Edit: Ngân Nhi
Chỉ với một câu nói nhẹ nhàng, Thẩm Thuật lại gây bão.
Có người hỏi: “Thẩm tổng, làm sao chúng tôi xác định được giấy đăng ký kết hôn này có phải đã từng được sửa qua hay không?”
Thẩm Thuật cười, nhưng ánh mắt rất lạnh: “anh đang chất vấn Hoa Thụy sao?”
Thẩm Thuật lại nhìn Vương Xuyên, ngay lập tức Vương Xuyên lại lấy ra một bản công chứng, bọn họ đã sớm có chuẩn bị, đây chính là bản công chứng giấy đăng ký kết hôn của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ, được pháp luật công nhận.
Bản công chứng được quay cận cảnh cho mọi người nhìn rõ.
“Antifan của Diệp Tuệ có hiểu biết về pháp luật không vậy? Giấy hôn thú sao có thể làm giả được chứ?”
“Nếu Thẩm Thuật là ông chủ của Hoa Thụy, theo lý mà nói thì Thẩm Tu cũng có thể được hưởng lợi từ Hoa Thụy, thế mà trước giờ Thẩm Tu đã từng hợp tác với Hoa Thụy lần nào đâu.”
“Mọi người đừng quên, Diệp Tuệ ký hợp đồng với Hoa Thụy từ bao giờ, và từ bao giờ cô ấy bắt đầu nhận được những tài nguyên tốt.”
“Hoa Thụy cũng công tư rõ ràng nhỉ, nếu là tôi thì tôi cứ trực tiếp đập tiền cho Diệp Tuệ đi đóng phim là được rồi, nhiều tiền như vậy mà, muốn đóng cái gì thì cho đóng cái ấy.”
“Đường cũng do con người bước đi mà thành, nếu Hoa Thụy thật sự làm vậy thì có mà bị chửi chết à, không cần danh tiếng nữa hay sao? Bây giờ Diệp Tuệ coi như hết khổ rồi.”
Các phóng viên không còn lời nào để nói, chỉ dựa vào giấy đăng ký kết hôn Thẩm Thuật đưa ra là đủ để chứng minh Diệp Tuệ không nhờ vào quy tắc ngầm để thăng tiến, bây giờ chỉ có thể công kích vào chuyện Diệp Tuệ kết hôn bí mật thôi.
Phóng viên: “Thẩm tổng, tại sao anh và Diệp Tuệ lại không công khai sớm?”
Thẩm Thuật: “Hôn nhân là chuyện của hai người, tôi không cần phải giải thích nhiều với anh.”
Cuộc sống bình yên của anh và Diệp Tuệ đã bị phá vỡ rồi, giờ đây dù có gặp phải sóng gió gì thì bọn họ sẽ cùng nhau đối mặt.
“Vợ của tôi là một người lương thiện, đối mặt với những tin đồn nhảm trên mạng, cô ấy chưa từng ra mặt giải thích một lời.” Thẩm Thuật nói, “Nhưng tôi muốn thay cô ấy nói vài lời với các vị.”
“Lúc gặp tai nạn xe, Diệp Tuệ vì che chắn cho tôi nên mới hôn mê bất tỉnh.”
“Diệp Tuệ quan tâm đến người khác còn hơn cả bản thân mình, cô ấy để ý đến từng fan hâm mộ, tất nhiên kể cả các bạn không còn thích cô ấy nữa, cô ấy vẫn sẽ tiếp tục cống hiến để mang đến cho các bạn những tác phẩm hay.”
Các phóng viên và dân mạng tự nhiên lại cảm thấy mình bị người ta đút cho một miếng cẩu lương vào mồm.
Trong buổi họp báo, Thẩm Thuật còn công bố một chuyện khác.
anh không hề có hứng thú với tập đoàn Thẩm thị, chỉ muốn một lòng phát triển Hoa Thụy, về sau sẽ không có chuyện anh thừa kế Thẩm thị.
Thẩm Thuật biết Thẩm Sĩ đang muốn anh tiếp nhận việc thừa kế, anh cũng nhân cơ hội này nói rõ ràng với truyền thông, cũng để cho Thẩm Sĩ hiểu suy nghĩ của mình.
