Đếm ngược mấy ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, Kiều Hoan chợt ghé thăm biệt thự cũ nhà họ Tô để tìm hai người Tiết Diệc Sâm và Tô Hoan Trạch.
Hai người họ cứ ở cạnh nhau là phải ôm ôm hôn hôn cho bằng được, nên có những người khác sẽ không được thoải mái, vì vậy chỉ khi tới giờ ăn người giúp việc mới đến nấu. Suốt các ngày trong tuần, chỉ có mỗi hai người họ ở đây.
Tô Hoan Trạch đang định mở cửa, vừa nhìn thấy Kiều Hoan thì thẳng tay đóng sập cửa lại không chút thương tiếc. Kiều Hoan không phải là người dễ bỏ cuộc, cô nàng điên cuồng ấn chuông, thế nên Tiết Diệc Sâm đành phải ra mở cửa, lúc mở còn nép người sang một bên, sợ lại ăn một đấm của Kiều Hoan.
Kiều Hoan không hề ra tay đánh người, vừa bước vào đã thản nhiên thay giày rồi cầu xin hai người bọn họ: "Làm bài tập nghỉ đông giúp tôi đi, tôi sắp điên đến nơi mất!"
"Không phải chứ? Chị nhờ học sinh lớp 10 làm bài tập giúp mình?" Tiết Diệc Sâm theo cô nàng vào nhà, quá đỗi kinh ngạc.
"Cứ viết bừa đi, đọc lướt qua rồi viết là được. Tự dưng ba tôi đòi kiểm tra bài tập về nhà của tôi, không biết con điếm kia nói với ông ấy chuyện bài tập về nhà của tôi làm gì nữa, làm tôi không thể lừa gạt cho qua chuyện."
Kiều Hoan nói xong thì đưa mắt nhìn dáo dác, cảm thấy phòng ăn rất thích hợp để làm bài tập về nhà, liền chỉ vào đó rồi nói: "Chúng ta sang bên kia đi."
"Ai đồng ý làm giúp chị?" Giọng điệu Tô Hoan Trạch đầy ghét bỏ, cậu ta không muốn nhìn thấy Kiều Hoan chút nào, dù sao hai người cũng từng là tình địch, cho nên cậu ta chả định khách sáo, chỉ mong sao tiễn Kiều Hoan đi quách cho rồi.
"Cậu cướp bạn trai tôi tôi còn chưa tính sổ với cậu, cậu còn dám nhỏ nhen với tôi?" Kiều Hoan nói như đúng rồi, dứt lời còn liếc mắt nhìn Tô Hoan Trạch một cái.
Tô Hoan Trạch tức tối, phản bác ngay: "Vốn dĩ có thuộc về chị đâu."
Tiết Diệc Sâm cũng không ngừng phân bua: "Không hề có chuyện gì hết nhé, tôi với chị hoàn toàn trong sạch."
Kiều Hoan thấy hai người đồng lòng đối ngoại bèn ngán ngẩm không nói gì nữa, vờ ra vẻ đáng yêu, xuống nước nài nỉ hai người giúp mình làm bài tập: "Hai vị thần tiên quyến lữ ân ái làm ơn làm phước giúp em gái rơi vào đường cùng này với, về sau hai người đều là anh của em!" Nhìn cái dáng vẻ vứt hết liêm sỉ kia đi.
Tiết Diệc Sâm thở dài, đi đến trước bàn ăn để xem bài tập của Kiều Hoan, kiểm tra danh sách rồi nhìn sang quyển bài tập trống huơ trống hoác, sụp đổ ngay lập tức: "Chị chưa làm lấy một bài luôn à!"
"Tôi cũng có định làm đâu, ai biết sao tự dưng ông già nhà tôi lại đòi kiểm tra, còn bảo không làm xong trước khi vào học kỳ mới thì không có tiền tiêu vặt gì sất, muốn lấy mạng của tôi hay gì không biết!" Kiều Hoan vừa nói xong thì bắt đầu gào khóc, ấy thể mà chẳng mảy may rơi một giọt nước mắt nào, chỉ liên tục chất đống bài tập trước mặt Tiết Diệc Sâm.
"Được thôi, tôi làm giúp chị, nhưng tiền tiêu vặt sau khi vào học lại phải chia tôi phân nửa." Tiết Diệc Sâm đánh mắt với Kiều Hoan, như đang muốn hỏi cô nàng có phải mình đáo để lắm không.
"Đệt mợ! Cậu ăn cướp à?"
"Vậy khỏi giúp nữa, đi mà tìm người giúp việc nhà chị ấy."
"Không được, lỡ ba tôi thấy thì sao, không chia nửa được, tôi còn phải sắm quần áo để thay đổi theo mùa nữa, cậu có biết tụi con gái phải chi bao nhiêu tiền cho việc mua đồ không?! Chắc chắn vào học lại phải mua một cái áo thật xinh để đến trường, đã mua áo thì phải mua thêm một cái quần phù hợp để phối, mà mua quần rồi nhất định phải mua thêm một đôi giày, quần áo giày dép có cả rồi thì phải mua thêm một cái túi xách cho hợp nữa này? Chưa kể đến mớ đồ skincare, đâu thể dùng chung một loại cho cả mùa đông và mùa hè được, phải thay đổi đúng không? Nhờ mua hộ thì lại sợ đụng phải hàng pha kè, chỉ có thể đến cửa hàng chính hãng thôi, đâu đâu cũng phải dùng tiền mà?"
"Ồ, vậy bốn sáu?" Tiết Diệc Sâm không có hứng thú với chuyện mua sắm quần áo của mấy đứa con gái cho lắm, cậu chỉ quan tâm đến tiền thôi.
"Một chín!"
"Hửm, ba bảy?"
"Cái tên thối tha không biết xấu hổ này, cậu muốn lấy mạng con gái nhà người ta à!"
"Vậy thì không làm."
"Hai tám, đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi."
"Chốt kèo." Tiết Diệc Sâm nhướng mày, cười cười với Tô Hoan Trạch như thể đang nói: Thấy tôi lợi hại không, trước khi vào học lại còn kiếm thêm một khoản tiền.
Tô Hoan Trạch không tỏ ý gì, cậu ta đâu thèm để ý đến chút tiền của Kiều Hoan, chỉ ngồi giám sát bên cạnh Tiết Diệc Sâm, sợ Kiều Hoan có mưu đồ mưu đồ bất chính sẽ làm mấy trò gì đó.
Hai người họ chăm chú làm bài tập, Tiết Diệc Sâm đọc đề, do dự mãi mới nói với Kiều Hoan: "Chị đưa sách giáo khoa đây để tôi còn xem công thức."
"Không cần đâu, cậu còn chưa học nữa mà, cứ điền bừa mấy câu trắc nghiệm thôi là được."
"Đưa đây đi, câu hỏi này rất thú vị nên tôi muốn thử tìm hiểu nó."
Kiều Hoan hơi lăn tăn, hai căn nhà không nằm cách nhau quá xa, so với việc phải làm bài tập thì cô nàng bằng lòng làm chân chạy vặt hơn, vậy nên bèn về nhà lấy sách giáo khoa, còn tiện thể mang theo một đống đồ ăn vặt. Chỉ trong một thời gian ngắn, Tiết Diệc Sâm vừa tự học chương trình lớp 12, vừa giúp cô nàng làm bài tập. Làm từ mười giờ sáng đến hơn chín giờ tối, Tiết Diệc Sâm đã hoàn thành một nửa quyển sách bài tập với tốc độ khó có thể tin được.
Kiều Hoan lật sách bài tập, không ngừng nhíu mày: "Cậu viết có đúng không đấy, đám học bá đều trâu bò đến vậy sao?"
"Tỷ lệ chính xác hơn tám mươi phần trăm."
"Khỏi đi, tỷ lệ chính xác cao đến thế, nhìn thôi đã biết không phải tôi tự làm rồi."
"Thái độ chuyên nghiệp trong công việc." Tiết Diệc Sâm nghiêm túc nói từng chữ một.
Kiều Hoan nhìn cậu, chợt bày ra vẻ mặt khinh bỉ: "Sao trước đây tôi có thể để mắt đến cậu được nhỉ? Chắc là não bị úng mất rồi. Haiz... sai lầm tuổi trẻ... đúng là sai lầm tuổi trẻ mà. "
"Cứ cho là chị nông cạn thôi." Cậu dứt lời thì chỉ vào Tô Hoan Trạch đang ngồi ngủ ngay bên cạnh, "Hai người các chị kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng qua cậu ta lại mãi không chịu tỉnh ngộ."
Chẳng biết do Tô Hoan Trạch không hề ngủ hay cậu ta bẩm sinh đã nhạy bén mà Tiết Diệc Sâm vừa nói xấu cậu ta xong thì cậu ta đã bật dậy ngay, dùng ánh mắt hung thần ác sát trừng hai người họ.
Lúc này người giúp việc mang nước ép trái cây lên cho bọn họ, một người khác hỏi Tiết Diệc Sâm: "Nhị thiếu phu nhân có muốn ăn bữa khuya không?" Nếu họ không ăn thì những người đó sẽ tan làm.
Kiều Hoan vừa nghe cách gọi "Nhị thiếu phu nhân" đã nhếch miệng, không khỏi đá đểu: "Mẹ ơi còn nhị thiếu phu nhân nữa chứ, không ngờ hai đứa con trai yêu nhau mà cũng buồn nôn đến vậy được. "
Tiết Diệc Sâm cũng cảm thấy ngại ngùng, trước đây cậu chỉ giỡn chơi thôi, không ngờ lại tự đào hố cho mình nhảy xuống. Bây giờ những người giúp việc trong căn biệt thự cũ toàn gọi cậu như vậy thôi nên cậu cũng quen dần với việc đó.
Cậu vờ tỏ ra bình tĩnh, nói với người giúp việc rằng cậu không ăn khuya, hoàn toàn phớt lờ Kiều Hoan.
Kiều Hoan chợt nhớ ra chuyện gì đó, bèn nhắc tới: "Mấy cậu biết vụ bê bối của nhà họ Bạch chưa?"
Nhà họ Bạch?
Tiết Diệc Sâm vô thức nhớ đến Bạch Mặc – vợ cũ của cha Tô, vì thế nhìn sang Tô Hoan Trạch, nhận ra cậu ta không hề có phản ứng gì nên chỉ có thể đáp lại: "Chưa nghe nói, có chuyện gì sao?"
"Con gái thứ hai của nhà họ Bạch, vợ cũ của ba Tô Hoan Trạch đấy, cậu đoán xem có chuyện gì? Tự dưng tin đồn bà ta bao dưỡng trai trẻ lan truyền khắp nơi, tận ba cây một lượt cơ đấy! Bà ta còn mua nhà cho từng người, để bọn họ đứng tên, ba người họ còn quen nhau, ấy thế mà chung sống rất hòa bình cơ đấy." Kiều Hoan vừa nói vừa giơ ba ngón tay, bày ra vẻ mặt không thể nào tin nổi.
"Phụ nữ lớn tuổi độc thân, bao nuôi trai trẻ cũng không quá khó hiểu, bà ta cũng đến tuổi như hổ." Tiết Diệc Sâm cảm thấy không thành vấn đề, mấy tin tức kiểu như sugar daddy bao nuôi sinh viên nữ không hề hiếm thấy, chỉ đổi giới tính lại thôi, không phải là chuyện to tát gì.
(Bên Trung có câu: Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ để nói về nhu cầu tình dục của phụ nữ trong độ tuổi đó.)
"Nhưng mà trong đám trai trẻ này có một người là cháu rể của bà ta! Đây chẳng phải là loạn luân rồi à? Bây giờ nhà họ Tô đang sứt đầu mẻ trán đấy, tin đồn này mới vừa lan ra thì mặt mũi của nhà họ Tô mất sạch ngay. Hơn nữa vẻ ngoài của người phụ nữ kia cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam, bao năm nay sống tốt như vậy cũng vì lấy được cổ phần của nhà họ Tô lúc ly hôn, tởm chết mất..."
Nghe Kiều Hoan nói xong, Tiết Diệc Sâm như nhận ra gì đó, nghiêng đầu nhìn Tô Hoan Trạch, nhác thấy Tô Hoan Trạch vẫn dửng dưng thì biết ngay tin tức này ắt hẳn là do cậu ta lan truyền, trả thù rất nhanh gớm.
Tiễn Kiều Hoan về xong, Tiết Diệc Sâm đứng tựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực đánh giá Tô Hoan Trạch, chỉ chờ cậu ta lên tiếng. Ai ngờ Tô Hoan Trạch ủ rũ mặt mày mà rằng: "Cậu thiếu tiền tiêu vặt thì tôi cho cậu, đừng để chị ta đến đây nữa."
"Cậu không thấy tôi đang chờ cậu nói đến chuyện của Bạch Mặc sao?"
"Nhắc tới bà ta làm gì? Nghĩ thôi cũng thấy phiền"
"Chuyện này là do cậu truyền ra?"
"Ừm."
"Cậu điều tra chuyện của người khác thì nhanh vậy đấy, sao đến lượt chuyện của mình thì rề rà thế không biết."
Tô Hoan Trạch nghe vậy thì cụp mắt xuống, trông không dễ chịu chút nào nhưng vẫn trả lời: "Bởi vì Bạch Mặc ngu xuẩn." Còn những người làm ra chuyện kia không phải kẻ đần, cho nên khó lòng tra ra được.
Nghe thấy đáp án này, lòng Tiết Diệc Sâm cũng chùng xuống, nghĩ đến chuyện Tiết đến từ tương lai nói với cậu thì không khỏi phiền lòng. Cậu chợt hận bản thân mình vì đã quá vô dụng, không thể làm nên trò trống gì, cho dù có hệ thống hay bản thân mình trong tương lai giúp đỡ vẫn luôn cảm thấy bất lực.
*
Mấy ngày sau đó, hôm nào Kiều Hoan cũng ghé sang, làm bài tập xong thì đi ngay, mãi tới khi nhận được tiền công của Kiều Hoan thì Tiết Diệc Sâm mới hiểu được lý do vì sao Kiều Hoan lại phải lằng nhằng đến như vậy, một trăm ngàn này... hình như hơi nhiều thật đó...
Không tài nào hiểu được bọn tư bản mà, tiền tiêu vặt thôi mà cũng ô dề như vậy...
Cậu có lòng trả bớt lại cho Kiều Hoan, nào đâu Kiều Hoan không chịu, cô nàng tỏ vẻ đã đồng ý với cậu thì sẽ đưa đủ.
Ngày rời khỏi biệt thự cũ, Tiết Diệc Sâm trở về căn nhà mình thuê trước, sau khi trở về thì đặt hết đồ đạc xuống, hai người cùng nhau đi xem bất động sản, dự định trước khi khai giảng tìm xem có căn phòng nào thích hợp để mua không.
Mua nhà rồi mới biết có nhiều chuyện phải suy tính như vậy, cậu nên mua căn có một phòng, hai phòng hay ba phòng? Mua một ngôi nhà mới tinh hay chọn một căn cũ thôi? Nằm trong khu phố cổ hay khu đô thị mới? Vị trí của khu phố cổ khá tốt, nhưng đa phần chỉ có nhà cũ, giá cả cũng đắt hơn tí tẹo. Giá nhà ở khu đô thị mới thì rẻ hơn, nhưng lại cách khá xa, nhưng ưu điểm là hệ thống thoát nước rất tốt, trời mưa lớn đến đâu cũng không bị đọng nước lại.
Cậu thấy lưỡng lự nên bèn hỏi ý kiến của Tô Hoan Trạch: "Cậu thấy tôi nên mua căn nào thì được hơn?"
"Mua biệt thự đi."
Cậu gật gật đầu, hoàn toàn bỏ qua ý kiến này, tự mình lật xem thông tin bất động sản, theo chân nhân viên chạy qua chạy lại khắp chốn, xem hết cả buổi chiều vẫn không biết nên chọn cái nào.
Cậu muốn mua một căn nhà be bé có thang máy, ở tầng trên cùng hoặc ở ngay tầng một. Trên tầng phải có gác mái, cậu rất thích gác mái, có thể bày một cái giường bên dưới, ban đêm nằm ngắm bầu trời đầy sao. Tầng trệt có một khu vườn nhỏ và tầng hầm cũng khá ổn áp.
Không ngờ vừa về đến nhà, vừa mở phần mềm chat onl lên đã nhận được tin nhắn của biên tập Tấn Giang: Chúc mừng năm mới, bán được bản quyền phim rồi!