Hai ngày sau, tôi gần như đã quên người phụ nữ mà tôi cứu.
Nếu không có người đến biệt thự tìm thì tôi đã hoàn toàn quên bà ấy là ai.
“Rất vui được gặp cô, phu nhân Noel.”
Tôi ngước nhìn người đàn ông trước mặt.
“Đúng rồi, là Ernst. Giờ thì mình nhớ ra rồi.”
Thật đáng tiếc vì tôi nhận ra hơi muộn.
Đó là một người đàn ông trẻ mang lại ấn tượng khác với người lúc nào cũng có bầu không khí nguy hiểm vây quanh như chồng tôi.
Mang lại ấn tượng khổ hạnh như tiêu chuẩn của một kỵ sĩ.
“Ta nghe nói là cô đã cứu mẹ ta. Thực ra bà ấy muốn trực tiếp đến đây, nhưng sau sự cố lần đó, bà ấy đã bị sốt…”
Người đàn ông nói chuyện rất lịch sự.
“Tên ta là Leander, Công tước Ernst.”
Leander Ernst.
Thông tin về người này hiện lên trong đầu tôi ngay khi tôi nghe thấy tên anh ta.
Là một Công tước trẻ tuổi chưa kết hôn, anh là chàng rể lý tưởng hiện tại của Vương quốc Yuren.
“Hóa ra đó là lý do vì sao có nhiều tiểu thư cùng phu nhân quý tộc vây quanh phu nhân Rizé như vậy.”
Bây giờ tôi đã khát quát được sơ qua tình hình hôm đó.
Họ đều là những tiểu thư muốn kết hôn với Leander nên muốn gây dựng hình tượng đẹp trước mẹ của anh là phu nhân Rizé.
Anh ta rất lịch sự, mặc dù anh không biết danh tính của tôi.
“À đúng rồi, ta cũng muốn gửi lời chào đến chồng của cô…”
Tôi vẫn chưa muốn tiết lộ thân phận của mình với anh ta.
“Mặc dù người đàn ông này không phải người xấu.”
Không, đúng hơn, tính cách là một phần khiến anh ta trở thành một người đàn ông hoàn toàn tốt.
Nói trắng ra, Leander là nam chính thứ hai trong cuốn tiểu thuyết này.
Ngoài ra, anh còn là tình địch của nam chính Rupert. Vì lẽ đó, anh ta luôn ở phe đối lập với Rupert.
Mối quan hệ giữa hai người có thể thể hiện qua hai đối cực như đen và trắng, ánh sáng và bóng tối, hay như chó với mèo.
Trong khi chờ đợi câu trả lời, Leah thò đầu ra và đáp.
“Cha không có ở đây…”
“…”
Khi nghe thấy lời của Leah, Leander ngay lập tức trông đầy cảm giác tội lỗi.
“Xin lỗi. Tôi lỡ nói lời khiếm nhã trước mặt con gái cô rồi.”
Anh ta nghĩ rằng mình vừa mắc một sai lầm lớn. Có phải anh ta đang nghĩ rằng chồng tôi đã chết không?
Tôi vỗ nhẹ vào tóc Leah.
Làm tốt lắm, con gái của mẹ!
Xin lỗi vì đã lừa dối Leander, nhưng tôi quyết định nói dối trắng trợn.
“Tôi không còn chồng, lại đang sống cùng với đứa con gái nhỏ nên rất khó để đưa con về nhà. Xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ này.”
Rupert và Leander đã công khai đấu đá nhau trong một thời gian dài.
Leander không phải loại người có thể tùy tiện làm hại người khác cho dù có biết được thân phận của tôi, nhưng tốt hơn là tôi nên đuổi anh ta đi trước khi danh tính của tôi bị lộ.
Thật may là Leander dễ nói chuyện hơn Rupert rất nhiều.
“Được rồi. Ta hiểu.”
Tôi cười toe toét.
“Thật vui vì ngài đã hiểu cho tôi.”
Anh ta làm ra vẻ trầm ngâm một lúc rồi mở miệng.
“Nếu phu nhân có điều gì băn khoăn cần giúp đỡ thì hãy đến dinh thự Ernst. Ta sẽ báo đáp công ơn của cô. Ta chắc chắn con gái cô cũng sẽ rất thích.”
