Edit: Mei A Mei
Loyalties fed in apprehension and mistrust are tenuous at best... Easily broken when held up to the unfiving light of the truth. But in the darkness of our most desperate hours, it often these loyalties that lend us the strength to do what we know must be done.
Lòng trung thành được xây dựng từ nỗi sợ hãi và ngờ vực, luôn mỏng manh như cánh ve sầu khi đối mặt với ánh sáng tàn nhẫn của sự thật. Nhưng thường trong bóng tối tuyệt vọng nhất, chính lòng trung thành đã cho chúng ta sức mạnh để hoàn tất những việc ắt phải làm.
Bất thình lình Khan bóp cổ Vesper đến nỗi cô còn chưa kịp phản ứng gì. Hắn lật mặt nhanh khủng khiếp. Điều càng khó chấp nhận được là sức mạnh đó dường như không thuộc về con người.
Cô biết rõ nếu dùng hết sức, kẻ biến đổi gen này sẽ vặn gãy cổ mình chỉ trong vài giây.
Khuôn mặt người đàn ông tóc đen cực kì phong trần. Nhưng ánh mắt lại vô cùng đáng sợ. Vesper nhìn chăm chú vào mắt hắn. Ngón tay mềm mại phủ lên mu bàn tay Khan tựa vải nhung quấn quanh thép cứng.
Vesper ngẩng đầu nhìn hắn, thốt từng từ khó nhọc, "Anh không dễ dàng quyết định đánh thức đồng bọn của mình đâu. Một khi quá trình giải phóng gặp trục trặc, bọn họ sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng."
Dung mạo tạc tượng kia kề sát gần cô. Lông mày hơi cau lại. Giọng nói trầm khàn mà lười biếng, "Trước mặt cô là một người biến đổi gen đã thức tỉnh thành công đấy."
Vesper cảm giác Khan hơi nới lỏng tay. Vậy nên cô chuyển sang nắm lấy cổ tay hắn. Chết tiệt. Lẽ nào kẻ biến đổi gen này làm bằng đá sao?
Mặc dù hắn không còn bóp chặt cổ cô nữa, nhưng bàn tay gân guốc chưa rời, vẫn nắm chắc cô. Vesper nhìn thẳng vào mắt hắn, "Sở dĩ anh tỉnh là do đô đốc Marcus hoàn toàn chẳng màng đến sự sống chết của anh. Nhưng 72 người kia là bạn bè duy nhất anh có. Tôi không nghĩ anh sẽ bỏ qua rủi ro trong quá trình đánh thức họ."
"Ồ? Hình như một phút trước cô từng nói, tôi là kẻ thống trị tàn bạo cơ mà." Khan nhíu mày, giọng trầm khàn mê hoặc.
Bấy giờ đầu Vesper chỉ nghĩ – Tại sao hắn lại sở hữu chất giọng trầm quyến rũ đến vậy? Vừa bay bổng du dương lại vừa phát âm chuẩn nữa.
Đạo diễn và biên kịch bộ phim này có vấn đề à? Người Ấn Độ đổi thành người da trắng cũng thôi đi, nhưng hãy giải thích vấn đề phát âm chuẩn giùm cái!
Khan cau mày, "Cô đang nghĩ gì đấy? Lúc này còn phân tâm được ư?" Hắn cười lạnh, "Xem ra tôi thật sự nên bẻ cái cổ nhỏ đáng yêu của cô thành mấy nút mới thú vị."
Vesper chớp mắt vô tội, "Tôi đâu có phân tâm."
Khan kéo mạnh cô đến trước mặt mình. Cô yếu ớt tới mức gần như không có khả năng chống cự.
Cơ thể hắn cực kì áp bức, nhưng may thay hắn chưa mạnh tay, bằng không thì rất có thể Vesper sẽ chết ngạt ngay lập tức.
Khan cười lạnh, "Nếu cô chối mình bị phân tâm, tại sao cô không nói cho tôi biết cô đang nghĩ gì?"
Vesper nhìn người đàn ông áp sát mình, ngây thơ chớp chớp mắt, "Nghĩ về anh."
Kẻ biến đổi gen từng là bạo chúa vô địch vũ trụ: "..."
Thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần nhìn thẳng hắn rồi nói giọng ngọt ngào mà lẳng lơ, "Tôi đang nghĩ, anh rất đẹp trai."
Người đàn ông tàn bạo nhíu mày, lạ lẫm nhìn cô chằm chằm vài giây. Cô nàng ốm yếu vẫn xinh đẹp quyến rũ. Vẻ bất lực xanh xao khiến người ta bất giác muốn chiếm hữu và hủy diệt.
