Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Khi Lâm Xuân tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau, đúng lúc ấy y tá vào kiểm tra phòng, cô ấy thấy cô tỉnh thì ngạc nhiên thảng thốt rồi chạy vụt ra ngoài, thoáng chốc đã gọi một bác sĩ già có bộ râu trắng đến. Bác sĩ kiểm tra và hỏi han Lâm Xuân một lúc lâu thì mới ngừng lại.

“Kì tích, đúng là kì tích, tai nạn khủng khiếp như thế mà chỉ bị chấn động não với trầy da.” Bác sĩ nhìn chằm chằm vào đầu cô với đôi mắt sáng rực, trông bác như đang khát khao được phẫu thuật nó ra để xem cấu tạo xương sọ của cô vậy.

Bấy giờ Lâm Xuân cũng đã nhớ lại tất cả mọi chuyện. Hôm qua cô gặp tai nạn giao thông, bị con xe Audi màu đen đâm ngay trước cổng trường. Nhưng đấy không phải trọng điểm, điều quan trọng nhất ấy là quẻ bói linh thật rồi, cái web rác đó không hề lừa cô.

– Vật chủ, xin đừng nghi ngờ năng lực của hệ thống.

Tiếng robot bất thình lình vang lên khiến cô suýt nhảy bổ xuống giường.

Hệ thống? Vậy ra thanh âm mà mình nghe thấy trước khi chết không phải là ảo giác của mình.

“Nếu đây là ảo giác thì xin lỗi cho tôi phải nói thẳng, lúc này vật chủ đã chết rồi.” Hệ thống lại lên tiếng.

“Cháu sao thế?” Bác sĩ già tưởng Lâm Xuân vẫn còn di chứng nên hỏi han ân cần.

“Không… Không sao đâu ạ, cháu chỉ sợ thôi.” Cô trả lời với gương mặt phờ phạc.

“Sợ cũng phải thôi, bác sĩ đi cùng bảo cháu bị đâm xa khoảng 20 mét, 20 mét lận đấy, bị văng xa như thế mà không chết thì cũng bị tàn phế…” Bác sĩ nhìn khuôn mặt tái nhợt của bệnh nhân thì mới nhận ra mình lỡ lời, bác hắng giọng rồi nói tiếp: “Nhưng giờ thì không sao đâu, các cụ bảo rồi, gặp đại nạn mà không chết, ắt có phúc về sau cháu ạ.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Lâm Xuân nói cảm ơn.

“Ừ, cháu đừng nghĩ linh tinh gì hết. Giờ tỉnh rồi thì đi nộp viện phí đi. Cháu không bị nặng đâu, bị trầy ở mỗi đầu nên chảy có tí máu thôi, ở lại theo dõi thêm một ngày là xuất viện được rồi.” Bác sĩ nói xong thì lại lẩm bẩm thêm mấy câu gì mà không thể tưởng tượng được.

“Viện phí?” Lâm Xuân ngạc nhiên: “Người tông cháu không thanh toán ạ?”

“Tài xế đâm cháu bỏ chạy rồi, giờ không biết đã bị bắt chưa nữa.” Bác sĩ trả lời.

Đã bị tông rồi mà còn phải tự trả viện phí, còn gì đau khổ nữa không? Nhưng thôi, không chết là được rồi, chút tiền mọn này chẳng thấm tháp gì.

“Bao nhiêu tiền vậy ạ?” Lâm Xuân hỏi.

“Ở đầu giường có hóa đơn đấy, cháu vào tài khoản WeChat của bệnh viện để kiểm tra lại, xong thì thanh toán online luôn.” Bác sĩ nói xong thì qua khám cho các bệnh nhân khác.

Bác sĩ vừa đi thì Lâm Xuân đã chạy ào vào nhà vệ sinh, cô không cần giải quyết vấn đề sinh lí mà cô cần phải xác thực một chuyện.

– Hệ thống bói toán?

“Chính tôi đây.” Hệ thống cất lời.

“Thật đấy à? Thế ra cậu cứu tôi à?” Thật ra lúc đó cô đang mơ màng nên không nhớ rõ lắm.

“Đúng thế, lúc liên kết với nhau, cơ thể vật chủ yếu quá nên hệ thống đã tự động chữa bệnh cho vật chủ. Nhưng vì vật chủ gặp tai nạn giao thông, chảy rất nhiều máu nên hệ thống đành giữ lại một vết thương nhỏ trên đầu vật chủ để tránh những rắc rối không đâu, mong nhận được sự thông cảm.” Hệ thống đúng là một con người cẩn thận đâu ra đấy.

“Không sao.” Vết thương cỏn con này nhằm nhò gì so với việc bị đâm chết. “Cảm ơn cậu đã cứu tôi.”

“Không có gì.” Hệ thống đáp.

Mặc dù cô vẫn chưa hiểu vì sao mình bị trói buộc với cái hệ thống này nhưng nó đã cứu cô rồi, cô quyết định sẽ quý nó.

“Hệ thống bói toán, thế là cậu biết xem bói nhỉ, vậy sau này tôi giúp cậu xem bói cho người ta hả?” Lâm Xuân đã đọc rất nhiều truyện nên cũng đoán được nội dung cả rồi.

“Đúng rồi, vật chủ cần xem bói cho mọi người thông qua hệ thống để nhận được công đức.” Hệ thống vừa giới thiệu vừa cho Lâm Xuân xem giao diện của nó.

Cô bỗng thấy phía trước sáng rực lên, giao diện hệ thống giản đơn cứ thế hiện ra trước mắt.

Cô đọc lướt lướt thì thấy giao diện của hệ thống không khác nào các app bình thường. Trang chủ là trang xem bói, bố cục y hệt cái web bói toán hôm trước, ống đựng quẻ đứng sừng sững trên hình bát quái. Cô không để ý lắm mà ấn luôn vào trang “cá nhân” ở góc phải màn hình. Cô rất tò mò về đặc điểm của mình trên hệ thống.

Vật chủ: Lâm Xuân.

Tuổi: 21.

Giới tính: Nữ

Chỉ số may mắn: -99

Chỉ số công đức: 1

Tiền quẻ: 0

“Tiền quẻ là gì?” Người trần lúc nào cũng chú ý đến tiền hơn cả.

“Vật chủ sử dụng hệ thống để xem bói cho người khác, tiền xem bói gọi là tiền quẻ.” Hệ thống giải thích.

“Kiếm tiền được nữa hả?!” Lâm Xuân phấn khích.

“Trần đời làm gì có chuyện xem bói miễn phí, người bói cũng phải ăn chứ. Mỗi lần xem bói thì vật chủ sẽ được lấy phí, coi như đấy là tiền quẻ của mình.” Hệ thống trả lời.

Nói đúng ha.

Lâm Xuân nghe mà mắt sáng rực cả lên, xem bói sẽ lấy được tiền, với tỉ lệ xem bói trúng 100% của hệ thống thì mình sắp giàu to rồi còn gì?

Bác sĩ nói đúng quá mà, gặp đại nạn mà không chết, ắt có phúc về sau!!!

“Tự tôi quy định tiền xem bói hay hệ thống tự làm?” Cô cẩn thận hỏi lại.

– Vật chủ tự quy định…

Mình được định giá tiền xem bói hả? Thế thì giai đoạn đầu sẽ lấy rẻ thôi, thậm chí nếu cần thiết thì sẽ xem miễn phí, chứ mình mà tự dưng đi ra ngoài bảo với thiên hạ là mình biết xem bói thì người ta cũng chả tin. Nhưng với tỉ lệ bói đúng 100% của hệ thống thì chắc không mất nhiều thời gian đâu, đợi mình nổi tiếng rồi thì sẽ tăng giá…

“Mười tệ một lần.” Hệ thống nói.

“Gì cơ? Mười tệ một lần bói?” Ngay cái khắc Lâm Xuân đang mơ mộng về một tương lai tuyệt vời thì hệ thống bỗng đưa ra một con số, phá tan cơn mộng giữa ban ngày của cô.

“Đúng thế.” Hệ thống đáp.

“Cậu nói tôi tự định giá quẻ cơ mà?” Cô bất mãn.

“Đây là giá do vật chủ chọn mà.” Hệ thống phân trần.

– Tôi chọn giá lúc nào?

Hệ thống không nói nhưng giao diện của nó đã thay đổi, hiện ra hai dòng chú thích:

[Mời quý khách thanh toán tiền xem bói: 10 tệ/quẻ, 100 tệ/quẻ, 1000 tệ/ quẻ, 10000 tệ/quẻ, 100000 tệ/quẻ.]

[Lưu ý: Xin quý khách lựa chọn cẩn thận, lựa chọn của bạn sẽ quyết định điểm bắt đầu của bạn.]

“Vật chủ nhớ ra rồi hả?” Hệ thống hỏi.

“…” Đâu chỉ có nhớ, giờ cô còn muốn đập đầu vào bồn cầu cho chết luôn, nhất là lúc nghĩ lại cảnh mình hếch mặt lên trời chọn thanh toán với giá 10 tệ.

Thì ra điểm bắt đầu là như thế này.

“Thì… Lúc đấy tôi không biết nó có nghĩa như vậy.” Lâm Xuân hối xanh ruột.

“Với suy nghĩ của vật chủ, xem bói đáng giá bao nhiêu tiền thì tiền quẻ sẽ y như vậy thôi, rất công bằng mà.” Hệ thống nói.

Có lý đấy, chị đây chẳng cãi lại được.

Ảo tưởng về một tương lai làm giàu nhờ việc xem bói đã vỡ tan, đã thế còn bị chính sự tằn tiện của mình bóp nát nữa chứ, bực không thể tả. Nói thế nào nhỉ, đây là kiểu tạo nghiệp thì sẽ chết ngay mà. Y rằng, khuôn mẫu quyết định kết quả, nếu cô coi 100000 tệ là lá mít như người ta thì tiền xem bói của cô đã có giá khởi điểm là 100000 tệ rồi.

Thôi kệ đi, dù sao sống được là may mắn lắm rồi.

“Chỉ số may mắn là vận may hả? -99 là sao cơ?” Dù không hiểu về chỉ số may mắn thì việc bị âm điểm cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

“Vật chủ ấn luôn vào để đọc phần giới thiệu đi.” Hệ thống trả lời.

Lâm Xuân “Ồ” lên, vừa nhấn vào phần “Chỉ số may mắn” thì màn hình đã hiện lên khung giới thiệu: Chỉ số may mắn, cao nhất là 99 điểm, thấp nhất là -99 điểm, chỉ số càng cao thì càng may và ngược lại. Nếu chỉ số nhỏ hơn -90 thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm, -99 điểm thì khả năng sẽ chết luôn.

“…” Thảo nào mình lại bị tai nạn giao thống, thảo nào mình không tìm được việc. Giờ thì cô biết rồi. “Nhiễm Nhiễm đoán chuẩn quá, mình phải đi chùa cầu may thật rồi.”

Nhiễm Nhiễm tên thật là Tống Nhiễm Nhiễm, bạn thân của Lâm Xuân.

Lâm Xuân không xoắn xuýt mãi, tiếp tục mày mò tìm hiểu về hệ thống. Cô bấm vào “Chỉ số công đức” thì khung giới thiệu đã hiện ra: Hệ thống có thể bói được vận rủi của một người trong phạm vi ba mét. Mỗi lần xem bói giúp người thì vật chủ sẽ được cộng một điểm công đức. Khi giúp người tránh khỏi xui xẻo thì sẽ được cộng mười điểm công đức. Mỗi ngày chạy chương trình thì hệ thống sẽ phải tốn một điểm công đức, khi tích đủ 99 điểm công đức thì mở được cửa hàng hệ thống.

“Cửa hàng?” Lâm Xuân bắt đầu tìm cửa hàng trên giao diện của hệ thống, cuối cùng cũng tìm ra được icon cửa hàng nhưng nó lại xám xịt, chứng tỏ vẫn chưa được mở khóa.

Vậy nghĩa là mỗi ngày mình phải bói cho ít nhất một người thì mới giúp hệ thống chạy được, cái này cũng không khó lắm. Thành phố đông người thế này thì thể nào chả gặp được một hai người xúi quẩy, cô chỉ cần bói rồi báo cho người ta biết là được. Mặc dù cô thấy nó khá dễ nhưng cô vẫn phải hỏi lại: “Nếu tôi không tích được điểm công đức kịp thời thì sẽ như thế nào?”

“Nếu chỉ số công đức bằng 0 hoặc thấp hơn t0 thì vật chủ sẽ quay về thời điểm trước khi liên kết với hệ thống.” Hệ thống trả lời.

“Quay về thời điểm trước khi liên kết với hệ thống, thế nghĩa là… Mình lại bị xe tông chết à?!” Lâm Xuân sợ đến nỗi giọng cũng run hẳn đi, trước khi ràng buộc với hệ thống thì cô vừa bị xe đâm còn gì.

“Vật chủ đừng lo, hệ thống đi theo chủ nghĩa nhân văn nên sẽ cho vật chủ ba cơ hội, nếu chỉ số công đức bằng 0 hoặc thấp hơn 0 ba lần liên tiếp thì vật chủ mới chết. Hai lần đầu thì vật chủ chỉ biết mình bị xe tông thôi, và mỗi lần bị đâm thì hệ thống sẽ tự động cộng một công đức.” Hệ thống nói.

– … Nói cách khác thì tôi phải bị xe tông ba lần liên tiếp mới chết được.

– Đúng rồi, mà xác suất khó chết lắm.

“Thế thì cảm ơn nhiều nhá.” Lâm Xuân không thấy mình được an ủi chút nào. Dù sao thì chỉ số công đức là điểm quan trọng nhất, có chết cũng không được để điểm công đức quay về con số 0. Lát nữa cô ra ngoài sẽ xem bói cho người ta luôn. Đang ở bệnh viện mà, đông người thì thể nào cũng gặp được một hai người xui xui.

Một điểm công đức nhỏ nhoi nhưng cũng đủ để cô nghĩ rằng phải chăng ngày mai mình sẽ ngỏm củ tỏi.

Lâm Xuân đã hỏi xong những gì mình muốn hỏi, cô vô thức liếc qua chỉ số may mắn âm vô cùng của mình: “Còn cái này, tôi chết một lần rồi mà, chỉ số may mắn cũng phải cộng một điểm chứ nhỉ.”

Chỉ số may mắn -99 điểm, vận xui khiến người ta phải chết, cô thật sự không muốn nhìn thấy con số này.

“Chỉ số may mắn của vật chủ không thể thay đổi được.” Hệ thống trả lời.

“Tại sao cơ?!” Lâm Xuân bàng hoàng.

“Bởi vì vật chủ đã tiêu hết vận may cả đời để gặp được tôi rồi.” Một sản phẩm AI có giọng nói vô cảm lại cất lên những câu chữ lãng mạn khiến người ta phải sợ hãi.

Những lúc thế này thì đừng giả vờ đáng yêu nữa được không!

“Vậy thì tôi gặp xui cả đời hả? Không bao giờ tìm được việc, tính mạng lúc nào cũng ngàn cân treo sợi tóc?” Lâm Xuân bỗng thấy trước mắt tối sầm lại, lúc trước cô còn nghĩ mình chó ngáp phải ruồi vì tự dưng liên kết với hệ thống nên được cứu sống, nhưng ai ngờ mình chó ngáp phải ruồi thật.

Chỉ là giờ vận may cả đời của tôi đã trôi xuống sông xuống biển rồi huhu~

Lâm Xuân bỗng muốn khóc òa.

– Hiện giờ tính mạng không có vấn đề gì đâu.

“Là sao?” Cô uể oải.

– Khi chỉ số may mắn xuống đến -99 điểm thì tức là xui tận mạng rồi, những vận rủi còn lại sẽ rút lui nên vật chủ vẫn sẽ tìm được việc.

Lâm Xuân đã không muốn nói gì rồi nhưng hệ thống lại an ủi kiểu này làm cô đứng tim luôn, cô quyết định sẽ ghét cái hệ thống này.

“Câu hỏi cuối cùng, ngày nào cũng sẽ xuất hiện vấn đề gây nguy hiểm đến tính mạng à?” Nếu hệ thống trả lời yes thì cô sẽ đi nhảy lầu ngay tức khắc. Cô không cần trở thành nữ chính của tử thần đâu.

“Không biết, mầm mống nguy hiểm sẽ xuất hiện bất ngờ, nhưng nó chỉ xuất hiện trong điều kiện phù hợp với môi trường cụ thể thôi. Nghĩa là xã hội tự nảy sinh ra nguy hiểm.” Hệ thống đáp lời.

Lâm Xuân ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng hiểu, nói cách khác thì vận xui của cô không phải do tử thần mang đến, nó sẽ không xuất hiện một cách phản khoa học, cố tình tạo hiện trường tai nạn cho cô. Vì cô xui quá nên mới dễ bị cuốn vào nguy hiểm thôi. Mà nguy hiểm ở đây xảy ra hết sức tự nhiên. Còn nếu môi trường xung quanh cô an toàn thì cô cũng được bình yên.

Lâm Xuân bỗng tỉnh táo hẳn lên, cô có niềm tin mãnh liệt vào nền an ninh của đất nước. Cô chỉ cần đi làm nghiêm túc, siêng năng và không bay nhảy lung tung thì sẽ ít gặp nguy hiểm. Giống như việc ngày nào cũng có tai nạn phát sinh ngoài xã hội nhưng ít khi nào nó xảy ra ở một khu vực hay với một cá nhân cụ thể.

Không tin thì bạn cứ ra ngoài mà hỏi, có chỗ nào xảy ra tai nạn với án mạng hàng ngày không.

Bỗng nhiên có người gõ cửa nhà vệ sinh: “Cháu gái, cháu có sao không?”

“Á, cháu không sao ạ, cháu rửa tay rồi ra luôn đây.” Có lẽ vì Lâm Xuân vào nhà vệ sinh lâu quá nên người ở ngoài lo lắng cho cô.

Cô mở vòi nước rồi rửa tay qua qua, lúc vô tình ngẩng lên nhìn thấy mình trong gương…

– Áaaa!!!!

Một miếng gạc trắng tinh đang nằm lặng thinh trên mái tóc dày của cô.

Thứ khó chấp nhận hơn cả cái chết ấy là gái xinh nhưng bị hói đầu từ khi còn trẻ.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Xuân: Tôi chắc chắn là nữ chính duy nhất vừa mới lên sàn thì đã bị hói đầu của cô.

Cua: Ơ~

Hết chương 2.
Nhấn Mở Bình Luận