Sáng sớm, Lâm Xuân được ngủ một giấc ngon lành đã thức dậy từ trong mơ, cô đứng dậy đi ra cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra để cho ánh nắng chiếu vào, cô mở cửa ban công cho gió biển phe phất, đun thêm nồi nước, pha một tách cà phê, đứng tựa vào lan can sắt được thiết kế tinh tế, nhìn biển khơi xanh thẳm ở phía xa xa một cách lười biếng, giờ khắc này chính là hạnh phúc.
Cho đến khi…
“Thân ái nhắc nhở, cô chỉ còn một điểm công đức.” Giọng nói giết chết phong cảnh của hệ thống đã vang lên.
“Phụt” một phát, cà phê Lâm Xuân vừa nhấp môi đã phun hết ra ngoài, tâm trạng thư thái trong ngày cũng biến tan.
Không thể đợi cô hưởng thụ hết một buổi sáng thanh thản sao?
Lâm Xuân nhìn tách cà phê, tự dưng không còn tâm trạng để uống, vốn dĩ cô cũng không thích cà phê, pha ra cũng vì thấy rằng một buổi sáng như vậy, ban công như vậy cần một ly cà phê.
Cô đặt cốc cà phê lên chiếc bàn tròn trên ban công, đi thu quần áo đã được giặt và phơi ngoài ban công tối qua, quay về phòng thay đồ, chải tóc, nghiêng đầu nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, tìm thấy kem chống nắng mà khách sạn cung cấp, bóp ra rồi thoa hai lớp kem lên mặt. Sau khi chuẩn bị xong hết, đang định ra ngoài thì điện thoại rung lên.
Lâm Xuân mở ra nhìn, thấy Vua Biển đang nhắn tin rủ mọi người đi ăn sáng: @mọi người, dậy chưa, ăn sáng với nhau không?
Thanh Không: Tôi không ở sông Mộc Đới, đừng tag tôi được không?
Vua Biển: Tag riêng phiền quá, ông giả vờ mình đang ở đây đi.
Thanh Không: Tôi còn phải ngủ thêm lúc nữa, không ăn đâu.
Đại ca, anh hợp tác quá trời.
Vua Bẩn: Tao ở phòng ăn rồi.
Sơ: Vừa mới ra ngoài.
Lâm Xuân cũng trả lời: Em đến ngay đây.
Nhà hàng của khách sạn ở tầng một, Lâm Xuân đưa thẻ mở cửa phòng cho nhân viên, sau khi quẹt thẻ thì được đi vào. Bữa sáng của khách sạn về cơ bản là tiệc buffet, trong khi bữa sáng tại các khách sạn năm sao bên bờ biển sang trọng hơn một chút, có rất nhiều hải sản địa phương.
Vừa vào trong cô đã thấy hội Trần Sơ đang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, không có lí do nào khác, chỉ vì ba anh đẹp trai với khí chất khác nhau và vóc dáng to cao ngồi chung với nhau bắt mắt quá.
Lâm Xuân không vội đi đến, chỉ vẫy tay với ba anh rồi chỉ ra quầy buffet, tỏ ý em đi lấy đồ ăn đã nhé, sau đó tự lấy một cái đĩa dưới quầy rồi chọn món mình thích.
Vòng vo một lúc, cuối cùng cô cũng cầm một ly sữa và mấy miếng hoa quả đi về bàn.
“Em ăn ít thế này á? Anh biết rồi, em đang giảm cân!” Vua Biển đặt câu hỏi không cho người khác trả lời mà rất tự tin phán đoán.
“Không, em muốn ăn bún niêu nhưng chưa nấu xong, lát nữa người ta bưng ra đây.” Lâm Xuân bỗng muốn ăn bún, vừa nãy nhìn thấy nên đã gọi một suất.
Vua Biển “Ồ” lên, hỏi tiếp: “Sao rồi, hôm qua ngủ ngon không?”
Cô vui vẻ gật đầu: “Nằm trong phòng còn ngửi thấy mùi biển, phê lắm.”
Vua Biển: “Muốn ở thêm mấy ngày nữa không?”
Lâm Xuân suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Hay thôi cứ về đi, em phải đưa đồ em mua cho công ty nữa chứ.”
Vua Biển khuyên bảo: “Dù gì trợ lí Đàm cũng bế quan rồi, về sớm hay về muộn cũng chẳng khác nhau mấy.”
Lâm Xuân: “Thôi, về đưa đồ cho yên lòng.”
Mang cả đống vật phẩm bên mình, cô luôn thấy áp lực kinh khủng, phải về sớm để trả hàng, như thế mới nhẹ người.
Vua Biển thấy Lâm Xuân khăng khăng như vậy nên cũng không nói gì nữa, chỉ nói là anh muốn ở lại sông Mộc Đới thêm mấy ngày.
“Vua Bẩn thì sao? Anh có muốn về với bọn em không, nếu về cùng thì lát nữa em mua vé cho cả hội mình.” Lâm Xuân không hỏi Trần Sơ, vốn dĩ anh đi công tác với cô nên sẽ trở về cùng cô.
Vua Bẩn do dự một lát, nói: “Không, anh ở Đế Đô mấy ngày nữa rồi về.”
“Định về thăm nhà à?” Vua Biển vừa nói vừa gắp miếng bánh cuộn gà vào miệng, mới nhai thôi nhưng vị mặn của miếng gà khiến đầu anh tê tái, hoài nghi cuộc đời.
Cái đm, món đ gì đây?
Vua Biển vội vàng rút giấy nhả miếng gà ra, không nói gì nữa mà cầm ly nước trên bàn tu ừng ực, ai ngờ vừa mới uống một ngụm, mùi vị còn mặn hơn cả nước biển, khiến anh ghê tớm tới nỗi suýt thì nôn hết cả bữa ăn tối qua.
“Vân Dật!” Mặt Vua Biển đen xì, lôi xệch Vua Bẩn đang ngồi bên cạnh: “Gỡ lời nguyền cho tao ngay.”
Uống nước cũng mặn, chắc chắn thằng chó này nguyền rủa anh.
Vân Dật? Thì ra Vua Bẩn tên là Vân Dật. Lâm Xuân đờ đẫn nhìn hai người tự dưng đánh nhau.
Vua Bẩn đón nhận ánh mắt giết người của Vua Biển, nét mặt bình tĩnh, búng tay hoá giải lời nguyền. Vua Biển lập tức thả cổ áo Vua Bẩn ra, vươn tay cướp ly nước trong tay Vua Bẩn rồi uống cạn. Bây giờ không phun ra nữa.
Nguyền rủa thật à?
“Mả mẹ mày! Mày xung khắc với gia đình thì sao lại giận cá chém thớt lên người khác.” Mặc dù lời nguyền đã được hoá giải nhưng giờ Vua Biển không còn muốn ăn nữa.
Vua Bẩn lạnh lùng lườm anh.
“Nhìn cái gì, muốn đánh nhau à?” Cấp A ngang nhau thôi, ai sợ ai chứ.
Vua Bẩn “Hừ” một tiếng, rút giấy lau miệng, mặc kệ sự khiêu khích của Vua Biển, đứng dậy rời khỏi nhà hàng.
“Cái kiểu gì không biết.” Vua Biển cả giận.
“Rõ ràng mày biết cậu ấy không thích người khác nhắc đến nhà mình mà mày chọc cậu ấy làm gì?” Trần Sơ cau mày nhìn Vua Biển, giọng điệu không đồng tình.
Vua Biển khịt mũi, hơi hơi chột dạ, không còn lên mặt nữa.
Lâm Xuân tò mò: “Vua Bẩn với gia đình không ổn lắm ạ?”
Lần trước ở thành phố Bão Tuyết cô đã cảm nhận được loáng thoáng, bởi vì khi đấy thái độ của Vân Chu với Vua Bẩn cũng tệ hại vô cùng.
Vua Biển thở dài: “Vua Bẩn là người nhà họ Vân, nhà họ Vân ở Đế Đô, mấy đời đều là người dị năng hệ mộc, đến đời nó, con trai trưởng trong họ lại biến thành thầy nguyền rủa.”