Hắn bỗng buông tay rồi đẩy cô ra. Vesper suýt đập lưng vào ghế xe lăn theo quán tính.
Kẻ biến đổi gen khốn kiếp!
Khan ngạo nghễ nhìn cô. Thân hình cao lớn cường tráng thoạt trông quá đỗi nguy hiểm, "Chính vì quá trình rã băng nhiều rủi ro nên tôi mới xuất hiện trước mặt cô."
Hắn mỉm cười, "Dĩ nhiên, nếu cô từ chối, tôi có thể giết cô ngay trên sân thượng này. Tin tôi đi, cưng à. Với tôi, bẻ gãy cổ cô dễ như bỡn."
Vesper đập đập chân mình, "Nhìn. Chưa biết chừng tháng sau chúng sẽ bắt đầu teo lại."
Thú thật, cô hết sức tò mò Khan định chữa trị cho cô thế nào.
"Về phòng bệnh." Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Khan mặc đồng phục sĩ quan cấp cao của Starfleet. Hắn quay người vững vàng bước về phía trước.
"Cái gì cơ?" Vesper hơi kinh ngạc. Cô nhìn bóng lưng cao lớn của kẻ biến đổi gen.
Khan ngoảnh lại, chợt phát hiện Vesper đang nắn bóp cánh tay rã rời. Lông mày hắn như càng cau chặt hơn.
Vesper dửng dưng nhún vai, "Thần kinh vận động của tôi bị tổn thương nghiêm trọng, đương nhiên không thể dễ dàng theo bước anh."
Cô gái tóc đen ngồi trên xe lăn. Nét mặt vô tư như thể chứng tê liệt hỗn hợp do tế bào thần kinh vận động gây ra cũng chẳng mang nhiều áp lực tâm lí cho cô.
Khan nhìn cô đăm đăm vô cảm. Vesper thấy mình giống một con mồi bị thương lọt vào mắt thú dữ, toàn thân nồng mùi máu, mà sư tử đực bên kia thì lại đang hưng phấn.
Trước mặt kẻ biến đổi gen 300 tuổi, đừng nói đến việc có vị trí ngang hàng, sự yếu đuối của cô còn không chịu nổi một đòn nữa là.
Khan lạnh lùng đi về phía cô. Vesper nhíu mày. Tên bạo chúa này sẽ không nóng nảy đến mức muốn đánh cô chứ?
"Anh –" Vesper toan mở miệng thì bỗng được người đàn ông tuấn tú mặc đồng phục ẵm ngang.
Vesper ôm lấy cổ Khan, trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.
Khan thầm nhếch mép.
Hắn cảm thấy thiếu nữ trong lòng vừa nhẹ vừa mềm. Rõ ràng cô gầy hết nổi, và dù chưa gầy tới mức trơ xương nhưng cơ thể mềm mại tinh tế ấy lại khiến Khan thoáng giật mình.
Trên người cô thoang thoảng mùi phấn nồng, nhưng lạ thay hắn không hề thấy chán.
Khan cau mày. Trước khi cô thành công đánh thức 72 thuyền viên của hắn, hắn sẽ tha cho cái mạng quèn của cô.
Nếu cô đủ ngoan, không ngu ngốc chọc giận hắn nữa.
Nhưng dường như Vesper hành động không theo kế hoạch hắn. Cô nàng tóc đen xinh đẹp nhìn sân thượng đang xa dần sau lưng mình, "Xe lăn của tôi –"
Vesper bất mãn với kẻ biến đổi gen 300 tuổi, "Sao anh có thể bỏ xe lăn tôi lại vậy chứ? Quá lãng phí tài nguyên y tế."
Nếu không cần đến cô thì Khan chỉ muốn quẳng đứa ngốc trong lòng xuống sân thượng. Hắn hăm dọa, "Câm miệng."
Cô nàng trong lòng nhìn hắn đầy tội nghiệp, "Hung dữ thế."
Khan cảm thấy trước khi vào phòng bệnh để chữa trị cho cô, hắn rất có thể sẽ nóng máu giết cô trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Hắn đi qua hành lang bệnh viện. Thấy bóng dáng hai người, nhiều nhân viên y tế thoáng kinh ngạc. Bác sĩ điều trị của Vesper tình cờ đi ngang qua, nói, "Cô Lynd, cô và bạn trai cô nhìn xứng đôi lắm."
Chà, tư thế ẵm ngang này quả thật khá mập mờ.
Vesper lo tên bạo chúa kia sẽ nổi giận nên tranh trả lời trước, "Anh ấy hơi xấu hổ."
Khan cúi đầu im lặng nhìn cô. Nét mặt khiến người ta thầm run sợ.
