Lúc Tiết Diệc Sâm và Tô Hoan Trạch dùng bữa sáng thì Tô Hoan Dao cũng ngồi bên cạnh Tô Hoan Trạch. Thỉnh thoảng cô nhóc lại dùng ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn Tiết Diệc Sâm.
Ăn xong buổi sáng thì Tiết Diệc Sâm cũng không thể chịu nổi nữa, cậu bảo mình muốn ra ngoài đi dạo nhưng hai anh em nhà họ sợ để cậu đi một mình sẽ lạc đường nên phái hai người giúp việc đi cùng, Tiết Diệc Sâm lí nhí "Tôi đâu có bị thiểu năng" nhưng vẫn thuận theo.
Cậu thay một bộ quần áo và mặc lên mình cái áo khoác của Tô Hoan Trạch rồi dạo quanh khuôn viên biệt thự. Vừa ra ngoài mới phát hiện chỗ này lớn quá chừng, khu vườn được chăm sóc tỉa tót kỹ lưỡng nên không có dấu hiệu cỏ dại mọc um tùm, sân cũng rất sạch sẽ. Cậu hỏi người giúp việc bên cạnh mình: "Chỗ này có người thường xuyên đến ở không hay vẫn luôn vắng vẻ như vậy?"
"Mấy năm trước họ vẫn ở đây nhưng kể từ lúc cô ba xảy ra chuyện và để thuận tiện cho việc đến trường thì cả nhà đã chuyển sang căn có thang máy ở trung tâm thành phố." Người giúp việc nọ vừa kể vừa than thở như rất tiếc nuối: "Mấy năm nay họ cũng hay quay lại đây lắm nhưng chưa được vài hôm lại đi."
"Chân của cô ba...?"
"Tai nạn giao thông."
Cậu gật đầu ý bảo mình đã biết và không hỏi tiếp nữa. Loanh quanh chưa được bao lâu thì thấy Tô Hoan Trạch đẩy xe lăn của Tô Hoan Dao đi ra và đến bên cạnh cậu gợi chuyện, hỏi: "Thấy thế nào?"
"Cũng được đó."
"Tôi định đưa Dao Dao đi dạo một vòng, cậu đi cùng nhé."
Cậu không thèm để bụng mà gật đầu ngay, coi như đồng ý rồi.
Có một trung tâm thương mại cách khu biệt thự không xa, bên trong chẳng được bao nhiêu người. Mặt hàng bày bán ở đây rất cao cấp, chắc hẳn là nơi tiêu xài cho kẻ có tiền quanh đây. Cậu đưa mắt nhìn tên cửa hàng rồi lại nhìn sang giá cả hàng hóa chỗ này, biết bản thân mình không đủ tiền để mua chúng, mà cậu cũng không định mua vì cậu đâu có đem tiền theo.
Tô Hoan Dao nhìn cái gì cũng thích, cái gì cũng muốn mua cho anh trai và "anh dâu" của mình. Tiết Diệc Sâm chỉ là một tên rảnh rỗi đi theo họ thôi, cậu chợt cảm thán một câu: "Tên của hai anh em nhà cậu cũng được đó, một người là Bệnh Nhân còn một người là Thay Thuốc."
(Hoan Dao huān yáo, thay thuốc Huàn yào)
Tô Hoan Trạch tức giận lườm Tiết Diệc Sâm nhưng không đáp lại.
Nhưng Tô Hoan Dao nghe vậy thì bật cười khúc khích, cô nhóc đáp lại: "Hóa ra còn có kiểu đồng âm thế này, đúng là rất thú vị mà."
"Ừm, nhưng mà Thay Thuốc nghe còn được, chứ Bệnh Nhân vừa nghe đã thấy có bệnh rồi." Cậu đang cố tình khịa Tô Hoan Trạch đấy.
Đến một cái cửa hàng nọ, Tô Hoan Dao vui vẻ bước vào chọn quà tết.
Tiết Diệc Sâm đứng trước cửa ngó nghiêng một lúc, đây là một cửa hàng bán thú nhồi bông đáng yêu, bên trong còn có cả trang sức cho mấy bé gái và thủ công mỹ nghệ. Cậu cũng theo vào, thấy một cái kẹp sừng huơu, có lẽ đây là món còn sót lại từ lễ giáng sinh. Cậu cầm nó lên và đeo lên đầu Tô Hoan Trạch.
Một người nghiêm túc và cứng nhắc như Tô Hoan Trạch, tuy đã đeo thêm một cặp kính khiến cậu ta trông hiền lành hơn nhiều nhưng vì vẫn luôn ít khi nói cười, bây giờ lại đeo một cái kẹp tóc đáng yêu như vậy nhìn chẳng ăn nhập chút nào, cực kỳ buồn cười.
Tô Hoan Trạch đưa tay lên định tháo xuống thì nghe Tiết Diệc Sâm ủ rũ cảm thán: "Lúc tôi chưa hẹn hò với ai cứ nghĩ rằng nửa kia của mình sẽ vô cùng đáng yêu. Tôi sẽ mua cho người đó những món như vậy và tự tay đeo lên. Bây giờ yêu đương rồi, ngặt nỗi người đó không chịu..." Nói xong còn thở dài và lắc đầu.
Tô Hoan Trạch khựng lại nhưng rồi cũng không tháo xuống mà tiếp tục đeo nó.
Tiết Diệc Sâm lại bồi thêm một câu: "Tôi không đem tiền, cậu tự mua đi nhé."
Ờm, món quà này rất đặc biệt, nó hoàn toàn không ăn khớp gì với Tô Hoan Trạch cả. Ấy thế mà cậu ta còn phải tự bỏ tiền ra mua cho mình.
Sau đó Tiết Diệc Sâm lại chọn một cái balo thỏ đáng yêu rồi mang nó lên lưng Tô Hoan Trạch, tiếp tục bảo Tô Hoan Trạch tự trả tiền.
Lúc rời khỏi cửa hàng, Tô Hoan Dao kinh hãi nhìn anh trai mình dùng vẻ mặt tối sầm mang kẹp tóc sừng huơu và cái balo con thỏ bước ra, cả buổi vẫn không hề hó hé một câu. Cô nhóc run rẩy đưa quà cho Tô Hoan Trạch và Tiết Diệc Sâm.
Bấy giờ tâm trạng của Tiết Diệc Sâm đã tốt hơn rất nhiều nên cậu vui vẻ nhận lấy món quà, còn đưa tay xoa đầu Tô Hoan Dao và nói: "Lát nữa anh dâu tặng em một phong bao lì xì nhé!" Nói xong thì bước đến bên cạnh Tô Hoan Trạch và nói: "Tặng bao nhiêu cậu cứ xem mà làm."
Tô Hoan Trạch gật đầu ý bảo mình đã hiểu, cái bao lì xì này cũng phải do Tô Hoan Trạch tự tay chi tiền.
Sau đó ba người họ hết cùng nhau đi ăn vặt rồi lại cùng nhau dùng bữa trưa. Phong cách này của Tô Hoan Trạch đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người suốt chặng đường, nếu chẳng phải Tiết Diệc Sâm không cầm theo điện thoại thì cậu còn muốn chụp cho Tô Hoan Trạch một tấm ảnh lưu niệm nữa cơ.
Lúc cậu bị trói lôi ra khỏi quán karaoke thì trên đường không có bất kỳ ai mà chỉ có một vài nhân viên nên đi từ thang máy đến bãi đỗ xe cũng chỉ có camera và anh Vương có thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu. Nhưng lần này lại khác, tuy rằng lượng người trong trung tâm thương mại chẳng mấy đông đúc nhưng đi dạo với hình tượng như vậy cũng đủ khiến Tô Hoan Trạch ăn đủ.
Tiết Diệc Sâm là một người không có tham vọng to lớn, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy trả đũa thành công.
Đến chiều, bọn họ cùng nhau trở về và lại trải qua thêm một ngày một đêm ở đây nữa.
Tô Hoan Dao không bám theo bọn họ mà đến nhà của một người bạn ở gần đó, khi họ quay lại thì trên xe cũng chỉ có anh Vương, Tiết Diệc Sâm và Tô Hoan Trạch.
Mọi khi Tiết Diệc Sâm vẫn hay tán gẫu cùng anh Vương để tránh bầu không khí quá gượng gạo, nhưng hôm nay hình như anh Vương nghiêm túc đến kỳ lạ, anh ta vẫn luôn quan sát thứ gì đó rồi chợt lên tiếng: "Thắt kỹ dây an toàn." Sau đó không nói gì nữa.
Tiết Diệc Sâm còn đang thắc mắc thì Tô Hoan Trạch đôt nhiên duỗi tay ra nắm lấy tay cậu, cũng không nói gì mà chỉ cảnh giác nhìn ra phía bên ngoài. Cậu càng cảm thấy khó hiểu hơn, thử lay cổ tay định thu về nhưng thân xe lại rung lắc kịch liệt.
Có người cố ý đâm vào xe họ!