“Bởi vì như thế nên bọn họ bài xích Vua Bẩn?” Tâm trí của Lâm Xuân lại chảy trôi nghĩ ra một đống kịch bản máu chó: “Điều này không thể trách Vua Bẩn được, anh ấy không thể quyết định dị năng của mình là gì mà.”
Vua Biển: “Cũng không hẳn vì lí do này, chủ yếu là thời gian thức tỉnh của Vua Bẩn bị sai. Thời gian nó thức tỉnh trùng hợp với thời gian nó ra đời.”
“Vậy nên?” Lâm Xuân vẫn không hiểu.
Trần Sơ đặt đũa xuống, nói tiếp: “Thầy nguyền rủa thức tỉnh không giống với những người dị năng khác, thầy nguyền rủa thức tỉnh phải đi đôi với lời nguyền.”
Vua Biển: “Ngày Vua Bẩn thức tỉnh, bà chủ nhà họ Vân qua đời vì khó sinh.”
Lâm Xuân bỗng trợn tròn hai mắt, cô hiểu rõ điều gì đó nhưng sẽ không tin: “Không thể nào, Vua Bẩn chắc chắn không nguyền rủa đâu… Sao lại thế được?”
Cô nhất quyết không tin, mặc dù Vua Bẩn không dễ gần, nhưng khi anh biết Vân Chu có thể gặp nguy hiểm ở thành phố Bão Tuyết đã nghĩ đủ cách để đi vào giúp đỡ. Một người anh tốt với em trai như vậy, cớ sao có thể nguyền rủa mẹ của mình.
Vua Biển buông ta: “Bọn mình tin tưởng có ích gì đâu, nhà bọn họ không ai tin đấy chứ.”
Lâm Xuân: “Tại sao vậy? Bọn họ có bằng chứng để chứng minh Vua Bẩn nguyền rủa à?”
Trần Sơ: “Khi Vua Bẩn thức tỉnh, không ai bên cạnh có dấu hiệu bị nguyền rủa, chỉ có mẹ cậu ấy gặp bất hạnh.”
Lâm Xuân không thể tin nổi: “Bời vì thời điểm thầy nguyền rủa thức tỉnh phải đi đôi với lời nguyền, mà khi Vua Bẩn thức tỉnh, những người xung quanh không ai bị nguyền rủa nên họ nhất quyết coi việc bà chủ nhà họ Vân chết là do Vua Bẩn nguyền rủa? Thế cũng được hả?”
Vua Biển: “Tại sao không được? Làm phép loại trừ, hợp lí quá còn gì.”
Lâm Xuân hé môi, muốn nói gì đó đối lập với suy đoán của nhà họ Vân, nhưng nghĩ một lúc lâu cũng không thể đưa ra lời giải thích hợp lí.
Cảm xúc trong cô bỗng hoá buồn thương.
Bấy giờ, một nhân viên phục vụ bưng bát bún niêu nóng hôi hổi đến, dừng bước bên Lâm Xuân, nhìn tấm thực đơn màu vàng mà cô đang cầm trên tay, lịch sử hỏi: “Xin hỏi, cô là người gọi món bún niêu đúng không?”
Lâm Xuân hoàn hồn, vội gật đầu: “Tôi gọi.”
“Phiền cô có thể cho tôi xem thực đơn của cô được không?” Nhân viên sợ sai nên đã hỏi như vậy.
Cô vội vàng buông tấm thực đơn xuống, lộ ra con số bên trong, số 36.
“Đúng là bún niêu của cô rồi, phiền cô ghé người một chút, cẩn thận bỏng.” Nhân viên nhắc nhở, đợi đến khi cô nghiêng người thì mới khom người đặt khay bún niêu lên bàn một cách cẩn thận. Đúng lúc đó, nhân viên bị trượt chân, mất trọng tâm ngã nhào về phía trước, mà niêu bún trong tay anh ta đang tạt thẳng vào mặt Lâm Xuân.
