“Anh Tiêu!” Trần Sơ vội nhìn về phía Tiêu Văn, tha thiết được anh xem bói kĩ hơn.
“Nhưng tôi chỉ xem được đến đấy thôi.” Mặc dù Tiêu Văn bị mù nhưng anh cực kì nhạy cảm với nỗi háo hức của người khác, vậy nên dẫu anh không thấy được khuôn mặt Trần Sơ thì cũng biết người ta đang mong muốn điều gì.
Sau khi Tiêu Văn nói xong, ánh mắt đội trưởng Quan và ông Hoa nhìn Lâm Xuân trông sai sai hẳn đi. Chính phủ có tổng cộng bốn vị tiên tri, Tiêu Văn là người trẻ nhất và giỏi nhất. Anh bị mù từ khi sinh ra, ba tuổi đã thức tỉnh dị năng xem bói, lớn lên trong sự bảo bọc của quan chức, chưa đến mười tuổi đã lên cấp tiên tri. Trong một khoảng thời gian rất dài, viện nghiên cứu luôn cử Côn Luân đi tìm kiếm tinh thể truyền thừa liên quan đến thầy bói trong không gian con, tiếc rằng không thể tìm được bất cứ viên nào, nếu không Tiêu Văn chắc chắn sẽ trở thành vị tiên tri đầu tiên trong bốn người thăng lên cấp SS.
Một tiên tri đang tiến bước lên cấp SS lại không thể thấy rõ được tương lai của Lâm Xuân? Điều này chỉ có hai khả năng, một là cấp bậc dị năng của Lâm Xuân cao hơn Tiêu Văn, vậy nên anh không thể bói được. Hai là Tiêu Văn không được phép tiết lộ chuyện mà Lâm Xuân sắp gặp phải. Hai giả thiết này, cái nào cũng khiến người ta kinh ngạc.
“Nếu vụ việc tuyết rơi ở tỉnh Hải thật sự là do vật phẩm bão tuyết tạo thành, vậy chuyện này có liên quan đến cứu thế, Tiêu Văn không thể xem được kĩ hơn cũng là điều hiển nhiên.” Quan Trạch Dương phân tích.
Theo lời kể của Trần Sơ, Lâm Xuân là mắt xích cuối cùng để cứu thế giới, là chìa khóa mở cổng Thiên Cực Cảnh.
Ông Hoa gật đầu phụ họa, ông cũng nghĩ như vậy.
Trần Sơ ngẫm ngợi một lát, nhìn Lâm Xuân rồi nói: “Em đừng đi nữa, anh đi một mình.”
“Nhưng mà…” Lâm Xuân còn chưa nói xong, anh đã kích hoạt dị năng không gian, biến mất khỏi văn phòng.
Quan Trạch Dương trợn mắt nhìn chỗ Trần Sơ biến mất, mãi không nói gì. Đây là văn phòng của anh, có kết giới bảo vệ, nếu ai cũng có thể thi triển dị năng không gian rồi đi tới đi lui trong phòng làm việc của anh thì anh đã chẳng sống được đến ngày hôm nay.
Rốt cuộc thằng nhóc Trần Sơ này mạnh đến mức nào rồi?
Ông Hoa cũng phát hiện ra điều này, mí mắt nhăn nheo hơi nhướng lên, thâm tâm buồn bực.
Đừng bảo lúc trước thằng nhóc Trần Sơ diễn cho ông xem nhé, rõ ràng hồi tu luyện trong phòng nghiên cứu còn chả ổn định được dị năng, vào Côn Luân cũng vất vả, thế mà sau một ngày, cảm giác một mình nó đã có thể chiến hết cả đội.
Ông Hoa oán thán, nghĩ bụng đợi Trần Sơ về chắc chắn phải hỏi anh một câu. Ông ngẩng đầu lên, đương định bàn tiếp chuyện cứu thế với đội trưởng Quan thì thấy Lâm Xuân đứng trong văn phòng với vẻ luống cuống khi không có Trần Sơ ở đây.
