Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Đã Cướp Đứa Con Khỏi Người Chồng Tàn Bạo

“Hãy cùng nhau ra khỏi đây thôi.”

“…Con sợ chỗ đó lắm mẹ ơi.”

“Không sao đâu. Dù có chuyện gì xảy ra, mẹ cũng sẽ bảo vệ con.”

Tôi vừa ôm Leah vừa vội vã di chuyển.

Khi chuẩn bị đi xuống cầu thang, trần nhà lại vang lên tiếng động lớn.

Nó sắp đổ xuống như trong giấc mơ của tôi. Khắp người tôi nổi da gà.

“Chúng ta cần nhanh chóng ra khỏi đây!”

Tôi chạy thật nhanh.

Nhưng sau khi mới đi xuống vài bậc thang, những cây cột và trần nhà cũ kỹ ngay lập tức đổ xuống và quét qua chúng tôi.

“Không!”

Theo phản xạ, tôi cúi xuống và ôm chặt lấy Leah.

“Mình sẽ chết ở đây sao?”

Tôi bực bội nhắm mắt lại.

Rốt cuộc, tôi và Leah có thể tránh khỏi số phận của mình là cái chết không?

…Nhưng thời gian trôi đi, tôi không hề cảm thấy đau đớn.

“Gì vậy?”

Chuyện gì đã xảy ra?

“Mẹ ơi?”

Tôi từ từ hé mở mắt và quay đầu nhìn quanh.

“Hả, chuyện này là sao!?”

Tôi bất giác hét lên trước cảnh tượng hiện ra trên đầu mình.

Miệng tôi há hốc theo đúng nghĩa đen.

“Đây cũng là một giấc mơ?”

Những mảnh vỡ đang đổ xuống tôi và Leah dừng lại giữa chừng.

Ngay cả tiếng ồn bên ngoài mà tôi nghe thấy qua những bức tường mỏng cũng dừng lại.

“…”

Khắp nơi đều yên lặng.

Ngoài hai chúng tôi, thời gian dường như đã ngừng trôi.

“Chuyện này… rốt cuộc là sao đây?”

Thời gian đã ngừng trôi.

Tất nhiên là tôi không thể ở lại chỗ này lâu hơn.  Tôi không biết phép màu này sẽ kéo dài bao lâu.

Tôi vội vã đi xuống cầu thang.

Khi đi gần hết con đường, chúng tôi nghe thấy một tiếng động lớn. Tòa nhà lại bắt đầu đổ xuống.

“Không! Chỉ một chút nữa thôi!”

Còn tệ hơn nữa, ngay sau khi hiện tượng thời gian ngừng trôi kết thúc, cơ thể tôi đột ngột mất đi toàn bộ sức lực. Tôi cảm thấy như bản thân đang bị ốm và cơ thể bị đau nhức dữ dội.

“Tại sao lại như vậy!?”

Chỉ một chút, một chút nữa thôi!

Cây cột đổ xuống, như chế giễu niềm hy vọng mong manh ấy.

Ngay lúc ấy, có ai đó đã kéo mạnh chúng tôi.

 

***

 

Đầu tôi như muốn vỡ ra. Chân tay tôi bủn rủn, không nhấc nổi một ngón tay lên.

Cơ thể tôi ớn lạnh và sau đó lại nóng lên.

Tôi bắt đầu rơi vào trạng thái mông lung.

Tất cả những gì tôi có thể biết là tôi đang nằm trên giường.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Đầu óc mơ hồ, tôi cố gắng nhớ lại quá khứ.

Tuy không chắc lắm, nhưng có người đã ôm lấy tôi và Leah trước khi tòa nhà sụp đổ.

“Leah?”

Tôi muốn đứng dậy ngay lập tức và tìm xem con gái tôi có an toàn không. Nhưng cơ thể tôi bất động, tựa như một hòn đá.

Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói bên cạnh tôi.

“Tại sao cơn sốt vẫn chưa thuyên giảm?”

Là giọng của Rupert.

“…Thực ra tôi cũng không biết nữa. Ban đầu tôi nghĩ là do ngài ấy mệt mỏi quá độ.”

Ồ, đây có phải là giọng của vị bác sĩ già thường xuyên vắng mặt không?

“Nhưng?”

“Khi tôi tiếp tục khám kĩ hơn, các triệu chứng có vẻ giống với hiện tượng “kiệt sức” của pháp sư với các tư tế.”

“…Là hiện tượng xảy ra khi sử dụng mana hoặc thần lực quá mức? Nhưng Noel không phải ma pháp sư.”

“Vâng, đúng vậy. Tôi cũng thấy kì lạ. Hiện tại tôi đành phải cho phu nhân dùng thuốc hạ sốt và hi vọng tình trạng của ngài ấy sẽ chuyển biến tốt hơn…”

Tôi cố gắng cử động trong tuyệt vọng khi lắng nghe cuộc hội thoại.

“Tình trạng của mình vẫn ổn. Nhưng còn Leah thì sao?”

Đang uất ức và gào thét trong lòng thì có người nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi. Bàn tay tuy hơi thô nhưng lại có cảm giác mát lạnh.

“Vẫn còn nóng.”

Là Rupert. Tôi muốn hỏi anh ấy về Leah.

Khi tôi cố gắng muốn nói chuyện với anh, cổ họng tôi đau rát.

Tôi thở hổn hển và khó nhọc bật ra một tiếng rất nhỏ.

“…Leah…”

Anh có thể nghe thấy không?

“Leah an toàn.”

Thật bất ngờ, ngay lập tức đã có phản hồi. Anh cẩn thận chải tóc cho tôi.

“Cơ thể con bé không có vấn đề gì, và khi nào cô khỏe hơn, cô có thể đi gặp con bé.”

Có thật không?

Trong lòng tôi đột nhiên tràn đầy cảm giác nhẹ nhõm.

“…”

Con gái tôi đã khóc suốt.

“Mình cần nhanh chóng khỏe lại và đi an ủi Leah…”

Cuối cùng, tôi lại chìm vào giấc ngủ sâu một lần nữa.

 

***

 

Khi tôi mở mắt trở lại, cơ thể tôi nhẹ hơn rất nhiều. Đầu tôi không còn đau nữa, và cơn sốt dường như đã hạ xuống.

“Mình đã ngủ bao lâu rồi?”

Trời đã sáng. Tôi đã bị bệnh trong bao nhiêu ngày?

Tôi đang tính gọi người hầu thì cánh cửa lặng lẽ mở ra.

“…”

Đó có thể là…

“Leah?”

Cánh cửa dần dần mở ra trước giọng của tôi. Một cái đầu nhỏ thò vào.

“Mẹ?”

Giọng Leah yếu ớt run lên. Tôi định cười lớn, nhưng tôi đã kiểm soát được bản thân.

Đó là vì những giọt nước mắt từ từ trào ra trên đôi mắt to tròn của Leah.

“Ôi, bé con à? Con sao thế?”

Con bé không phải đứa trẻ hay khóc nên tôi có chút bối rối.

“Con bị ốm à? Con có giận mẹ không? Hay có ai trêu chọc con?”

“Hu oaaaa mẹ ơi… Con xin lỗi, con sai rồi…”

“Không, mẹ mới là người có lỗi vì đã để lạc mất con!”

Tôi đến gần Leah.

“Leah… đừng khóc.”

Khi tôi cẩn thận lau nước mắt cho con bé, Leah cười khúc khích và nắm lấy gấu váy của tôi.

“Từ giờ trở đi, hức, con sẽ nghe lời mẹ. Con sẽ không khóc, cũng không đòi mẹ đưa đi lễ hội nữa. Con sẽ là một đứa trẻ ngoan.”

Đó là những câu từ mà tôi không ngờ nó lại do một đứa trẻ 5 tuổi nói ra.

“Xin đừng bỏ rơi con.”

“Làm sao mẹ có thể bỏ con được, cục cưng ngọt ngào đáng iu của mẹ!”

Tôi cần biết lý do con bé nói ra những lời này. Tôi giao tiếp bằng mắt với Leah đang nấc lên từng hồi.

“Mẹ sẽ không bao giờ làm vậy đâu, Leah.”

“Hức, thật không ạ?”

“Tất nhiên rồi. Con nói cho mẹ biết vì sao con lại nghĩ như vậy được không?”

“…Con biết hết.”

“Biết gì cơ?”

Leah do dự rồi từ từ mở miệng.

“Cha mẹ không yêu con.”

“…”

“Con biết vì con mà mọi người đều cảm thấy khó chịu. Con biết không ai muốn con cả.”

Tôi không nói nên lời vì đó là điều mà tôi không bao giờ nghĩ sẽ thốt ra từ miệng của một đứa trẻ năm tuổi.

Con bé nắm chặt lấy vạt áo tôi bằng đôi tay run rẩy và cầu xin.

“Vì vậy nên từ giờ con sẽ nghe lời. Con sẽ không khóc nhè nữa. Con sẽ yên lặng suốt cả ngày!! Từ giờ cho đến mãi về sau! Từ giờ trở đi, con sẽ là một đứa trẻ ngoan…”

Leah rơm rớm nước mắt, gắng mỉm cười.

Vẫn ngây thơ như thường lệ.

“Nên làm ơn, mẹ ơi, xin hãy ở bên cạnh con.”

 

***

 

Ngày hôm đó, sau khi an ủi Leah, chúng tôi đã cùng tám chuyện rôm rả cả ngày.

Lăn lộn trên giường, ăn vặt, chơi búp bê, và đọc truyện thiếu nhi.

Sau khi nghe những tâm sự trong lòng của Leah, tôi cảm nhận được rất nhiều thứ.

Leah thông minh hơn so với độ tuổi của mình, hiền lành và biết nghe lời.

Có lẽ tôi đã quá xem nhẹ vết thương lòng của con bé.

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn tin rằng nếu mình làm tốt, con bé sẽ ổn thôi.

Nhưng vết thương lòng của Leah sâu hơn nhiều.

Con bé tin rằng tất cả những điều tồi tệ đã xảy đến đều là lỗi của nó. Con bé cảm thấy mình có thể sẽ bị người mẹ ruột là tôi bỏ rơi bất cứ lúc nào.

“Mình đúng là người mẹ ngu ngốc nhất thế giới…”

Đối với Leah, tất cả người lớn trong dinh thự này đều làm con bé tổn thương.

Vì vậy có lẽ con bé cần một môi trường mới để ra ngoài và khám phá nhiều điều khác.

“Mình nên làm gì đây?”

Đầu tôi nhói đau. Tôi muốn tham khảo ý kiến của vài người, nhưng ở đây không có ai đứng về phía tôi.

“Hoàn cảnh của mình cũng khổ quá mà.”

Cho dù tôi có làm gì thì cũng khó mà thoát khỏi hình tượng Hầu tước phu nhân độc ác.

“Còn Rupert thì sao?”

Thực sự tôi rất thất vọng về anh ấy. Còn nữa, nói dối về sự an toàn của Leah là điều không thể tha thứ.

“…”

Tôi nhìn Leah đã ngủ gật khi chơi cùng tôi.

Leah từng nói con bé mới chỉ thấy mặt Rupert một lần.

Không lâu sau, tôi rời phòng và đi thẳng đến thư phòng của Rupert.

Đã nửa đêm, nhưng vẫn còn ánh sáng chiếu qua khe cửa. Tôi chắc chắn rằng anh ấy vẫn đang làm việc.

“Rupert.”

Tôi cố tình không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa.

Anh đang viết gì đó thì dừng bút.

“…Cô xông vào đây mà chưa được sự cho phép.”

“Nếu chàng biết người cố xông vào là em thì chàng sẽ chẳng bao giờ để cửa mở.”

Rupert sẵn sàng thừa nhận.

“Ta đoán vậy.”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận