Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền - Tiết Diệc Sâm

Sau khi chuyển đến phòng mới, Tiết Diệc Sâm vẫn làm việc và nghỉ ngơi theo thói quen của mình, đến giờ thì đánh răng rửa mặt, cậu còn rảnh tay thu dọn phòng tắm và phòng ngủ. Sau khi cậu đi ra thì thấy Tô Hoan Trạch đang ngồi trước bàn chơi game.

Cậu không nhìn quá lâu, biết việc nhìn màn hình máy tính của người khác là một hành vi bất lịch sự và sẽ khiến người ta cảm thấy không được thoải mái, bản thân cậu cũng không thích có người nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của mình. Cậu lấy bịt mắt hơi nước trong tủ ra và nằm trên giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Ngay khi cậu đang đắm chìm trong việc dùng hệ thống viết bản thảo thì đột nhiên cảm thấy có người đang đẩy cậu, cậu khẽ nhíu mày, tháo bịt mắt hơi nước xuống, thấy Tô Hoan Trạch đang ngồi xổm bên giường, từ trên cao nhìn xuống cậu bằng tư thế quái dị.

Cậu hú hồn chim én, vô thức né tránh, dùng chăn bông chắn ở trước người, hoảng sợ hỏi: "Cậu làm gì đấy?"

Tô Hoan Trạch chỉ vào một chỗ trên sàn, lời ít ý nhiều đáp lại: "Giẫm chết nó đi."

Cậu nghiêng người nhìn, thấy trên mặt đất có một con gián, do dự một lúc mới quay đầu lại nhìn cậu trai dáng người to cao đang ngồi bên giường cậu bằng tư thế kỳ lạ này, bỗng nhiên có nhận thức mới: đây là một người lớn xác thích ăn đồ ngọt uống sữa bổ sung canxi và sợ gián.

Nhưng mà cậu không nói gì hết, lặng lẽ bước xuống giường tiêu diệt con gián kia.

Tô Hoan Trạch cũng không cần cậu nói thêm, tự bước xuống khỏi giường của cậu, ngồi trở lại giường của mình.

"Không thì... ngày mai chúng ta mua một chai thuốc tiêu diệt côn trùng nhé?" Tiết Diệc Sâm hỏi trước.

"Được đấy."

"Thật ra vẫn ổn mà, nghe bảo gián ở phía nam to lắm, đã vậy còn biết bay."

"Chúng ta nói chuyện sau được không, hiện tại tôi muốn yên tĩnh..." Tô Hoan Trạch vẫn còn chưa hết sợ.

Tiết Diệc Sâm gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu được, nhưng cậu không nhịn được mà phì cười khiến Tô Hoan Trạch quay lại trừng mắt nhìn cậu. Thật ra mà nói, bây giờ cậu đã không còn sợ Tô Hoan Trạch chút nào, ngược lại còn thấy tên này có hơi đáng yêu, không khác gì một con hổ giấy cả.

Rốt cuộc Tô Hoan Trạch cũng đã bình tĩnh lại, cậu ta lên tiếng: "Tôi sẽ nhờ người khác đi mua."

"Được, vậy giao cho cậu nhé, tôi tin cậu sẽ nhớ rõ chuyện này." Cậu nói xong thì nhìn điện thoại, phát hiện đã hơn mười hai giờ rồi, vì vậy hỏi Tô Hoan Trạch, "Cậu mất ngủ à?"

"Ban ngày ngủ nhiều quá."

"Tôi thấy do buổi tối cậu không ngủ được nên ban ngày mới ngủ lắm vậy nhỉ." Cậu tức giận quở trách, mặc kệ Tô Hoan Trạch, quay lại nằm trên giường của mình ngủ tiếp.

Ngày hôm sau thức giấc, cậu cảm thấy đêm qua mình ngủ khá ngon, sau khi ngồi dậy thì phát hiện Tô Hoan Trạch vẫn còn đang ngủ.

