Chu Thanh Lan làm gì đủ trình được vào phòng cho khách VIP, nên hai người chỉ ghé vào một căn phòng khách nhỏ không mấy kín đáo, xung quanh căn phòng được ngăn bằng lớp thủy tinh với cửa chớp treo phía trên, khiến không gian nửa kín nửa hở.
Bà ta ngồi xuống trước, sau đó vẫy tay ra hiệu: "Lại đây ngồi xuống đi."
Cậu cũng không khách sáo mà bước sang đó ngồi xuống, sau đó hỏi bà ta: "Chuyện kim lúc nãy bà nói là sao?"
"Chẳng lẽ cậu chưa từng gặp phải chuyện này?"
"Đã trải qua rồi, nhưng tôi không hiểu vì sao bà lại biết chuyện này."
Bà ta cười cười, uể oải dựa người vào ghế, không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên ngón tay như thể việc phải ở cạnh Tiết Diệc Sâm khiến bà ta nhớ lại những ký ức không mấy tốt đẹp, chỉ khi chạm vào những món đồ thực tế này mới phần nào đó cảm thấy yên tâm: "Tôi ấy à, cũng có vài mối quan hệ trong cái giới này."
"Rồi sao?"
"Đừng vội vàng đặt câu hỏi cho tôi, chúng ta giao dịch trước được chứ?"
Cậu cũng hiểu rằng chuyện bà ta đột nhiên tìm đến cậu không thể nào đơn giản như muốn ôn lại chuyện cũ được, dù sao người phụ nữ này cũng đâu muốn thừa nhận bà ta đã có một đứa con, thậm chí còn muốn phủ nhận những chuyện đã từng xảy ra. Cho nên khi bà ta đề cập đến việc giao dịch thì cậu không thấy ngoài ý muốn lắm, bèn bĩnh tĩnh gật đầu: "Bà nói đi."
"Chồng tôi ấy, dạo gần đây đang đàm phán một thương vụ với nhà họ Tô, nếu đàm phán thành công thì sẽ mang lại một khoản tiền lời rất lớn, cho nên... cậu có thể lợi dụng mối quan hệ của mình để giúp đỡ không? Tôi thấy nhà họ Tô đã sẵn lòng đưa cậu đến đây, hẳn cũng rất coi trọng cậu, có lẽ vẫn có thể giúp đỡ cậu chứ."
"Nếu tôi giúp, bà sẽ nói tôi biết chân tướng của việc này ư?"
"Không chỉ có vậy, tôi còn có thể tiết lộ cho cậu biết hành động của người kia trước để cậu có thể sớm đề phòng."
"Bà là tình nhân của kẻ sau màn à?" Cậu vẫn mặc định rằng người xấu xa kia là đàn ông nên mới hỏi như vậy.
Bà ta lập tức nở nụ cười, sau đó lắc đầu và hỏi ngược lại: "Cậu có bằng lòng giúp đỡ hay không."
"Có thể giúp chứ, cũng đâu phải việc gì quá khó khăn. Nhưng tôi muốn được trích hoa hồng, dù sao chút tin tức này với tôi cũng chẳng lời lắm." Quả thật cậu rất muốn biết những tin tức này, nhưng vẫn cò kè mặc cả theo thói quen. Bằng không sẽ để người phụ nữ xảo quyệt này nhận ra sơ hở rồi lại đưa ra nhiều yêu cầu hơn nữa.
Thật ra cậu không hề có ý định nhúng tay vào mấy chuyện kinh doanh, nhưng vẫn tỏ thái độ nếu có cậu hỗ trợ thì chắc chắn chuyện này sẽ thành công, dù sao cũng phải khiến Chu Thanh Lan mở miệng.
Bà ta suy tư một lát, quả nhiên nói về vấn đề hoa hồng với Tiết Diệc Sâm, nhưng lời bà ta nói lại làm người khác cảm thấy buồn cười: "Tất nhiên là được rồi, nếu chuyện này thành công tôi sẽ cho cậu hai ngàn."
Cậu cảm thấy như mình đang bị sỉ nhục, định dùng chút tiền này gạt nít ranh đấy à?
"Nếu bà chịu hạ mình nói chuyện với tôi thì hẳn đây là một dự án lớn nhỉ, bà đang chọc cười tôi bằng hai ngàn lẻ đó sao, tiền mừng tuổi của tôi còn không ít như vậy đâu? Không bằng trích cho tôi 10% lợi nhuận nhé?"
"E rằng không thể."
Hai người thương lượng mãi mới chốt sẽ chia cho Tiết Diệc Sâm 5%, nhưng từ cuộc nói chuyện này cậu hiểu rằng dù chỉ 5% cũng phải được trăm mấy ngàn, cho nên cái hai ngàn khi nãy càng trở nên hài hước hơn.
Sau đó Chu Thanh Lan mới định nói với Tiết Diệc Sâm về những chuyện khác: "Cậu biết được bao nhiêu về nhà họ Tô?"
"Một ít chuyện vặt vãnh thôi."
"Vậy trước hết tôi kể cho cậu nghe chuyện nhà họ Tô đã nhé." Bà ta nói, bưng cái ly trên bàn nhỏ lên nhấp một ngụm cà phê rồi kể chuyện nhà họ Tô, "Tôi từng đồn đại ngoài kia, nhưng nó hoàn toàn khác xa sự thật. Tô Kiến Huân, là ba của Tô Hoan Trạch ấy, thật ra là đứa con ngoài giá thú. Tôi rất bội phục Tô lão phu nhân, biết chồng mình có con riêng vẫn có thể thản nhiên như vậy, còn có tâm đến nước M một chuyến để tạo ra tình huống vờ dưỡng thai được, một quãng thời gian sau lại mang Tô Kiến Huân về, thực chất chỉ là con vợ lẽ lại làm như là con ruột nhà họ."
Quả thật Tiết Diệc Sâm không hề biết chuyện này, cậu mơ hồ cảm thấy có lẽ đây chính là nguồn gốc của mọi ân oán sau này?
"Mặc dù Tô lão phu nhân đã chấp nhận đứa nhỏ này nhưng thật ra vẫn luôn đối xử có hơi bất công, nhưng cũng không được thể hiện quá rõ ràng, mãi đến khi đứa con trai ruột của bà ta gặp tai nạn. Người ngoài ai cũng nói Tô Kiến Huân bị ép phải cưới người vợ đầu tiên, ấy vậy mà không phải, chính Tô Kiến Huân đã tự nguyện nghe theo sắp xếp, cưới người phụ nữ được Tô lão phu nhân sắp đặt. Ban đầu ý định của họ là sau khi người phụ nữ này gả cho Tô Kiến Huân thì trong mười năm tiếp theo không được có con, đợi Tô Hoan Nhan lớn lên có thể tiếp quản công ty thì hẵng tính đến chuyện con cái, đảm bảo lợi ích cho đứa cháu ruột của mình." Bà ta kể tiếp.
"Nhưng mà tiếc thay... Sau khi đứa con lớn gặp chuyện, sức khỏe của Tô lão gia cũng trở nên suy yếu, bệnh tật liên miên nên nằm liệt giường không dậy nổi, Tô lão phu nhân vì lo nghĩ chuyện chăm sóc cho chồng mình nên để Tô Kiến Huân lợi dụng thời cơ này, dần dần soán quyền của bọn họ. Trong vòng hai năm, thật sự chỉ mất có hai năm đã nắm trong tay quyền lực nhà họ Tô, dám cãi lại lời cha mẹ mình. Ngay sau đó ông lập tức ly hôn với vợ trước, mang một người phụ nữ đã mang thai hai tháng về, đó cũng là mẹ của Tô Hoan Trạch, mà đứa nhỏ đó chính là Tô Hoan Trạch."
Cuối cùng cậu cũng lên tiếng đáp lại: "Ừm, nghe có vẻ chẳng tử tế gì, nhưng người không vì mình, trời tru đất diệt, nếu là tôi có khi còn làm ra nhiều chuyện thiếu đạo đức hơn nữa đấy."
"Nhưng trong trận đọ sức này, người thảm thương nhất là Bạch Mặc, vợ trước của Tô Kiến Huân."
Cậu nghe vậy, không khỏi cười lạnh, hứng thú dò hỏi: "Đừng bảo với tôi là Bạch Mặc..."
"Ừm, tôi và Bạch Mặc cũng có thể coi là bạn tốt, cô ấy từng khóc lóc kể lể với tôi cô ấy thật lòng yêu Tô Kiến Huân như thế nào, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Nhưng dưới cảm xúc méo mó của một người phụ nữ, người cô ấy hận nhất không phải là Tô Kiến Huân mà là người vợ hiện tại và con cái của ông ta."
"Cho nên bà ta hãm hại Tô Hoan Dao?'
"Đừng nói vậy chứ, tuy rằng tính cách của Bạch Mặc có hơi vặn vẹo thật nhưng đầu óc lại chả ra gì, nếu không sao có thể dễ dàng bị loại khỏi cuộc chơi như thế, cũng vì cô ấy rất dễ kiểm soát nên Tô lão phu nhân mới chọn cô ấy. Cô ấy à, không có lá gan làm ra chuyện xấu đâu, cùng lắm bày ra được ít trò vặt vãnh, nghe bảo Tô Hoan Trạch đi gặp bác sĩ tâm lý suốt nên phái người người điều tra, biết xu hướng tính dục của Tô Hoan Trạch có vấn đề nên công khai chuyện này ra bên ngoài. Nghe nói Tô Hoan Trạch sắp có người yêu, quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm nên mới bày trò châm ngòi ly gián khiến người yêu Tô Hoan Trạch hoài nghi cậu ta đã làm chuyện này, dù sao cũng chỉ có một người chung phòng với cậu ta."
"Nói cách khác, thủ đoạn của bà ta là lén truyền tin tức sau lưng, diễn mấy trò cung đấu, bà ta liên lạc với Tiêu Ý Hàng?" Đây đúng là cái chuyện mà một mụ đàn bà mang lòng ghen tuông sâu sắc có thể làm ra.
"Đúng vậy, nhìn nhà họ Tiêu bây giờ trông có vẻ kiêu ngạo đấy, nhưng thật ra đã sắp suy tàn đến nơi, cha mẹ Tiêu Ý Hàng có chuyện muốn lấy lòng Bạch Mặc, dù sao Bạch Mặc vẫn nắm trong tay một ít cổ phần của công ty nhà họ Tô, bèn ép Tiêu Ý Hàng giúp đỡ làm một số việc. À mà chưa hết, cái trò cắm kim đó là do tôi đã bày mưu cho Bạch Mặc đấy, không ngờ người suýt chút nữa bị hại lại là cậu." Bà ta nói vậy mà vẫn thản nhiên nở nụ cười, không khác gì xem đây là một câu chuyện vô cùng thú vị cả.
Tiết Diệc Sâm cảm thấy cơ thể mình lạnh buốt.
Bởi vì nội tâm u ám của mình mà có thể đi tổn thương những người vô tội, người đàn bà Bạch Mặc này vặn vẹo thật sự. Nhưng mà mẹ của cậu, biết rõ người bị hại là ai mà khi nhắc đến chuyện này vẫn có thể cười cợt khiến cậu cảm thấy rất tức giận, quả nhiên bà ta không hề quan tâm gì đến cậu, e rằng chỉ xem cậu như một con cờ có thể lợi dụng được.
"Vậy chuyện con mèo là sao?"
"Mèo? Mèo gì cơ?" Có vẻ như Chu Thanh Lan chẳng hay biết chuyện mèo của Tô Hoan Trạch bị ngược đãi.
Cậu lắc đầu, đáp lại: "À không có gì."
Chu Thanh Lan gật đầu, bắt đầu kể lể để chấm dứt cuộc trò chuyện: "Chuyện hợp đồng đó giao hết cho cậu, dù sao cậu cũng có lợi, nếu sau này Bạch Mặc có ý định xấu xa gì tôi có thể báo trước cho cậu. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một cậu, Tô lão gia tử là một kẻ ngoại tình, Tô Kiến Huân cũng ra ngoài thòm thèm, cái tên Tô Hoan Trạch này... Tuy rằng tình cảm bây giờ có to lớn đến đâu thì sau này cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu, cậu vẫn nên thừa dịp bây giờ cậu ta vẫn đang coi trọng mình, có thể lấy được thứ gì thì cứ lấy cho rồi, đừng có ra vẻ thanh cao kẻo sau này lại hối hận đấy."
"Cảm ơn bà đã nhắc nhở, bà không sợ nói mấy chuyện này với tôi thì Bạch Mặc sẽ làm khó bà sao?"
"Cậu ngu như vậy sao, nếu khiến tôi trở mặt với Bạch Mặc thì liệu cậu có biết trước tin tức nữa không?"
"Cũng phải..."
