Trong lúc xấu hổ, tôi hỏi một câu ngu ngốc.
Aren có một khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương với mái tóc đen che nửa gáy. Thoạt nhìn, ngoại hình của cậu trông rất đẹp trai nhưng lại có phần giống một mỹ nữ.
Tuy nhiên, đôi mắt vàng sắc bén như loài chim săn mồi đã che đi hết những ấn tượng ban đầu ấy.
Tôi thầm ngưỡng mộ.
“Đây là lần đầu tiên mình gặp một người thanh lịch và tuyệt vời như vậy.”
Về mặt khách quan, đây là một gương mặt phi giới tính vô cùng hấp dẫn người khác.
“Vâng, thưa phu nhân. Tôi không có họ, vì vậy ngài có thể gọi bằng tên của tôi.”
Tôi cố gắng hết mức để không tỏ ra khó xử trước câu trả lời kia.
Bởi vì cậu ta đang nói dối, và tôi biết thân phận thực sự của cậu ta.
Tên thật của kỵ sĩ trước mặt tôi là Aisha Ren.
Cô ấy là nữ chính của thế giới này, người mà về sau sẽ ở bên cạnh Rupert.
Cô ấy hiện đang ăn mặc như một người đàn ông.
“Cô ấy hoàn toàn trái ngược với những gì mình tưởng tượng.”
Aren thoạt nhìn thì chắc chắn rất xinh đẹp, nhưng càng nhìn kĩ, mọi biểu cảm, cử chỉ và giọng điệu đúng như một kỵ sĩ thực thụ.
“Rất vui được gặp mặt, ngài Aren.”
“Người cứ xưng hô thoải mái với tôi.”
“À… không. Cảm ơn ngài đã giúp con gái ta, ngài Aren.”
“Phu nhân không cần phải bận tâm.”
Leah cũng nắm lấy mép tay áo Aren và cảm ơn một lần nữa.
“Cảm ơn ngài Aren!”
Con gái tôi thực sự chính là một thiên thần. Leah cảm ơn cậu ta và cười rạng rỡ, nhưng nụ cười không kéo dài lâu.
Leah dường như đã nhìn thấy Aren đang giấu trong mép tay áo thứ gì đó.
Leah mở to mắt.
“Ôi, ngài đang bị thương ạ?”
Sau đó tôi nhìn thấy cánh tay của Aren.
Hai đầu ống tay áo đẫm máu.
“Có phải ta đã tình cờ cản cậu ấy lại khi cậu ấy đang đi tìm người xử lý vết thương không?”
Tôi nhanh chóng hỏi Aren.
“Ồ, vậy là ngài đang đi khám bệnh sao? Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Leah nhìn vết thương của cậu ta và lẩm bẩm.
“Ngài bị thương rồi…”
Aren nhanh chóng giải đáp những lo lắng của Leah.
“Tôi đã vô tình bị thương trong một trận đấu. Chỉ là vết thương nhẹ thôi. Tôi đang trên đường từ chỗ bác sĩ trở về, tiểu thư không cần lo lắng.”
“Vậy sao? Nhưng vết thương vẫn chưa lành hẳn.”
“Là do bác sĩ đã đi vắng.”
Tôi hơi cau mày trước câu trả lời của cậu ta.
“Sao bác sĩ lại thường xuyên vắng mặt thế…”
Đó là lý do vị bác sĩ học việc đến để chữa trị cho Leah.
Có lẽ vì nghĩ tôi có ý xấu nên Aren lên tiếng bảo vệ cho bác sĩ.
“Không phải đâu, thưa phu nhân, những ngày này có rất nhiều quái vật và nhiều người bị thương. Tất cả bác sĩ của gia tộc Ainel phải có mặt ở đó.”
Nói cách khác, các bác sĩ không phải đang lười biếng mà đang thiếu nhân lực?
“Ừm, vậy… aha!”
Leah lẩm bẩm và suy nghĩ gì đó rồi chớp mắt.
“Ngài có thể để mẹ ta chữa. Mẹ chỉ cần chạm một cái là không còn đau nữa!”
Aren hoảng sợ. Vị phu nhân này còn quý báu hơn cả châu báu có trên đời.
Thật áp lực. Tại sao một người như phu nhân lại muốn đối đãi tốt với cậu? Aren nghĩ.
“Không sao đâu, tiểu thư. Ngài không cần lo lắng.”
“Ngài có đau không? Mẹ ta có thể chữa cho ngài!”
