Trước đêm nay, Sở Thời Từ không biết rõ về sức chiến đấu của nam chính.
Sau khi rời khỏi khoang con nhộng và nhìn thấy những cánh tay, cẳng chân nằm rải rác bên ngoài, cậu mới ý thức được rằng Tô Triết Ngạn thật sự là nam chính của sảng văn.
Từ lúc nghe thấy tiếng hét đến khi chạy ra giúp, tối đa chỉ mất ba phút, năm tên Alpha đã bị tháo rời thành các linh kiện.
Trái tim treo lơ lửng của Sở Thời Từ được thả xuống hoàn toàn, cậu ôm cây đinh bước đến trước mặt một Alpha đang nửa sống nửa chết.
Tên Alpha này bị chặt làm đôi, hắn kinh hãi nhìn Tô Triết Ngạn - người giống như một cái máy xay thịt hình người, không hiểu tại sao Beta này lại mạnh đến vậy.
Lúc này, trước mặt hắn xuất hiện một con robot nhỏ màu bạch kim, là món đồ chơi phổ biến của trẻ em hơn mười năm trước, to bằng lòng bàn tay
Alpha ngẩn người, hắn đang nghĩ xem thứ này từ đâu ra thì thấy con robot chạy tới. Nó nghiêng đầu vừa đánh giá hắn vừa lẩm bẩm: “Nhìn quen ghê… Ta nhớ ra rồi, ngươi là người trước đó đã nói rằng cựu quân nhân ngủ càng phê hơn!”
Vừa nói, nó vừa giơ cây đinh lên và đâm vào mắt Alpha.
Tiếng la thảm thiết cắt ngang bầu trời đêm, sau đó nhanh chóng bị át bởi tiếng hét của những người khác.
Tô Triết Ngạn vốn đang giết đến đỏ mắt, cảnh giác quay đầu lại nhìn khi nghe thấy tiếng động bất thường.
Tên Alpha bị hắn chém trước đó đã tắt thở rồi, một vật thể không rõ màu đỏ cầm một cây đinh sắt đang nhanh chóng tiếp cận hắn.
Hắn vừa định đá bay thứ đó thì nghe thấy tiếng la tràn đầy sức sống, “Anh Ngạn ơi anh Ngạn! Tôi đến rồi nè!”
Tô Triết Ngạn sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ xấu xí.
Con robot của hắn đã bị kẻ khác làm dơ rồi.
Thứ bị dơ chạy ngang qua chân hắn, bốn bánh xe xoay nhanh. Chỉ trong nháy mắt, nó vọt tới bên cạnh gã cầm đầu và đâm cây đinh sắt vào giày gã.
Hầu như tất cả đàn em của gã đều đã chết rồi, gã bị sốc trước sự tàn nhẫn và sức mạnh của Tô Triết Ngạn, và đang căng thẳng giằng co với hắn.
Đột nhiên gã cảm thấy đau nhói ở ngón chân, như thể bị một vật gì đó châm vào.
Gã theo bản năng vung chân thật mạnh, muốn giảm bớt đau đớn.
Sở Thời Từ không nắm lấy cây đinh nên bị ném bay ra ngoài.
Tô Triết Ngạn theo dõi toàn bộ quá trình, mí mắt nhảy loạn xạ. Hắn nhìn theo hướng con robot bay đi, Sở Thời Từ ôm đầu, ngơ ngác ngồi trên mặt đất, hình như ngã đến ngu người rồi.
Tô Triết Ngạn càng bực bội hơn.
Hắn trừng mắt nhìn Sở Thời Từ, “Cút về đi, nếu không mi chính là người tiếp theo.”
Vừa nói hắn vừa mang theo con dao rựa lao thẳng đến tên Alpha cầm đầu.
Sở Thời Từ vốn đang định ở lại cho đến khi xong xuôi.
Nhưng sau khi nhìn thấy một tên Alpha bị băm thành nhân chỉ trong vài phút, cậu đã sử dụng tốc độ còn nhanh hơn lúc cậu đến để chạy về khoang con nhộng.
Khoang quá cao, bên ngoài lại không có thang nên cậu không thể lên được.
Hệ thống an ủi cậu,【Đừng sợ, nam chính rất thích cậu, sẽ không nỡ chém cậu đâu.】
Sở Thời Từ dựa vào vỏ bên ngoài của khoang con nhộng, "Ta không sợ hắn chém ta, mà ta sợ hắn sẽ tắm cho ta."
【Hắn xoa đâu có đau, cậu sợ cái gì.】
"Mi không hiểu đâu, một hồi mi sẽ biết."
Tô Triết Ngạn lau khô máu trên mặt, đứng dậy nhìn xung quanh và phát hiện có hai tên vẫn còn sống.
Sau màn sương mù ở vùng hoang vu ngày mai sẽ có những con quái vật ăn xác chết, hắn không cần phải xử lý.
Hắn bước đến chỗ hai người nọ, một trong hai người không ngừng khóc lóc và xin tha, giọng rất to.
Tô Triết Ngạn chém một nhát, thế giới lập tức yên tĩnh lại.
Người còn lại thấy việc van xin vô ích liền bắt đầu chửi bới. Con đĩ, phò, v.v... những từ ngữ dơ bẩn và tục tĩu ngữ giống như kim châm, đâm thẳng vào tim Tô Triết Ngạn.
Sau khi đến ngôi sao hoang vu, mỗi người sống mà hắn nhìn thấy đều gọi hắn bằng những từ này.
Tô Triết Ngạn cụp mắt nhìn gã đàn ông cạnh chân mình, “Tại sao lại gọi tôi như vậy?”
Gã đàn ông phun ra máu trong nội tạng, "Beta ở đây là để người ta chơi, tụi tao đánh không lại mày, kiểu gì cũng có người khác…”
Tô Triết Ngạn ngắt lời gã, “Tôi là Tô Triết Ngạn, Tô tướng quân của đế quốc.”
Gã đàn ông kinh ngạc nhìn hắn, sau đó cười nhạo, “Tô tướng quân? Người đã giành chiến thắng trong cuộc chiến bảo vệ đất nước? Con mẹ nó, biết vậy thì đã mang nhiều người đến hơn rồi. Một Beta nổi tiếng như mày có giá hơn Omega nhiều.”
Gã chưa kịp nói xong thì đầu đã lăn xuống đất.
Sở Thời Từ nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, cậu chạy đến bên chân Tô Triết Ngạn, một giọt nước rơi trên đỉnh đầu cậu.
Cậu ngẩng đầu nhìn, Tô Triết Ngạn cầm con dao lẳng lặng đứng tại chỗ, mặt không chút cảm xúc, giống như một pho tượng lạnh lùng.
Nếu không phải trên mặt hắn in một vệt nước mắt, Sở Thời Từ sẽ không thể nhìn ra hắn vừa khóc.
Hệ thống giúp kiểm tra cốt truyện có liên quan đến cuộc chiến bảo vệ đất nước.
Nguyên tác viết rất nhiều, tóm lại là do giặc ngoại xâm đánh vào thủ đô của đế quốc, Tô tướng quân dẫn binh tập kích bất ngờ. Tiến sâu vào lòng quân địch giết chết lãnh đạo của đối phương, dũng mãnh, không sợ chết ngăn cơn sóng dữ. Do suy kiệt cơ thể dẫn đến nguy kịch nên hắn được đưa vào bệnh viện, trong quá trình cấp cứu, giới tính của hắn bị bại lộ. Sau khi xuất viện, hắn bị dẫn lên toà án quân sự.
Hệ thống tặc lưỡi lắc đầu:【Thế mà vẫn chưa hắc hóa, Tô Triết Ngạn quả là một nam chính căn chính miêu hồng*.】
*Căn chính miêu hồng – 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hoá. (mieutocthieunu)
Sở Thời Từ chỉ có thể xem đại cương của nguyên tác thôi, còn nội dung cụ thể cần hệ thống cố vấn.
Mặc dù hầu hết những nam chính của truyện vả mặt, sảng văn đều có một khởi đầu bi thảm, nhưng cậu không ngờ rằng Tô Triết Ngạn lại thảm như vậy trong giai đoạn đầu.
Sở Thời Từ vừa bò lên ống quần, vừa hỏi hệ thống: "Nhiệm vụ phụ của ta có tính là đã hoàn thành không?"
【Không, nam chính trở thành như bây giờ không liên quan gì đến việc đế quốc ăn cháo đá bát cả, điều này cùng lắm chỉ khiến hắn thất vọng và đau lòng thôi.】
Cậu bò được một nửa, thân thể bị một bàn tay lạnh lẽo túm lấy, tầm mắt bay nhanh lên cao, nháy mắt đã ở trước mặt Tô Triết Ngạn.
Nhìn đuôi mắt ửng đỏ của hắn, Sở Thời Từ không nhịn được vươn tay sờ sờ mặt hắn.
Hình như Tô Triết Ngạn hơi mỉm cười, quá nhanh nên cậu không thấy rõ.
Sở Thời Từ bị hắn mang về khoang con nhộng, nhìn hắn cởi quần áo và bắt đầu lau vết máu trên người.
Đúng như cậu dự đoán trước đó, Tô Triết Ngạn không hề xem cậu là con người. Lau người xong, hắn không thay quần áo mà trực tiếp nâng cậu lên bằng một tay rồi nhẹ nhàng chà lau.
Chú chim của Tô Triết Ngạn to và có dáng chuẩn, trái tim của một thuần 0 như cậu sẽ đập loạn xạ mỗi khi nhìn thấy nó.
Nhưng đêm nay, tầm mắt của cậu vẫn luôn rơi vào đôi mắt màu lam tĩnh mịch kia, không xao xuyến cũng không suy nghĩ lung tung.
Khi ngón tay của hắn lại lướt qua trước mặt, Sở Thời Từ vươn tay bắt lấy nó. Kéo nó qua đỉnh đầu để hắn rút dây ăng-ten trên đầu ra.
Tô Triết Ngạn không hiểu món đồ chơi nhỏ đang làm gì.
Vào thời điểm dây ăng-ten được dựng lên, một giai điệu piano du dương và nhẹ nhàng vang lên trong khoang con nhộng, đây là giai điệu truyền thống của đế quốc ——《 Bài thánh ca của các anh hùng 》
Con robot ôm lấy ngón tay hắn, cọ cọ đầu ngón tay của hắn một cách thân mật.
Tô Triết Ngạn im lặng một hồi rồi ngoảnh mặt đi, không nhìn cậu.
Một lúc lâu sau, Sở Thời Từ nghe thấy một tiếng nức nở yếu ớt, trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【Giá trị sức sống +4, giá trị sức sống hiện tại là 25/100.】
……
Sáng sớm hôm sau, Sở Thời Từ mở mắt và theo bản năng nhìn xung quanh tìm người.
Hiện tại mới 5 giờ thôi nhưng trong khoang con nhộng lại không có một bóng người. Trên chiếc bàn thấp cách đó không xa còn đặt một hộp kem dinh dưỡng chỉ mới ăn được vài miếng.
Sở Thời Từ đã quen rồi.
Nam chính ăn ít hơn mèo và dậy còn sớm hơn gà nữa. Vốn dĩ đã có vấn đề về tâm lý rồi, người có làm bằng sắt thì cũng không thể chịu nổi nếu cứ tiếp tục như vậy. Sau này, dù có bóp miệng đổ vào cũng phải bắt hắn ăn hết một hộp kem dinh dưỡng trong ngày.
Hệ thống bị đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi:【Cậu đang tìm gì thế?】
"Tìm anh Ngạn của ta."
【Anh Ngạn? À, nam chính, cậu ngẩng đầu là thấy rồi.】
Nghe vậy, Sở Thời Từ liền ngẩng đầu lên, cái nắp mở toang, Tô Triết Ngạn đang đứng ở bên ngoài quay lưng về phía khoang con nhộng, không biết đang làm gì.
Cậu trèo lên cây thang, chưa kịp thăm dò đã bị một ngón tay đẩy về.
Cậu còn muốn giãy giụa, Tô Triết Ngạn trực tiếp tịch thu cây thang của cậu.
Nhìn cửa khoang xa xôi không thể với tới, Sở Thời Từ có chút nhụt chí.
Hệ thống đã tỉnh táo, rảnh rỗi tám chuyện với cậu,【Sao hồi nãy cậu lại gọi là anh Ngạn vậy?】
"Hắn đánh nhau giỏi và đủ nghĩa khí, sau này chính là anh Ngạn của ta."
【Kỳ lạ, sao tôi lại cảm thấy cậu nói chuyện nghe giang hồ quá vậy.】
"Trước đây ta là một tên côn đồ, mi không biết à?"
Hệ thống ngơ ngác lắc đầu,【Tôi không có thông tin cụ thể của cậu, nhìn cậu ngoan như vậy tại sao lại dính dáng đến giang hồ? Cậu kể cho tôi nghe đi, tôi tò mò.】
Sở Thời Từ không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nó, chỉ nói rằng mình bị ép, có vẻ không hứng thú lắm.
Dưới giá sách có mấy chai dầu máy đã cắm sẵn ống hút, đây là bữa sáng mà Tô Triết Ngạn chuẩn bị cho cậu.
Sở Thời Từ uống hai ngụm, phát hiện hương vị của nó ngon một cách đáng kinh ngạc.
Cậu đi vài vòng trong khoang con nhộng, tìm được một thùng dầu máy mới.
Nó không có ở đó ngày hôm qua, nó mới xuất hiện vào hôm nay thôi. Ba lô của Tô Triết Ngạn không thể chứa một cái thùng lớn như vậy được, chắc là sáng nay hắn lại đi vào trong thành phố rồi.
Sở Thời Từ rơi vào trầm tư.
Người này rốt cuộc thức lúc mấy giờ vậy?
Trên thùng dầu máy mới viết【Công nghệ Vĩnh Sinh, dầu máy loại tốt.】
Bao bì tinh xảo, hoa văn in nổi kết hợp với logo tuyệt đẹp, từ trong ra ngoài đều tản ra mùi đồng tiền vàng.
Bên cạnh có một thùng dầu máy cũ còn dư lại hơn phân nửa, một cái thùng vỡ đựng gì đó đã tróc hết sơn, và hai chữ【Dầu máy】viết tay xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trên bàn sách có thêm một số hộp mới,【Dịch hộ lý dành riêng cho robot】,【Hộp linh kiện đồ chơi thế hệ thứ ba】,【Giường đồ chơi lắp ráp loại tốt】
Chỉ nhìn 25 điểm giá trị sức sống, Sở Thời Từ vẫn không hiểu được ý nghĩa của các con số, nhưng hôm nay cậu đã có cảm giác trực quan rồi.
Thái độ trước đây của Tô Triết Ngạn đối với cậu là chỉ cần nuôi sống thôi.
Bây giờ đã trở thành robot cục vàng rồi, được uống dầu loại tốt nhất và ngủ trên chiếc giường đắt tiền nhất.
Cửa khoang được mở ra, Tô Triết Ngạn đặt một chiếc giường công chúa màu hồng có rèm che xuống đáy giá sách với vẻ mặt lạnh lùng.
Sở Thời Từ rất ghét cái màu này, nhưng Tô Triết Ngạn cứ nhìn cậu chằm chằm.
Cậu suy nghĩ một hồi, sau đó hưng phấn nhào qua, kinh ngạc mà thốt lên: “Đây là giường của tôi hả? Đẹp quá, tôi thích lắm!”
Chiếc giường rất mềm mại và có nguyên một bộ vật dụng trên giường, đầu giường còn treo một cái dreamcatcher* nữa. Ngay cả trong một món đồ chơi, nó cũng là một mặt hàng cao cấp đắt tiền.
Sở Thời Từ vốn không thích màu hồng nhạt, nhưng khi nhìn thấy chiếc giường này, cậu chợt cảm thấy chua xót trong lòng.
Ngôi sao hoang vu không có trật tự và thiếu thốn tài nguyên. Dù là lương thực hay đồng tiền vàng, chúng đều là do Tô Triết Ngạn giành được từ tay những tên tội phạm khác.
Cậu không nghĩ rằng mình đã giúp được gì cho Tô Triết Ngạn cả, cậu chỉ nói chuyện với hắn và chơi đùa với ngón tay của hắn mà thôi. Không ngờ chỉ như thế mà Tô Triết Ngạn lại sẵn sàng mua nhiều thứ hào nhoáng bên ngoài như vậy cho cậu.
Sở Thời Từ đang nghĩ xem nên cảm ơn hắn như thế nào thì chợt phát hiện trong chăn hơi phồng lên, hình như đang giấu thứ gì đó.
Cậu nghi ngờ xốc chăn lên, bên dưới là một con búp bê nam. Nó lớn hơn cậu một chút, vẻ ngoài thanh tú và tay nghề tinh xảo, các khớp có thể cử động.
Giọng nói lạnh lùng của Tô Triết Ngạn vang lên trên đỉnh đầu, “Mi luôn nói rằng mình thích đàn ông, ta mua rồi đó. Cho mi đấy, cầm đi chơi.”
Hắn dừng lại, rồi nói với một chút tò mò: “Chơi tại đây, ta xem.”