Cuối cùng, dự đoán của phu nhân Rizé đã trở thành sự thật.
Tôi đã gặp Leander gần trung tâm y tế và nói chuyện với anh ta. Hình như anh ta thường đến đây để thăm và kiểm tra nơi này.
Nếu mọi người ai cũng có tính cách này, thế giới đã trở nên tươi đẹp hơn.
“Nếu phu nhân cần giúp đỡ thì cứ tìm đến tôi.”
Có lẽ anh ta đã được nghe phu nhân Rizé kể lại.
“Ngài Công tước không phải rất bận rộn sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Đột nhiên Leander rút ra từ trong túi một cây kẹo mút.
Tôi nhanh chóng nhận ra ý định của anh ta. Đó là lấy lòng Leah đang đứng sau lưng tôi.
Khi Leah lén lút nhìn Leander, anh đưa con bé kẹo và trong nháy mắt bế con bé lên.
Leah cười tít mắt trông rất vui vẻ.
Trông họ như hai chú cháu vậy. Tôi nhìn cảnh tượng vui vẻ này và nói lại,
“Sau này ngài không cần phải nghe theo lời mẹ của ngài như vậy đâu.”
Ngay cả khi bà ấy cũng là mẹ của anh ta, Leander vẫn là người quyền lực thực sự trong gia tộc.
Từ góc nhìn của Leander, có lẽ anh ta sẽ thấy những chuyện như bạo lực gia đình khá bình thường.
Anh ta vẫn bế Leah và nhún vai.
“Thay vì nổi loạn và chống đối mẹ mình như những thiếu niên ngỗ nghịch thì vẫn nên làm những điều đúng đắn hơn.”
“Ngài không thấy mệt khi cứ phải đến thăm nơi mình lập ra à?”
“Ta không phiền. Bên cạnh đó, ta cũng có thể thoải mái và an tâm đi khám mắt hơn.”
“Thật sao…”
Tính cách của anh ta hoàn toàn đối nghịch với Rupert.
“Nếu là Rupert, anh ta sẽ chặt đầu kẻ tấn công mình trước.”
Sau một hồi chê bai tính tình của chồng mình, tôi tò mò buột miệng hỏi,
“Dùng tiền để tống một người vào tù mà không có lời khai của nạn nhân thì có thể không?”
Leander cau mày.
“Làm vậy là bất hợp pháp. Ernst là gia tộc danh giá. Hơn nữa, nếu ta dùng cái danh Công tước để làm vậy, những quý tộc khác sẽ bắt chước và bắt đầu lạm quyền.”
Ồ… Ở trước mặt người này, tôi bỗng có cảm giác như mình là một kẻ bất lương.
“Ý ngài là tôi không còn cách nào khác ngoài việc thuyết phục Charlotte?”
“Ừm, xin hãy giúp đỡ cô ấy. Thực ra ta đã từng thử nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy đã ôm con bỏ chạy.”
Nghe đến đây, tôi nhìn lên Leander.
Với vẻ mặt đĩnh đạc cùng vóc dáng săn chắc nhờ luyện kiếm, anh ta chắc chắn sẽ là sự đe dọa đối với nhiều người.
Tôi không thể làm gì.
Tôi nghiêm túc nói,
“Được thôi, vậy thì tôi muốn xin ngài giúp một việc. Đây là một nhiệm vụ rất to lớn.”
Theo lời tôi, Leander cũng nghiêm túc theo.
“Đó là gì?”
“Bây giờ, tôi sẽ vào trong và nói chuyện với Charlotte. Điều quan trọng là phải làm thân với cô ấy, cho dù có phải thuyết phục hay dùng bất cứ cách nào khác. Vì thế trong lúc tôi và Charlotte nói chuyện, Công tước sẽ cần phải làm một việc…”
“Một việc?”
Tôi mỉm cười.
“Giúp tôi trông chừng Leah.”
Leander bỗng trở nên bối rối.
“Xin lỗi?”
“Ngài có thể trông nom Leah không?”
“À, được thôi, con bé rất dễ thương, nhưng…”
Hừm, anh bạn à, có vẻ như anh không tự tin với đáp án của mình lắm nhỉ.
“Không được sao?”
Anh ta vội vàng trả lời.
“Được.”
Tôi cười toe toét.
Khi biết anh ta thực sự là người tốt, tôi cũng không phải lo lắng quá nhiều khi giao Leah cho anh ta nữa.
“Leah, mẹ sẽ đi vào trong một lát. Con ở đây chơi với Công tước cho đến khi mẹ quay lại nhé?”
Con gái tôi còn đang mải nghịch mái tóc ngắn của Leander, gật đầu.
“Vâng ạ!”
Hừm, khi tôi quay lại, biết đâu trên tóc Leah lại có thêm một dải ruy băng.
Với suy nghĩ đó, tôi tiến vào trung tâm y tế.
***
Cây bút trong tay anh đột nhiên bị gãy.
Đây là cảnh tượng quen thuộc mấy ngày nay.
Rupert bất đắc dĩ mở ngăn kéo và lấy ra cây bút mới. Cây bút gãy đôi bị ném vào thùng rác.
Ordin đứng bên cạnh hỏi,
“Gần đây có phải ngài đang khó khăn trong việc kiểm soát sức mạnh?”
“Có lẽ vậy?”
“Hay là ta tìm một nhóm người để giết?”
Rupert cau mày.
“Đừng coi ta như một tên sát nhân biến thái.”
“Tôi xin lỗi. Hay ngài muốn săn lùng tội phạm?”
Rupert thở dài.
“Không cần… không phải vì lời nguyền.”
Lúc ấy, vẻ mặt Ordin tràn đầy hoang mang.
“Là vì lí do khác?”
Rupert khịt mũi.
“Có lẽ chỉ là tâm trạng thay đổi thôi?”
Người phụ tá cau mày.
“Tôi không biết điều gì đã khiến Hầu tước bị lung lay đến như vậy. Có phải vì phu nhân và tiểu thư không?”
“…”
Tất nhiên, khi thấy chủ nhân của mình im lặng, Ordin sẽ cho đó là câu trả lời đúng.
“Ngài thấy phiền não khi không thấy bọn họ?”
“Ồn ào.”
Vậy là đúng rồi.
“Ngài nhớ họ, và họ đột nhiên hiện ra trong đầu ngài?”
“Câm miệng.”
Lại nữa, hoàn toàn đúng.
“…”
Ordin nhận ra chủ nhân của mình có hơi run. Đây không phải dấu hiệu tốt. Anh ta là người đàn ông duy nhất hiểu rõ về lời nguyền của Rupert.
“Chỉ là những cảm giác thoáng qua mà thôi.”
“Ta biết.”
Người phụ tá không hài lòng với câu trả lời cộc lốc đó.
Ngài ấy là kiểu người luôn có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề trước mắt.
“Có lẽ cắt đứt hoàn toàn sẽ tốt hơn?”
“…”
“Ly hôn cũng không phải ý tồi. Ngay cả phu nhân cũng nói rằng cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục duy trì được nữa.”
“Ordin, câm miệng.”
Đây là cảnh báo đe doạ tới cái mạng nhỏ của anh ta, và vì sự an toàn của mình, Ordin ngậm miệng.
“Đừng nhắc tới chủ đề này nữa.”
“…”
Mối quan hệ mơ hồ này có ý nghĩa gì?
Theo ý của Ordin, đây là câu hỏi không thể giải đáp.
Mặc dù chủ nhân của anh ta chính là người đã tạo khoảng cách với vợ con mình, nhưng ngài ấy vẫn không thể cắt đứt quan hệ với họ.
“Tốt nhất là nên để hai người họ tránh xa nơi đây.”
“…”
Rupert biết rõ.
Nếu cứ để cô mong chờ về một cuộc sống gia đình tốt đẹp khi bên cạnh anh sẽ chỉ khiến cô thêm đau lòng. Nhưng Rupert lại ích kỷ không muốn cắt đứt quan hệ với cô. Vì vậy, anh chỉ có thể để cô tránh xa anh.
Đúng lúc đó, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ.
“Chủ nhân, là tôi, Bert đây.”
Không chỉ Ordin mà cả Rupert cũng khựng lại trong chốc lát vì không nhận ra sự hiện diện của người kia.
“…Vào đi.”
Cánh cửa mở ra và Bert bước vào.
“Xin thứ lỗi. Nhưng tôi phản đối việc ly hôn.”
Đó là những gì ông nói khi vừa đến thư phòng.
“Trời đất, ông nghe lén bọn tôi nói chuyện từ khi nào vậy?”, Ordin hỏi.
“Từ đoạn “Ly hôn cũng không phải ý tồi”.”
“Vậy là ông ta vẫn chưa nghe được đoạn về lời nguyền?” Ordin cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Bert không biết Ordin nghĩ gì mà bắt đầu chỉ trích anh ta.
“Ta thấy cậu đang can thiệp quá sâu rồi đó. Cứ như mấy bà mẹ chồng tàn độc vậy. Cậu nhắc đến chuyện ly hôn làm gì?”
Ordin hơi tức giận.
“Đòi hỏi với can thiệp cái quái gì! Tôi chỉ đang đưa ra những lời khuyên hữu ích nhất trong vai trò là phụ tá thôi…!”
Nếu cứ để yên cho họ nói qua nói lại, rất có thể cuộc nói chuyện sẽ leo thang thành cuộc tranh cãi. Rupert ngắt lời.
“Bert, ông đến đây làm gì?”
Vào lúc đó, Bert quay đầu lại.
“Ồ, tôi xin lỗi. Đã phát hiện dấu vết của gargoyle tại các ngôi làng khác trên lãnh địa…”
Cả hai đã bàn bạc rất lâu.
Sau đó, Rupert mở lời với vẻ suy tư.
“Ordin, đến chỗ Hiệp sĩ Đền thánh nói về việc phân bổ quân đội rồi báo cáo lại đây.”
“Vâng, thưa ngài!”
Ordin trả lời ngay lập tức và đi ra ngoài với Bert.
Ngay khi vừa ra ngoài, Bert lại tiếp tục.
“Còn cằn nhằn nữa thì cậu sẽ bị đuổi đấy.”
“Tôi biết điều gì là đúng.”
“Tại sao cậu lại nhắc đến chuyện ly hôn? Tôi biết trước đây tính tình của phu nhân có vấn đề… À, không phải là tính tình của chủ nhân cũng không có vấn đề… nhưng hai người họ sẽ thay đổi trong tương lai. Ta chắc chắn.”
“Hừm.”
Ordin thấy khó khăn khi phải đối phó với người đàn ông đã có gia đình hạnh phúc này.
“Không phải gia đình nào cũng êm ấm như gia đình ông đâu.”
“Ý cậu là gia đình của chủ nhân không bao giờ có thể hạnh phúc?”
“Tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nói rằng đó không phải là điều ngài Hầu tước mong muốn.”
“Gì? Ta thì nghĩ ngược lại.”
“Sao?”
Bert suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Ta nghĩ chủ nhân đang tìm kiếm một cuộc sống bình thường và yên bình.”
“Ông quên những gì ngài ấy đã làm cùng với biệt danh của ngài ấy rồi à?”
“Ngài ấy từ trước đến giờ không có cơ hội để sống một cuộc sống bình thường.”
Có thực sự là như vậy không? Ordin tưởng tượng Rupert sống một cuộc sống bình yên bên gia đình mà không phải chịu nỗi đau từ lời nguyền.
“…”
Tất nhiên, điều đó không có ích gì. Rupert – người mà anh ta biết chính là người đàn ông đã leo lên vị trí Hầu tước sau khi giết cha và anh em mình, và sẽ chặt đầu những tên tội phạm theo định kỳ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!