Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Sau khi hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ xem bói thất bại, Lâm Xuân tưởng rằng Tống Nhiễm Nhiễm sẽ nhận được cuộc gọi thông báo chuyện Tống Uy bị dị ứng, sau đó sẽ chạy đến bệnh viện. Ai ngờ, đến tận lúc cả hai ra ngoài trung tâm thương mại, Tống Nhiễm Nhiễm vẫn không nhận được tin gì.

Tống Uy không mượn cơ hội này để em gái cách xa đứa bạn nhà nghèo “thích lợi dụng” mình ư?

“Lát nữa mình đi ăn gì nhỉ?” Tống Nhiễm Nhiễm hỏi Lâm Xuân.

“Cậu cứ chốt đi, nhưng phải để tớ mời đấy nhé.” Lâm Xuân đáp.

“Thế thì tớ phải ăn cái gì ngon mới được.” Tống Nhiễm Nhiễm nói xong, loáng chốc đã tìm thấy một nhà hàng Tứ Xuyên được đánh giá rất cao trên mạng. Nhà hàng ở trong một trung tâm thương mại khác, khá gần với cửa hàng nội thất, một người vào đấy sẽ tiêu một trăm tệ, giá nhỉnh hơn các nhà hàng xung quanh trường học, nhưng trong lời Tống Nhiễm Nhiễm nói thì nó đã quá rẻ rồi.

Đây là sự chu đáo của Tống Nhiễm Nhiễm, từ khi cả hai quen nhau đến giờ, cô ấy chưa bao giờ che giấu thân phận giàu có của mình, nhưng cô ấy luôn quan tâm đến thực lực tài chính của người bạn bình thường trong tất cả các dịp.

Cũng giống như thẻ giảm giá lần này, có lẽ Tống Nhiễm Nhiễm băn khoăn rằng nếu cô ấy tặng quà đắt quá thì mình sẽ không nhận, vậy nên mới đổi sang cách thức khác, để mình ăn được của tư bản, sẽ không mang nặng trong lòng.

Nếu như không gặp phải Tống Uy.

Hừ, tại sao lại nghĩ đến cái lão xúi quẩy này vậy.

Lâm Xuân gọi ba món ăn thêm một bát canh, sau đó cả hai tiếp tục trò chuyện với nhau trong thời gian đợi món.

“Tớ phải đi công tác nước ngoài một thời gian, cậu thích túi xách nào không? Có muốn tớ mua về cho không?” Làm gì có chuyện đi công tác ở đây, chỉ là cách trả ơn mà Lâm Xuân đã nghĩ ra thôi, cô quyết định ra nước ngoài mua tặng Tống Nhiễm Nhiễm chiếc túi mà cô bạn thích nhất, tốt nhất là mẫu túi nào chưa có ở Trung Quốc. Dù gì cũng có Sadako ở đây, cô được miễn cả vé máy bay lẫn visa, còn có thể quay về ngay trong ngày.

Y như rằng, Tống Nhiễm Nhiễm thích thú hẳn lên, hỏi ngay: “Nước ngoài á? Cậu đi nước nào thế?”

Cậu thích túi nước nào thì tớ đi nước đó.

“Khả năng là nước F á.” Lâm Xuân buột ra tên một nước, dẫu sao nước F cũng có rất nhiều các thương hiệu túi xách.

“Nước F? Thôi, cậu không mua được cái túi tớ thích đâu.” Tống Nhiễm Nhiễm nghe thấy Lâm Xuân phải sang nước F, mới đầu thì vui sướng nhưng ngay sau đó lại tiu nghỉu.

“Sao thế?”

“Tớ rất thích mẫu túi AG mới ra tháng trước, mẫu túi nhỏ màu hồng, nhưng đấy lại là túi dành cho khách VIP, chỉ có những khách hàng tiêu hơn mười triệu cho hãng mới mua được.” Tống Nhiễm Nhiễm nói: “Tớ không phải khách hàng trung thành của hãng, không đủ tư cách để mua.”

Mười triệu trở lên? Thời buổi này còn có người tiêu mười triệu cho một cái túi?

Kệ đi, người bình thường không hiểu được thế giới người giàu đâu. Nhưng Lâm Xuân vẫn hỏi: “Mẫu nào thế, cho tớ xem đi.”

“Đây nè.” Tống Nhiễm Nhiễm vào website của AG, cho Lâm Xuân xem ảnh.