Anh Vương lập tức rủa thầm và cố gắng không chế thân xe, cơ thể Tiết Diệc Sâm nảy lên. Chợt Tiết Diệc Sâm cảm thấy người bên cạnh cố tình nhấn đầu cậu xuống để cậu có thể giữ thăng bằng.
Ngay khi xe vừa hết rung lắc thì Tô Hoan Trạch nhanh chóng cởi dây an toàn, sau đó xoay người tháo dây an toàn cho Tiết Diệc Sâm và đè cậu khiến cậu phải khom lưng xuống như thể đang nhặt thứ gì đó. Tô Hoan Trạch dùng thân thể của mình che trên người cậu và dặn dò: "Đừng ngẩng đầu lên."
Bởi vì lỡ như chiếc xe phía sau có vũ khí và bắn vào xe của họ, cứ giữ nguyên tư thế như vậy hai người hẳn sẽ bị bắn chết. Cúi người xuống như vậy có thể tránh được rủi ro này, đây là bản năng cảnh giác trong người Tô Hoan Trạch. Trong hoàn cảnh này cậu ta vẫn ôm đầu Tiết Diệc Sâm và đè trên người cậu, cho dù có xảy ra chuyện bất ngờ thì cũng có thể bảo vệ cho Tiết Diệc Sâm.
"Ngồi cho chắc vào!" Anh Vương lớn tiếng hét lên, sau đó móc thứ gì đó ra rồi mở cửa sổ xe, đột nhiên nghiêng người ra ngoài và ném thứ gì đó như một quả bong bóng nước lên kính chắn gió của chiếc xe đằng sau, thứ đó phát nổ khiến nhiên liệu màu đỏ văng tứ tung, bao phủ hết toàn bộ cửa xe.
Ngay sau đó, anh Vương lập tức lui về và móc ra một khẩu súng bên dưới gầm ghế, động tác lên đạn rất thành thục.
Tiết Diệc Sâm choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng này, cậu muốn nhìn rõ hơn nhưng Tô Hoan Trạch vẫn đang đè chặt cậu.
"Ông đây chơi chết bọn nó." Anh Vương nói xong thì dừng xe, nhưng lại bị Tô Hoan Trạch ngăn lại.
"Vẫn còn người ở đây, mau đi đi." Tiết Diệc Sâm vẫn đang ở đây, Tô Hoan Trạch không muốn mạo hiểm mà chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Anh Vương đang định đi xuống xử lý những người kia, do dự một lúc rồi vẫn khởi động xe rời khỏi đó nhưng khẩu súng nọ vẫn không hề rời tay.
"Những người đó... cố ý ư?" Lúc này Tiết Diệc Sâm mới hoàn hồn, cậu ngồi thẳng người và quay đầu nhìn cái xe kia bị va vào lề đường, hỏi Tô Hoan Trạch ngồi bên cạnh mình.
Sắc mặt của Tô Hoan Trạch cũng không được tốt cho lắm, cậu ta trầm mặc một lúc rồi mới đáp: "Xin lỗi, khiến cậu bị liên lụy rồi."
Tiết Diệc Sâm chợt nhớ đến đôi chân gầy gò của Tô Hoan Dao, nhất thời hiểu ra và không nói gì nữa khiến cả chặng đường đi chìm trong yên tĩnh.
Anh Vương lái xe đến dưới tòa nhà của Tiết Diệc Sâm, lúc xuống xe cậu cũng tinh ý và nói thẳng: "Em chưa thấy, chưa nghe và không biết gì hết."
Anh Vương giơ ngón tay cái like cậu một cái, cậu thong thả quay về nhà mình. Khi tiến vào tiểu khu thì thấy phần đuôi xe mới căng kia bị va quệt thảm thương nên không khỏi đau lòng.
Lần này Tô Hoan Trạch không bám theo cậu, cậu đã nghe được suy nghĩ của Tô Hoan Trạch lúc còn ngồi trên xe, cậu ta muốn điều tra rõ ràng chuyện lần này và có hơi lo lắng cho Tô Hoan Dao nên đã sớm nhắn tin cho cô nhóc, nhưng phải đưa cậu về nhà nên tốn thêm kha khá thời gian.
Tiết Diệc Sâm về đến nhà thì thu dọn đồ đạc rồi đi mua thêm vài thứ, khi quay trở về thì trời cũng đã tối. Cậu nấu mì gói ăn cho qua bữa rồi nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Ý thức của cậu tiến vào hệ thống, Tiết đến từ tương lai đã chờ sẵn bên trong phòng trò chuyện, hỏi cậu với vẻ ngạc nhiên: "Đây là lần đầu tiên cậu chủ động triệu hồi tôi đấy, có chuyện gì sao."