Lúc Tô Hoan Trạch ngủ cũng yên tĩnh như bao người, nhưng tư thế cũng không được lịch thiệp cho lắm, thân hình thon dài kẹp chặt chăn, như một đứa trẻ ôm một con búp bê lớn, xem xem sức ôm của cậu ta này, tự dưng cậu thấy hơi đau lòng cho bạn gái tương lai của Tô Hoan Trạch.

Cậu rửa mặt xong xuôi, lúc thay quần áo thì Tô Hoan Trạch vẫn đang ngủ, cậu liếc mắt nhìn thời gian, đi đến đẩy bả vai Tô Hoan Trạch, đầu tiên cậu ta phất tay đuổi cậu đi, sau đó trở mình, mãi một lát sau mới mở to mắt.

"Muộn lắm rồi, mau dậy đi, tôi định đi mua đồ ăn sáng, cậu có cần tôi mua hộ gì không?" Tiết Diệc Sâm hỏi.

Tô Hoan Trạch im lặng một lúc, dùng âm thanh trầm thấp đáp lại: "Không cần."

Cậu cũng không nài nỉ nữa, xách cặp ra khỏi phòng ngủ, lúc xuống lầu thì vô tình chạm mặt Tiêu Ý Hàng đang hì hục lên lầu, cậu không chào hỏi cậu ta mà đi thẳng xuống.

Sau khi ở trong phòng hai người được vài hôm, nhận ra chỗ này rất tốt, Vu Hải Lang ghen tị đến mức đấm ngực giậm chân, bảo là có đắt hơn cũng muốn được dọn đến phòng ngủ cho hai người.

Nơi này không bị cắt điện, chỉ cần trả đủ tiền điện hàng tháng là được, mấy cậu trai phòng bên còn mua nồi điện và nguyên liệu nấu ăn từ chỗ người bán hàng rong ngoài trường, nấu lẩu ngay trong phòng ngủ.

Nhưng mà có một lần Tiết Diệc Sâm biểu diễn khả năng làm đồng hồ đo điện quay ngược ngay trên lớp để thầy Ngô nhìn thấy được. Lúc ấy thầy Ngô không nói gì cả, nhưng đến tối thầy phụ trách lại đặc cách cho cái đồng hồ điện phòng cậu một cái ổ khóa, khiến cậu cạn cmn lời.

Sự tin tưởng tối thiểu giữa giáo viên và học sinh đâu rồi?

Không cần phải nói đến việc có thể tắm nước nóng và có WC riêng biệt ngay trong phòng mà còn có thể nộp phí mạng, nhưng mà không biết tốc độ Internet có nhanh không nữa, dù sao tòa nhà này cũng rất mới, không có kinh nghiệm truyền lại từ đàn anh đàn chị.

Tầng bảy lại quá cao, giáo viên phụ trách cũng không thích lên kiểm tra lắm, bọn họ chỉ cần chào hỏi một câu ở dưới lầu coi như đã báo danh rồi, hoặc là phái học sinh đại diện đến kiểm tra phòng ngủ, cho nên nếu phòng của bọn họ có như bãi rác cũng sẽ không bị trừ điểm, tất nhiên cũng không có cái gọi là phòng ngủ xuất sắc.

Điều này khiến Tiết Diệc Sâm cảm thấy rạo rực, muốn mang thiết bị của mình đến livestream trong ký túc xá.

Cuối tuần thứ hai, cậu thật sự mang máy tính và thiết bị đến, nhưng phát hiện hồ sơ đăng ký băng thông rộng cần nhà trường phê duyệt, cậu chỉ có thể đóng tiền mạng cho một kỳ, nhìn máy móc trên bàn máy tính mà rớt nước mắt.

Kết quả sáng sớm thứ năm, cậu nhận được tin dữ.