Dân mạng nghe xong những lời này, đầu tiên cảm thấy hoang mang, nhưng sau thì hiểu ngay. Định giá của Hoa Thụy hơn Thẩm thị gấp mười lần, Thẩm tổng việc gì phải nhòm ngó đến gia sản của nhà họ Thẩm chứ.
“Thẩm tổng sao lại đẹp trai thế cơ chứ! Tôi thấy Diệp Tuệ kiếp trước giải cứu hệ ngân hà rồi nên kiếp này mới có một người chồng ưu tú như thế.”
“Mấy người còn nhớ lần Diệp Tuệ từ chối thẳng thừng khi Cao Việt muốn sao tác couple không? Chồng cô ấy đẹp trai thế này, cô ấy làm sao mà nhìn vừa mắt người đàn ông khác cơ chứ.”
“Tôi không ngờ vẫn còn có fan nói giúp cho Diệp Tuệ, Diệp Tuệ lừa các bạn một vố như thế mà các bạn vẫn không ghét cô ấy, bội phục bội phục.”
Thẩm Thuật mở buổi họp báo này, những lời muốn nói anh đều đã nói cả rồi.
Tối hôm đó, Thẩm Tu đang tham dự một hoạt động cũng bị phóng viên bao vây, không thể thoát thân.
Phóng viên giơ mic lên hỏi: “Thẩm Tu, anh có biết trong buổi họp báo của Hoa Thụy, Thẩm tổng đã trực tiếp tuyên bố anh ấy sẽ không thừa kế Thẩm thị không?”
Thẩm Tu ngẩn người: “Gì cơ?”
Kể từ sau khi biết Thẩm Thuật là tổng giám đốc Hoa Thụy, Thẩm Tu đã sớm nghĩ đến ngày này, chỉ không ngờ là Thẩm Thuật lại giải quyết gọn gàng dứt khoát như thế, công khai tuyên bố trước truyền thông luôn.
Phóng viên: “Thẩm Tu, anh có thể nói một chút về Thẩm tổng không?”
Thẩm Tu suy nghĩ, chuyện tối nay không chỉ có liên quan đến Thẩm Thuật và Diệp Tuệ, mà còn có liên quan đến nhà họ Thẩm nữa, hắn hẳn là nên nói vài lời.
“Chú ba của tôi khi mới sinh ra, có một thầy bói đã từng nói chú ấy sẽ không sống quá 30 tuổi.” Thẩm Tu nói, “Cho nên người nhà họ Thẩm mới giấu diếm thân phận của chú ấy, không tiết lộ ra bên ngoài.”
“Chính Diệp Tuệ đã cùng chú tôi vượt qua kiếp nạn 30 tuổi.”
“Tình cảm của hai người họ rất gắn bó, hy vọng mọi người có thể bỏ qua, trả lại cuộc sống bình yên cho hai người họ.”
Mấy chuyện về bát tự này nọ Thẩm Tu tuy không tin, nhà họ Thẩm cũng không nói với người ngoài, nhưng nếu phóng viên hỏi thì Thẩm Tu cũng nên nói giúp cho họ.
trên mạng đang tràn ngập những lời chỉ trích với Diệp Tuệ, những lời này nếu là Thẩm Thuật nói thì dân mạng sẽ cho là Hoa Thụy đang cố ý tẩy trắng.
Truyền thông công kích Thẩm Thuật và Diệp Tuệ, cũng chính là công kích Thẩm gia.
Chỉ mấy câu của Thẩm Tu cũng đủ để giải thích rõ ràng lý do Diệp Tuệ phải bí mật kết hôn, Thẩm Thuật không công khai thân phận và tình trạng hôn nhân của mình là vì có kiếp nạn năm 30 tuổi.
Tốc độ của phóng viên rất nhanh, tin tức mau chóng được viết và đăng lên.
[Thẩm Thuật bị phán bát tự quá xấu, cũng là lý do nhà họ Thẩm giấu diếm thân phận của anh.]
[sự thật ẩn sau vụ tai nạn xe mà Diệp Tuệ gặp phải, tình cảm của hai vợ chồng rất sâu nặng.]
Trong sự thêm mắm dặm muối của truyền thông, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đã trở thành một đôi thần tiên quyến lữ, nhưng dù vậy thì danh tiếng của Diệp Tuệ vẫn chưa thể lấy lại được.
Giấc mộng kia đã bị Diệp Tuệ chôn sâu trong lòng, cô không nhớ về nó nữa, với lại dạo gần đây xảy ra quá nhiều việc nên cô cũng dần quên đi giấc mơ ấy.
Thời gian này hoạt động của Diệp Tuệ không nhiều, kết thúc công việc, cô ngồi trên xe nghỉ ngơi. cô nhắm mắt lại, trên xe chỉ có mình cô, cực kỳ yên tĩnh.
Có người kéo cửa xe, Diệp Tuệ nhận ra có người đi vào, còn chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng của Tiểu Lưu.
“Tuệ Tuệ, gần đây có một viện bảo tàng trưng bày hiện vật mới được khai quật từ thời Hạ Chu đấy.” Tiểu Lưu nghĩ Diệp Tuệ có hứng thú với chuyện này, muốn cô vui lên nên mới nói cho cô biết.
“Em nghe nói hình như có cả một thanh kiếm rất thần kỳ, chôn dưới đất bao năm như thế mà vẫn không hề bị mục nát.”
Diệp Tuệ ngây ngốc, tự nhiên thấy hơi hoảng, muốn bảo Tiểu Lưu là cô muốn về nhà, nhưng do dự một hồi, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại thay đổi ý định.
“Chị muốn tới đó một chuyến xem sao.”
Tiểu Lưu tất nhiên sẽ không từ chối, cô ấy lấy khẩu trang và mũ ở ghế sau, đưa cả quần áo mới cho Diệp Tuệ thay nữa.
Xe lăn bánh đi tới viện bảo tàng, càng gần tới nơi thì Diệp Tuệ càng thấy hồi hộp.
Tiểu Lưu sợ bị người ta phát hiện nên đỗ xe hơi xa một chút, hai người xuống xe rồi đi bộ.
Cũng may lúc này không có đông người lắm, Diệp Tuệ sẽ không dễ bị phát hiện.
Trong viện bảo tàng cực kỳ yên tĩnh, dường như không khí cũng bị ngưng đọng, bên trong còn hơi lạnh, nhiệt độ thấp hơn so với bên ngoài.
Diệp Tuệ nghiêm túc nhìn từng món đồ được trưng bày, chăm chú quan sát suốt dọc đường.
cô phát hiện mình càng dồn sự chú ý vào nó thì cảm giác thân thuộc càng rõ ràng hơn, những hoa văn trên những món đồ này dường như đều đã xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Mặc dù quen thuộc nhưng đều đã bị cô lãng quên.
Diệp Tuệ đi một đường, cuối cùng dừng lại ở khu vực trung tâm của triển lãm.
hiện vật này hoàn toàn đúng với những gì Tiểu Lưu đã nói, dù đã trải qua mấy trăm năm, nhưng trên thanh kiếm không hề có một dấu vết rỉ sét, vẫn trơn bóng sáng loáng. Xuyên qua một quãng thời gian dài, lúc hiện ra trước mắt Diệp Tuệ, nó vẫn mới nguyên như lúc ban đầu.
Diệp Tuệ đang ngắm nhìn thanh kiếm đến xuất thần, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ thấp hẳn, rõ ràng cô đã mặc áo khoác nhưng vẫn thấy lạnh.
Thanh kiếm vốn đang ở yên một chỗ, đột nhiên bay ra một bóng đen, Diệp Tuệ thấy rất rõ, cái bóng này là từ trong thanh kiếm chui ra.
Diệp Tuệ lập tức nhìn xung quanh, phát hiện trừ cô ra thì không có ai chú ý tới nơi này.
cô biết cái bóng trước mắt này là ma, cho nên chỉ mình cô trông thấy thôi.