Đó là một chiếc túi xách màu hồng, khảm đá quý và thêu hoa văn lộng lẫy, mang đến một hơi thở thần bí: “Cũng không đắt lắm, khoảng ba mươi nghìn tệ?”

Lâm Xuân không thể tưởng tượng nổi, cô lại có thể nói ra câu này. Tuy nhiên, đối với những người sẵn sàng chi mười triệu cho chiếc túi thì ba mươi nghìn tệ cũng không thấm tháp vào đâu.

“Đây là túi dành tặng cho khách VIP, bình thường, một chiếc túi làm từ chất liệu này sẽ được bán với giá từ bảy mươi đến tám mươi nghìn tệ trong cửa hàng của hãng.” Tống Nhiễm Nhiễm nói: “Nếu có người nhượng lại thì tốt quá, bảy mươi tám mươi nghìn tệ tớ cũng mua.”

Thích thế cơ à? Lâm Xuân thấy Tống Nhiễm Nhiễm mê chiếc túi này quá, bắt đầu nghĩ cách để mua được cho bạn mình, sau đó, cô nghĩ đến một người.

Hình như Vua Biển có rất nhiều bạn gái, chắc hẳn anh đã mua kha khá túi xách rồi, để về hỏi xem anh có thẻ VIP mười triệu tệ của nhãn hàng này không, nếu có thì đi mượn anh vậy.

“Chà, người giàu cũng đến cái quán này ăn cơ đấy.” Bỗng nhiên, một giọng nói châm chọc vang lên bên cạnh.

Ai thế này, sao ăn nói chướng tai quá vậy? Lâm Xuân nhìn về hướng cất lên âm thành, thấy một cô gái tóc ngắn xinh xắn khoảng hai mươi tuổi ngồi ở bàn bên cạnh, hình như vừa mới vào, cô ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn cô, hay phải nói là nhìn chăm chăm vào Tống Nhiễm Nhiễm.

“Thiến Thiến?” Tống Nhiễm Nhiễm sững lại khi nhìn thấy cô gái ấy.

“Gọi thân mật thế làm gì, tôi thân quen với cô lắm à?” Cô gái “Hừ” một tiếng rồi nói lời móc mỉa.

Cơn giận trong người Lâm Xuân đã thức giấc, bà này còn thần kinh hơn cả Tống Uy nữa.

“Chị gái này, câu này phải dùng để hỏi chị chứ, bọn tôi đang ngồi nói chuyện với nhau, tự dưng chị xen vào là sao? Bọn tôi thân quen với chị lắm hả?” Lâm Xuân vặc lại luôn: “Với cả, cái quán này làm sao, có muốn tôi vào gọi chủ quán ra đây nghe chị xỉa xói không? Bị điên thì đến bệnh viện, đừng có mà ra ngoài cắn bậy.”

“Cô…” Bạn nữ á khẩu không cãi lại được khi bị Lâm Xuân móc mỉa, thấy mọi người trong quán đang quay sang nhìn mình nên đã bỏ đi trong nỗi uất hờn. Người bạn đi cùng cô nàng cũng xấu hổ nên đã rời đi luôn.

Lâm Xuân hoài nghi, có phải hôm nay mình ra ngoài chưa xem ngày hay không, thế nên mới gặp phải mấy loại thần kinh như này. Ơ mà, “số đỏ” như mình, ra ngoài xem ngày cũng chả được ích gì.

Chửi nhau xong, tâm trạng cô đã tốt hơn nhiều, nhưng Tống Nhiễm Nhiễm vẫn rầu rĩ như vậy, cô ấy cúi đầu, nỗi đau ngập tràn khuôn mặt.

“Nhiễm Nhiễm, cô gái đó có quan hệ gì với cậu thế?” Lâm Xuân cẩn thận hỏi.



“Cậu ấy là bạn tớ.” Tống Nhiễm Nhiễm trả lời.

“Loại bạn như này… Không cần cũng được.” Bạn gì mà vừa gặp nhau đã kháy khịa, khác nào kẻ thù đâu.

“Hồi trước cậu ấy không như vậy, bọn tớ thân nhau lắm, bọn tớ đều thích ca khúc của Cảnh Lộ, thường đi xem concert của Cảnh Lộ, đi cả fansign, party sinh nhật nữa…” Cảnh Lộ là thần tượng của Tống Nhiễm Nhiễm, một ca sĩ top đầu, Tống Nhiễm Nhiễm đã từng chia sẻ với Lâm Xuân nhưng Lâm Xuân không thể ngấm được các bài hát của cô ca sĩ này. Không phải nó không hay mà vì nghe giọng hát của cô ấy nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực, Lâm Xuân thích những bài ca êm ái vui tươi hơn.

“Hồi đấy bọn tớ chơi thân lắm, nhưng bỗng dưng đến một ngày, cậu ấy trả lại hết tất cả những gì tớ đã tặng cho cậu ấy, còn nói… Đừng tưởng giàu thì ngon.” Tống Nhiễm Nhiễm nói rất khẽ, bởi vì nhớ lại quá khứ, đôi mắt cũng dần đỏ hoe: “Sau này, bọn tớ cắt đứt liên lạc. Tớ vẫn không hiểu tại sao cậu ấy lại như thế, nhà tớ giàu, nhưng từ khi bọn tớ quen nhau cậu ấy cũng biết điều đó mà, sao tự nhiên lại để ý như vậy.”

Lâm Xuân lẳng lặng lắng nghe, không hiểu sao, cô bỗng sực ra một giả thiết: “Bạn ấy… Bạn nữ vừa rồi ý, anh cậu gặp bạn ấy bao giờ chưa?”

Đúng, Lâm Xuân nghĩ đến Tống Uy. Cách đối nhân xử thế của Tống Nhiễm Nhiễm sẽ không khiến người ta ấn tượng về sự ngạo mạn “Có tiền là ngon”. Vậy nhưng, bên cạnh cô ấy có một người anh bất thường.

“Có chứ, lúc kết thúc concert, anh tớ đến đón, tiện thể chở Thiến Thiến về nhà luôn.” Tống Nhiễm Nhiễm đáp.

Quả nhiên.

Chắc chắn là do Tống Uy rồi, có một người anh như Tống Uy ở bên cạnh, bạn bè xung quanh Tống Nhiễm Nhiễm cũng sẽ bị anh ta đuổi hết đi. Lấy cô ra làm ví dụ trực quan, mặc dù hôm nay cô mắng thẳng mặt Tống Uy, nhưng anh ta bảo cô lợi dụng người khác cũng khiến cô ghim trong lòng. Thậm chí lúc ấy cô còn nảy ra một ý định, cầm tiền đập vào mặt anh ta và nói rằng bà đây có rất nhiều tiền để mua được đồ nội thất của anh đấy. Nhưng ngẫm lại, mình đã bị mắng rồi mà còn mua đứt sản phẩm ở đây nữa, khác nào đã bị ăn chửi mà còn cúng tiền cho người ta? Cái loại người như Tống Uy sẽ không bao giờ coi trọng bạn chỉ vì bạn đã mua đứt các mặt hàng đâu. Vả lại, tại sao mình phải để anh ta xem trọng mình chứ? Vậy nên, cô sẵn lòng mua túi xách để đền bù cho Tống Nhiễm Nhiễm còn hơn là để cho Tống Uy được toại nguyện.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù thâm tâm cô hiểu rõ rằng chuyện này không liên quan gì đến Tống Nhiễm Nhiễm, dù sao Tống Uy cũng là anh ruột của cậu ấy, sau này nếu gặp phải tình huống tương tự thì cô không dám nhận lòng tốt của Tống Nhiễm Nhiễm nữa. Để tránh rắc rối, thậm chí cô sẽ bớt qua lại với Tống Nhiễm Nhiễm, dẫu gì cô đã bị cái mác lợi dụng người khác ụp xuống đầu, mai sau chỉ cần uống một ly trà sữa của Tống Nhiễm Nhiễm, cô cũng sẽ nghĩ xem mình có đang lợi dụng bạn mình không, có bị anh bạn nói ra nói vào không. Mối quan hệ bạn bè “mệt mỏi” như vậy rồi sẽ nhạt dần đi.

Vào lúc này, Lâm Xuân bỗng rất muốn kể cho Tống Nhiễm Nhiễm nghe về những gì Tống Uy đã làm, nhưng mở miệng mấy lần, cuối cùng vẫn kìm xuống. Bởi vì dù Tống Nhiễm Nhiễm có biết thì cũng chẳng mang lại hiệu quả gì to tát, căng nhất là về nhà cãi nhau với anh trai, nhưng nếu Tống Uy không thay đổi thì cách làm của cô sẽ huỷ hoại tình cảm anh em bọn họ, không có nghĩa lí gì hết.

Dù làm bạn, Lâm Xuân cũng không hề muốn phá hỏng tình cảm anh em giữa Tống Nhiễm Nhiễm và Tống Uy, vì huyết thống chắc chắn quan trọng hơn tình bạn rồi.

Do Thiến Thiến bỗng dưng xuất hiện khiến bữa cơm của hai người không vui lên nổi. Buổi chiều, Lâm Xuân đi shopping với Tống Nhiễm Nhiễm mới làm nỗi buồn của cô bạn bay đi.

Đến khi hai người bước ra ngoài trung tâm thương mại đã hơn năm giờ chiều. Tối qua Lâm Xuân không ngủ được, giờ còn đi chơi cả ngày nên cô vô cùng mệt mỏi, đang định tạm biệt Tống Nhiễm Nhiễm rồi về nhà, ống quẻ màu vàng đen im lặng cả chiều bỗng lắc lư, đổ ra một quẻ bằng tre.

Tống Nhiễm Nhiễm, nữ, 21 tuổi, có người đang chuẩn bị gom tóc của cô ấy để nguyền rủa.

Lâm Xuân tháo luôn chiếc kính râm mà mình vừa mới mua, như thể tháo kính xuống thì cô sẽ đọc được quẻ rõ ràng hơn vậy.

Nhiễm Nhiễm sắp bị nguyền rủa? Sao tự nhiên lại bị nguyền rủa? Cậu ấy ở bên mình cả ngày nay, không làm gì đặc biệt, cũng không gặp người nào kì lạ mà?

Chẳng lẽ là Thiến Thiến mà bọn cô gặp vào buổi trưa?

Cũng không phải, quẻ nói là đối phương đang gom nhặt tóc của Tống Nhiễm Nhiễm, Thiến Thiến đã cắt đứt quan hệ với Tống Nhiễm Nhiễm, chắc hẳn sẽ không cơ hội để lấy tóc của cô ấy. Vậy nên, người định nguyền rủa Tống Nhiễm Nhiễm là người có cơ hội tiếp xúc với Tống Nhiễm Nhiễm và cũng là người lấy được tóc của Tống Nhiễm Nhiễm.

Chẳng lẽ Tống Nhiễm Nhiễm vô tình đắc tội với ai đó trong cuộc sống hay công việc ư?

“Lâm Xuân, đằng kia có takoyaki, thơm quá, mình đi ăn món đó đi.” Người sắp bị nguyền rủa lại hồn nhiên chẳng có cảm giác gì, vẫn đang rất vui vẻ nhìn món takoyaki ở gần đó.

“Ừ.” Lâm Xuân trả lời tuỳ ý, tiếp tục suy nghĩ về chuyện Tống Nhiễm Nhiễm bị nguyền rủa.

Bây giờ chỉ có thể xác nhận được một điều rằng, khi hệ thống xem bói, kết quả bói chắc chắn sẽ phát sinh trong vòng hai tư tiếng đồng hồ, thậm chí sẽ xảy ra ngay trong tối nay. Nếu như muốn lấy tóc, nơi dễ dàng nhất là phòng của Tống Nhiễm Nhiễm, vậy nên đó phải là người có cơ hội vào được phòng của cô ấy.

Bói ra một chuyện mà Lâm Xuân không quá am hiểu, vì thế, cô quyết định hỏi ý kiến của chuyên gia trước.

Nhân lúc Tống Nhiễm Nhiễm xếp hàng mua takoyaki, Lâm Xuân gọi điện cho Vua Bẩn.

“Sao đấy?” Giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn của Vua Bẩn vang lên từ đầu dây bên kia.

“À thì… Đại ca, em có chuyện muốn nhờ anh giúp.” Lúc cần người ta giúp đỡ, thái độ cũng phải nhún nhường bớt đi.

– Nói.

“Là thế này, em vừa xem bói ra chuyện bạn em sắp bị nguyền rủa…” Lâm Xuân cố gắng kể cho Vua Bẩn nghe một cách đơn giản nhất có thể.

– Phải có tóc mới hoàn thành được lời nguyền?

– Vâng, anh nghĩ đây là lời nguyền cấp mấy?

– Phải phụ thuộc vào cấp bậc của thầy nguyền rủa, ví dụ như anh, nếu anh muốn nguyền rủa một người mà còn phải lấy tóc của kẻ đó, có nghĩa là anh muốn giết chết nó hoặc là khiến nó bị tàn phế.

Lời nguyền khủng khiếp như vậy à?