Thói quen của cậu là lúc đi học sẽ dùng hệ thống viết bản thảo sẵn cho một tuần, bởi vì thuận tiên nên hôm nào cũng viết 6000 chữ, lâu lâu hứng lên còn viết tận 9000 chữ. Viết ở trường xong, chờ cuối tuần về đến nhà sẽ up bản thảo lên mạng, để vào hộp dự thảo xuất bản đúng giờ là đăng.

Kết quả là... cái trang văn học mạng Tấn Giang này đăng hết một lần.

Lần này trừ một lần là trừ sạch hết bản thảo trong hòm lưu trữ của cậu, thứ tư đã đăng lên hết không còn sót lại thứ gì, nếu không nhanh chóng cập nhật thì lương chuyên cần tháng này không còn nữa.

Cậu dùng điện thoại nhìn chằm chằm vào trang web, hận không thể cúp học chạy đến tiệm net ngay bây giờ.

Ngay sau đó, cậu thử gửi bản thảo trong hệ thống sang điện thoại di động, vừa bật lên thì nhận ra chỉ có thể chuyển phiên bản cấp thấp, mỗi máy tính mới nhận dạng được.

Cậu không khỏi mắng trong đầu: "Cái thứ đồ chơi rách nát, phế phẩm."

Hệ thống: "Nếu cảm nhận được cảm xúc tiêu cực thì sẽ xóa hết các tệp bên trong hệ thống."

Dùng bản thảo lưu trữ để uy hiếp cậu hả, nhưng mà cậu đành phải nhanh chóng thỏa hiệp: "Ngài là ông nội của tôi!"

Vì vậy cậu chỉ có thể tìm cách khác, rất nhanh đã nhớ lại tiết tư của ngày thứ năm là giờ tin học, chỗ đó có thể kết nối mạng, chẳng qua tốc độ internet không nhanh lắm.

Cậu hạ quyết tâm, quyết định tìm cơ hội gửi bản thảo của mình lên mạng trong thời gian đó.

Giờ tin học của lớp 10 rất đơn giản, mấy bài học đầu tiên toàn là thực hành gõ chữ. Độ tuổi của bọn họ mấy ai không biết gõ chữ trên máy tính nữa chứ, cái chương trình học này nhàm chán đến mức tẻ nhạt, phải luyện gõ phím, cuối cùng trước khi kết thúc môn học còn phải trận đấu tính giờ, xem tốc độ đánh máy của ai nhanh hơn.

Tốc độ gõ chữ của Tiết Diệc Sâm nằm trong tốp đầu, tốc độ tay hoàn toàn luyện ra từ việc chơi game.

Hết tiết học, lúc mọi người đã tản đi cả rồi thì giáo viên mới thu dọn đồ đạc, sau đấy khóa cửa phòng lại.

Tiết Diệc Sâm chui ra từ dưới gầm bàn, hoạt động bả vai một lúc, sau đó chạy đến chỗ máy chủ của giáo viên đùa nghịch cáp mạng, lúc này mới có thể miễn cưỡng kết nối internet, dùng dây cáp truyền tải bản thảo, sau khi ấn định thời gian đăng lên thì còn rỗi hơi ngồi đọc bình luận dưới khu vực đánh giá.

Kết quả lúc này trong phòng học có âm thanh vang lên, sau đó cậu nhìn thấy Tô Hoan Trạch bày ra vẻ mặt ngơ ngác đứng dậy.

Lúc Tô Hoan Trạch đứng dậy vóc người rất cao, đã sớm nhìn thấy Tiết Diệc Sâm, Tiết Diệc Sâm cũng ngây người ra nhìn cậu ta, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, một màn im lặng đầy xấu hổ.

"Cậu..." Đến cùng vẫn là Tiết Diệc Sâm mở miệng trước.

"Ngủ quên." Tô Hoan Trạch ngồi ở góc trong cùng của phòng máy, cậu ta ngủ trong giờ học, cuối cùng giáo viên cũng không phát hiện cậu ta đi hay chưa.

