Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Đã Cướp Đứa Con Khỏi Người Chồng Tàn Bạo

Tôi không dùng xe ngựa có gắn gia huy. Vì tôi không muốn để lộ thân phận của mình.

Bên cạnh đó, tôi và Leah khi ra ngoài thường thích mặc những bộ đồ sang trọng nhưng gọn gàng hơn. Không có lý do to tát gì cả, chỉ là những bộ đồ đó rất dễ di chuyển.

Có lẽ vì vậy mà khi ra ngoài, mọi người thường nghĩ chúng tôi chỉ là quý tộc trung lưu hoặc nhà một bình dân khá giả nào đó.

Thực ra, như vậy cũng không tệ. Tôi nhận được sự tôn trọng đúng mực, và tôi nhờ đó cũng không quá nổi bật.

“Phu nhân, tôi có cần đi cùng ngài không?” Người đánh xe sau khi đậu xe gần điểm đến thì lên tiếng hỏi.

“Không, không cần đâu. Ta sẽ đến cửa hàng bánh ngọt đằng kia.”

Người đánh xe bỏ mũ và cúi đầu.

“Vậy thì tôi sẽ ở đây đợi ngài.”

Tôi cười nhẹ và gật đầu.

Leah ậm ừ đứng bên cạnh và nắm tay tôi.

“Bánh ngọt~!”

Một con kênh rộng chạy qua trung tâm thủ đô, và có vài cửa hàng mọc lên ở hai bên.

Một khu vực hoàn hảo để dạo chơi.

Có khá nhiều phụ nữ và các cô gái trẻ thích đi thuyền trên con kênh.

“Quả là một khung cảnh yên bình.”

“Kyaaaah!”

Một tiếng hét vang lên.

Chết tiệt!

“…Vừa mới khen nơi này yên bình xong.”

Leah đảo mắt và quay đầu về phía tiếng hét.

“Có chuyện gì xảy ra thế?”

“Chậc…”

Tôi không thấy có con quái vật nào xuất hiện, hay đây là mâu thuẫn của con người?

Trong khi đó, Leah kéo tôi đi.

“Mẹ, mau đi thôi!”

“Chỗ đó có thể nguy hiểm lắm, Leah.”

“Nhưng, biết đâu có người bị thương thì sao ạ.”

Ngay cả khi người ta có đánh nhau thì ta cũng không thể làm gì được… Tôi đang định nói như vậy thì Leah đã dùng đôi mắt lấp lánh nhìn tôi.

“Vậy thì người đó chắc chắn rất cần sự giúp đỡ của mẹ!”

“Đôi mắt ngưỡng mộ ấy đang nhìn mình.”

Trước đây Leah cũng từng dùng ánh mắt tương tự như khi tôi đối xử với Aren. Là một người mẹ, tôi không thể ngó lơ phản ứng này được.

“…Nếu có nguy hiểm, mẹ sẽ ngay lập tức kéo Leah chạy đi.”

Leah dũng cảm đáp lại.

“Con sẽ cố chạy thật nhanh!”

Tôi và con gái đi đến nơi mọi người đang tụ tập.

Ngay cạnh con kênh, các phu nhân quý tộc đổ xô đến thì thấy có người nằm bất tỉnh.

“Phu nhân Rizé, mau tỉnh lại đi!”

“…”

Chỉ cần nhìn qua tôi cũng đã hiểu được phần nào sự tình.

“Mình có nên nói mình rất vui vì Leah đã kéo mình đến đây không?”

Có vẻ như người phụ nữ này đã rơi xuống nước khi đang ở trên thuyền.

Ở thế giới này, việc dạy phương pháp sơ cứu cơ bản không được dạy cho bất kì ai không phải là bác sĩ.

Trong tình huống này, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Đề phòng trừ, tôi nghiêm túc nhắc nhở Leah.

“Leah, nếu con bị lạc thêm lần nữa, từ giờ trở đi đêm nào mẹ cũng sẽ khóc đấy. Mẹ sẽ khóc nhiều đến mức nước mắt rơi đầy phòng!”

Leah nghiêm túc gật đầu.

“Con sẽ không đi đâu hết ạ.”

Cần phải dạy bảo kỹ lưỡng để con bé không bao giờ bị lạc nữa.

Ngay lập tức, tôi đẩy những người xung quanh ra.

“Xin cho tôi qua một chút. Xin hãy tránh ra!”

Len qua đám đông những phụ nữ quý tộc, tôi có thể nhìn thấy người phụ nữ đang bị ngất.

Tôi vỗ vỗ cơ thể ẩm ướt của bà ấy.

“Bà có ổn không? Bà có nghe thấy tôi không?”

“…”

Người phụ nữ đã bất tỉnh.

Trước hết, tôi đã nới lỏng chiếc váy bó sát của bà ấy.

Ngay sau đó, tôi kiểm tra mạch và hô hấp của bà ấy.

“Mạch đập vẫn bình thường, nhưng nhịp thở thì không.”

May mắn là mạch đập không có vấn đề gì.

Sau đó, tôi hành động gần như theo thói quen của mình.

Tôi hơi nghiêng đầu người phụ nữ về phía sau để đảm bảo đường thở vẫn ổn định.

Sau khi kiểm tra không có dị vật cản trở đường hô hấp, tôi lập tức bịt mũi bà ấy lại và thổi khí vào miệng bà ấy.

“Ôi chúa ơi!”

“Cô đang làm cái quái gì thế!?”

Xung quanh bắt đầu ồn ào.

Sau một giây tạm dừng, tôi phải kiểm tra xem ngực bà ấy có phồng lên hay không. Nếu không thì có nghĩa là phổi vẫn chưa nhận được không khí.

“Cẩn thận nào, đừng vội vàng.”

Tôi đang rất lo lắng vì cách sơ cứu này tôi đã được học từ khá lâu rồi.

Tôi lặp lại rất nhiều lần.

Người phụ nữ bắt đầu ho.

“Khục, khụ, khụ!”

Tôi cẩn thận quay đầu bà ấy sang một bên.

May mắn là không cần chuyển qua bước sơ cứu tiếp theo.

Bà ấy chậm rãi chớp mắt.

“Phu nhân, cô đã tỉnh chưa? Từ từ đã! Nếu vội vàng cử động sẽ còn nguy hiểm hơn đấy!”

“Hừm, mình phải làm cho thân nhiệt của bà ấy tăng lên.”

Trong khi nhìn xung quanh, tôi chộp lấy chiếc áo khoác ngoài của một cô gái trẻ hình như là trong nhóm đi cùng với vị phu nhân. Cô ấy là người phụ nữ ồn ào nhất bên cạnh tôi.

“Này! Cô làm cái trò thô lỗ gì vậy!”

Tôi đáp lại, “Xin lỗi, nhưng cô không thể cho quý phu nhân đang run rẩy trong cái lạnh này mượn áo một lúc sao, thưa tiểu thư vô danh?”

“…”

Cô gái đó im bặt khi tôi lấy áo của cô ấy quấn quanh người phụ nữ kia.

“Giờ mọi thứ đều đã ổn.”

Đôi mắt mờ của người phụ nữ dần dần nhìn vào khuôn mặt tôi. Bà ấy nói,

“Ôi, tiểu thư này… Là cô cứu tôi sao?”

Tôi cười ngượng nghịu.

“Vâng, chắc là vậy.”

“Phu nhân Rizé!”

Khi đó, những tiểu thư quý tộc đang xì xào xung quanh bất ngờ đẩy tôi ra và lao vào.

“Đừng có nhảy xồ vào bệnh nhân như vậy chứ!”

Tôi đang càu nhàu trong lòng thì người phụ nữ vừa mất áo khoác bỗng quay lại nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn.

“Sao cô dám liều lĩnh chạm vào phu nhân như vậy, cô có biết người này là ai không!?”

Tôi chết lặng.

Có vẻ như người phụ nữ tôi vừa cứu giúp có địa vị rất cao.

Những người xung quanh ban đầu cố không giúp gì, giờ đã nhẹ nhàng hỗ trợ và ôm vị phu nhân khi bà ấy tỉnh dậy.

“Phu nhân Rizé, tôi thực sự rất lo lắng đấy!”

“Tôi rất vui vì phu nhân đã an toàn và tỉnh lại!”

May mắn thay, người phụ nữ được gọi là phu nhân Rizé đã hồi phục nhanh hơn dự kiến. Sau một thời gian, bà ấy bắt đầu di chuyển chậm chạp.

Sau khi hiểu được tình hình mà bản thân vừa trải qua, bà ấy ra hiệu cho những người xung quanh.

“…Ta muốn mọi người lùi ra một chút.”

Ban đầu bà có hơi loạng choạng, nhưng sau đó lập tức đứng dậy mà không cần sự trợ giúp.

Bà ấy từ từ tiến lại gần tôi, nắm lấy tay tôi và nở một nụ cười dịu dàng.

“Cô đã cứu tôi. Cô có phải bác sĩ không?”

Người phụ nữ với khuôn mặt ướt át mỉm cười cảm ơn với tôi. Làm thế nào mà bà ấy có thể lấy lại được sự thanh lịch và điềm tĩnh của mình nhanh như vậy? Tôi không thể tin rằng bà ấy là người suýt nữa bị chết đuối.

Tôi đã rất kinh ngạc.

“Ồ, thì ra đây là phong thái của quý tộc.”

“Tôi không phải bác sĩ nhưng tôi rất vui khi thấy bà vẫn an toàn.”

Sự tò mò thuần túy đọng lại trong đôi mắt trong veo của phu nhân Rizé.

“Tôi hiểu rồi. Tôi tên là Rizé Ernst. Tôi có thể hỏi tên của ân nhân của tôi không?”

Không, bây giờ chuyện này không quan trọng.

Tôi có nên tiết lộ thân phận của mình không?

Tôi suy nghĩ một lúc. Nếu nói tôi là Hầu tước phu nhân đến từ nơi khác có thể sẽ gây ồn ào.

“Mình đang sống một mình cùng Leah, và nếu nói thật sẽ tạo trở ngại.”

Cuối cùng, tôi nắm lấy vạt áo và cho thấy cách cư xử của quý tộc.

“Phu nhân Ernst, tôi là Noel.”

Phu nhân Rizé che miệng và khẽ cười.

“Hô hô… Nhìn lễ nghi thế này, rõ ràng cô là một quý tộc nhỉ, nhưng họ của cô dường như là một bí mật.”

Rồi bà ấy nói, vai run lên vì lạnh.

“Nhưng tôi vẫn muốn trả ơn cô… Khụ!”

“Không sao đâu.”

Tôi nói nhanh.

“Tôi thấy lúc này quan trọng nhất là nên ổn định thân nhiệt cho phu nhân trước đã. Tôi khuyên phu nhân nên ngồi trước lò sưởi ấm áp và dùng một tách trà.”

Sau khi suýt chết đuối, bà ấy có thể bị hạ thân nhiệt rất nhanh.

“Tiểu thư… Cảm ơn lời khuyên của cô.”

“Cảm ơn phu nhân vì vẫn cho là tôi còn trẻ, nhưng tôi đã có một đứa con gái dễ thương rồi nha.”

Sau đó, Leah từ đầu đến giờ vẫn lặng lẽ quan sát tình hình, bước ra từ sau gấu váy của tôi.

Bà Rizé đưa mắt nhìn Leah và mỉm cười.

“Bé con à, con có một người mẹ rất thông minh đấy.”

Leah gật đầu đầy tự hào.

“Mẹ con lúc nào cũng rất tuyệt vời mà!”

Con gái tôi thật dễ thương.

Phu nhân Rizé cởi bỏ chiếc áo khoác đang phủ trên người, vẫn lịch sự và kiên trì hỏi làm sao có thể trả ơn tôi.

“Tôi không cần trả ơn gì đâu, phu nhân Rizé.”

“Báo đáp lòng tốt là phương châm và niềm vinh hạnh của gia tộc tôi.”

Bà ấy vẫn không bỏ cuộc. Từng chút một, tôi càng ngày càng khó từ chối.

“Chậc, mình cũng nên tôn trọng người lớn tuổi chứ.”

Tôi đưa bà ấy địa chỉ của biệt thự tôi đang ở.

Xung quanh đây có rất nhiều biệt thự. Mọi người thường sẽ không biết ai là người sở hữu trừ khi chính chủ nói cho họ biết.

Nghe được câu trả lời mà mình mong muốn, phu nhân Rizé khẽ mỉm cười.

“Vậy, sau này chắc chắn ta sẽ báo đáp cô.”

Ngay khi bà ấy quay lại, nhóm phụ nữ quý tộc đã lui ra trước đó lại lao đến và vây xung quanh phu nhân Rizé.

“Hả?”

Khi một vài người phụ quý tộc đi ngang qua, có một người nhìn tôi với ánh mắt ủ rũ.

Cô ấy chắc hẳn đang nghĩ rằng tôi đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời.

Tôi nhẹ nhàng lướt qua ánh mắt đó.

Những người phụ nữ khác trông trẻ hơn tôi 7 hoặc 8 tuổi, vì vậy tôi không có đủ sức để chống đỡ trước họ.

“Phu nhân Rizé có nói sẽ gửi quà báo đáp không?”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận