Lúc Vesper tỉnh dậy, trong đầu cô chỉ nghĩ một câu – boss phản diện thực sự rất tài giỏi...
Merlin ơi, toàn thân cô đau nhức như bị xe tải cán qua. Nhưng hiển nhiên, đó là một đêm cực kỳ tuyệt vời, mặc dù hắn chơi hơi quá đà.
Thực ra cô khá nghi rằng nhân cách phản xã hội của Voldemort nguyên tác có liên quan đến việc hắn không bị tình cảm ràng buộc. Như Samantha trong Sex and the city đã từng nói, một anh chàng đẹp trai tại Nhà Trắng sẽ tốt cho sức khỏe tinh thần của người dân và khiến đất nước thịnh vượng hơn; mà tại sao tổng thống Nixon lại từ chức sau khi bị luận tội? Bởi vì ông ta là tên xấu xí, không ai muốn ** ông ta nên ông ta phải ** đất nước.
Dĩ nhiên, Tom Riddle không thuộc kiểu "chẳng ai muốn làm gì với hắn". Đoán chừng đám tùy tùng cũng vung tiền trợ lực cho hắn mà không hề nề hà gì, nhưng dường như Chúa Tể Hắc Ám lại chẳng thèm hứng thú với những chuyện thế này. Hắn chỉ tập trung vào việc mình sẽ tranh giành quyền lực ra sao để trở thành phù thủy mạnh nhất thế giới.
Ừ thì như đã nói trước đó, Tom bé bỏng rất thuần khiết và khiêm tốn.
"Chào buổi sáng -- ồ không, chào buổi trưa."
Giọng Anh tao nhã kéo Vesper từ suy nghĩ mông lung về cuộc sống thực tại.
Cô xoay người ngồi dậy, dùng chăn quấn lấy bộ ngực trần của mình. Vesper trông thấy Tom Riddle đang đứng dựa vào vách tường. Thân hình cao gầy đặc biệt quyến rũ. Hắn hơi nhíu mày, chậm rãi chuyển tầm mắt từ khuôn mặt xinh đẹp của cô xuống đường cong cơ thể quá đỗi tuyệt vời khoảng chừng một giây.
Vesper quan sát xung quanh. Đây hẳn là phòng ngủ riêng sang trọng của hắn, một trong những đặc quyền huynh trưởng.
Thực sự cô cũng không nhớ bản thân mình đã quay về phòng ngủ này bằng cách nào. Thấy chiếc đồng hồ treo tường màu vàng phía sau hắn, cô hét lên kinh ngạc, "Ôi Merlin, đã quá trưa sao. Em lỡ mất lớp Bùa Chú rồi!"
Riddle đỉnh đương nói, "Anh đã xin nghỉ giúp em. Giáo sư Dumbledore báo rằng tạm thời em sẽ không thể hồi phục sau khi hoàn thành việc biến đổi Animagus."
Tạm thời không thể hồi phục? Vesper cảm giác toàn thân đau nhức. Thực ra cô thấy mình khôi phục hình người hơi quá sớm.
Tom Riddle nện từng bước ưu nhã đến bên giường. Đối mặt với thân hình cao lớn kia, Vesper cảm thấy áp bức khó tả.
Hắn vươn tay khẽ vuốt ve xương quai xanh trần trụi của Vesper, nơi có hai vết đỏ sẫm mà đêm qua hắn đã để lại.
Nắng chiều hắt vào sưởi ấm cô, khiến cô càng buồn ngủ hơn, nhưng Riddle lại ngăn cô ngủ tiếp.
"Em nên ăn chút gì đi, Vesper." Hắn khẽ vung đũa, hô biến một cái khay bạc đầy thức ăn đặt trên tủ thấp cạnh đầu giường.
Vesper cau mày, "Tin em đi, cưng à. Điều em cần nhất bây giờ là bổ sung giấc ngủ."
Huynh trưởng Slytherin không chút lung lay. Khuôn mặt khôi ngô thoạt trông có phần hăm dọa. Xem hắn kìa, đầy ham muốn kiểm soát.
Nhưng Vesper lại không định nghe theo hắn nữa. Cô bỗng kéo tay hắn rồi lôi hắn lên giường, sau đó quay người ngồi trên eo hắn, đồng thời chống tay lên ngực hắn, cau mày nói, "Đừng lúc nào cũng uy hiếp em thế chứ, huynh trưởng Riddle."
Tom Riddle nằm ngửa trên giường. Mái tóc cô nàng đang ngồi lên người hắn rối bù vì động tác vừa rồi. Cơ thể gợi cảm quấn trong chiếc chăn đơn bạc cũng như ẩn như hiện.
Tia sáng chiếu vào mặt hắn. Đôi mắt sâu thẳm kia sáng long lanh. Vesper bỗng cảm thấy hơi nóng.
Cô hắng giọng, đương định nói gì đó, nào ngờ lại bị Riddle ôm eo lật xuống dưới. Mái tóc đen như ngọc trên trán hắn xõa tung, quyến rũ đến độ khiến người ta choáng váng.
Vesper bất giác muốn kéo chăn, nhưng tay hắn lại nhân cơ hội thò vào, "Nếu em không đói bụng thì chúng ta có thể tiếp tục làm chuyện thú vị. Dẫu sao giáo sư Slughorn cũng cho lớp Độc Dược chiều nay nghỉ vì vướng việc riêng."
Vesper thở hổn hển đẩy hắn ra, "Tự dưng em thấy đĩa bánh mâm xôi này hấp dẫn quá."
Cô lại quấn cơ thể trần truồng của mình trong chiếc ga màu trắng rồi ngồi bên mép giường cắn miếng thức ăn từ cái khay bạc. Thực sự thức ăn mà phòng bếp Hogwarts nấu rất ngon. Hàng trăm con Gia Tinh tại phòng bếp cực kì giỏi làm đồ ngọt.
Thấy cô ngoan ngoãn nhét bánh mâm xôi vào miệng, Tom Riddle chẳng biết nên hài lòng hay là thất vọng. Có đôi khi cô hơi quá khéo phải không?
"Nhắc tới lớp Độc Dược..." Vesper nhấp một ngụm hồng trà. Mùi trà ngọt ngào dễ chịu, "Chẳng phải anh nên pha cho em một lọ thuốc hay sao. Ý em là sau đêm qua ấy. Ồ, nhân tiện, em muốn có hương mâm xôi."
Riddle khẽ nhíu mày. Hắn thoáng bối rối khi không biết mình đang nghĩ gì. Tất nhiên hắn chưa cảm thấy mình đã yêu cô. Tính ham muốn chiếm hữu có thể lẫn cùng với thích. Nhưng cũng thêm một vài lí do vì cô là cô nàng xinh đẹp được cả cánh đàn ông Hogwarts theo đuổi. Vesper lạnh lùng vô tình với người khác, chỉ đặc biệt nhiệt tình, thỏa mãn lòng hư vinh của hắn.
Giới phù thủy Anh thường kết hôn ở độ tuổi còn khá trẻ. Hầu hết các phù thủy đều đính hôn khi học lớp 5 hoặc lớp 6, tổ chức đám cưới ngay lúc tốt nghiệp xong, lấy nhau rồi sinh con.
Ví dụ như Malfoy nhà Slytherin đã tổ chức lễ đính hôn cách đây không lâu. Riddle chẳng có tâm trạng gì để cân nhắc chuyện này. Tâm trí hắn đầy rẫy những tranh giành quyền lực và làm thế nào trở thành phù thủy vĩ đại nhất thế giới.
Nhưng nếu nhất định phải cân nhắc thì cô nàng người Pháp trước mặt hắn là một ứng cử viên "cứng" của hắn. Cô xuất thân trong gia tộc thuần chủng, tự nhận sở hữu tài năng pháp thuật cực cao, thậm chí cô có thể là cô ả đẹp nhất cả giới pháp thuật Châu Âu. Nhưng quan trọng hơn, Tom Riddle phải thừa nhận rằng, sự tồn tại của cô mang sức hấp dẫn vô cùng mạnh đối với hắn, và nó chẳng liên quan gì đến gia tộc cùng năng lực pháp thuật của cô.
Sự thật ấy khiến hắn hơi khó chấp nhận. Bản năng hắn căm ghét việc bị ảnh hưởng bởi ai đó.
Vesper không hiểu ngài Chúa Tể Hắc Ám tương lai đang trầm tư cái gì. Dù sao thì nó cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì cho cam. Cô giơ chiếc bánh mâm xôi vừa bị xơi mấy miếng lên miệng hắn. Riddle vô thức cắn một cái. Cô cười vui vẻ, được trông thấy hắn ngẩn ngơ quả thật quá khó khăn.
Sau khi phát hiện ra vị ngọt trong miệng, hắn nhíu mày chặt hơn. Merlin ơi, tên phản xã hội này sao lại đẹp trai thế.
Vesper nhìn hắn đầy vô tội, "Gia Tinh Hogwarts nấu ăn rất tuyệt đúng chứ?"
Riddle lại nghiêm túc nhìn cô. Gò má hắn gầy gò. Khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta sợ sệt, "Em nghĩ rằng anh không đủ tư cách để có con với em?"
Hắn chẳng quan tâm dăm ba mấy chuyện này. Nhưng bị đối phương ghét rõ ràng là một chuyện khác. Thân thế không cha không mẹ sinh ra tại cô nhi viện làm hắn tự ti từ trong xương. Nhưng thân phận người thừa kế Slytherin lại khiến hắn đặc biệt tự phụ. Toàn bộ con người hắn mâu thuẫn đến khác thường.
Vesper thở dài thườn thượt, "Merlin ơi, lẽ nào anh thậm chí đã quên chúng mình còn chưa tham gia cuộc thi OWL* (Cấp độ phù thủy thông thường) sao."
*: Cấp độ phù thủy thông thường ( thường được viết tắt là OWL) là một bài kiểm tra tiêu chuẩn hóa cho từng chủ đề cụ thể được thực hiện trong năm thứ năm của học sinh Hogwarts. Các kỳ thi này được tổ chức bởi Cơ quan Kiểm tra Phù thủy và đã có từ cuối những năm 1800. Điểm số do một học sinh thực hiện trên một OWL cụ thể xác định liệu học sinh có thể tiếp tục tham gia môn học này trong những năm học tiếp theo hay không. Điểm thi cũng xác định loại công việc mà một học sinh có thể có khi tốt nghiệp Hogwarts.
Rốt cục Riddle hơi giãn hàng lông mày nhíu chặt. Ngài Chúa Tể Hắc Ám tương lai, người đã quá trưởng thành về mặt tinh thần, hiển nhiên chưa bao giờ coi OWL ra gì. Hắn dồn toàn bộ sức lực vào việc nghiên cứu phép thuật uyên thâm do Salazar Slytherin để lại tại phòng chứa bí mật.
Còn những lúc khác thì mấy ngày gần đây hầu hết đều được phân bổ cho Vesper. Đấy, vấn đề tình cảm thực sự là một trở ngại để đi tới thành công.
Vesper đặt chén trà vào khay bạc, vòng tay ôm ngực, "Thực ra em cũng không phải lựa chọn tốt nhất. So với gia tộc Black cao quý lâu đời tại giới phù thủy Anh thì một gia tộc phù thủy nước Pháp không thể trợ giúp anh được bao nhiêu. Ý em là, Walburga Black lớp sáu là tín đồ cuồng nhiệt của anh không phải sao?"
Nét mặt Tom Riddle khá mất kiên nhẫn, "Chẳng lẽ em đang ảo tưởng chính miệng anh sẽ nói rằng anh đặc biệt thích em vì em khác với người ta."
Vesper vỗ về gương mặt hắn bằng những ngón tay mềm mại và nhìn hắn chăm chú, chóp mũi gần như chạm vào hắn. Cô cắn nhẹ lên môi hắn thăm dò, "Nói em nghe xem nào..."
Hành động đó khiến tim Riddle đập nhanh hơn. Sự thay đổi làm hắn vừa ghét vừa mê.
Ánh mắt hắn vô tình bị cuốn theo cặp mắt xanh lục kia.
Ngược lại Vesper cúi đầu kề sát bên lồng ngực hắn. Cô cười ranh mãnh khi nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, "Em nghĩ em đã nghe thấy rồi. Đây thực sự là giai điệu tuyệt vời nhất thế gian."