“Chúng tôi không cho cháu đi cũng để bảo vệ cháu.” Ông Hoa biết Lâm Xuân chỉ vừa tốt nghiệp đại học, cũng mới thức tỉnh dị năng nên gặp phải chuyện hệ trọng thế này cũng sẽ hốt hoảng, thành thử ông đã vỗ về cô: “Cháu là chìa khóa mở cổng Thiên Cực Cảnh, kể cả chúng tôi hay thủ lĩnh Lửa Xanh muốn tái sinh Vòm Trời thì cũng cần đến cháu. Lửa Xanh không giết cháu nhưng sẽ kiểm soát cháu để có thể khống chế thời gian hồi phục Vòm Trời. Vậy nên, cháu không thể để cho Lửa Xanh bắt được mình.”
“Cháu biết.” Cả nhóm cũng đã bàn về việc này trong lúc ăn lẩu nên Lâm Xuân hiểu rất rõ. Sở dĩ vừa nãy cô cuống cuồng như vậy vì hệ thống bảo Trần Sơ chưa chắc đã tìm được bão tuyết.
– Trần Sơ vừa mới lên cấp, đạt đến cảnh giới tôn giả, theo lí thì cậu ấy sẽ cảm ứng được bão tuyết, nhưng Diễm Minh Hiên đã vào hàng tôn giả từ hai mươi năm trước rồi, nếu hắn muốn giấu bão tuyết đi, chưa chắc Trần Sơ đã tìm ra.
Đây là lời hệ thống vừa nói với cô, Diễm Minh Hiên là vật chủ cũ của cậu ấy, thủ lĩnh của Lửa Xanh.
“Phải rồi.” Ông Hoa sực nhớ ra một chuyện: “Hình như cháu cũng biết xem bói.”
Lúc trước Lâm Xuân đi theo Trần Sơ để đưa bản đồ địa mạch vào trại Miêu, sau khi về trụ sở chính đã điều tra cô, vậy nên các lãnh đạo cấp cao cũng đã đọc hồ sơ của cô.
“Cháu biết ạ, nhưng cháu chỉ xem được phiên phiến thôi.” Lâm Xuân giải thích.
“Mặc dù chỉ phiên phiến nhưng tỉ lệ chính xác rất cao.” Tiêu Văn ngồi trên sofa bỗng tiếp lời, đồng thời giơ cốc trà trống không trong tay lên, nói với mọi người: “Rót thêm nước giúp tôi được không?”
“Để em lấy cho.” Trong phòng toàn người tai to mặt lớn, có mỗi mình thấp cổ bé họng nên Lâm Xuân vội vàng đi ra cầm cốc, bưng bình trà bên cạnh lên rót cho Tiêu Văn một ly.
Lâm Xuân lấy nước giúp Tiêu Văn, nhân tiện châm trà vào cốc cho hai người còn lại.
“Cảm ơn.” Quan Trạch Dương nhìn gương mặt ngoan ngoãn của cô gái, sau đó đối mắt với ông Hoa, sực hiểu ra ý tứ của ông nên nói luôn: “Nếu cô cũng là thầy bói, vậy thì ngồi xuống thảo luận luôn.”
“Dạ?” Thảo luận? Thảo luận cái gì?
Lâm Xuân hoang mang.
“Bàn về chuyện hồi sinh Vòm Trời.” Ông Hoa nói tiếp.
“Chuyện này cháu không dám nói gì đâu ạ.” Lâm Xuân vội xua tay, cô không nên can dự quá nhiều vào hội thảo cấp cao này. Cả ba người trong văn phòng hệt như cáo già nghìn năm tuổi, cô là người bình thường, không muốn chơi dại đâu.
“Không sao.” Quan Trạch Dương cũng nói: “Mặc dù đây là chuyện cơ mật, nhưng cô là nhân chứng, chắc sẽ biết nhiều hơn chúng tôi, đúng không?”
Con tim cô đập thình thịch khi đội trưởng Quan hỏi như vậy, cô cảm giác anh đã biết được gì đó.