Chu Thanh Lan không nói gì nữa, dứt khoát rời khỏi phòng nghỉ, đôi giày cao gót của bà ta giẫm trên sàn nhà vang lên âm thanh "lạch cạch" thanh thúy, như thể đang giẫm lên trái tim của Tiết Diệc Sâm, mỗi tiếng bước chân đều khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Sau khi Chu Thanh Lan rời đi, cậu ngồi trong phòng nghỉ một lúc mới đứng phắt dậy, nhanh nhẹn bước ra bên ngoài.
Tô Hoan Trạch chạy từ nơi khác đến, vừa tới cửa đã thấy Tiết Diệc Sâm đang bước nhanh về phía Chu Thanh Lan rời đi, sợ cậu bốc đồng làm ra mấy chuyện khó giải quyết nên bèn nối gót bám theo cậu ngay.
Tiết Diệc Sâm đến bên cạnh Chu Thanh Lan, lúc này bà ta đang đứng nói chuyện phiếm cạnh chồng mình và một vài người khác.
Chu Thanh Lan thấy cậu lại đây thì chau mày, chưa kịp ngăn cản thì Tiết Diệc Sâm đã chào hỏi trước: "Chào chú Đổng."
Đổng Dương không biết Tiết Diệc Sâm, chỉ cảm thấy quen mắt, hình như đã từng gặp ở nhà họ Tô nên cũng thân thiện đáp lại: "Xin chào, cho hỏi cậu là?"
"Ồ, tôi là con trai của phu nhân nhà chú với chồng cũ, là thằng nhóc mà cái đêm chú mang mẹ của tôi đi nên bị bỏ lại ở trong thôn ấy, hẳn là chú vẫn còn nhớ nhỉ." Tiết Diệc Sâm nói rất chân thành, chân thành đến mức có thể tham gia chương trình kể về tình thân trên TV.
Nét mặt Đổng Dương thay đổi, quay đầu lại nhìn Chu Thanh Lan tựa như đang dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.
"Bạn nhỏ này, cậu..." Có vẻ như Chu Thanh Lan định phủ nhận chuyện này, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
"Vừa nãy tôi vừa trò chuyện với mẹ xong, bà ấy nói rất nhớ tôi nên muốn được gặp tôi thường xuyên hơn, không biết chú Đổng có thấy phiền không?" Dứt lời, dường như sợ Đổng Dương tức giận nên vội vàng bổ sung thêm một câu, "Tôi vẫn luôn cảm thấy chú Đổng giỏi thật đó, dắt mất vợ của một người dân quê, còn chưa làm thủ tục ly hôn đã cưới mẹ tôi về, quả đúng là rất lợi hại mà!"
Bầu không khí càng lúng túng hơn.
Mấy người xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi, mặt của Đổng Dương tái xanh, ông ta phớt lờ Tiết Diệc Sâm, hỏi thẳng Chu Thanh Lan: "Chuyện này là sao đây?"
Cuộc sống của Chu Thanh Lan suốt mấy năm nay chẳng tốt lành gì cho cam, nhưng vì vẻ ngoài xinh đẹp còn tốn công chăm sóc, sẵn sàng hạ mình nhún nhường nên Đổng Dương vẫn để bà ta giữ cái chức phu nhân này, dẫn bà ta tham gia mấy buổi tiệc tùng cũng để thể hiện mặt mũi của mình. Nhưng kỳ thực hai người không có giấy chứng nhận kết hôn, chỉ tổ chức buổi tiệc rượu và có một đứa con với nhau.
Mấy năm nay Đổng Dương có không ít người tình bên ngoài, nói không chừng phải tám chín người.
Bản thân bà ta cũng biết địa vị của mình vẫn luôn lung lay, nên bà ta mới muốn lợi dụng Tiết Diệc Sâm hỗ trợ đàm phán thương vụ, nếu mọi chuyện thành công thì ắt sẽ được Đổng Dương quý trọng, tiếp tục cuộc sống vô ưu vô lo của mình. Nhưng bà ta đã đánh giá thấp lòng dạ hẹp hòi của Tiết Diệc Sâm quá rồi, không hay biết cậu là kiểu người có thù tất báo.
Chu Thanh Lan không đích thân đến ký túc xá của cậu cắm kim, cũng không hề tạo thành thương tích gì cho cậu, nhưng bà ta là người cung cấp ý tưởng đó và cũng không hề cảm thấy hối hận chút nào, tất nhiên Tiết Diệc Sâm sẽ không để bà ta được sống yên.