“Cảm ơn ngài.”
“Vậy thì, ta đi trước.”
Sau khi Leander chào tạm biệt, anh liếc qua Leah.
Và Leah ban đầu cứ lẩn trốn cũng bước ra.
“Tạm biệt.”
Khi nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Leander, tôi bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
“Đúng là một người đàn ông lịch thiệp.”
Anh ta từ đầu đến cuối luôn duy trì thái độ lịch sự. Bằng cách nào đó, cách cư xử ấy khiến tôi nhớ đến Aren.
Thực ra cách cư xử của hai người này có phần giống nhau.
Khi tôi đóng cửa trước, những cô hầu trẻ tuổi tiến lại gần tôi với ánh mắt tò mò.
“Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn Công tước Ernst gần như vậy đó.”
“Ngài ấy rất nổi tiếng sao?”
“Tất nhiên rồi ạ, vì ngài ấy rất vĩ đại mà!”
Những người hầu chắc hẳn đã rất vui khi nhìn thấy anh ta đến gần.
“Ngài ấy luôn đối xử tốt với thường dân và luôn chú tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt.”
“Mẹ của Công tước là phu nhân Rizé cũng rất tốt bụng! Bà ấy tài trợ cho một trung tâm y tế và thường làm công việc thiện nguyện ở đó.”
“Ta hiểu rồi.”
Vào lúc đó, Leah kéo gấu váy của tôi.
“Mẹ không ngạc nhiên khi nghe về trung tâm y tế ạ?”
“Có chứ.”
Nghe rất thú vị, nhưng vẫn chưa đến mức khiến tôi muốn kết giao với Leander.
Dù sao thì, tôi đã quyết định đặt Leah lên hàng đầu. Những sở thích của tôi bây giờ không quan trọng.
“Mình không muốn trải qua những chuyện kinh hoàng như lần trước.”
Nhớ lại khung cảnh suýt nữa mất đi Leah, gáy tôi lạnh toát.
“Nhưng hình như gần đây mẹ đang gặp rắc rối. Ngài Công tước cũng không thể giúp mẹ ạ?”
“Con gái mình đúng là tinh ý và thông minh thật đấy…”
Tôi mỉm cười tỏ ra không có gì cần lo lắng.
“Đừng lo, mẹ chỉ cần Leah thôi, không có gì phải lo lắng cả.”
Trước hết, tôi sẽ cố gắng hết sức mình vì con bé.
Tốt hơn là nên gác lại những mong muốn cá nhân sang một bên.
“…”
Leah nhìn tôi một hồi và thể hiện vẻ mặt suy tư.
Vì lý do nào đó, gương mặt của con bé trông có vẻ già hơn tuổi, vì vậy gương mặt đó khiến tôi đặc biệt ghi nhớ.
***
Gần đây, tôi thường dậy sớm vào buổi sáng để bí mật làm một việc.
Tôi bắt đầu ném cái gối lên không trung.
“Dừng lại.”
Chiếc gối rơi xuống sàn…
Làm vậy cũng không được sao…
Những ngày này, không chỉ có một hay hai chuyện làm tôi băn khoăn.
Đầu tiên, tôi có linh cảm về Leah rằng con bé đang gặp nguy hiểm.
Tôi còn gặp một giấc mơ phi lý.
Thứ hai là thời điểm tòa nhà bị sập và thời gian ngừng lại một lúc.
Kể từ đó, tôi đã bí mật thử nghiệm bằng cách ném gối lên không trung vào mỗi sáng, nhưng vẫn chưa có gì tiến triển.
“Mình đã mong rằng mình có một sức mạnh bí ẩn nào đó.”
Điều kỳ diệu như vậy hẳn là điều chỉ có thể xảy ra với nhân vật chính. Cuộc sống của một nhân vật phụ như tôi không bao giờ dễ dàng như vậy.
Tôi cũng tự hỏi tại sao tôi đột nhiên nhớ lại kiếp trước của mình. Và cảm giác đáng lo ngại như có ai đang tẩy não tôi.
“Vấn đề là không còn gì tiếp tục nữa.”
Cho đến khi tôi 26 tuổi, cuộc sống của tôi chẳng có gì đặc biệt. Tất cả những gì tôi biết là tôi đã sống như một phu nhân quý tộc với một nhân cách tồi tệ.
“Sức mạnh của mình chẳng phải là ngưng đọng thời gian sao?”
Hừm, thực ra tôi có người quen có thể tư vấn về vấn đề này. Người họ hàng xa duy nhất thân thiết với tôi từ thời thơ ấu, Michael.
Vấn đề là Michael là một ma pháp sư nổi tiếng, vì vậy rất khó để có thể gặp mặt anh ấy.
“Mình có nên sớm liên lạc lại với anh ấy không?”
Với những suy nghĩ phức tạp trong lòng, tôi lại đón chào một ngày mới.
***
Vài ngày sau, tôi cùng con gái đi dạo trên phố.
“Mẹ ơi, mấy bạn đó đang làm gì vậy?”
Leah vừa hỏi vừa chỉ về một hướng.
Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy những đứa trẻ đang cưỡi xích đu và chơi đùa.
“Đó có phải là sân chơi không?”
“Đó là nơi bạn bè cùng tụ tập và vui chơi với nhau.”
Leah nhìn nơi đó với ánh mắt thêm tò mò sau khi nghe tôi trả lời.
“Con hiểu rồi ạ…”
Nghĩ lại thì, con bé chưa bao giờ chơi cùng những người bạn đồng trang lứa.
“Con có muốn đến đó chơi không?”
Leah lắc đầu với vẻ không kiên nhẫn.
“Không ạ.”
“Con không tò mò sao?”
“Không ạ.”
Có vẻ Leah vẫn còn thói quen kìm nén những mong muốn của mình.
“Con muốn chơi cũng không sao đâu, Leah.”
Vẻ mặt của Leah sáng lên một chút.
“Có thật không ạ…?”
“Con có thể đến làm quen với các bạn trước? Mẹ sẽ đứng chờ ở đây.”
Con bé do dự một lúc rồi gật đầu.
“Vâng ạ, con sẽ quay lại ngay!”
Con bé ngay lập tức chạy ra sân chơi. Tôi mỉm cười với nhìn tấm lưng nhỏ bé ấy.
“Nhớ cẩn thận nhé!”
Trong lúc chờ đợi, tôi quyết định ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó và ngắm nhìn xung quanh.
Khi ấy, tôi thấy một tòa nhà đặc biệt đông đúc người qua lại.
“Mọi người đến đó làm gì vậy nhỉ…?”
Câu trả lời bỗng vang lên từ phía sau.
“Đó là trung tâm y tế mà ta tài trợ.”
Tôi giật mình quay lại. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện?”
“Phu nhân Ernst?”
“Cứ gọi ta là phu nhân Rizé. Ta cũng gọi tên cô được không?”
Tôi bất giác gật đầu.
“Tất nhiên là được.”
“Cảm ơn, rất vui được gặp lại cô, Noel.”
“Sức khỏe của người ổn chứ?”
“Vẫn ổn. Cảm ơn cô đã quan tâm.”
Bà ấy bỗng ngồi xuống cạnh tôi trên băng ghế.
Cách đó không xa, tôi thấy Leah đang nói chuyện cùng những đứa trẻ khác.
Thực lòng mà nói, tôi rất buồn khi thấy cô bé luôn mong muốn được thân thiết với tôi lại dần tìm được những người bạn cùng trang lứa.
“Đây có phải một phần trong quá trình trưởng thành không?”
Vì là lần đầu làm mẹ nên tôi gặp rất nhiều khó khăn.
Sau đó, phu nhân Rizé mở lời.
“Ta nghe nói con trai ta trước đó đã phạm phải một sai lầm với cô.”
Bà ấy đang nói đến Leander sao? Thành thật mà nói, lương tâm của tôi đã bị đâm thủng. Bởi vì nó nhắc nhở tôi rằng tôi đã nói dối để đuổi anh ta đi.
“Không có gì đâu, Công tước không làm gì sai cả.”
Tôi lo lắng trả lời.
…Tôi nghĩ hiểu lầm này sẽ khiến Rupert bị coi như người đã chết.
Thật không thoải mái khi nói dối Leander và người phụ nữ dịu dàng này. Vì vậy, tôi chỉ sửa lại vài hiểu lầm nhỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!