Riddle bị cô xô ngã lên chiếc giường lớn mềm mại trải ga lụa màu ngọc lục bảo. Đương nhiên, đó là kết quả cho sự dung túng của hắn.
Nhưng quả thật Vesper vô cùng mệt mỏi. Cô vui vẻ tìm vị trí thoải mái nhất trong lòng hắn. Giọng nói có phần nhẹ tênh vì sắp chìm vào giấc mộng, "Nghỉ hè chúng mình đến đảo Scotland Keith nhé? Cảnh hoàng hôn và cực quang ở đó mãn nhãn lắm."
"Anh còn tưởng em sẽ về Pháp thăm gia đình chứ." Hắn vén tóc trên má Vesper ra sau tai. Dưới ráng chiều, cô như viên kim cương hoàn mỹ tỏa ánh sáng mờ ảo rực rỡ.
Vesper dụi vào ngực hắn, "Paris đang bị Nazi chiếm lĩnh. Còn giới phù thủy Pháp cũng bị Grindelwald hành cho ra bã. Anh không biết em muốn đưa anh đến thị trấn nhỏ Giverny tới mức nào đâu."
"Giverny?" Tom Riddle vui vẻ không thể giải thích được trước những lời cô nói. Một sự thay đổi đáng phiền muộn.
Cô nàng người Pháp Vesper Lynd giải thích cho hắn về thị trấn được yêu thích nhất nước Pháp, "Nó nằm tại biên giới Normandy và từng là nơi Claude Monet ẩn cư. Giữa trấn nhỏ san sát nhau, nóc nhà nào cũng sơn màu mộng mơ, có những cây cầu gỗ thanh mảnh và tinh tế. Bụi cây tươi tốt nở nào là hoa hướng dương, hoa huệ, hoa hồng, cùng hàng trăm loài hoa quý không tên, khẽ rung rinh dưới ánh sáng chói lòa, đẹp như mơ."
Mặc dù ghét giới Muggle, nhưng khi nghe Vesper miêu tả hắn cũng phải thừa nhận rằng đó là một trấn nhỏ đẹp tuyệt vời. Nhưng có lẽ nó không còn đẹp nữa vì bọn Đức Quốc Xã tồi tệ kia, "Đám Muggle ngu ngốc đó luôn phá banh mọi thứ."
Vesper nằm tựa vào ngực hắn đáp, "Chẳng phải bất kì sự vật nào trên thế giới cũng vậy đó sao? Sự khác biệt giữa các cá thể thậm chí còn lớn hơn cả giống loài. Kết luận của anh về đám Muggle vô cùng bất công đấy."
Tom Riddle đang trong tâm trạng vui vẻ nên hiếm khi phản bác thái độ thân thiện của cô với đám Muggle. Hắn tự hỏi gia tộc Lynd nổi tiếng giới phù thủy Pháp rồi nghĩ lại về thân phận mình khi sinh ra tại cô nhi viện. Hắn dám chắc rằng rất có khả năng mình là phù thủy lai. Lúc nhìn cô bé trong lòng, điều này khiến hắn thấy lo lắng một cách khó hiểu.
Hắn quyết định mình nên rời xa cô. Xử trí theo cảm tính là tội lỗi ban đầu của những kẻ nhu nhược. Mà hắn chỉ muốn dồn hết sức lực cho việc khám phá thế giới phép thuật đầy rẫy khó khăn. Ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lùng, đương muốn đứng dậy rời đi thì Vesper chợt ôm chặt lấy hắn, "Quý ngài Riddle, tạm thời em đang cần một cái gối ôm cao mét tám, vậy nên ngài không thể rời đi đâu."
Giọng nói ngọt ngào của cô như hạ gục hắn. Hắn định phớt lờ cảm giác ngọt ngào kia. Cô nàng người Pháp từ từ nhắm mắt lại, in lên khóe miệng hắn một nụ hôn, "Ngày và đêm mà đôi mắt anh kiểm soát là toàn bộ thế giới của em."
Nhịp tim tăng đột ngột là âm thanh khi nội tâm cứng đầu của hắn thất bại, tất cả mọi thứ đều bị xóa sổ.