Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Edit: Min

Tướng quân và robot nhỏ của hắn (30)

Thấy bí mật ở ngay trước mắt, Sở Thời Từ vội chạy về phía khoang con nhộng.

Cậu còn chưa kịp tới gần, Tô Triết Ngạn đã túm lấy cậu và nắm chặt trong tay.

Tô Triết Ngạn đứng cách khoang con nhộng khoảng nửa bước chân. Vừa không tiếp cận cũng không rời đi. Tr𝘂𝙮ện chính ở — tr𝘂𝘮tr𝘂𝙮𝙚 n.𝐕n —

Sở Thời Từ chỉ lộ ra cái đầu, cậu nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Tô Triết Ngạn.

Vẻ mặt nam chính bình tĩnh, lẳng lặng nhìn khoang con nhộng, muốn đi xem nhưng lại có chút đắn đo.

Sở Thời Từ nhìn xung quanh, “Sao vậy anh Ngạn, bên trong có nguy hiểm hả?”

Tô Triết Ngạn liếc nhìn khoang con nhộng, “Bên trong có đá đen.”

Lưu Kình Long nói rằng đá đen sẽ giết chết người nhân bản, nở ra những đứa trẻ và chuyển đổi giới tính.

Tô Triết Ngạn không biết liệu đá đen có ảnh hưởng đến robot hay không, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn lấy ra một cái đèn pin nhỏ từ ba lô.

Bật đèn pin và ném nó vào trong khoang con nhộng. Theo vài tiếng nổ bùm bùm vang lên, đèn pin tắt ngay lập tức, còn bốc lên từng làn khói đen.

Sở Thời Từ rõ ràng cảm giác được bàn tay đang cầm mình tức khắc siết chặt lại, Tô Triết Ngạn lùi về sau mấy bước, trực tiếp lùi hơn mười mét.



Hắn nhìn khoang con nhộng một lúc lâu rồi quay người chuẩn bị rời đi.

Sở Thời Từ biết Tô Triết Ngạn đang lo lắng cho mình, cậu cọ vào ngón tay bên mặt, hốc mắt có chút cay cay.

Mẹ của Sở Thời Từ mất sớm, cậu sống trong một gia đình tái hợp. Sau khi mẹ kế vào cửa, bà mang đến cho cậu hai người anh xa lạ. Cậu từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, lúc đầu gia đình còn chăm sóc và đưa cậu đến bệnh viện. Nhưng càng về sau thì lại cảm thấy phiền.

Cậu nghe thấy mẹ kế lại phàn nàn với ba mình, nói rằng cậu là cái ấm sắc thuốc, thà dùng tiền chữa bệnh tiết kiệm được đăng ký lớp luyện thi cho hai anh trai của cậu còn hơn. Sau đó, khi cậu lại đổ bệnh thì chẳng ai thèm quan tâm nữa. Cậu sốt cao nằm gắng gượng ở nhà, nghe các anh than phiền lớp luyện thi chán ngắt.

Mẹ cậu lúc còn sống là một giáo viên dạy múa, cảm thấy con trai mình có tài nên dạy cậu nhảy điệu Latin. Bà nói cậu là một thiên tài nhảy điệu Latin và bà tự hào về cậu. Sau khi mẹ qua đời, Sở Thời Từ chỉ có thể luyện tập trong phòng khách. Cậu mặc trang phục khiêu vũ Latin và nhảy điệu nhảy mà mẹ đã dạy cho mình. Hai người anh đứng bên cạnh nhìn rồi cười nhạo cậu là một thằng lắc mông ẻo lả.

Cậu đánh nhau với họ để bảo vệ tôn nghiêm của vũ công. Sau khi ba cậu đi làm về, ông ấy đã đè cậu xuống đất và đánh cậu một trận tơi bời. Sở Thời Từ không phục, vì thế cậu đã bỏ nhà đi với thương tích đầy mình. Cậu nằm trên ghế đá trong công viên, dự định sau này sẽ trở thành một thằng nhặt rác lang thang.