Cô vùi mình vào ghế, muốn tránh cũng không kịp, trong lúc hoảng hốt chỉ có thể giơ tay lên che mặt, giảm bớt “diện tích” nhan sắc bị huỷ hoại.
Đúng lúc đó, Lâm Xuân cảm giác có gì đó đã kéo ghế cô ra, cả người cả ghế bị kéo thật nhanh ra xa nửa mét, bát bún nóng hổi từ trên cao văng xuống, nước dùng vẩy ra khắp nơi, chỗ bị bắn gần nhất chỉ cách cô có một xăng tí mét.
Kẹp tóc của nữ thần may mắn, kĩ năng đổi mới.
“Cậu bưng cái kiểu gì đấy?!” Vua Biển sầm mặt, chỉ vào nhân viên rồi chất vấn.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, xin lỗi cô rất nhiều.” Nhân viên xin lỗi không ngừng: “Cô có sao không, có bị thương ở đâu không, có muốn đi khám không, tiền thuốc thang tôi sẽ, sẽ trả hết.”
Trần Sơ buông bàn tay đang giữ ghế, khom người nhìn Lâm Xuân, chắc chắn rằng cô không bị nước dùng bắn vào, biết mình đã ra tay kịp thời, thở phào nhẹ nhõm: “Em không sao chứ?”
“Không… Không sao.” Bây giờ Lâm Xuân vẫn còn sợ hãi.
Sự việc ồn ào đã khiến quản lý nhà hàng để ý, nhìn qua đã biết có chuyện gì xảy ra, bước đến nói xin lỗi Lâm Xuân: “Thưa cô, tôi thành thật xin lỗi cô, lỗi do nhân viên của chúng ta không làm tròn trách nhiệm, tôi chắc chắn sẽ xử lí nghiêm cậu ấy. Cô có cần đến bệnh viện không?”
“Không cần đâu, tôi không sao. Anh cũng đừng trách bạn ấy, đây không phải chuyện liên quan đến bạn ấy.” Lâm Xuân thay mặt nhân viên để xin được tha thứ.
“Hả?” Quản lý ngạc nhiên, không trách nhân viên phục vụ, chả lẽ khách tự làm vỡ niêu bún.
“Không liên quan cái gì, vừa nãy nếu không nhờ Trần Sơ thì em nát mặt rồi đấy biết không?” Vua Biển ngồi bên cạnh nhìn thấy hết tất cả, nhân viên đứng không vững nên mới làm đổ niêu bún. Dù là nhân viên thì đây cũng là một lỗi rất lớn trong công việc.
“Không sao mà, tôi cũng không đau đâu, chẳng có chuyện gì to tát hết. À, anh đừng làm khó cậu ấy nhé, thế này đi, tôi ngồi sang bàn bên cạnh, anh bưng một suất mới cho tôi, vậy là được.” Lâm Xuân khi đọc lời nhắc của hệ thống thì đã biết chuyện gì xảy ra, di chứng của mình, sao lại mặt dày kiếm chuyện với người khác được, chỉ muốn biến việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ thành hư không.
Khách hàng thấu tình đạt lí như vậy, quản lý không đồng ý sao được, cảm kích dẫn khách sang bàn bên cạnh, đồng thời ghi nhớ số phòng của Lâm Xuân, nói rằng lát nữa sẽ tặng cô một món quà coi như bù đắp.
“Anh thấy em dễ dãi quá đấy, hiền lành là tốt nhưng cũng phải đúng thời điểm chứ. Vừa nãy là bọn mình ở đấy, còn nếu là người bình thường là toang cái mặt rồi.” Vua Biển không đồng tình với quyết định của Lâm Xuân, anh không nghĩ rằng hiền lành mọi lúc mọi nơi là chuyện tốt.
“Lại là di chứng à?” Trần Sơ nhận ra bạn nhân viên vừa nãy ngã có hơi kì lạ nên anh cảm thấy có điều gì đó sai sai.
“Vâng.” Lâm Xuân gật đầu.
“Di chứng gì?” Vua Biển mờ mịt.
