Chương 104: Bạn trai thứ bảy.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Gió tuyết tràn vào phòng, cơn giá lạnh khiến đầu óc Bùi Oanh Oanh tỉnh táo lại đôi chút. Cô cố gắng mở mắt ra, đợi khi nhìn rõ mặt người tới, nước mắt cô liền cứ thế lăn dài, từng giọt từng giọt rơi xuống như ngọc trai.
Quả nhiên người trong lòng cô đã đến rồi.
Quý Đường mặc áo khoác đen, gương mặt trắng lạnh diễm lệ kia đầy ngưng trọng. Lúc trông thấy Bùi Oanh Oanh nằm dưới đất, đồng tử mắt anh co lại, cơn giận không kiềm được mà trào ra. Cơn giận dữ này như một cây đuốc cháy dữ dội trong mắt anh.
Anh nhanh chóng đi đến bên cạnh cô, mím chặt môi bế cô dậy. Tuy anh không hề nói gì, nhưng thân thể khẽ run lên đã để lộ ra phản ứng chân thật nhất của anh.
Anh đang tức giận, sợ hãi, nhưng trên hết chính là đau lòng.
Anh dùng vầng trán lạnh như băng của mình khẽ chạm vào trán cô, sau đó xoay người chạy về hướng cửa sổ vỡ vụn.
Lúc Quý Đường đang định bế Bùi Oanh Oanh nhảy xuống, cô bỗng vươn tay túm lấy áo anh.
"Còn... khụ khụ... còn Chung... Kỳ Uẩn nữa."
Chung Kỳ Uẩn vẫn nằm trên giường.
Quý Đường cau mày, nhưng vẫn quay lại đi về hướng giường. Anh dùng một tay bế Bùi Oanh Oanh, tay còn lại xách cổ áo Chung Kỳ Uẩn đã hôn mê. Mang theo hai người nhảy khỏi cửa sổ.
Vào khoảnh khắc rơi xuống, Bùi Oanh Oanh vô thức ôm chặt cổ Quý Đường, bị gió tuyết lạnh giá phả vào mặt, ấy vậy mà cơn rét buốt này lại đánh thức cô, khiến cô biết mình đã sống sót.
Vừa rồi cô cho rằng mình sẽ chết.
Hoá ra cảm giác ngồi chờ cái chết lại khó chịu đến thế.
Quý Đường vừa đáp xuống đất liền thẳng tay vứt Chung Kỳ Uẩn đi, ngay sau đó dùng cả hai tay ôm lấy Bùi Oanh Oanh, trong mắt tràn đầy quan tâm lo lắng, "Có khó chịu chỗ nào không? Để tôi đưa em đi bệnh viện."
"Khoan." Bùi Oanh Oanh lắc đầu, cô đã thấy ổn hơn rồi, dù cơ thể vẫn còn khá khó chịu, "Báo cảnh sát trước đã."
Chung Kỳ Uẩn đã bắt cóc và tìm cách gϊếŧ cô, chuyện này phải báo cảnh sát. Tuy cô không thể trơ mắt mặc kệ anh ta chết trong trận hoả hoạn, nhưng anh ta vẫn phải nhận sự trừng phạt của pháp luật. Đối với loại người giống như anh ta, cái chết chẳng khác nào một sự giải thoát.
Quý Đường liếc nhìn Chung Kỳ Uẩn nằm dưới đất, lồng ngực anh ta vẫn hơi phập phồng, chứng tỏ chưa chết, "Em muốn hắn ta ngồi tù?"
"Vâng." Bùi Oanh Oanh gật đầu.
Quý Đường híp mắt nhìn căn biệt thự đang bốc cháy, rồi bỏ điện thoại ra.
Một tiếng sau, Bùi Oanh Oanh và Chung Kỳ Uẩn đều được đưa vào bệnh viện. Quý Đường mang danh người nhà của Bùi Oanh Oanh nên cũng được cảnh sát gọi vào lấy lời khai.
Hai tiếng sau, Bùi Oanh Oanh kiểm tra toàn thân xong liền được đưa vào khoa hô hấp. Mà tình hình của Chung Kỳ Uẩn lại nghiêm trọng hơn cô rất nhiều, bởi anh ta không sử dụng bất cứ phương pháp bảo hộ nào. Lúc này đã bị đưa thẳng vào phòng mổ.
Bùi Oanh Oanh vừa đến bệnh viện không bao lâu liền ngủ mất, chờ khi cô tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau.
Quý Đường ngồi bên mép giường, thấy cô đã tỉnh thì lập tức kề sát mặt tới, "Có khó chịu ở đâu không? Có đói bụng không? Có cần gọi bác sĩ sang kiểm tra không?"
"Không cần đâu." Bùi Oanh Oanh lắc đầu, cô đang kiểm tra thân thể thì ngủ thiếp đi, có lẽ là do tác dụng của thuốc mê, cũng có thể do hít vào quá nhiều khói, mặc dù cổ họng vẫn rất khó chịu, nhưng đã tốt hơn hôm qua nhiều rồi.
Cô nhìn kim truyền nước đang cắm ở mu bàn tay, lại quay sang nhìn Quý Đường, "Chung Kỳ Uẩn đâu?"
Nhắc đến Chung Kỳ Uẩn, sắc mặt Quý Đường liền sa sầm, "Hắn đã phẫu thuật xong, được chuyển sang ICU rồi. Có cảnh sát trông coi, hắn ta có mà chạy đằng trời."
"Anh ta tỉnh chưa?" Bùi Oanh Oanh hỏi.
"Vẫn chưa." Quý Đường trả lời.
Nghe thấy kết quả này, Bùi Oanh Oanh nhất thời không biết nói gì. Quý Đường lại kể tiếp, anh nói trường học cũng đã biết chuyện, nửa đêm hôm qua có người tới nhưng bị anh đuổi đi.
Bùi Oanh Oanh tỉnh dậy không bao lâu thì cảnh sát tới. Bọn họ ngồi trong phòng bệnh lấy lời khai của cô.
Đêm qua họ đã trích xuất camera của trường học, trong camera không nhìn thấy cảnh Chung Kỳ Uẩn bắt cóc Bùi Oanh Oanh, nhưng lại quay được cảnh cô đi vào toà nhà giáo viên, và hoàn toàn không quay được cảnh cô đi ra.
Hơn nữa còn quay rõ được cảnh Chung Kỳ Uẩn kéo một chiếc valy lớn ra khỏi văn phòng.
Cảnh sát đã tìm thấy chiếc valy bị cháy một nửa trong biệt thự của anh ta, tuy nó đã bị cháy nhưng vẫn tìm thấy một sợi tóc dài vướng bên trong. Hiện sợi tóc đã được đưa đi làm xét nghiệm ADN. Đồng thời bọn họ cũng tìm thấy thuốc mê tại căn nhà mà anh ta sống trong thành phố, và cũng tìm thấy thành phần thuốc mê có trong bình nước ở văn phòng của anh ta.
"Chờ khi có kết quả xét nghiệm ADN, chúng tôi sẽ có thể khởi tố vụ án, nhưng..." Vị cảnh sát phụ trách lấy lời khai tỏ vẻ chần chừ, "Nhưng chúng tôi nghe bác sĩ ở khoa ICU nói, rất có thể nghi phạm sẽ không chống đỡ được đến ngày bị khởi tố."
Bùi Oanh Oanh sửng sốt, "Ý ngài là anh ta..."
"Có khả năng, nhưng vẫn chưa dám khẳng định chính xác. Bác sĩ bên kia nói dường như tình hình của anh ta đang ngày một tồi tệ, dù anh ta ở chung một phòng với cô, nhưng tình hình của anh ta lại nghiêm trọng hơn cô nhiều. Tuy đã làm phẫu thuật mở khí quản, nhưng toàn bộ hệ thống hô hấp của anh ta bị ảnh hưởng quá nặng, bị hít vào quá nhiều khói độc... Tôi cũng không hiểu lắm về mấy thuật ngữ y học, tóm lại chỉ biết là rất nghiêm trọng." Cảnh sát nói, "Cho nên hy vọng cô hãy chuẩn bị sẵn tâm lý, có thể nghi phạm sẽ không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật."