"Tôi có chút việc cần dùng tới mạng, xong ngay đây."

"Ồ..." Tô Hoan Trạch tùy tiện đáp lại, lảo đảo đi về phía cửa, đến đó mới phát hiện ra không thể mở được, ảo não quay đầu nhìn Tiết Diệc Sâm.

Tiết Diệc Sâm chỉ vào một dãy cửa sổ trần của phòng máy thông với hành lang: "Lúc nãy giáo viên tưởng không còn ai nên khóa cửa lại rồi, chắc phải ra ngoài từ chỗ kia."

Tô Hoan Trạch cũng ngẩng đầu nhìn dãy cửa sổ trần kia, thật ra nó chỉ xấp xỉ với kích thước với lỗ thông gió, chiều cao chưa đến 40 cm, nhưng mà rất rộng, hai cánh đã chiếm hết bức tường, hơn nữa vị trí khá cao, gần sát nóc phòng.

Chần chờ một lúc, cậu ta vẫn leo lên dãy bàn máy tính sát bên cạnh tường, thử đẩy cửa sổ ra, sau đó cẩn thận đưa người ra bên ngoài thăm dò, bởi vì vóc dáng to cao nên lúc chen ra có hơi khó khăn.

Tiết Diệc Sâm vội vàng tắt máy tính, đứng dậy đi theo, giúp đỡ Tô Hoan Trạch hồi lâu sau cậu ta mới có thể nhảy ra ngoài một cách thuận lợi.

Cậu thò đầu nhìn thoáng qua hành lang, nhìn độ cao bên ngoài, thấy Tô Hoan Trạch đứng trên hành lang ngửa đầu nhìn cậu, cậu cũng không do dự nữa, cũng leo lên.

Thật sự phải tự bản thân trải nghiệm mới phát hiện ra để mà chui ra bên ngoài từ cái cửa này quả đúng là rất phí sức, cậu thay đổi tư thế vài lần, cuối cùng dứt khoát đưa đầu ra bên ngoài, trườn ra ngoài cửa sổ.

"Đỡ tôi với!" Cậu hoảng loạn hét lên, nếu đầu hướng thẳng xuống mặt sàn thì có mà sấp mặt mất.

Tô Hoan Trạch không từ chối, giang hai tay đón lấy cậu, cậu cảm thấy tư thế này có hơi gượng gạo, do dự hồi lâu mới vịn bả vai Tô Hoan Trạch, sau đó Tô Hoan Trạch ôm lấy vai cậu đưa cậu ra ngoài như đang bứng củ cải.

Do quán tính nên lúc rơi xuống, thân thể của cậu mất thăng bằng, cuối cùng cả người vững vàng rơi vào lồng ngực của Tô Hoan Trạch, trong nháy mắt đó vậy mà cậu lại cảm thấy cái ôm của Tô Hoan Trạch khiến người ta cảm thấy rất yên tâm.

Nhưng mà cái ôm chỉ kéo dài trong chốc lát, cậu nhanh chóng lùi lại một bước, vỗ vai Tô Hoan Trạch: "Thể hình của tên nhóc cậu vậy mà không tồi ha." Nói xong thì quay đầu, nhón chân đóng cửa sổ lại.

Lúc cậu định đi thì thấy Tô Hoan Trạch vẫn đang chờ mình, cậu cũng không ngại ngùng, đi đến căng tin cùng Tô Hoan Trạch.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau vào vip.

↓Chuyên mục tác giả cầu xin được bao nuôi↓

Tùy tình hình mà lịch cập nhật có thể thay đổi nhé, như mấy chương trước ngắn thì ngày một chương trừ CN, nay dài quá thì 1-2 ngày một chương tùy tâm trạng.

(Chương sau 9k chữ chứ nhiêu 🥲 lưng tui đang ổn't lắm.)
Nhấn Mở Bình Luận