Trái tim Lâm Xuân run lên, cô định mở lời nhưng lại nghe thấy Vua Bẩn nói tiếp: “Nhưng bạn em là người bình thường nên không đắc tội với thầy nguyền rủa cấp cao đâu, chắc là tình huống khác. Năng lực của đối phương quá yếu, phải nhờ tóc làm trung gian mới có thể hoàn thành lời nguyền. Lời nguyền này không mạnh lắm đâu, chắc chắn không chết được, căng lắm là gặp xui hoặc bị ốm thôi.”

Đại ca, anh đừng có thở mạnh khi đang nói được không, vừa nãy anh hù chết em đấy.

“Có cách gì để ngăn được lời nguyền này không anh?” Lâm Xuân vội hỏi.

– Có.

– Cách gì ạ?

“Khi một lời nguyền diễn ra, sức mạnh của lời nguyền sẽ xâm nhập vào cơ thể của người bị nguyền rủa, em dùng dị năng để đánh bại sức mạnh lời nguyền, không những hoá giải lời nguyền mà còn cắn trả được đối phương. Nhưng phải cẩn thận, nếu không khống chế được, hai nguồn sức mạnh va vào nhau sẽ khiến cơ thể của người bình thường bị tổn thương, hậu quả còn kinh hoàng hơn cả lời nguyền gây ra.” Vua Bẩn trả lời.

Thế thì cô không làm được rồi.

Lâm Xuân pass luôn, hỏi tiếp: “Còn cách khác không anh?”

“Em có thể bỏ tiền để mời anh, anh sẽ chặn sức mạnh lời nguyền khi bên kia tiến hành nguyền rủa.” Vua Bẩn nói: “Nhưng anh lấy phí đắt lắm, chắc em không mời được đâu. Vậy nên anh cho em gợi ý thứ ba, mua tin đi.”

– Tin gì ạ?

– Trả tiền trước, nhận hàng sau.

Cái anh này, chả lẽ anh còn sợ cô xù nợ à?

Lâm Xuân mở WeChat, chuyển luôn một nghìn tệ, Vua Bẩn nhận tiền rồi nhắn ngay: Sử dụng vật trung gian để nguyền rủa thì vật đó phải rơi ra khỏi người bị nguyền rủa trong vòng bốn mươi tám tiếng.

Rơi ra trong vòng bốn mươi tám tiếng? Nghĩa là đối phương phải lấy được tóc của Tống Nhiễm Nhiễm trong hai ngày gần đây thì mới hiệu quả? Vậy nên, người ta chắc chắn sẽ tìm đến Tống Nhiễm Nhiễm chứ không phải là đi đến nơi mà Tống Nhiễm Nhiễm rụng tóc. Như thế, phạm vi đã nhỏ hơn nhiều.

Thấu tỏ điều này, Lâm Xuân đi ngay đến bên Tống Nhiễm Nhiễm rồi hỏi: “Nhiễm Nhiễm, dạo này cậu ở đâu đấy? Nhà trọ hay ở nhà?”

“Nhà trọ á, gần đây đài truyền hình lắm việc quá, tớ tan làm muộn nên không về nhà nữa.” Bây giờ Tống Nhiễm Nhiễm đang thực tập ở đài truyền hình.

Nhà trọ? Nhà trọ của Tống Nhiễm Nhiễm chỉ có một mình cô ấy ở.

Ánh mắt Lâm Xuân sáng lên: “Cậu ở bao lâu?”

“Cũng phải một tuần rồi đấy, sao thế?” Tống Nhiễm Nhiễm nhìn Lâm Xuân với ánh mắt kì lạ.



Một tuần, tốt quá, chắc chắn tóc trong phòng Tống Nhiễm Nhiễm ở nhà chẳng còn tác dụng gì.

“Không có gì, lâu lắm rồi tớ không qua nhà trọ của cậu, đêm nay tớ qua nhà ngủ nhé?” Lâm Xuân hỏi.

“Duyệt.” Tống Nhiễm Nhiễm vui đến lạ khi nghe thấy Lâm Xuân bảo muốn qua nhà mình ngủ: “Nếu không buổi tối bọn mình ăn lẩu ở nhà trọ của tớ đi, tớ muốn ăn lẩu trong nhà.”