"Anh là dân buôn bán tin tức nên có rành chuyện trong nước không?" Tiết Diệc Sâm đi thẳng vào chủ đề, thăm dò người kia.
Tiết đến từ tương lai chỉ vào đầu mình: "Đây cũng là cái đầu của cậu, tuy rằng nó không có plug-in nhưng trí nhớ cũng được lắm, nhất là trên phương diện ghi thù đấy."
Tiết Diệc Sâm vẫn luôn cảm thấy Tiết đến từ tương lai là một lão già thiếu đứng đắn, bỗng lo lắng cho tương lai sau này của bản thân quá chừng. Nhưng cậu muốn hỏi ra thắc mắc của mình: "Anh có biết một người tên Tô Hoan Trạch không? Sau này cậu ấy sẽ như thế nào?"
"Tô Hoan Trạch?"
"Long Hâm Plaza và chuỗi karaoke Bách Lạc đều là sản nghiệp nhà cậu ta."
"À, ông chủ của Long Hâm ấy à. Khi trước lăn lộn trong giới hắc đạo nên cũng khá có tiếng tăm, nhưng gia đình họ không được yên ổn cho lắm. Có tên nhóc Tô Hoan Nhan cũng ra gì lắm nhưng Tô Hoan Trạch là ai cơ..."
"Tô Hoan Nhan là anh của Tô Hoan Trạch nhỉ? Tô Hoan Trạch bằng tuổi chúng ta, chính là người bạn lần trước tôi kể với anh đó."
Tiết đến từ tương lai nghĩ ngơi, hời hợt hỏi Tiết Diệc Sâm: "Tại sao cậu lại tò mò chuyện của cậu ta?"
Cậu đâu dám nói chuyện Tô Hoan Trạch thích mình, đã vậy mình còn bị cậu ta hôn tận mấy lần nên chỉ có thể kể chuyện bị đâm xe lúc ngồi chung xe với Tô Hoan Trạch thôi.
Tiết đến từ tương lai nghe vậy bèn gật gù, nét mặt không hề thay đổi chút nào nhưng lại nói ra một câu khiến Tiết Diệc Sâm không thể nào tin nổi: "Theo thông lệ nhà họ Tô thì bắt đầu từ năm 18 tuổi thì đã phải tiếp quản một ít thế lực và vài sản nghiệp rồi. Cho nên chỉ cần cậu ta có thể tiếp quản nó thì tôi có thể nhớ rất rõ, nhưng trong ấn tượng của tôi không có ai tên là Tô Hoan Trạch cả. Chuyện này có thể chứng tỏ rằng tên nhóc đó không thể sống quá 18 tuổi, hoặc không tiếp quản sản nghiệp nhà họ Tô. Nhưng... làm sao có thể không nhận nó đây, hiển nhiên tên nhóc này đã chết rồi."
"Không thể sống quá 18 tuổi?!" Trái tim Tiết Diệc Sâm co thắt, cảm xúc kinh hãi cực kỳ dữ dội. Vậy mà cậu thật sự cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, ánh mắt cũng nhòe đi tựa như đang nóng lên.
"Đúng vậy, ông cụ nhà họ Tô lúc còn trẻ huênh hoang lắm nhưng sau này cũng an phận hơn nhiều, chuyện làm ăn nhà họ đều do Tô Hoan Nhan quán xuyến. Ông ta chỉ có hai đứa con, dựa theo tuổi tác thì Tô Hoan Nhan không thể bằng tuổi chúng ta được, hình như còn lớn hơn tôi khoảng chừng bốn tuổi. À còn một đứa con gái bị tật nữa. Cô ta lấy một ông chồng rất tốt, tuy ban đầu tên kia không giàu có gì nên khi cưới nhau cũng chẳng khác gì ở rể, nhưng không được mấy năm thì hai bên gia đình đều trở nên lớn mạnh, tên đó cũng đối xử với vợ mình rất tốt."
Lúc tìm Tiết đến từ tương lai, cậu chỉ định nghe ngóng tình hình của Tô Hoan Trạch trong tương lai. Sau khi hỏi ra mới biết trong tương lai hoàn toàn không có Tô Hoan Trạch mà nhà họ Tô chỉ còn hai đứa con.
Rất có thể... Tô Hoan Trạch không sống đến năm 18 tuổi, hay phải nói còn chưa kịp tốt nghiệp cấp ba... đã không còn?!