Leah nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ đầy tin tưởng.
…Nhìn con bé như vậy, tôi không thể làm ngơ.
Tôi cười rạng rỡ khi nhìn Aren càng lúc càng trở nên hoang mang hơn.
“Nào, đừng lo lắng quá.”
À, có lẽ Aren đang lo lắng về cách cư xử bất ngờ của “Hầu tước phu nhân xấu xa”.
Với suy nghĩ như vậy, tôi bật cười trước vẻ mặt khó chịu của Aren.
***
Trên đường đến phòng điều trị cùng Aren, tôi tình cờ gặp vài người làm. Một vài người họ tỏ ra thông cảm, nghĩ rằng Aren đã bị Hầu tước phu nhân xấu xa lừa.
Tôi không còn ngạc nhiên trước những ánh mắt như vậy nữa và mở cửa phòng điều trị.
“Đúng là không có ai ở đây.”
May mắn là trong phòng được sắp xếp rất ngăn nắp. Không khó để tìm thấy bông băng và thuốc.
Khi tôi đi xung quanh, Aren hoảng sợ.
“Phu nhân, tôi sẽ…”
“Bệnh nhân cứ ngồi yên đi.”
khi đứng trước kệ thuốc tìm những loại thuốc cần cho vết thương, tôi ngạc nhiên nhìn những lọ thuốc được xếp ngay ngắn thành hàng.
“Có nhiều loại quá.”
Tôi đã trưởng thành với tư cách là tiểu thư quý tộc, vì vậy tôi không có nhiều kiến thức về những loại thuốc của thế giới này. Tất cả những gì tôi biết chỉ là thuốc hạ sốt cơ bản và và thuốc chữa vết thương.
“Nếu có cơ hội, mình thực sự muốn học thêm.”
Tôi mang đến chỗ Aren những gì cần thiết. Aren tỏ vẻ khó chịu.
Leah ngồi cạnh cậu ta và dùng ánh mắt lấp lánh nhìn tôi.
“…Leah có muốn ở lại xem không?”
Nếu cho con bé xem cái này thì có sao không?
Leah gật đầu.
“Vâng, con muốn xem!”
“Con không sợ à?”
Leah lắc đầu.
“Con không sợ gì hết.”
Tôi không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu. Sau khi cân nhắc, cuối cùng tôi cũng gật đầu và nhìn vết thương của Aren.
May mắn thay, vết thương không quá nặng nên không cần phải khâu.
“Tuy không phải vết thương nghiêm trọng, nhưng ngài định để yên cho vết thương tự khỏi?”
Aren bình tĩnh đáp lại.
“Đây cũng không phải vấn đề to tát gì đâu, thưa phu nhân.”
Cả Rupert cũng vậy, tôi mong mọi người biết tự chăm sóc cho bản thân.
Một trong những kiểu người tôi không thích là những người không coi trọng bản thân.
“Kiểm tra xem bệnh nhân có ổn hay không là trách nhiệm của bác sĩ, không phải bệnh nhân.”
Tôi đổ thuốc sát trùng lên vết thương và thấp giọng nói.
“Tất cả những gì ngài cần làm là chăm sóc cho tốt cơ thể của mình.”
Tôi tự hỏi không biết cậu ta có nghĩ rằng tôi đang tức giận không. Cậu ngập ngừng rồi đáp,
“…Ngài thấy tức giận?”
“Không hề.”
Aren ngẩng đầu.
Mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi làm vẻ mặt tươi sáng và mỉm cười.
Thực ra, tôi không ghét cậu ta vì cậu đang bước trên quãng thời gian khó khăn của cuộc đời. Tôi hy vọng nó sẽ sớm trôi qua.
“Ta không có ý chỉ trích ngài đâu. Ta chỉ đang lo lắng thôi.”
Aren cân nhắc một hồi và cẩn thận mở miệng.
“Thưa phu nhân…”
“Hả?”
“Ngài thật tốt bụng.”
Tôi thoáng cười.
“Đây là lần đầu tiên trong đời ta được khen như vậy đấy.”
Đó là sự thật.
“Tôi thấy khá ngại vì có nhiều người đã đánh giá phu nhân chỉ vì vài thành kiến nhỏ nhoi.”
Cậu ta nhẹ nhàng nói ra chuyện có bao nhiêu người xỉa xói tôi.
“Những chuyện đó đều đúng một nửa.”
Đó là thời điểm Aren mới gia nhập Kỵ sĩ đoàn Raven. Cậu ấy chỉ nghe về tôi qua những tin đồn.
Tất nhiên là tôi không thể thừa nhận “Ta đã làm những điều rất xấu xa” trước mặt nhân vật chính.
Tôi cau mày.
“Có một số điều họ nói đúng.”
Đó là sự thật, nghe có phần hơi khiêm tốn.
Aren nhìn cánh tay đang được chữa trị, sau đó thể hiện vẻ kiên quyết trên gương mặt của mình.
“Nếu phu nhân gặp bất kì rắc rối nào, xin cứ nói cho tôi. Tuy tôi không mạnh, nhưng tôi chắc chắn sẽ giúp ngài.”
“Cậu đang cố gắng đền đáp lòng tốt tôi dành cho cậu sao?”
Tôi hơi ngạc nhiên.
“Được thôi, cảm ơn ngài kỵ sĩ.”
Aisha Ren là một người có tính cách mạnh mẽ. Cô ấy hơi cứng nhắc, nhưng cô là người tốt.
“Và sau này cô ấy sẽ ở bên cạnh Rupert nhỉ?”
Tôi cắt băng.
“Không được để vết thương tiếp xúc với nước, thường xuyên sát trùng, nếu có vấn đề gì phải báo cho ta biết. Và…”
Leah thay tôi nói ra điều tôi định nói.
“Ngài phải đi ngủ sớm thì mới khỏe mạnh. Và ăn thật nhiều rau!”
“Hahaha.”
Tôi bất giác bật cười. Có vẻ như con gái đã thuộc lòng những gì tôi thường dặn, như những lời cằn nhằn.
Leah nhìn tôi với ánh mắt “Con có làm tốt không?”
Tôi xoa cái đầu nhỏ nhắn của Leah.
“Ừm, con nhớ rất rõ.”
“Ngài Aren cũng phải nhớ nghe lời mẹ ta đó. Nếu không ngài sẽ bị mẹ ta cù lét!”
Aren thoáng bật cười trước sự ngây thơ của cô bé năm tuổi.
“Hãy nhớ nghĩ.”
Leah đưa ngón tay út lên.
“Vậy thì…”
Aren cũng giơ ngón út của mình lên.
“…Tôi hứa.”
Sau đó, cậu đặt một tay lên ngực và cong lưng sao cho ngang tầm mắt của Leah.
“Các kỵ sĩ luôn giữ lời hứa. Xin ngài đừng lo lắng.”
Ngay cả trước lời nói của một đứa trẻ, Aren cũng nghiêm túc trả lời. Leah hài lòng nhếch mép.
Tôi mỉm cười với hai người họ.
Sau một khoảng thời gian dài, cảnh tượng này đã mang lại sự bình yên cho trái tim tôi.
***
Rupert thật kì lạ.
Chính xác thì anh ấy đã làm ra những hành động kì lạ.
Tôi nhìn những hộp quà đủ màu sắc chất đống trước mắt.
Tất cả những món đồ này được đồn đại là rất khó có thể sở hữu ngay cả trong những cửa hàng bình dân nhất trong giới thượng lưu.
Nhẫn, dây chuyền, váy, mũ, giày, găng tay ren… tất cả đều lộng lẫy.
“Tất cả những thứ này… là gì?”
Người hầu lịch sự trả lời câu hỏi của tôi.
“Những thứ này đều do Hầu tước gửi đến.”
“Tại sao?”
Rupert ghét tôi kinh khủng, vậy anh gửi đống này đến làm gì?
Cô hầu bối rối đáp lại.
“C-Chuyện đó thì… Tôi xin lỗi, phu nhân!”
Cô ấy chắc hẳn đang rất sợ hãi vì nghĩ mình đã xúc phạm đến Hầu tước phu nhân nhạy cảm.
“Không, không cần phải xin lỗi đâu.”
Tôi thực sự tò mò về ý định của Rupert.
“Hỏi cô ấy cũng chẳng có ích gì.”
“Hôm nay Hầu tước không ra ngoài sao?”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Tôi không phải không thích những món đồ đẹp đẽ.
Nhưng khi biết người gửi là ai, tôi không thể thản nhiên nhận được.
“Mình phải đi hỏi Rupert.”
Tôi lập tức rời khỏi phòng. May mắn cho tôi là tôi không phải đến tận thư phòng để tìm anh ấy.
Tôi tình cờ gặp Rupert ở hành lang.
Tôi ngay lập tức gọi anh ấy.
“Hầu tước.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!