Hiển nhiên Sherlock Holmes không phải một ông lớn mặn mà với các vụ giao dịch ngầm. Vậy nên khi màn đêm buông xuống, Vesper đã không đến văn phòng riêng mà một mình quay về căn hộ.
Thế giới này luôn khiến cô cảm giác bị kìm nén, chẳng hạn như căn hộ này không khác gì nơi cô sống trong thế giới hiện thực, quang cảnh quá giống, thậm chí có đôi khi còn làm cô hoài nghi hệ thống nhân vật phản diện chỉ là một giấc mộng. Cũng may NPC ma cà rồng Lestat thường xuất hiện trong tâm trí cô để cô vững tin rằng mình không bị ảo giác vì suy nhược thần kinh.
Căn hộ cao cấp của cô chỉ cách ga tàu điện ngầm Westminster vài bước chân. Vesper cởi giày cao gót rồi đi chân trần vào phòng tắm. Cô hơi mệt sau một ngày dài làm việc. Đứng trước bồn rửa mặt vặn vòi, Vesper vốc nước lên mặt để tỉnh táo. Lúc này Lestat nhắc nhở cô trong đầu – "Gặp nguy hiểm kìa, cưng ơi."
Lúc cô ngẩng đầu nhìn về phía gương bạc trên bàn trang điểm, có mấy chùm tia hồng ngoại đang tập trung vào những chỗ hiểm như đầu và tim cô, rõ ràng có thể giết chết cô ngay lập tức.
- - "Bất ngờ chưa, bé cưng –"
Qua tấm gương rộng, Vesper nhìn thấy Moriarty đang mỉm cười đứng sau lưng mình. Hắn lười biếng tựa bên khung cửa phòng tắm, tay cầm chén trà tinh xảo bằng sứ. Nó từ phòng bếp của cô.
"Trà Đường Ninh của em ngon thật đấy, cưng ạ." Chén trà nóng hổi bốc khói nghi ngút. Hương thơm thoang thoảng trong không khí.
Vesper quay mặt về phía hắn, chẳng quan tâm đến những khẩu súng đang nhắm vào mình, "Giáo sư Moriarty, rất vinh hạnh được gặp lại ngài. Nhưng hẳn ngài có số tôi rồi. Tôi nghĩ ngài nên gọi trực tiếp cho tôi."
Người đàn ông tóc xù nhàn nhã nhấp ngụm trà, "Cưng à, sếp lớn em là Sherlock Holmes, người phụ trách MI6. Ngay cả Langley (CIA Mỹ) cũng đầy những tai mắt của anh ta. So với việc liên lạc qua điện thoại thì gặp mặt sẽ kín kẽ hơn."
"Tôi còn tưởng đám thuộc hạ ngài có thể cắt đứt dữ liệu giám sát của MI6 một cách dễ dàng chứ." Vesper hơi thất vọng nhìn hắn.
Moriarty nhíu mày, "Cắt đứt dữ liệu giám sát chỉ là bữa ăn sáng. Nhưng ai đã khiến tôi muốn gặp em đây hả cục cưng..." Hắn đặt chén trà lên mặt tủ ngoài phòng tắm, đút hai tay vào túi quần mỉm cười nhìn cô, vẻ mặt sát khí, "Thực ra thì đám đàn em tôi không chỉ có nội gián, mà còn bao gồm vô số sát thủ. Mấy người đang nhắm vào em chính là những sát thủ hàng đầu thế giới."
Vesper trỏ trỏ tia hồng ngoại từ ống nhắm trên tim mình, "Sát thủ hàng đầu thế giới? Ngài thật sự coi trọng tôi quá."
"Chịu thôi. Tôi cực kì ghét tự nổ súng. Nó sẽ làm bẩn tay tôi." Moriarty nhàn nhã nhún vai.
Vesper tựa lên bồn rửa mặt, khoanh tay, "Vậy ngài phải cho tôi biết lý do tại sao tôi lại là mục tiêu của những khẩu súng bắn tỉa này chứ."
"Hình như em đang đứng về phe chính nghĩa tẻ nhạt kia." Giọng Moriarty trở nên lạnh lùng.
Vesper hỏi, "Vì tôi bất ngờ đổi sếp hả?"
Giờ cô tự hỏi liệu số 11 phố Downing có tai mắt của hắn không, bởi tên trùm tội phạm này dường như biết hết mọi thứ.
"Hay tôi nên nói em trăm phương nghìn kế đổi ông chủ?" Moriarty nhìn cô giễu cợt, "Thật may là em không chạy đến Scotland Yard báo rằng mình đang bị trùm tội phạm uy hiếp. Xui thay, nơi đó trùng hợp có nội gián của tôi."
Vesper trông khá kinh ngạc, "Scotland Yard?"
"Tôi là chuyên gia tội phạm, bé cưng ạ..." Moriarty lắc đầu, mở to mắt kể cho cô nghe, "Tất cả những thứ ấy điều là trò chơi nhỏ của tôi trong thế giới vật chất này. Em phải nhớ kỹ một điều, cho tới bây giờ chưa ai bắt được tôi, tương lai cũng sẽ không."
"Ngài tưởng tôi giúp MI6 bắt ngài ư?" Cô nàng tóc đen nhún vai, "Tôi chỉ mệt mỏi với việc trở thành thư ký hạng chót của bộ tài chính. Mà ông chủ mới, Sherlock Holmes, từ giờ có thể giúp sự nghiệp tôi thuận buồm xuôi gió."
Moriarty không chút lung lay, "Một thanh niên chỉ quan tâm đến sự nghiệp sẽ chẳng dửng dưng trước cảnh súng ống vây quanh đâu."
Hắn nhìn cô, hơi tán thưởng, "Trông em thú vị hơn người bình thường nhiều, cưng ạ. Nhưng em lại bắt đầu đứng cùng chiến tuyến với phe chính nghĩa ngu xuẩn. Để tôi đoán chút nhé, Sherlock Holmes ra lệnh em trở thành gián điệp hai mang? Moi một kẻ mai danh ẩn tích trong thế giới như tôi?"
Vesper không có vẻ gì là hoảng sợ. Điều này đã thu hút Moriarty.
"Trừ khi ngài có thể mang lại cho tôi nhiều quyền lực hơn –" Vesper thôi cười cợt, nhìn hắn chăm chú, "Đơn phương đứng về phía ngài cũng không đem đến lợi lộc cho tôi. Nhưng gia nhập cùng Sherlock Holmes, tôi sẽ lập tức được nhân đôi giá trị."
Bất kể bên nào thắng thì rõ ràng cô vẫn đạt được quyền lực hoặc lợi ích đáng kể. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là cô còn sống.
Moriarty kinh ngạc che miệng lại, "Chúa ơi, hãy nhìn nhóc con đầy tham vọng này đi."
Nhưng ngay giây sau hắn đã tắt nụ cười, "Nếu tôi lập tức ra lệnh mấy tay bắn tỉa nổ súng, thì em chỉ còn cái nịt thôi, cưng ạ."
"Giây phút anh tìm tới tôi thì tôi đã cầm chắc cái kết cục này rồi, không phải sao? Tình hình hiện tại chẳng có gì sai cả..." Vesper dửng dưng, "Nhưng nếu đúng như anh nói, mọi thứ trong thế giới này đều là trò chơi để anh giết thời gian, vậy bấy giờ tôi đang tự biến mình thành trò tiêu khiển tốt đây. Tất nhiên –"
Vesper cắn môi đầy hư hỏng, "Giáo sư Moriarty, nếu ngài quan tâm tới sự an toàn của mình hơn, thì quả thật nên bóp chết nhân tố bất định như tôi ngay và luôn đi."
"Nhân tố bất định? Trông cô nhóc đáng yêu buồn cười này kìa..." Moriarty vui vẻ nhìn cô, "Trên thế giới này, tôi có thể mở được bất cứ cánh cửa nào ở bất kỳ đâu chỉ với vài dòng mã máy tính. Tất cả các tài khoản ngân hàng đều nhảm nhí. Chẳng còn bí mật gì nữa, vì tôi đã có chúng. Mã hóa vũ khí hạt nhân ư? Tôi sẽ làm nổ tung NATO nếu muốn."
Moriarty bước đến gần cô. Ngón tay tái nhợt vuốt ve mái tóc dài của cô, "Mọi gian phòng bị khóa khắp thế giới. Có chìa khóa chính là quốc vương, cưng à. Em thực sự nên ngắm tôi đội vương miện."
Bấy giờ hắn như đang đội vương miện, tay cầm quyền trượng, khoan thai nhìn cô, tựa hồ có thể nhảy múa theo điệu nhạc bất cứ lúc nào.
Vesper bỗng muốn nói – ngài không hổ là nữ hoàng drama của London.
Cô nàng tóc đen nở nụ cười hoàn hảo nhất với hắn, "Thế ngài chọn gì? Cho mấy tay sát thủ bắn chết tôi ngay lập tức, hay giữ mạng tôi lại, trở thành người chiêm ngưỡng đế chế tội phạm hoàn mỹ do ngài gây dựng."
Moriarty nhìn cô chằm chằm mấy giây. Bỗng hắn nhoẻn miệng cười, thể hiện sức hút đặc biệt xinh đẹp nào đó, "Nếu nó không nhàm chán thì dù cho xung quanh chẳng có gì, thì tôi, một nhà ảo thuật gia, cũng vẫn đứng chính giữa sân khấu biểu diễn ảo thuật. Tôi vô cùng mong đợi biểu cảm kinh hãi trên khuôn mặt em."
Toàn thân hắn toát lên sự bỡn cợt, như thể hắn phạm tội chỉ vì ghét cái thế giới hiện thực nhạt nhẽo tàn khốc. Hẳn đây là điều đáng sợ ở những tay phản xã hội uyên thâm. Hắn không hề có lương tâm và đạo đức. Vì vậy hắn chẳng bao giờ mong được tha thứ. Với hắn, nơi tận cùng thế giới là thiên đường hay địa ngục cũng không có gì khác nhau.
Đường ống nhắm hồng ngoại biến mất theo lệnh hắn. Dường như Vesper đã tạm thời thoát mạng.
Cô vừa mới yên lòng thì chợt bị Moriarty ôm eo, ép ngồi lên bồn rửa mặt. Còn tay trùm tội phạm lại đứng giữa hai chân cô ở khoảng cách gần kề.
Moriarty thở dài, "Em làm tôi phát điên rồi đấy, cưng à."
Vesper chớp mắt, "Nếu tôi từ chối, mấy gã sát thủ hàng đầu kia có nhắm vào tôi nữa không?"
"Em có thể thử chút..." Moriarty cười ranh mãnh mà ngây thơ. Đôi mắt to màu caramel nhìn cô chằm chằm, "Lúc nào tôi cũng dở dở ương dương. Ai biết kết quả chứ?"
Vesper nhíu mày, "Túi quần anh nhét khẩu Beretta 92F hàng Ý à, hay do tôi nhầm?"
"Nay tôi mang khẩu Clock 17 của Áo..." Moriarty nhắc lỗi cô, "Và tôi bỏ nó vào túi âu phục."
Vesper níu lấy vạt áo âu phục hắn, "Nói đến âu phục – hôm nay ngài mặc bộ âu phục kẻ sọc xám của Reiss."
Chính xác là bộ đồ ưa thích mà cô đã đề cập vào lần cuối gặp nhau. Hắn còn cài chiếc ghim cà vạt hình con cáo.
Moriarty liếc xung quanh rồi nói, "Lúc bé tôi hay bị thằng nhóc chân to tên Karl Powers chế giễu. Và sau đó tôi đã khiến nó không thể "cười" được nữa."
"Đừng dọa tôi, thưa ngài." Vesper quàng cổ hắn. Hơi thở như phả lên mặt hắn, "Ngài cố tình thay âu phục vì tôi."
Moriarty lạnh mặt, "Tôi chỉ cảnh cáo em một cách tử tế thôi, cưng ạ. Em phải biết tính tôi nguy hiểm thế nào."
"Thì như ngài nói đấy, nếu không chán, dù có sắp chết cũng chẳng sao." Vesper nói giọng ngả ngớn.
Napoléon giới tội phạm duỗi ngón tay tái nhợt vuốt ve gò má cô, "Em đã tự nguyện trở thành mồi nhử trong cuộc chiến này. Thật là quyết định ngu dốt."
Giữa vua tội phạm và chính phủ Anh, Vesper có thể toi đời bất cứ lúc nào.
Hắn tiếp tục nhấn mạnh, "Đó không phải lời khen đâu."
Vesper luồn ngón tay mềm mại ấm áp vào mái tóc hắn. Cô nhìn Moriarty chăm chú, "Thời điểm gặp anh, chẳng có gì là không bị anh chinh phục cả. Nếu như em chắc chắn phải từ bỏ thứ nào đó thì em tình nguyện để anh tước đi hết, chỉ xin anh hãy giữ lại cho em một đôi mắt – cho em được trông thấy anh."
Moriarty nhíu mày vẻ nguy hiểm, "Trước mặt Sherlock Holmes, em cũng thủ thỉ tâm tình như này sao?"
Vesper: "..."