“Những gì em biết, anh Trần Sơ đã nói hết trong phòng họp rồi.” Lâm Xuân nơm nớp lo sợ trả lời.
“Thôi, hai người đừng có dọa bạn nhỏ như thế.” Tiêu Văn kết luận: “Bọn họ muốn giữ em lại để nói về thầy chiêm tinh đấy.”
Lâm Xuân giật mình, đây là muốn dùng tiên tri để tranh luận về tính xác thực trong lời tiên đoán của thầy chiêm tinh, bởi vì mình cũng biết xem bói nên muốn hỏi ý kiến mình.
“Đúng vậy.” Ông Hoa bật cười, muốn cô vơi bớt căng thẳng bằng tiếng cười của mình: “Đại tư tế nói cho Trần Sơ biết, thầy chiêm tinh ở Vòm Trời đã đoán trước rằng, việc khôi phục Vòm Trời thật ra cũng chính là cách để Trái Đất tự cứu lấy mình. Nếu như Vòm Trời hoàn toàn tan vỡ thì Trái Đất sẽ là mục tiêu tiếp theo. Chúng ta nhất định phải chứng minh được tính chân thực của lời tiên đoán này, như vậy mới có thể quyết định được hành động kế tiếp.”
Sau khi nghe xong báo cáo của Trần Sơ, Quan Trạch Dương đã cử người dị năng hệ không gian đến tỉnh W để mời Tiêu Văn về, mục đích là để anh ấy xác minh tiên đoán này. Ngặt nỗi chưa kịp trao đổi thì tỉnh Hải lại xảy ra sự cố nên anh đành ưu tiên giải quyết chuyện ở đó.
“Tiêu Văn, tôi cũng đã nói cho anh biết về lời tiên tri đó rồi, anh nghĩ thầy chiêm tinh của Vòm Trời có dự báo đúng không?” Quan Trạch Dương nhìn Tiêu Văn.
Tiêu Văn lắc đầu: “Rất khó để xác định tiên đoán có thật hay không, dù sao lập trường của chúng ta khác nhau, không thể loại bỏ giả thiết thầy chiêm tinh cố tình bói như vậy để bắt Trái Đất phải cứu thế giúp mình.”
Cõi lòng Lâm Xuân thắt lại, nghĩa là anh không đồng ý? Bởi vì cấp bậc dị năng của tiên tri Trái Đất quá thấp nên không thể liên lạc với ý thức thế giới sao?
“Tuy nhiên…” Câu nói của Tiêu Văn đã kéo dòng suy nghĩ của cô lại: “Ý thức thế giới đúng là có tồn tại.”
Anh vừa dứt lời, cả ba người trong phòng làm việc đã toát lên những vẻ mặt khác nhau. Lâm Xuân biết từ lâu rồi nên không mấy bất ngờ, còn ông Hoa và đội trưởng Quan hơi ngạc nhiên nhưng cũng không quá sửng sốt, như thể hai người đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.
“Thầy bói khác với những người dị năng khác, khi xem bói, trong đầu họ sẽ vô tình nhìn thấy một số cảnh tượng hoặc dấu hiệu, những thứ này xuất hiện rất bất ngờ, chỉ cần sử dụng dị năng bói toán thì nó sẽ tự nhiên xuất hiện. Nhưng khi cấp bậc của thầy bói càng ngày càng cao, sau khi lên cấp A, họ sẽ có một số cảm giác đặc biệt, đến khi vào cấp S thì cảm giác này còn mãnh liệt hơn, thậm chí có thể nắm bắt được nó một cách mơ hồ.” Tiêu Văn chia sẻ: “Trong lịch sử nước mình, thật ra có rất nhiều ghi chép về bói toán, đọc quẻ; đoán chữ; chiêm tinh đủ các loại, những thứ này đều có chung một đặc điểm đó là xem ý trời. Ý trời được Thiên Vũ Đại Lục gọi là ý thức thế giới. Thực ra ý trời vẫn luôn tồn tại, chỉ là nếu không phải thầy bói thì rất khó để cảm nhận được, cũng rất khó để giải thích cho người khác.”