Vesper bắt gặp ánh mắt chăm chú đó rồi làm mặt xấu trêu gã đàn ông tóc đen như đứa trẻ. Cô nói ngọt xớt, thậm chí còn cố tình dụi dụi hõm vai hắn, "Em buồn ngủ. Mau đưa em về phòng bệnh nghỉ ngơi đi."
Thực ra, cô chỉ đang lo lắng tên bạo chúa xấu tính này sẽ đột nhiên nổi giận. Đối với phản diện ngân hà, thanh trừng bệnh viện cũng chẳng phải việc gì to tát.
May thay bác sĩ điều trị của Vesper vô cùng bận rộn, chào hỏi xong bèn nhanh chóng rời đi.
Khan bế cô nàng nhẹ bẫng, bước vào nơi riêng tư của Vesper – phòng bệnh đơn vừa sạch sẽ vừa lạnh lẽo.
Trái với điều Vesper đoán, Khan không hề quẳng cô lên giường.
Cách hắn đặt Vesper xuống rất dịu dàng và chừng mực.
Vesper ngồi trên giường bệnh, kẹp máy dò cạnh giường vào ngón tay. Cùng lúc đó, màn hình lớn trước giường bệnh xuất hiện nhiều chỉ số dữ liệu phức tạp.
Vesper liếc nhanh. Ừm, vẫn tệ quá.
Cô nhìn kẻ biến đổi gen trước mặt, bất giác nói, "Phương pháp điều trị của anh chẳng lẽ là im lặng nhìn chòng chọc như vậy sao? Biến đổi gen thần kì thế à?"
Khan lạnh lùng, "Trật tự. Nếu cô không học được cách nói chuyện dễ nghe với tôi thì tôi không ngại làm cô ngậm cái miệng nhỏ xinh đó vĩnh viễn đâu."
Kẻ biến đổi gen bước tới trước mặt cô rồi cầm ống tiêm to bên cạnh giường bệnh.
Nhìn cây kim sắc bén kia, Vesper vô tình nhíu mày.
Nào ai thích cảm giác đâm kim vào tĩnh mạch chứ?
Khan quan sát nét mặt cô. Da cô bợt bạt nhưng cặp mắt xanh xám lại sâu thẳm hút hồn.
Hắn tóm lấy cổ tay Vesper dễ dàng với sức lực cô không thể kháng cự. Cô hoàn toàn không địch nổi sức mạnh phi thường của kẻ biến đổi gen. Thực ra đây là điều mà bất kì người nào trên Trái Đất cũng khó làm được, huống hồ là cô.
Khan nhìn lỗ kim tím bầm loang rộng mu bàn tay cô. Nét mặt không tốt cho lắm. Vesper định rút tay về nhưng lại bị hắn nắm chặt.
Vesper:...Kẻ nguy hiểm này đang quấy rầy cô đấy à?
"Sau 24 giờ, máu tôi có thể khiến cô khỏe mạnh bước ra khỏi bệnh viện." Khan lôi một cái ống trong suốt chứa đầy chất lỏng đỏ như máu từ bộ đồng phục rồi hút tất cả vào kim tiêm.
Vesper ngạc nhiên, "Máu ư?"
Ngay lúc cô đang giật mình, Khan đã chọc mũi kim nhọn vào tĩnh mạch ở khuỷu tay cô.
Chất lỏng lạnh buốt đi theo tĩnh mạch và lan khắp cơ thể.
Đồng thời, dữ liệu phức tạp trên màn hình bắt đầu thay đổi nhanh chóng.
Khi Khan rút kim ra, Vesper cảm giác sự rã rời ở chân gần như biến mất.
Cô khiếp sợ nhìn Khan, "Chúa ơi. Anh quả là một sự tồn tại kì diệu."
Khan buông tay cô. Hơi thở phả vào làn da cô tựa bóng ma, "Tôi có thể chữa trị cho cô, cũng có thể nhẹ nhàng khiến cô bị liệt chỉ trong vài giây. Trước mặt cô, lựa chọn duy nhất ngoài cái chết là trung thành với tôi."
Vesper nhíu mày, "Lòng trung thành được xây dựng từ nỗi sợ hãi và ngờ vực, luôn mỏng manh như cánh ve sầu."
Khuôn mặt lạnh lùng của Khan vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ. Hắn cười mỉa, "Nhưng tôi rất giỏi giành được lòng trung thành trong sợ hãi."
Vesper từ chối đưa ý kiến về vấn đề này. Cô nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt sáng rực.
Nói đúng hơn là nhìn chằm chằm môi hắn.
Thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần mím môi dưới, "Nếu máu anh đã có thể cải tử hoàn sinh, vậy còn chất lỏng khác thì sao? Công hiệu thế nào?"
- - Nước bọt chẳng hạn?