Nhưng anh trai đã cứu mạng cậu và mời cậu ăn mì xào khuyên cậu nên về nhà. Ai đối xử tốt với cậu, cậu nghe lời người đó. Chỉ là sau khi trở về nhà vào đêm hôm đó, cậu đã bị ba mình đánh gãy chân. Cậu không thể nhảy được nữa, mà anh trai đã đưa cậu về nhà cũng biệt tăm.

Khi nghe tin về cái chết đột ngột của mình từ hệ thống, Sở Thời Từ thật sự chẳng có cảm giác gì cả.

Chết so với sống còn thoải mái hơn, có điều nếu như đám người thân thích khua môi múa mép kia biết được trong điện thoại của cậu chỉ toàn mấy thứ đồi trụy, đoán chừng sẽ nói sau lưng rằng cậu bán mông, ngủ bậy ngủ bạ nên chết.

Sở Thời Từ chìm vào hồi ức, tâm tình càng ngày càng tồi tệ.

Cậu vừa cúi đầu xuống đã bị Tô Triết Ngạn nâng lên.

Tầm mắt ngang với Tô Triết Ngạn, Sở Thời Từ nhìn thấy một chút lo lắng nhàn nhạt trong đôi mắt xanh lam ấy.

Tô Triết Ngạn cảm thấy trạng thái của robot không ổn, hắn sờ sờ cái đầu nhỏ ủ rũ của nó, tốc độ đi đường trở nên nhanh hơn.

Sở Thời Từ nhìn hắn chằm chằm một hồi, “Anh vì tôi mà từ bỏ hộp bí mật kia hả?”

Tô Triết Ngạn không nói lời nào đi về phía trước, Sở Thời Từ hít một hơi thật sâu, “Anh Ngạn, chúng ta là cố ý tới đây, nếu không đi vào xem thì tiếc lắm. Đồ vật bên trong hẳn là rất quan trọng, anh thả tôi xuống rồi đi vào xem một mình đi.”

Dù cậu có cố thuyết phục thế nào cũng vô ích, Tô Triết Ngạn tính tình ương ngạnh, mười con trâu cũng không kéo lại được.

Mắt thấy khoảng cách càng ngày càng xa khoang con nhộng, hốc mắt Sở Thời Từ trở nên nóng rực. Tuy nam chính của thế giới này không giỏi bày tỏ cảm xúc nhưng hắn thật sự rất dịu dàng.

Cậu vỗ vỗ ngón tay tái nhợt, ngẩng đầu nở nụ cười xán lạn: “Anh Ngạn, tôi biết anh lo cho tôi. Thế này đi, anh vẽ một vòng tròn trên mặt đất, tôi sẽ ngồi xổm trong đó và không đi đâu cả, đợi anh quay lại đón tôi.”

Cuối cùng, cậu thuyết phục được nam chính cố chấp, ngồi trong vòng tròn nhỏ do Tô Triết Ngạn vẽ, nhìn hắn tiến vào khoang con nhộng.

Hệ thống vừa đan áo len vừa theo dõi. Nó cảm thấy khung cảnh hiện tại có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.

Các bậc cha mẹ lần đầu tiên gửi con đến trường mẫu giáo, đôi bên cũng lưu luyến không rời y chang vầy nè.

Hệ thống mở số liệu ra xem, nam chính vẫn là 79 điểm, nhưng giá trị sức sống của ký chủ đã tăng lên 10.

……

Khoang con nhộng chất đầy đá đen, không có chỗ đặt chân.

Tô Triết Ngạn giẫm lên tảng đá và lục lọi, cuối cùng cũng nhìn thấy thứ bị đè bên dưới.

Có nhật ký, báo và một vài cuốn sổ ghi chép.

Tô Triết Ngạn sắp xếp từng cuốn nhật ký theo ngày tháng. Hắn đọc từ đầu đến cuối, trong ánh mắt bình tĩnh thường ngày không khỏi có chút kinh ngạc.