“Kẹp tóc của nữ thần may mắn.” Cô giải thích: “Sau khi sử dụng kẹp tóc có thể mang đến may mắn thật, nhưng trong hai tư tiếng đồng hồ sẽ vô tình gặp phải chuyện xui xẻo, vừa rồi là như thế đấy.”
Vua Biển há hốc miệng, mãi mới nói được: “Vãi, may mà hôm qua anh không ước được.”
Anh vừa nói xong, ánh mắt hai người ngồi đối diện “bắn” đến, sắc lẹm như dao.
Vua Biển hắng giọng, quay đầu giả vờ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Còn di chứng nào khác không em?” Lâm Xuân có quá nhiều di chứng, hôm qua vừa mới bị máy bay đâm vào người, hôm nay lại bị hất nước nóng, không biết có còn nữa không. Trần Sơ muốn biết trước để chuẩn bị đâu ra đấy.
“Hết rồi.” Lâm Xuân lắc đầu.
Cô vẫn luôn nhớ và đã chuẩn bị tâm lí trước di chứng của kẹp tóc may mắn, nhưng sở dĩ xui xẻo được gọi là xui xẻo, bởi vì nó chắc chắn sẽ xuất hiện vào thời điểm mà bạn không hề hay biết.
“Em chắc chứ? Hôm qua hình như em dùng bốn vật phẩm.” Hầu hết các di chứng của Lâm Xuân đều đến từ vật phẩm, theo Trần Sơ nhớ, trong không gian con, cô đã dùng tổng cộng bốn vật phẩm.
“Không sao thật mà, không phải vật phẩm nào cũng có di chứng, hôm qua em bị máy bay đâm hai lần là vì có hai vật phẩm bị hỏng.” Lâm Xuân giải thích.
– Em bị máy bay đâm hai lần?
Trần Sơ và Vua Biển hỏi cùng lúc, giọng nói ánh lên vẻ khiếp sợ. Nhất là Vua Biển, anh không hề biết chuyện Lâm Xuân bị máy bay đâm, đây là lần đầu tiên nghe thấy, ánh mắt tràn ngập vẻ bất ngờ. Mặc dù Trần Sơ biết Lâm Xuân bị máy bay đâm nhưng anh chỉ chứng kiến một lần, không biết đó là lần thứ hai cô bị đâm.
Lâm Xuân ngượng ngùng gật đầu.
Vua Biển: “Thế… Máy bay không sao chứ?”
Lâm Xuân: “…”
Hỏi như vậy, Vua Biển, anh còn là người không hả?
Vua Biển: “Sao, anh lo lắng hợp lí quá còn gì. Em không sao, anh được nhìn thấy rồi, nhưng máy bay đụng vào em, trên đấy có tận mấy trăm người đó.”
Lâm Xuân kìm nén cơn giận: “Máy bay là di chứng do vật phẩm tạo nên, hoàn thành nhiệm vụ là đi luôn, xảy ra chuyện gì được chứ.”
Vua Biển ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Thế bạn nhân viên vừa nãy xui quá, tự dưng bị lợi dụng làm công cụ? Dù em không truy cứu nhưng sự thật là cậu ta đã phạm sai lầm. Sếp thể nào cũng xử lí cậu ta, không khác nào tai bay vạ gió.”
Nét mặt Lâm Xuân ngẩn ra, cô không hề nghĩ đến điều này, khi được Vua Biển nhắc nhở như vậy, bỗng bứt rứt vô cùng. Cô sử dụng kẹp tóc là lựa chọn của cô, đồng thời cô cũng phải hứng chịu di chứng, nhưng không thể làm liên luỵ người khác vì chuyện này được.
“Hệ thống, cậu nghĩ cách được không, để bạn nhân viên không bị phạt á.” Lâm Xuân hỏi hệ thống.
“Sao phải tránh, hôm nay cậu ta không hất vào cô thì ngày mai sẽ hất vào người khác thôi.” Hệ thống trả lời.
Hôm nay không hất vào mình thì mai sẽ hất vào người khác là sao?