Lâm Xuân cũng nghĩ đến việc rủ Tống Nhiễm Nhiễm về nhà mình, như thế thì đối phương sẽ không thể đến lấy tóc để hoàn thành lời nguyền được. Nhưng hôm nay không thể nguyền rủa, không có nghĩa là hôm sau cũng vậy, nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Xuân quyết định sẽ ở bên Tống Nhiễm Nhiễm. Nếu suôn sẻ, có lẽ cô còn gặp được kẻ tới lấy tóc.

Sau khi mua takoyaki, Lâm Xuân ngồi xe Tống Nhiễm Nhiễm, đi về nhà trọ của bạn.

Nhà trọ của Tống Nhiễm Nhiễm có hai tầng, tầng một là phòng khách và nhà bếp, tầng trên là phòng sinh hoạt chung, hình như cô giúp việc vừa mới dọn nhà xong, nom rất gọn gàng và sạch sẽ. Chắc không phải cô giúp việc đâu nhỉ, Lâm Xuân nghĩ miên man.

Bởi vì không có nhiều bạn đến nhà làm khách nên Tống Nhiễm Nhiễm vô cùng phấn khích, cầm máy đặt rất nhiều đồ ăn về nhà, sau đó lại vội vàng bày biện. Từ khăn trải bàn đến ly rượu, nến thơm rồi giá cắm nến, thậm chí còn mang một chậu hoa từ ban công vào nhà và đặt lên bàn để trang trí.

Người hiểu thì sẽ biết lát nữa ăn lẩu, chứ không biết còn tưởng tẹo nữa ăn đồ Âu đấy.

Đến khi Tống Nhiễm Nhiễm bày biện xong, shipper cũng đã giao đồ ăn đến.

Ngay khi cả hai đang ăn lẩu một cách vui vẻ thì chuông cửa bỗng vang lên.

“Cậu đặt thêm đồ hả?” Lâm Xuân tưởng là shipper đến.

“Có đâu, ship hết rồi mà?” Tống Nhiễm Nhiễm nghi hoặc, đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Không phải shipper? Ánh mắt Lâm Xuân loé lên, đặt đũa xuống theo.

Tống Nhiễm Nhiễm nhìn qua mắt mèo để trông ra ngoài, hàng mày cau lại: “Sao chị ta lại tới đây?”

“Ai thế?” Lâm Xuân nhạy cảm nhận ra Tống Nhiễm Nhiễm cũng không thích người khách này.

“Chị hàng xóm.” Tống Nhiễm Nhiễm trả lời.

Hàng xóm?

Tống Nhiễm Nhiễm mở cửa ra, Lâm Xuân nhìn thấy người đứng ngoài cửa, đó là một người phụ nữ trang điểm tinh tế, vẻ ngoài lộng lẫy, khí chất hàng hiệu toả ra ngùn ngụt.

“Nhiễm Nhiễm, em ăn lẩu à?” Người phụ nữ ngửi thầy mùi lẩu trong nhà, ra vẻ chê bai lùi về sau, như thể sợ rằng mùi lẩu rẻ tiền sẽ vấy bẩn hương nước hoa cao cấp trên người chị ta vậy.

“Chị Song Ngọc, sao chị đến đây?” Người phụ nữ tên là Lâm Song Ngọc, con gái nhà hàng xóm của Tống Nhiễm Nhiễm, nhưng khi nhà họ chuyển tới đây, Tống Nhiễm Nhiễm đã lên đại học nên không thân quen lắm.

“Lần trước em bảo em thích dây chuyền của hãng D còn gì? Bạn chị mới từ nước ngoài về, mang cho chị một bộ, đúng lúc hôm nay tạt qua nhà em nên tặng em đấy.” Lâm Song Ngọc vừa nói vừa đưa hộp quà vào tay Tống Nhiễm Nhiễm.

“Không cần đâu ạ, món quà này đắt quá.” Tống Nhiễm Nhiễm từ chối theo bản năng.

– Đắt cái gì mà đắt, cũng chỉ hơn mười nghìn tệ thôi, em cứ đeo đi.

– Em không cần thật mà.

Một người muốn tặng, một người không chịu nhận, hai người cứ đưa đẩy như thế, Tống Nhiễm Nhiễm bỗng kêu đau.

“Chị xin lỗi, xin lỗi em nhiều, có phải chị giật tóc rồi không, em có đau quá không?” Gương mặt Lâm Song Ngọc ánh lên vẻ áy náy.

Tóc? Lâm Xuân híp mắt nhìn vào tay Lâm Song Ngọc, y như rằng nhìn thấy bàn tay chị ta lặng lẽ siết chặt lại, nắm một sợi tóc trong lòng bàn tay.

Chính là kẻ đó!

“Em không sao.” Tống Nhiễm Nhiễm không từ chối được nên đành nói: “Em nhận dây chuyền này, vào nhà em chuyển tiền cho chị, coi như chị mua hộ em.”

“Tiền cái gì, em cứ khách sáo thế nhỉ? À thì, bạn em ở đây, chị không làm phiền em nữa, em cứ ăn với bạn đi.” Lâm Song Ngọc đã đạt được mục đích nên cũng không nán lại lâu, khách sáo đôi câu rồi rời đi.

Tống Nhiễm Nhiễm đóng cửa lại, không mở hộp dây chuyền ra mà ném sang một bên, lấy điện thoại chuyển cho người ta mười lăm nghìn tệ.

“Ít nhất phải đợi người ta đi xa rồi mới chuyển chứ, khéo người ta còn chưa ra thang máy đâu.” Chuyển vội chuyển vàng như vậy, tỏ thái độ ghét bỏ rõ ràng quá.

“Cậu không hiểu đâu, tớ không muốn mắc nợ chị ta.” Tống Nhiễm Nhiễm đáp.

“Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu khó chịu với người khác đấy.” Lâm Xuân ra vẻ vô tình hỏi.

– Trông rõ thế cơ à?

Lâm Xuân gật đầu.

“Tớ biết như thế rất vô lễ nhưng tớ không thích chị ta chút nào.” Tống Nhiễm Nhiễm bĩu môi.

“Tại sao?” Lâm Xuân khó hiểu.

– Nói thế nào nhỉ, ở cạnh chị ta khó chịu cực kì ý. Cho cậu một ví dụ này đi, như khi tớ khen túi xách của chị ta đẹp, thể nào chị ta cũng sẽ nói đấy là túi của hãng nào, có lịch sử ra sao, chị ta đã tốn bao nhiêu tiền để mua nó. Dù sao thì tất cả chỉ nhằm thể hiện ra rằng chiếc túi của chị ta rất đắt, rất khó mua, và chị ta có khiếu thẩm mĩ tuyệt vời.

“Nghe kiểu thích khoe mẽ ý nhỉ.” Lâm Xuân nói.

“Vẫn chưa hết đâu, sau khi chị ta nói một tràng về chiếc túi đắt tiền thì chắc chắn phải chêm một câu, mặc dù cái túi của chị rất đắt nhưng chị đeo bừa thôi ấy mà, đi mua đồ ăn cũng đeo luôn.” Tống Nhiễm Nhiễm bắt chước theo cái giọng điệu khoa trương của Lâm Song Ngọc.

“Chà…” Lâm Xuân bỗng thấy hơi khó chịu.

– Hiểu chưa?

“Hiểu rồi.” Ai mà đỡ được quả này.

– Thế nên tớ không thể nói chuyện được với chị ta nhưng chị ta cứ thích sán vào tớ, muốn làm bạn với tớ, nhưng chị ta lúc nào cũng cố gắng tặng quà cho tớ, mỗi lần tặng quà…

“Cứ phải nhấn mạnh vào giá cả và đẳng cấp của nó.” Vừa nãy Lâm Xuân đã được chứng kiến.

“Đúng. Thành ra lần nào tớ cũng chuyển tiền cho chị ta hết, không muốn mắc nợ gì đâu.” Tống Nhiễm Nhiễm đáp.

Chẳng lẽ bởi vì Tống Nhiễm Nhiễm không nhận quà của chị ta, không muốn kết thân với chị ta nên chị ta ghim, muốn nguyền rủa Tống Nhiễm Nhiễm? Không điên đến mức như vậy đâu nhỉ?

“Quan trọng nhất ấy là, tớ cảm giác chị ta thích anh tớ.” Tống Nhiễm Nhiễm nói tiếp.

Hả? Thích Tống Uy?

“Chị ta với anh cậu xứng đôi quá còn gì!” Thâm tâm Lâm Xuân đã nói như vậy, hai người có những suy nghĩ rất nhất quán về tiền bạc.



“Xứng chỗ nào, tớ cóc cần chị ta làm chị dâu của tớ.” Tống Nhiễm Nhiễm tức tới nỗi không thèm ăn lẩu: “Để chị ta làm chị dâu của tớ, tớ thà cho bạn gái cũ của anh tớ lên chức còn hơn.”. Ngôn Tình Sắc

Lâm Xuân chớp mắt, nghĩ đến một khả năng nào đó, hỏi: “Anh cậu rất quan tâm đến ý kiến của cậu đúng không?”

“Tất nhiên rồi.” Tống Nhiễm Nhiễm đáp.

Rồi, phá án được rồi.

Các cụ thường nói, thà phá huỷ một ngôi chùa còn hơn là huỷ hoại hôn nhân gia đình, tại sao cậu lại phá hoại một couple xứng đôi như thế chứ? Đây là “quả báo” của cậu đấy.

Đã tìm được người rồi nên chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng xử lí hơn. Sau bữa ăn, Lâm Xuân tìm cớ, bảo rằng nhà mình bị vỡ ống nước nên phải về sửa, lấy lí do này để rời khỏi nhà trọ của Tống Nhiễm Nhiễm.

Đi thang máy xuống tầng, tìm một góc không người, Lâm Xuân lấy mái tóc của Sadako ra, hỏi Sadako: “Cái chị vừa nãy đấy, bà có xác định được vị trí để bò qua TV nhà chị ta không?”

Hồi trước Lâm Xuân không hỏi Sadako về vấn đề này, nhưng đêm qua Sadako đã xác định được vị trí của Từ Phi Hàng, điều này đã cho thấy rằng Sadako có năng lực định vị. Ít nhất, Sadako có thể làm được việc này kể từ khi thăng cấp.

Không thể.

“Ra điều kiện đi.” Lâm Xuân đáp lời.

Cho kéo anh Trần Sơ một lần đi.

“…” Thế là bà có thể định vị được mà.

– Không kéo Trần Sơ được đâu, đổi người đi.

Không có trai đẹp là chị không còn sức luôn á.

Ai cần bà còn sức, bà chỉ cần tìm người cho tôi được.

Lâm Xuân nghĩ đến Tống Nhiễm Nhiễm sắp bị nguyền rủa nên đành phải nhịn, cô suy nghĩ một lát rồi thoả hiệp: “Thế này đi, không có chuyện kéo người ta đi đâu nhé, nhưng bà có thể ghé qua nhà.”

Ghé qua TV nhà anh Trần Sơ á?

– Đúng.

Được.

Đồng ý thật này.

“Đi thôi.” Lâm Xuân sợ mình rề rà thêm nữa thì Lâm Song Ngọc đã bắt đầu nguyền rủa mất rồi. Cô đội tóc giả, bước vào hành lang không gian.

*

Nhà Trần Sơ.

Trần Sơ đang lắp lego, anh đang ghép một chiếc tàu hoả màu đỏ, đã hoàn thành sáu toa tàu, giờ đang lắp toa thứ bảy. Bỗng nhiên, anh cảm nhận được một luồng sức mạnh tí hon đang lay động trong không khí nên anh đã vô thức đi theo cảm giác của mình.

TV?

Trần Sơ sững sờ, nghĩ đến người nào đó.

Quả nhiên, ngay sau đó, một mái đầu đã mon men chui ra ngoài TV.

Lâm Xuân liếc nhìn phòng khách, thấy trong phòng không có ai thì thở phào, sau đó bắt đầu giục Sadako rời đi: “Rồi đấy, giờ đi được chưa?”

Đợi tí đi, người ta còn chưa thấy anh Trần Sơ mà.

“Đàn anh Trần Sơ không có ở đây…” Vốn dĩ Lâm Xuân cũng không định trèo ra ngoài TV, nhưng Sadako cứ nhất quyết bắt cô phải lộ mặt, bả bảo nếu cô không ra thì không được tính là ghé qua nhà người ta, thế thì bả cũng không đến nhà Lâm Song Ngọc đâu. Lâm Xuân chẳng còn cách nào khác, đành phải ló đầu ra ngoài, cô đang lo nghĩ đến việc phải giải thích với Trần Sơ ra sao nếu mình bị phát hiện, may sao Trần Sơ lại không ở nhà.

Vậy nên giờ mà không đi, lỡ Trần Sơ quay về thì sao?

“Tìm anh à?” Trần Sơ đứng trước cửa phòng sách, mỉm cười nhìn cô gái trong TV. Hình như lần trước cô đến đây cũng y như thế này.

Anh Trần Sơ ơi~~~~

Trong giọng nói vui sướng của Sadako, cả người Lâm Xuân đã cứng đờ ra, chết não.
Nhấn Mở Bình Luận