Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Đã Cướp Đứa Con Khỏi Người Chồng Tàn Bạo

“Ta hiểu rồi. Xin lỗi cô vì đã can thiệp vào. Chồng ta đã mất từ lâu… Nên vô thức đã thấy lo lắng cho cô.”

Nếu Công tước tiền nhiệm qua đời khi người thừa kế Leander còn non trẻ, những họ hàng thân thích sẽ đổ xô như ruồi đến giành quyền thừa kế.

“Phu nhân đã phải gánh vác rất nhiều việc.”

Vâng. Những kẻ dai dẳng bám víu vì tiền rất khó đối phó… Hầy.”

Vị phu nhân này không như vẻ bề ngoài mà có một tính cách mạnh mẽ hơn ai hết.

“Chuyện đó không khó khăn sao?”

“Có chứ.”

“Vậy phu nhân có thể cho tôi chút lời khuyên không? Có lẽ trong tương lai tôi có thể sẽ gặp phải những chuyện tương tự.”

Phu nhân Rizé cười rạng rỡ.

“Nhưng cô là một người mẹ tốt mà.”

“Hahaha.”

Nghe được những lời khen ngợi này, tôi thấy khá xấu hổ. Bởi vì không lâu trước đây, tôi lại là người mẹ tồi tệ nhất. 

“Có một điều khá kì lạ là đôi khi cách cô nhìn Leah giống như cô đang mắc nợ con bé vậy.”

Tôi khó xử hỏi lại.

“Nợ?”

“Ừm… xin lỗi vì đã nói như vậy. Ngoài từ đó ra ta không biết diễn đạt sao cho đúng nữa. Dù sao thì, ta thấy cô như đang cố tập trung dành cả cuộc đời mình cho con gái. Giống như một người đang cố để trả hết nợ.”

Tôi cũng không quá ngạc nhiên khi nghe thấy từ “nợ”. Bà ấy có mắt nhìn rất tốt. 

“Bà nghĩ như vậy sao?”

“Nhìn phản ứng của cô, có lẽ ta đã đoán đúng rồi nhỉ.”

Phu nhân Rizé nhẹ nhàng hỏi, chỉnh lại chiếc mũ vành cong của mình và tiếp tục.

“Chuyện đó tuy tốt cho con gái cô, nhưng nếu cô cứ mãi dành cả đời mình để chăm con thì cũng chẳng khác gì như người đang trả nợ. Hoặc nếu cô đi sai hướng, cô sẽ bị ám ảnh bởi tình yêu thương của mình.”

Thật khó để phủ nhận sự thật rằng tôi có cảm giác tội lỗi với con gái mình. 

“Cô là một người thông minh và năng động. Đừng gạt đi những chuyện cô muốn làm.”

Phu nhân Rizé đưa mắt nhìn vào phía xa xăm như đang nhìn vào quá khứ.

Đó có phải là những kinh nghiệm của bà ấy khi chăm con trai không?

…Quả là một vấn đề vô cùng khó khăn.

Thấy vẻ mặt của tôi, phu nhân Rizé mỉm cười.

“Và, chuyện gì cố quá cũng không tốt. Hãy cân bằng giữa việc tận hưởng cuộc sống và việc chăm con.”

“Điều đó rất khó.”

“Không đâu. Đôi khi điều cô cần làm chỉ là nghe theo mong muốn của trái tim mình.”

“Mình có thể làm được không…”

Tôi thì thầm và nhìn về phía trước. 

Leah đang chơi đu với một cậu bé trạc tuổi.

“Hiện tại, Leah chính là bến bờ duy nhất của tôi.”

Liệu sẽ có ngày tôi bị phụ thuộc quá nhiều vào con gái mình?

“Nếu cô đang tự hỏi mình nên làm gì, vậy thì ta có thể giúp cô không?”

Phu nhân Rizé chỉ vào cậu bé đang chơi với Leah.

“Cậu bé đó, ta hay gặp cậu bé ở trung tâm y tế gần đây.”

“Cậu bé đó bị thương?”

“Không, là mẹ cậu bé thường bị thương. Đa phần là những vết bầm tím.”

“Và cậu bé đó chơi ở đây trong khi chờ mẹ đi chữa trị?”

“Đúng vậy.”

Phu nhân Rizé liếc nhìn tôi.

“Mẹ cậu bé tên là Charlotte. Mỗi lần đến bệnh xá ta thường gặp cô ấy. Một ngày nọ, ta hỏi cô ấy vì sao lại bị thương nhiều đến vậy. Cô ấy trả lời mình hay bị vấp ngã vì chân bị tật.”

Nhờ một vài lí do, tôi đã khái quát được phần nào về những gì cô ấy đã trải qua.

“Ta nói nếu cần giúp đỡ thì hãy nói với ta, nhưng cô ấy từ chối. Đúng hơn thì, cô ấy đã tránh mặt ta.”

“Nguyên nhân có phải vì… bạo lực gia đình?”

Trước câu hỏi của tôi, phu nhân Rizé thở dài.

“Đúng vậy.”

Đến đây, tôi đành phải hỏi.

“Tại sao phu nhân lại kể chuyện này cho tôi?”

“Thực ra, ta muốn giúp Charlotte. Nhưng cô ấy đang bị chồng kiểm soát. Cô ấy luôn sợ hãi và không dám nói gì vì không có bằng chứng.”

Tôi nhanh nhảu đề nghị.

“Phu nhân là người rất quyền lực. Dù không có bằng chứng, người vẫn có thể buộc tội dân thường bằng quyền lực của mình.”

Bà ấy cười toe toét.

“Nhưng đó không phải là cách hay. Thay vào đó, ta ước Charlotte có thể tự nguyện thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng của chính bản thân cô ấy. Nếu không, cả đời cô ấy có thể sẽ mãi bị nỗi sợ vì bạo lực chi phối.”

“…Phu nhân nói rất đúng.”

Phu nhân Rizé cười khẽ.

“Noel, đây là lần đầu tiên ta gặp một người nghiêm túc lắng nghe vấn đề này đấy. Thật thú vị.”

“Thật sao?”

“Tất nhiên rồi, mọi người thường ám chỉ rằng nếu như có xảy ra chuyện người chồng đáng vợ mình, vậy thì vấn đề chắc chắn nằm ở người vợ. Họ luôn nghĩ những xung đột trong gia đình chỉ nên giải quyết nội bộ và họ không có liên quan gì.”

Bà ấy lẩm bẩm trong cay đắng.

“Liệu đây có phải con đường đúng đắn không? Có nên quay đi và vờ như không thấy gì? Bởi ai cũng nói ta đã sai, và đôi khi ta cũng tự hỏi lòng rằng có phải mình đã thực sự sai lầm rồi không.”

Tôi dứt khoát trả lời.

“…Không, phu nhân Rizé, người nói rất đúng.”

“…Ôi trời.”

Bà ấy mỉm cười đầy vui vẻ.

“Hừm, dường như ai trên đời này cũng có một suy nghĩ lạc hậu.”

Thành thật mà nói, tôi thường trải qua chuyện này khi còn ở nhà của cha mẹ, nhưng tình huống lần này có hơi khác biệt.

“Nhưng tại sao phu nhân lại nói điều này với tôi?”

“Có hơi xấu hổ, nhưng ta muốn nhờ cô giúp đỡ.”

“Giúp đỡ?”

“Xin hãy thuyết phục Charlotte. Nếu là một người ngang tuổi cô ấy thì có thể sẽ thuyết phục được.”

Tôi lắc đầu.

“Nếu là tôi trong quá khứ thì có thể tôi sẽ nhận lời, nhưng bây giờ tôi còn một đứa con gái nhỏ. Thực ra tôi đã quyết định sống một cuộc đời yên bình, và tôi không có ý định can thiệp vào chuyện của người khác.”

“…”

“Còn nữa, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nhưng tôi không thể thoải mái nhận lời giúp đỡ một người phụ nữ mà mình mới chỉ gặp hai lần.”

“Ta cũng đoán được cô sẽ nói như vậy.”

Có vẻ như bà ấy không có vấn đề gì khi thấy tôi từ chối và tỏ ra nghi ngờ. So với địa vị xã hội của mình, có thể thấy bà ấy cởi mở hơn nhiều.

“Nhưng Noel à, con người cô thiện lương hơn cô nghĩ. Nhìn cách cô cứu ta khỏi đuối nước trong khi chẳng biết ta là ai thì ta đã biết.”

“Đó chỉ là sự trùng hợp.”

“Hiếm có ai lại tình cờ cứu người.”

Phu nhân Rizé từ từ đứng dậy khỏi ghế.”

“Nhân tiện, cô và con gái sẽ không gặp nguy hiểm đâu, vì con trai ta sẽ bảo vệ hai người. Thằng bé mạnh hơn vẻ ngoài rất nhiều.”

“Nhưng chúng ta mới chỉ gặp hai lần. Tại sao phu nhân lại tin tưởng tôi đến mức cho con trai của người giúp đỡ tôi?”

Đâu chỉ có một hay hai người phụ nữ nhắm chủ đích vào anh ta.

“Suốt thập kỉ qua ta vẫn luôn tìm kiếm một người bạn.”

“Một người bạn?”

“Ừm. Đó là người sẽ luôn đồng tình với suy nghĩ của ta dù tất cả mọi người đều cho đó là sai. Và theo như ta thấy, cô rất đáng mến/quý đấy, Noel.”

“…”

Xúc cảm trên gương mặt phu nhân Rizé trở nên chân thực hơn. Ánh mắt bà không khác gì ánh mắt tràn đầy đam mê của những chàng trai trẻ.

“Hai lần là đủ rồi. Bên cạnh đó… điều duy nhất phát triển theo tuổi tác chính là đôi mắt biết phán xét. Noel là người tốt, và ta thực sự thích những người như cô.”

Bà ấy đứng thẳng lưng và chăm chú nhìn tôi.

“Như trước đây ta đã nói, cứ mãi giữ kín những điều mình muốn làm không phải ý hay.”

“…”

Phu nhân Rizé cười tinh quái.

“Xem này. Cô không thể từ chối yêu cầu của ta.”

Nhìn vẻ mặt đó, dường như một suy nghĩ đã đánh mất từ lâu bỗng lại nhen nhóm trong tim.

***

Buổi hôm đó, tôi cùng Leah trở về nhà.

“Hôm nay vui lắm ạ!”

“Vậy thì tốt quá.”

Có vẻ con bé khá vui khi được chơi đùa cùng những người bạn đồng trang lứa.

Lần đầu tiên nuôi con nhỏ nên có nhiều điều tôi không được tốt lắm.

“Leah, người bạn chơi cùng con lúc nãy tên là gì vậy?”

“Anh ấy là Eddie, năm nay 7 tuổi.”

Leah vui vẻ nói.

“Eddie rất thường xuyên đến công viên. Anh ấy đã rủ con lần sau gặp lại hãy tiếp tục chơi cùng anh ấy.”

Trẻ em làm thân với nhau nhanh đến kinh ngạc.

“Hai đứa còn nói về chuyện gì khác không?”

“Anh ấy còn nói mình hay chơi trốn tìm ở nhà.”

Leah sau đó hạ giọng, như thể đang kể một câu chuyện bí mật.

“Bởi vì cha của Eddie đôi khi sẽ biến thành một con quái vật.”

Lúc đó, tôi đã nín thở trong giây lát.

“Eddie đã kể những gì?”

“Anh ấy sẽ trốn trong tủ. Khi đó mẹ sẽ dặn anh ấy không được mở tủ cho đến khi cha quay trở lại làm người.”

“Ngạc nhiên thật đấy. Eddie có còn kể gì nữa không?”

“Khi trở lại làm người, cha của Eddie đối xử rất tốt với anh ấy. Anh ấy còn nói rằng cha mình luôn hứa với mẹ rằng sẽ không bao giờ biến thành quái vật nữa.”

Leah ủ rũ nói.

“Nhưng Eddie cũng nói cha không bao giờ giữ lời hứa. Eddie còn gọi cha mình là đồ nói dối.”

“…”

Tôi chỉ thở dài và hỏi,

“Con có muốn được đi chơi với Eddie nữa không?”

Leah do dự rồi đáp,

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận