nữ xếp hàng lắm.

Giờ anh đang đứng trên con đường nằm giữa khu chung cư và trường đại học, đi đến nhà hàng mất khoảng mười phút.

Vua Bẩn: Đi ăn cũng không lơ là được đâu.

Thanh Không: Không đâu, quẻ bảo nhìn thấy trong đám đông, chắc chắn là ở trên đường rồi.

Vua Bẩn cũng không phản đối, vì vậy cả ba tiếp tục giữ khoảng cách tương đối và đi đến khu đại học. Loáng chốc, ba người đã tới con phố ẩm thực ở ngoài trường. Mặc dù chỉ mới hơn mười một giờ nhưng ở đây đã vô cùng đông đúc, đâu đâu cũng thấy sinh viên đang đi tìm quán ăn, Nhiều người không ăn sáng nên giờ cũng ra sớm để ăn trưa.

Thanh Không nhớ rõ vị trí của nhà hàng Tứ Xuyên mà Vua Biển từng nói, anh quay đầu đi sang đầu bên kia. Có một cô gái cao ráo, xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, đi giày cao gót thướt tha giữa dòng người, khí chất trưởng thành quyến rũ hớp hồn người. Không chỉ có trai trẻ u mê mà cả những ông chú chững chạc cũng phải ngoái đầu nhìn.

Thanh Không cũng liêng liếc nhìn theo, chỉ một ánh mắt thoáng qua, anh đã giật mình bởi vì anh nghe được tiếng lòng của người phụ nữ này.

Nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận tao giết chúng mày.

Anh đang định nhìn lại người phụ nữ đó nhưng sực nhớ ra nội dung quẻ bói của Lâm Xuân.

Nhìn một người thêm lần nữa ở giữa đám đông? Quan trọng là chữ “thêm” này, không thể nhìn đến lần thứ hai, làm nữa sẽ bị phát hiện.

Anh mau chóng bình tĩnh lại, tiếp tục đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời đưa tay ra phía sau, thực hiện một động tác đã được thoả thuận trước đó. Vua Biển và Vua Bẩn đi theo sau lập tức cảnh giác, ánh mắt tia khắp đám người.

Kẻ nào?

Thanh Không tiến về phía trước, lúc đi ngang qua thùng rác tiện tay vứt cốc trà sữa uống dở vào trong, sau đó thò tay vào túi, lấy giấy chữ kí của thần trộm cắp ra, tiếp tục bước lên trước, sượt qua bả vai người phụ nữ. Ngay khi cả hai đi ngang qua nhau, anh vô tình đụng vào người ta: “Tôi xin lỗi.”

Người phụ nữ cúi đầu, đôi mắt nâu ánh lên vẻ kinh tởm.

Tự đâm đầu vào cái chết! Thanh Không lại nghe thấy tiếng lòng của cô ta.

“Không sao.” Cô ta nở nụ cười mê người, nháy mắt đầy tinh nghịch với anh.

“!!” Thanh Không.

Bất chợt, khuôn mặt tươi cười xinh xắn của cô ta thay đổi rõ rệt, như thể cô ta đã mất đi một thứ vô cùng quan trọng nhưng lại không biết phải tìm ở đâu, biểu cảm dần trở nên cuồng dại.

“Cô là người của Lửa Xanh?” Thanh Không hỏi.

Cô ta bỗng nhìn vào anh, đôi mắt như sắp toé lửa: “Mày đã làm cái gì!”

Câu trả lời dành cho cô ta là chiếc còng tay Thanh Không lấy ra từ trong túi, anh đè cô ả xuống đất rồi còng ả lại.

Cảnh tượng này khiến sinh viên xung quanh thảng thốt, mọi người vừa mới tránh ra xa đã bắt đầu tụ lại để nhìn.

Thanh Không đành phải giơ thẻ cảnh sát của mình ra: “Cảnh sát phá án, đừng chụp ảnh linh tinh.”

Nói xong, anh túm cô ả rời khỏi đường cái, đi vào con ngõ vắng người.

Bấy giờ Vua Biển và Vua Bẩn mới chạy tới.



Vua Bẩn nhìn cô ả: “Dù cô ta có là tội phạm truy nã cũng không cần bắt luôn đâu.”

Nhìn qua đã biết ả là người bình thường, anh nghĩ bắt người của Lửa Xanh quan trọng hơn.

Vua Biển thì đánh giá cô ả: “Chậc chậc, xinh vậy mà sao lại là tội phạm cơ chứ.”

Thanh Không lườm anh: “Nam.”

Mặt Vua Biển biến sắc: “Gì cơ?!” Anh quan sát lại kĩ càng, thấy ả này chỗ nào cũng căng tràn sức hấp dẫn của phụ nữ, nam đâu mà nam.

Thanh Không thấu tỏ suy nghĩ của Vua Biển, anh trả lời: “Bởi vì chỉ có đàn ông mới hiểu sở thích của đàn ông.” Giống như “nữ streamer” trên mạng vậy.

“Mày đã làm gì tao, dị năng của tao đâu!” Người phụ nữ thấy thân phận của mình đã bị vạch trần nên không thèm giả vờ nữa, chất vấn bằng giọng nam tục tằn.

Vua Bẩn và Vua Biển sững lại: “Lửa Xanh?”

“Ừ.” Thanh Không gật đầu, đồng thời lấy kính ra đeo lên mắt.

“Yếu thế này, sao anh lại bị giết được, đúng là không nên tin lời bói của Lâm Xuân.” Vua Biển đã nhìn thấy Thanh Không đè người ta xuống chỉ trong đúng một đòn.

Vẻ mặt Thanh Không phức tạp: “Lâm Xuân cho anh vật phẩm đấy, chứ không anh nhìn cô ta thêm cái nữa là hai đứa cũng không cứu được.”. harry potter fanfic

Cả hai vừa hoảng vừa nghi hoặc, không biết Thanh Không nói thật hay giả.

Lúc này con ả lại gào thét: “Mắt Medusa của tao đâu, mày lấy dị năng của tao đi đâu rồi?”

Vua Bẩn: “Mắt Medusa, cái loại nhìn phát là hoá đá ngay tức khắc?”

Anh chưa từng biết đến kiểu dị năng này, nhưng vừa nghe cũng hiểu rõ tác dụng của nó là gì.

Thanh Không gật đầu.

Nhưng tên của nó không phải mắt Medusa mà là wink của Medusa, phải wink mới kích hoạt được dị năng khiến người ta hoá đá.

Đây là thông tin mà Thanh Không nhận được khi cướp dị năng về, ngoài ra còn có một gợi ý xuất hiện cùng lúc với tin tức này.

Medusa là người đẹp nhất thế giới, vậy nên sức mạnh sẽ được tăng cường khi kết hợp với ngoại hình cuốn hút.

“…” Tên biến thái cải trang thành nữ vì cái dị năng này, hơn nữa anh không muốn năng lực này chút nào!

Má nó! Anh không cần wink với người khác!!!!
Nhấn Mở Bình Luận