Lâm Xuân chớp mắt, nghiền ngẫm một lúc: “Ý cậu là, bạn nhân viên đó thể nào cũng sẽ hất bát nước dùng vào khách, đúng lúc gặp phải tôi nên nó ứng lên người tôi lên?”
“Đúng, thế nên cô không cần phải tha thứ cho cậu ta, vốn dĩ cậu ta sẽ bỏ việc vì chuyện này.” Hệ thống đáp.
“Vậy ra…” Lâm Xuân nghĩ đến vụ tai nạn giao thông sau lần đầu tiên sử dụng kẹp tóc của nữ thần may mắn: “Lần trước tôi bị đâm xe cũng thế à?”
“Đúng, ông ta chắc chắn sẽ lái xe đâm chết người vì say rượu.” Hệ thống.
Lâm Xuân nghe xong thì yên lòng hẳn, thì ra trong những xui xẻo xảy đến với cô mà hệ thống đã sắp xếp, người tham gia vào cũng không hề vô tội, thế thì tốt.
Trần Sơ thấy Lâm Xuân mãi không nói câu gì, anh tưởng cô đang cắn rứt lương tâm nên nói với Vua Biển: “Mày quen chủ khách sạn này còn gì?”
“Tao quen con gái ông chủ.” Vua Biển nhấn mạnh.
Trần Sơ không quan tâm bạn mình quen ai, có tác dụng là được: “Mày đi chào hỏi đi, đừng để bọn họ phạt nặng quá.”
Mắc lỗi lớn như vậy, chắc chắn khách sạn sẽ xử phạt, bọn anh chỉ có thể cố gắng giảm mức phạt xuống. Tuy rằng như thế vẫn thấy hơi có lỗi nhưng cũng chỉ làm được đến vậy thôi.
“Ừ.” Vua Biển đồng ý. Xét cho cùng, Lâm Xuân gặp phải di chứng cũng có liên quan đến anh, dù gì anh cũng nên giúp cô một tay.
“Không cần đâu.” Nhưng Lâm Xuân đã ngẩng lên nói: “Cậu ta cũng không vô tội, chắc chắn sẽ phạm sai lầm thôi.”
Sai lầm này ứng lên cô, nhưng với bạn nhân viên thì đó là một sự may mắn. Nếu là người khác, nhân viên sẽ mất việc, còn phải bồi thường một khoản tiền thuốc men kếch xù, vậy nên, bọn cô không cần thấy có lỗi.
“Là sao?” Vua Biển không hiểu.
Ánh mắt Trần Sơ hơi loé lên, nghĩ đến điều gì đó, anh đoán: “Ý em là tai nạn hôm nay là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra trong số mệnh của cậu ta?”
“Đúng.” Lâm Xuân gật đầu.
“Sao em biết?” Vua Biển hỏi.
“Em xem bói được.” Cô đáp.
“Suýt nữa thì quên em biết xem bói. Vật phẩm của em lấp lánh quá, làm anh quên mất dị năng của em. Nhưng anh nói thật, so sánh với đống vật phẩm đấy, năng lực xem bói của em chả là cái thá gì.” Vua Biển nói.
Lâm Xuân “À, À”, nhìn Vua Biển bằng ánh mắt “Người phàm bọn anh không hiểu đâu”. Xem bói chả là cái thá gì? Không xem bói thì lấy đâu ra vật phẩm.
Một tiếng “Bốp!” vang lên.
Ghế của Vua Biển bỗng dưng rời hết cả ra, cả bốn chân gãy hết, không hề báo trước, ngay cả tốc độ phản ứng của người dị năng cấp A cũng không thể sánh kịp, Vua Biển ngã chổng vó lên trời.
Giải Tinh Vũ, nam, 24 tuổi, ngã chổng vó lên trời vì không giữ được cái miệng của mình.
Hả?
Hả hả hả???
Cái kết quả xem bói này! Hệ thống, cậu hẹp hòi quá rồi đấy?
– Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.
Lâm Xuân chưa làm bất cứ cái gì hết đã lật mặt ngay: “Hệ thống, tôi ủng hộ cậu. Thật ra tôi cũng gai mắt ổng từ lâu rồi.”