Vài giây sau, cái bóng đen từ hư vô dần hóa thành một dáng hình, đứng trước mặt Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ đã thấy rõ dáng vẻ của bóng ma, tóc hắn được búi cao, chải chuốt rất cẩn thận, hắn mặc áo giáp khi ra trận, trên áo giáp dính đầy máu.
Thân phận của bóng ma này chắc là một tướng quân.
Hồn ma tướng quân đứng nghiêm, nét mặt rất trịnh trọng, khí chất lạnh lùng, toàn thân dường như được vây trong sự lạnh lẽo thấu xương, đứng cách Diệp Tuệ khoảng hai mét.
Diệp Tuệ toàn thân cứng đờ, theo bản năng lui về sau một bước, hồn ma tướng quân thấy vậy lại làm động tác ý bảo cô đứng lại.
Diệp Tuệ hốt hoảng, hô hấp cũng thận trọng, cô đã gặp rất nhiều ma, nhưng chưa từng gặp hồn ma nào có khí chất mạnh mẽ như vậy.
đang lúc cô không biết phải làm sao, một giây sau, hồn ma tướng quân bỗng dưng lại quỳ gối xuống hành lễ với cô.
Vẻ mặt tướng quân rất trang nghiêm, nhưng lúc nhìn thấy Diệp Tuệ, trong mắt hắn lại hiện rõ sự mong chờ.
Diệp Tuệ bị hành động bất ngờ của hắn làm cho sợ hết hồn, cô nhớ lại lần trước gặp hồn ma đại thần ở cung điện Hạ Chu, khi đó đại thần ấy cũng quỳ xuống hành lễ như vậy.
Vậy là đối tượng mà họ quỳ lạy là cô sao? Hai người này rốt cuộc có quan hệ gì?
Diệp Tuệ nhận ra tướng quân này không có ác ý, không biết có phải hắn có việc gì cần cô giúp hay không.
Người trong viện bảo tàng không nhiều, nhưng ai cũng bước đi rất khẽ, lúc này trong đây yên tĩnh đến mức chỉ cần thở hơi lớn tiếng một chút cũng có thể bị nghe thấy.
Diệp Tuệ không muốn người ta nghi ngờ nên lấy giấy bút trong túi ra, chuẩn bị dùng nó để nói chuyện với vị tướng quân này.
trên tờ giấy trắng, Diệp Tuệ viết: “anh có việc gì cần tôi giúp sao?”
không biết tại sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà tự nhiên Diệp Tuệ lại gạch đi, sau đó viết lại một lần nữa.
Lần này chữ cô viết ra khác với vừa nãy, là chữ viết của thời Hạ Chu.
Diệp Tuệ sợ hãi khựng lại, sao cô lại biết viết chữ thời Hạ Chu, lần trước khi ghi hình chương trình khi nhìn thấy những chữ này, cô cũng theo bản năng đọc ra được.
Trong lòng cô càng thêm chắc chắn một điều, rằng cô có liên quan đến triều đại Hạ Chu.
Bây giờ không thể suy nghĩ được nhiều, cô làm bộ vô ý giơ tờ giấy về phía tướng quân, không để cho người bên cạnh thấy nghi ngờ.
Ma tướng quân vừa nhìn thấy những chữ này thì lập tức trở nên kích động, ánh mắt hắn nhìn Diệp Tuệ càng thêm phần cung kính, đáy mắt ánh lệ.
Tướng quân vừa mở miệng nói gì đó, nhưng đáp lại Diệp Tuệ chỉ là những âm thanh câm, những lời hắn muốn nói dường như đã bị không khí nuốt hết.
Diệp Tuệ ngẩn người, không kịp phản ứng.
một giây sau, tướng quân sầu não chỉ vào cổ mình, lúc này Diệp Tuệ mới chú ý thì ra ở cổ họng tướng quân có một vết sẹo rất dài, hình như là bị dao nhọn chém vào.
Cho nên tuy vị tướng quân này rất muốn nói chuyện với cô, nhưng hắn lại không thể nói được.
Diệp Tuệ thở dài, cô vừa định viết thêm gì đó lên giấy, nhưng đột nhiên lại liên tiếp có người nhìn về phía cô.
thì ra ban nãy vì quá xuất thần nên cô không để ý khăn lụa quấn quanh mặt đã bị tuột xuống, mặc dù cô vẫn đeo khẩu trang, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt là cũng có thể nhận ra cô rồi.
Sau khi vào viện bảo tàng, vì muốn quan sát rõ các hiện vật, nên Diệp Tuệ đã tháo kính râm xuống.
Gần đây vì chuyện bí mật kết hôn nên gần như mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cô, bây giờ dù cô chỉ hơi hé lộ mặt, nhưng cũng đủ để người ta nhận ra rồi.
Những người trong viện bảo tàng bắt đầu xôn xao, có người thậm chí còn lấy điện thoại ra để chụp ảnh Diệp Tuệ.
Mà đúng lúc này thì Tiểu Lưu lại không có ở đây, cô ấy có việc nên ra ngoài gọi điện thoại, Diệp Tuệ đi dạo một mình trong bảo tàng.
Diệp Tuệ ổn định lại tâm trạng, trước tiên cô gửi tin nhắn cho Tiểu Lưu, sau đó đeo kính vào, cô gật đầu với vị tướng quân tỏ ý xin lỗi, chuẩn bị rời đi.
Vừa thấy Diệp Tuệ có hành động, mọi người lập tức đi tới muốn nhìn cho rõ xem có đúng là Diệp Tuệ không.
Diệp Tuệ quay lưng chuẩn bị đi, cô không nhìn thấy phản ứng của vị tướng quân, hắn thấy Diệp Tuệ bị người ta đuổi theo, gương mặt lập tức hiện lên vẻ giận dữ.
Tướng quân vung tay lên, trong viện bảo tàng kín mít đột nhiên nổi gió, sự lạnh lẽo ùa vào khu triển lãm trống trải, mọi người khựng lại, cảm giác như rơi vào hầm băng, quên mất chuyện đuổi theo Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra phía sau, cô bước nhanh ra khỏi viện bảo tàng, vừa bước ra thì trước mắt xuất hiện những ánh đèn chói lóa.
Chẳng biết từ khi nào mà bên ngoài viện bảo tàng đã bị vây kín bởi phóng viên, cùng các fan đọc được tin mà đến nữa.
Chắc là ban nãy người trong bảo tàng đã chụp ảnh cô rồi đăng lên mạng, cho nên bọn họ mới biết mà tới.
Phóng viên vừa thấy Diệp Tuệ đi ra thì lập tức ùa đến, vô số ống kính máy quay hướng vào cô, sẵn sàng ghi lại nhất cử nhất động của cô.
“Diệp Tuệ, cô đã giấu diếm các fan bao lâu nay về chuyện kết hôn, bây giờ cô đến đây là muốn tẩy trắng cho mình sao?”
“Diệp Tuệ, cô tới viện bảo tàng thời Hạ Chu để làm gì?”
“Diệp Tuệ, sao cô lại tới đây một mình, chồng cô đâu?”
Các phóng viên thi nhau hỏi, ai cũng muốn cạy được từ miệng Diệp Tuệ ra một vài lời, như thế thì bọn họ mới về viết bài rồi đăng lên được.
Truyền thông chính là như vậy, khi Diệp Tuệ đang nổi thì bọn họ có thể khen ngợi tâng bốc cô đủ kiểu, nhưng khi cô vừa xảy ra chuyện thì lại lập tức trở thành công cụ để bọn họ lợi dụng.
Diệp Tuệ không muốn nghĩ ngợi gì cả, cô không nói gì, muốn quay lại trốn trong viện bảo tàng, nhưng lại không muốn những người này làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh bên trong bảo tàng.
cô thà một mình gánh chịu còn hơn là làm ảnh hưởng đến người khác.
Diệp Tuệ không có cách nào đi về xe của mình, cô đứng ở cửa bảo tàng, bị phóng viên bao vây, ngay lập tức đã có người chụp ảnh rồi đăng lên mạng.