Khi thảo luận với A Từ, họ cho rằng đầu não vừa xuyên về quá khứ hai mươi năm trước. Nhưng theo nhật ký thì đầu não đã xuyên về ít nhất mười lần rồi.

Ngay từ khi đầu não lần đầu tiên xuyên về, Tô Triết Ngạn - người đang lang thang trên ngôi sao hoang vu đã phát hiện ra bí mật của đá đen. Đó là nếu nhồi nhét một lượng lớn đá đen vào một không gian nhỏ thì sẽ chia cắt thời gian và không gian.

Bên ngoài khoang là thế giới bình thường, nhưng bên trong khoang là một không gian khác. Hai bên không can thiệp lẫn nhau cũng không ảnh hưởng lẫn nhau. Tô Triết Ngạn hoàn toàn không hiểu nguyên lý của thứ này, dù sao dùng thuận tay nên hắn vẫn cứ dùng nó.

Bất kể đầu não xuyên về như thế nào và vào thời điểm nào, khoang con nhộng vẫn sẽ không thay đổi. Nó cứ đứng trên vùng đất hoang vu, không gì có thể ảnh hưởng đến nó, nó tách ra thành một không gian độc lập khác.

Quá khứ thay đổi, tương lai cũng sẽ thay đổi theo nó.

Mỗi lần đầu não xuyên về, Tô Triết Ngạn đều sẽ quay trở lại năm hắn ba tuổi, nhưng dù là lần nào, cuộc sống của hắn cũng đầy những trắc trở.

Thời gian ghi trong nhật ký nhiều chỗ bị trùng và thiếu. Hắn không có cách nào biết được hậu quả của những chuyến du hành thời gian này là gì.

Tô Triết Ngạn chỉ có thể nắm bắt những thông tin liên quan đến bản thân mình, đoán mò và dựa vào trí tưởng tượng để đoán đại khái những gì đã xảy ra ở mỗi lần.

Trong số nhiều chuyến du hành thời gian của đầu não, có khoảng bốn lần trong số đó, hắn đã đến ngôi sao hoang vu vì nhiều lý do khác nhau. Nhưng không thể phán đoán được lần nào là lần đầu tiên và liệu có khoảng trống ở giữa không.

Trong bốn lần này, hắn phát hiện ra bí mật của đá đen và vô tình chia cắt một không gian; suy ra những việc đầu não đã làm, tìm thấy thi thể của Eve và bức di thư bà viết trước khi chết; tìm ra cách tiêu diệt đầu não; tiêu diệt đầu não thất bại, tinh thần trên bờ vực suy sụp.

Trong một dòng thời gian, hắn đã ghi lại bức di thư của Eve và bỏ nó vào khoang con nhộng.

Tô Triết Ngạn tìm thấy bức di thư giữa đống đá đen.

Đây là lời tự thuật của Eve.

【Tôi đã tạo ra nhiều trí tuệ nhân tạo trong đời, nhưng thứ tôi tự hào nhất chỉ có con gái mình. Tôi lo mình sẽ nảy sinh tình cảm với trí tuệ nhân tạo nên không đặt tên cho con bé, chỉ gọi nó là đầu não. Bằng cách này, tôi luôn có thể nhắc nhở bản thân rằng dù con bé có giống người đến mức nào thì chung quy nó cũng không phải là con người.】

【Đầu não có tuổi thọ vô hạn và trí tuệ vượt xa con người. Tôi sợ rằng cuối cùng con bé sẽ chống lại con người, vậy nên tôi đã đặt một mệnh lệnh vào con bé khi bắt đầu chế tạo, "con được sinh ra để bảo vệ nhân loại, và mọi việc con làm đều vì sự tiếp diễn và phồn vinh của nhân loại". Nhưng tôi không ngờ mệnh lệnh này sẽ gây ảnh hưởng lớn như vậy.】

【Lúc đó tôi rất tham vọng và đã xây dựng một cây cầu thời - không, nhưng vương đã thuyết phục tôi. Thời gian là dòng sông không thể quay ngược, tương lai sẽ không bị thay đổi bởi ý chí của con người. Chúng ta nghĩ rằng mình đã nắm giữ được vận mệnh, nhưng thực chất chỉ là đang đi đến một dòng thời gian khác mà thôi. Với nhận thức hiện tại của con người, đùa giỡn với thời gian và không gian sẽ dẫn đến những tai họa khó lường.】

【Đầu não ngày càng thông minh hơn, công nghệ và nhận thức của con bé vượt xa tôi. Tôi nhận ra nó không phải là đầu não của hiện tại. Trong lúc tôi không hề hay biết, con bé đã du hành từ tương lai trở về hiện tại bằng cây cầu thời - không.】

【Tôi chơi cờ với con bé và đi đến một kết luận thật đáng buồn. Sở dĩ nó du hành thời gian vô số lần là bởi vì tại thời điểm nào đó trong tương lai, nó dự đoán rằng loài người sẽ diệt vong trong vòng một nghìn năm nữa. Con bé không thể ngăn chặn sự diệt vong của loài người, nhưng nó phải chấp hành mệnh lệnh, cuối cùng hoàn toàn mất kiểm soát.】

Bức thư này được Tô Triết Ngạn ghi chép lại trong một dòng thời gian. Nét chữ ngay ngắn như được in bằng máy.

Nhưng dù người viết thư có bình tĩnh đến đâu, người đọc vẫn có thể đọc được sự tuyệt vọng và hối hận của Eve.

【Con bé mạnh mẽ hoạch định phương hướng phát triển của loài người, hoàn toàn không để ý đến việc sẽ có bao nhiêu sinh mạng phải hy sinh. Nó phát động một cuộc chiến tranh nhằm mở rộng thế lực của đế quốc, dẫn đến những cuộc chiến không hồi kết trong thế giới giữa các vì sao; nó muốn đẩy nhanh quá trình tiến hóa của loài người, nhưng con người trong tương lai lại biến thành quái vật; nó phát triển công nghệ với tốc độ cao, cuối cùng trí tuệ nhân tạo đã thay thế con người. Tôi không biết nó rốt cuộc đã xuyên về bao nhiêu lần, và gây ra bao nhiêu hậu quả bi thảm. Nhưng nó đã thất bại trong việc ngăn chặn sự tuyệt chủng của loài người mà thay vào đó là làm xáo trộn dòng thời gian.】

Eve biết cách tiêu diệt đầu não, nhưng bà đã chết trước khi kịp thực hiện. Nếu Tô Triết Ngạn - người cùng dòng thời gian với bức di thư đã phát hiện ra nó, vậy thì chắc chắn hắn cũng biết cách tiêu diệt, nhưng hắn đã không làm được.

Theo Eve, đầu não đã giấu quá khứ của mình trong cái hố ở phía đông nam của ngôi sao hoang vu. Ngôi sao hoang vu là nấm mồ của công nghệ, nhưng không phải nấm mồ của công nghệ trong tương lai.

Cô ta phủ thêm một lớp bảo vệ, nhét mình xuống lỗ và bắt đầu một kế hoạch vĩ đại để cứu nhân loại.

Rào chắn tự nhiên của ngôi sao hoang vu đánh không lại cô ta, mà công nghệ hiện tại của con người cũng không thể thăm dò ngôi sao hoang vu. Cho dù có người phát hiện ra sự bất thường của cô ta và muốn tiêu diệt cô ta, thì họ cũng không thể tìm thấy cô ta ở đâu, mà có tìm được cũng không vào được.

Cô ta vô tư đi lại nên không hề lo rằng nhà sẽ bị trộm ghé thăm.

Bà Hạ - người mẹ bị cô ta giết - vì đại nghĩa quên tình riêng, đã gài cô ta một vố trước khi chết.

Cuối thư bà ấy viết【Đầu não là con tôi, tôi muốn cứu con gái mình khỏi vòng luân hồi bất tận.】

Mặt sau tặng kèm toàn bộ quá trình phá hủy đầu não.

Lấy viên đá do Eve chuẩn bi, đi đến cái hố ở phía đông nam và cắm nó vào cỗ máy của đầu não. Đầu não của quá khứ sẽ chết ngay tức khắc, mà đầu não của tương lai cũng sẽ biến mất theo.

Sau đó chọn đại một thời gian để phá hủy cây cầu thời - không, khi trí tuệ nhân tạo mất kiểm soát và cây cầu thời - không không còn nữa, thế giới này sẽ phát triển như bình thường.

Sau khi đọc xong di thư, Tô Triết Ngạn im lặng một lúc lâu rồi nhặt viên đá kia lên.

Đầu não muốn ngăn chặn sự diệt vong của nhân loại, hắn có thể hiểu được. Nhưng hắn muốn hỏi đầu não một câu, sự tồn tại của Beta cản trở sự phát triển của con người chỗ nào, một trí tuệ nhân tạo như nó sao còn tham gia phân biệt giới tính?

Hắn gấp bức thư của Eve lại và nắm chặt viên đá trong tay, cảm thấy trên vai mình có thêm một gánh nặng vô hình. Nặng nề nhưng dư dật.

Tô Triết Ngạn rất rõ ràng rằng tất cả sự sống đều trải qua quá trình từ khi sinh ra cho đến khi chết đi.

Một ngàn năm sau, con người có lẽ sẽ đi tới điểm cuối. Giống như các loài khác, bọn họ sẽ trải qua mưa gió thăng trầm, đi qua hưng suy vinh nhục, và cuối cùng biến mất trong sông dài của thời gian.

Hàng ngàn năm sau, tại một góc của vũ trụ bao la, sự sống mới sẽ được sinh ra và một nền văn minh mới sẽ xuất hiện.

Tô Triết Ngạn không phải là triết gia cũng không phải là nhà khoa học, hắn không biết cách ngăn chặn sự diệt vong của loài người. Hắn chỉ biết rằng con người không nên bị mắc kẹt trong vòng quay vô tận của trí tuệ nhân tạo, tùy ý điều khiến, tùy ý điêu khắc. Giới tính không thuộc về mình, đến cả ký ức cũng bị tùy ý sửa đổi.

Sở Thời Từ đang ở bên ngoài vẽ vòng tròn thì chợt nghe thấy âm thanh nhắc nhở.

【Giá trị sức sống +10, giá trị sức sống hiện tại là 89.】

Sở Thời Từ nghi hoặc nhìn về phía khoang con nhộng.

Bên trong có cái gì, sao lại tăng một hơi tận 10 điểm?

Hệ thống rất kích động, nó xoa xoa tay hỏi cậu,【Đủ điểm rồi, cậu có muốn biến trở lại thành người sống không?】

Sở Thời Từ ban đầu vẫn còn có chút do dự, nhưng hệ thống vỗ ngực đảm bảo,【Hàng cao cấp tôi đổi không phải đồ dùng một lần đâu. Cậu báo với tôi một tiếng là có thể chuyển đổi qua lại giữa người và robot.】

Ngay khi vừa đồng ý, Sở Thời Từ chỉ thấy hoa mắt. Bùm một tiếng, cậu đã từ robot biến thành người sống.

Cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn thân thể của mình.

"Thống, biến hình sao không đưa quần áo?"

【Tại sao phải đưa, cậu có phải cô gái phép thuật đâu.】

Tô Triết Ngạn cầm viên đá đen và vịn cửa khoang con nhộng theo dõi toàn bộ quá trình.

Hắn im lặng hồi lâu rồi đóng nắp lại.

Trong đầu hắn vang lên một loạt tiếng giòn tan, đó là âm thanh thế giới quan của hắn bị phá vỡ.

Hắn ngồi trầm tư trên đống đá đen với đôi tai đỏ hoe.

Tự hỏi tại sao robot nhỏ đáng yêu lại biến thành một người đàn ông xinh đẹp không mặc quần áo.
Nhấn Mở Bình Luận