“Dạo này anh đi du lịch khắp nơi vì phát hiện ra điều gì à?” Tiêu Văn là người mù, mặc dù dị năng của anh có thể giúp anh có một cuộc sống thoải mái nhưng anh không hay ra ngoài. Vậy mà khoảng nửa năm trước, Tiêu Văn tự dưng thích ngao du hơn hẳn, anh du lịch khắp chốn, đồng thời từ chối sự giúp đỡ của người dị năng không gian, thích đi lại bằng phương tiện giao thông như người thường.
“Đúng, tôi đang đuổi theo ông trời.” Tiêu Văn đáp.
“Đuổi theo ông trời?” Quan Xử kêu ra thành tiếng.
“Nửa năm trước, nhận thức của tôi về ý trời trở nên rõ ràng hơn, tôi cho đó là một điềm báo nào đó nhưng không thể nghĩ ra được nên muốn ra ngoài du lịch để xem xem có cảm nhận được dấu hiệu đó không.” Tiêu Văn nói xong rồi chợt mỉm cười với Lâm Xuân: “À đúng rồi, trạm đầu tiên tôi đi là thành phố Tấn, đúng vào ngày em nhậm chức.”
Lâm Xuân thót tim, nửa năm trước, thành phố Tấn, đừng bảo có liên quan đến hệ thống nhé.
“Đúng rồi đấy.” Hệ thống cho cô một câu trả lời khẳng định.
Lâm Xuân: “…”
Cô đang định chửi hệ thống nhưng thấy Tiêu Văn vẫn đang “nhìn” mình nên vội mỉm cười đáp: “Vâng, em vẫn nhớ ạ, nếu lúc ấy không nhờ anh Tiêu nói đỡ cho em thì chưa chắc trợ lí Đàm đã cho em vào làm.”
Tiêu Văn phì cười: “Chỉ là trùng hợp thôi, nếu không có tôi thì trợ lí Đàm vẫn sẽ chọn em.”
Tổ sáu thành phố Tấn chỉ là một đội cấp ba, không tiếp xúc với những nhiệm vụ bí mật, tuyển nhân viên không cẩn thận như trụ sở chính. Huống hồ, lúc đó Lâm Xuân chỉ được nhận vào vị trí hậu cần. Nói thật, khi đấy Tiêu Văn cũng không suy nghĩ gì nhiều, anh chỉ thấy cô gái này rất kì lạ, rõ ràng có tướng mặt của người sắp chết nhưng sức sống vẫn dồi dào mạnh mẽ nên anh nhớ rất kĩ.
Đội trưởng Quan chẳng hề hứng thú với việc hai người đã quen nhau như thế nào, anh lo lắng hỏi: “Thế anh có bói được không? Xem cho tương lai của Trái Đất, hoặc là có nên cứu thế hay không?”
Giờ đây anh rất cần một bằng chứng rõ ràng để chứng minh anh có nên làm điều này hay không.
Tiêu Văn lắc đầu: “Với năng lực của tôi hiện giờ thì không làm được đâu.”
Đội trưởng Quan nghe vậy thì thất vọng vô cùng, vẫn vô dụng sao?
Ông Hoa chau mày, cũng hỏi một câu: “Vậy cậu nghĩ sao về chuyện này, với những thông tin trước mắt, cậu sẽ quyết định như thế nào?”
Quan Trạch Dương nghe thế cũng niềm nở nhìn sang, anh hiểu ý của ông Hoa. Mặc dầu Tiêu Văn không thể đoán được ý trời nhưng anh ấy vẫn là tiên tri hàng đầu của Trung Quốc, dù không bói ra được nhưng thể nào anh cũng sẽ có linh cảm của mình. Mà linh cảm này có khả năng là ý niệm của Trái Đất.
Tiêu Văn cũng biết ý của hai ông lớn, vậy nên anh không trả lời ngay mà đứng dậy đi ra cửa sổ, giơ tay mở cửa ra. Trong thoáng chốc, cơn gió buốt giá bay vào phòng khiến Lâm Xuân run bần bật. Đành chịu thôi, trong phòng toàn người dị năng cấp cao, chỉ mỗi cô có thể chất của người bình thường.
Tiêu Văn ngẩng lên nhìn bầu trời với đôi mắt không có tiêu cự. Mãi sau anh mới quay người nói: “Tôi sẽ chọn cứu thế.”
Lâm Xuân nghe vậy, con tim chao nghiêng cuối cùng cũng được hạ cánh.
Nhận được đáp án của Tiêu Văn, có lẽ chính phủ cũng sẽ chọn cứu đời.
Quả nhiên, sau khi nghe Tiêu Văn lựa chọn như vậy, dường như Quan Trạch Dương đã có quyết định gì đó: “Đây không phải chuyện mà nước mình có thể tự giải quyết được.”
Ông Hoa: “Không sao, nhưng nếu muốn các nước cùng góp sức có lẽ sẽ rất khó.”
Tiêu Văn: “Hừ, sao thủ lĩnh Lửa Xanh lại đặt bão tuyết vào đất mình mà không để bên khác?”
“Hả???” Cả ba cùng quay phắt về phía anh, nét mặt như đang nói, không ngờ anh lại là loại người như vậy. Dù đấy là mong muốn trong lòng nhưng đừng có nói thẳng ra thế, may ở đây không có người nước ngoài.
Nhưng không thể phủ nhận, chỉ khi nào lửa cháy vào mình thì mình mới hốt thôi.
“Mà cũng lạ, sao Lửa Xanh cứ nhằm vào mình mãi thế?” Quan Trạch Dương như thể vừa được nhắc nhở: “Hồi trước là bản đồ địa mạch, giờ là bão tuyết, đều phát sinh ở chỗ mình. Tuy rằng bên mình rất mạnh trong việc chống khủng bố, nhưng nếu mục đích của thủ lĩnh Lửa Xanh chỉ là kích hoạt vật phẩm tai họa thì nên tìm những bên nào yếu hơn, càng yếu thì càng khó có sức phản kháng mà.”
“Cậu nói vậy, đúng là hơi lạ.” Ông Hoa được Quan Trạch Dương nhắc cũng sực ra: “Từ việc kích hoạt vật phẩm tai họa, đúng là không cần phải đến nước mình làm gì. Huống hồ mình đã xử lí một vụ rồi, chẳng lẽ hắn không sợ mình có thủ đoạn gì có thể nhắm vào vật phẩm tai họa à?”
Lâm Xuân nghe hai người phân tích, càng nghe càng thấy chột dạ, ước gì được lôi Sadako ra ngoài để biến mất khỏi đây.
Diễm Minh Hiên chĩa mũi nhọn vào Trung Quốc là vì bản thân mình. À không, vì hệ thống mới phải?
“Hệ thống, đừng có giả chết nữa, hắn làm vậy là vì cậu đúng không?” Cô hỏi.
“Có khi thế.” Hệ thống trả lời không mấy tự tin.
“Có khi cái gì, chắc chắn là vì cậu rồi. Vừa nãy Tiêu Văn nói nếu tôi đến tỉnh Hải thì sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Đừng bảo tai nạn lần này là do Diễm Minh Hiên cố tình làm ra để nhắm vào tôi đấy nhé?” Lâm Xuân hỏi.
“Có lẽ.” Hệ thống đáp.
Bình thường hệ thống nói chuyện bạo dạn lắm cơ mà, sao vừa nhắc đến vật chủ cũ đã rúm ró lại rồi?
“Lâm Xuân, em nghĩ sao?” Tiêu Văn đột nhiên hỏi cô.
“Dạ?” Cô hoàn hồn.
“Tại sao Lửa Xanh lại đối đầu với mình?” Anh hỏi.
“Có khi là vì… Em? Dù sao chỉ có em mới mở được Thiên Cực Cảnh mà.” Lâm Xuân cảm thấy mình nên nói sự thật để chính phủ bảo vệ mình, như thế mới không bị Lửa Xanh bắt đi.
“Lí do không có căn cứ.” Quan Trạch Dương phủ nhận ngay tức khắc: “Phải thu thập đủ sáu vật phẩm tai họa mới có thể mở cổng Thiên Cực Cảnh, không cần thiết phải ra tay với nước mình.”
“Thủ lĩnh Lửa Xanh muốn bắt em là để dụ em ra ngoài.” Lâm Xuân nói.
“Dụ?” Ba người nhìn về phía cô: “Dụ kiểu gì?”
Lâm Xuân căng thẳng khi bị nhìn như vậy, nhưng cô vẫn thành thật: “Em có thể tìm được vật phẩm tai họa.”
Cả ba sững lại, Quan Trạch Dương là người phản ứng nhanh nhất, cầm máy lên gọi điện cho Trần Sơ, vừa mở miệng đã hỏi thẳng: “Trần Sơ, cậu có phát hiện được bão tuyết không?”
Trần Sơ đang cưỡi gió bay trên bầu trời SY, đây là nơi bão tuyết bắt đầu xuất hiện, rất có thể vật phẩm đang được giấu ở đây.
“Vẫn chưa ra.” Trần Sơ cúi đầu nhìn thành phố dưới chân mình, thành phố biển xanh biếc giờ đây đã chìm trong tuyết trắng. Thậm chí mặt biển đã bắt đầu đóng băng.
“Chưa thấy được hay không thể làm được?” Quan Trạch Dương hỏi.
Trần Sơ nhận ra ý tứ sâu xa trong lời nói của anh ta, anh cau mày suy ngẫm trong loáng chốc: “Tôi phải tìm thêm lần nữa mới trả lời được câu hỏi của anh.”
“Được, bọn tôi đợi cậu.” Nói xong, Quan Trạch Dương chủ động cúp máy.
Trần Sơ cất điện thoại, đang định tìm kiếm kĩ hơn thì bỗng cảm nhận được gì đó nên quay mặt nhìn về một phía. Chỉ thấy vô số hạt tuyết trên bầu trời bắt đầu ngưng tụ, dần dần hóa thành hình người, biến ra một người đàn ông mặc trang phục thời Đường với làn da trắng như tuyết.
Hắn đứng trên không trung tựa như tinh linh tuyết.
“Chủ nhân của tuyết.” Trần Sơ nhận thấy người đàn ông này còn khủng hơn mình, hắn có sức mạnh của băng tuyết.
Chỉ trong tích tắc, anh đã biết được thân phận của hắn, đây là thủ lĩnh Lửa Xanh, mà dị năng của hắn có lẽ đến từ vị chủ nhân của tuyết mà hắn muốn hồi sinh.
“Trần Sơ?” Hắn khoanh tay, đứng từ xa nhìn Trần Sơ.
“Thủ lĩnh Lửa Xanh?” Anh cũng hỏi lại.
“Mày đến một mình thì không tìm được bão tuyết đâu.” Dường như hắn nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi của Trần Sơ nên đã nói thẳng: “Tìm Lâm Xuân đi.”
Quả nhiên là hắn nhằm vào Lâm Xuân.
Trần Sơ không nói một lời, thân hình lóe lên trước mặt thủ lĩnh Lửa Xanh, giơ tay định đấm hắn nhưng hắn không né tránh, để mặc cho cú đấm dội thẳng vào mặt mình. Ngay khi nắm đấm của anh thụi vào người hắn, cơ thể gầy gò của hắn chợt tan ra, hóa thành những bông tuyết rơi mịt mù.
Không trung chỉ còn lại tiếng nói của hắn: “Lâm Xuân không đến, tuyết sẽ rơi mãi không ngừng.”
“Thằng khốn!” Trần Sơ vung đấm về phía thanh âm vang lên, một cơn sóng lớn bùng nổ giữa trời, khiến tuyết phải ngưng trệ trong giây khắc.