Dưới tình huống đông người như vậy, khó tránh khỏi việc chen lấn xô đẩy, Diệp Tuệ đứng không vững, mấy lần suýt nữa thì ngã, vô cùng chật vật.
Lúc ảnh được đăng lên mạng, nhiều người cũng nhìn thấy bộ dạng của Diệp Tuệ lúc này, bắt đầu cảm thấy thương cô, có người còn chỉ trích truyền thông vô tâm, dư luận có một chút chuyển hướng.
“Diệp Tuệ đã phạm tội gì lớn sao? Truyền thông đừng có quá đáng như vậy, đông thế này sẽ rất dễ khiến người ta bị thương.”
“Kể cả Diệp Tuệ có lừa dối fan thì cũng là fan đau lòng, đâu cần đến truyền thông các người quan tâm, các người đem việc của Diệp Tuệ biến thành việc nhà mình rồi đấy à!”
trên mạng khen chê không đồng nhất, cũng có người cho rằng Diệp Tuệ đang cố tỏ ra đáng thương để được dân mạng đồng cảm.
Cũng may Tiểu Lưu đã đến giúp Diệp Tuệ tách khỏi đám phóng viên: “Chúng tôi muốn lên xe, mọi người có thể nhường đường không ạ, những câu hỏi liên quan chúng tôi sẽ trả lời mọi người sau.”
Nhưng Tiểu Lưu chỉ có một mình, thiếu lực lượng, chỉ có cô ấy và Diệp Tuệ thì không đủ sức đi ra xe được. đang trong lúc khốn cùng, đột nhiên có mấy chiếc xe đi tới.
Cửa xe mở ra, người bước xuống là Thẩm Thuật.
Vương Xuyên và những người khác của Hoa Thụy cũng xuống xe đi về phía Diệp Tuệ.
Thẩm Thuật thấy dáng vẻ chật vật khi bị bao vây của Diệp Tuệ, đáy mắt anh hiện lên sự tức giận, sắc mặt trầm xuống.
anh chẳng thèm quan tâm mình có đắc tội với truyền thông hay không, từ trước đến nay anh chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác, với lại Hoa Thụy còn cần lấy lòng mấy người này hay sao?
Chỉ có Diệp Tuệ là không muốn phụ sự kỳ vọng của các fan, nhưng đối với anh thì làng giải trí chẳng là gì cả, rút thì rút, chẳng qua là anh vẫn tôn trọng ý kiến của cô mà thôi.
Thẩm Thuật bước nhanh đến chỗ cô, cầm áo khoác của mình choàng lên người cô, giúp cô sửa lại mái tóc rối bù.
Có một phóng viên liều lĩnh hỏi: “Thẩm tổng, sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây?”
Thẩm Thuật lạnh lùng liếc mắt nhìn vào ống kính, nói: “Tôi tới đón vợ tôi, có vấn đề gì không?”
Thẩm Thuật ôm vai Diệp Tuệ, kiềm chế cơn giận của mình, nhìn vào người vừa mới đặt câu hỏi: “Bây giờ mấy người có thể nhường đường được chưa?”
Thẩm Thuật vừa mở miệng, các phóng viên đều theo bản năng lùi về sau, không ai dám chọc giận đến sếp tổng của Hoa Thụy.
Tổng giám đốc Hoa Thụy chỉ cần thở ra một câu thôi cũng đủ làm bọn họ mất việc rồi, có khi về sau đi xin việc ở chỗ khác người ta cũng không dám nhận luôn.
Thẩm Thuật dễ dàng đưa Diệp Tuệ đến xe của mình, anh đỡ cô vào xe, giúp cô đóng cửa xe lại.
anh hoàn toàn không nể mặt truyền thông, không thèm chào hỏi một tiếng, cứ thế nghênh ngang rời đi, để lại một làn khói xe cho bọn họ lĩnh đủ.
Cánh phóng viên đưa mắt nhìn nhau, sợ hành động vừa rồi của mình đã chọc giận đến Thẩm tổng.
- --
Kéo xuống đọc tiếp chương sau nhá ^^