Sau khi cảnh sát rời đi, Bùi Oanh Oanh cứ mãi ngẩn ngơ, cô đang nghĩ về Chung Kỳ Uẩn, nghĩ đến chuyện tại sao cô và anh ta ở chung một phòng nhưng tình huống của anh ta lại nghiêm trọng hơn cô nhiều như vậy.
Thật ra thì nghĩ đến việc phải khởi tố Chung Kỳ Uẩn, Bùi Oanh Oanh đã cân nhắc đến khá nhiều thứ, chắc là cô sẽ phải xin nghỉ học một thời gian. Dù sao thì chuyện này quá lớn, giảng viên bắt cóc sinh viên của mình, còn định mưu sát nữa. Nếu cô quay về trường, tiếp tục đi học như trước đây, mặc kệ sau cùng Chung Kỳ Uẩn phải vào tù hay chết ở bệnh viện, nhất định vẫn sẽ có nhiều người nhìn chằm chằm vào cô.
Quý Đường không cho người trong trường gặp cô cũng chỉ vì muốn tốt cho cô. Vì chắc chắn nhà trường sẽ hỏi tại sao Chung Kỳ Uẩn lại bắt cóc cô.
Bùi Oanh Oanh nằm viện 1 tháng, trong khoảng thời gian này cô không hề dùng điện thoại di động. Mỗi ngày cô chỉ ngoan ngoãn uống thuốc, tiêm thuốc. Rảnh rỗi thì xem tivi hoặc nghe radio để gϊếŧ thời gian.
Quý Đường luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, thậm chí anh còn nấu cơm luôn trong phòng VIP bệnh viện, dựa vào công thức của chuyên gia dinh dưỡng để liên tục đổi món cho cô.
Y tá vào truyền nước cho cô còn phải cảm thán, Quý Đường thật là một người chị tuyệt vời.
Hai tuần sau, Bùi Oanh Oanh xuất viện.
Nghe cảnh sát nói, đến tận bây giờ Chung Kỳ Uẩn vẫn chưa tỉnh, hơn nữa đã phải phẫu thuật đến lần thứ hai.
Ngày cô xuất viện, tuyết rơi thật dày, giống hệt cái ngày cô bị bắt cóc.
Bùi Oanh Oanh ngồi ở ghế phụ lái, nhìn tuyết rơi càng lúc càng lớn, đột nhiên hỏi: "Nếu Chung Kỳ Uẩn chết thì sao?"
Quý Đường nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: "Chết thì chết đi, đó không phải chính là trừng phạt đúng tội à?"
Bùi Oanh Oanh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn màn tuyết rơi trắng trời, cô nghĩ đi nghĩ lại lời Quý Đường nói, cũng cảm thấy rất đúng.
Mặc dù không thể nhìn đến ngày Chung Kỳ Uẩn đền tội, nhưng kết cục này cũng được. Anh ta chết rồi, sau này cô sẽ không phải sợ sẽ bị người ta nhét vào trong valy nữa. Tuy khi đó cô hôn mê, nhưng không hiểu sao hiện tại vẫn cứ luôn cảm thấy mình bị nhốt trong một không gian nhỏ hẹp, không sao thở nổi.
Cô hà hơi vào cửa kính, trên kính xuất hiện một màn sương mờ. Cô lại dùng tay lau sạch.
Sắp sang năm mới rồi.
Nghĩ đến đây, Bùi Oanh Oanh quay sang hỏi Quý Đường, "Sinh nhật anh là ngày nào?"
Quý Đường khẽ nhíu mày, dè dặt nhìn Bùi Oanh Oanh rồi lại quay đi, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: "Không nói có được không?"
"Tại sao?" Bùi Oanh Oanh khó hiểu.
"Yêu quái bọn tôi không để ý tới sinh nhật, huống chi..." Anh hơi ngừng lại, thanh âm nhỏ hơn rất nhiều, "Bánh sinh nhật không đủ chỗ cắm nến."
Bùi Oanh Oanh bật cười thành tiếng, hoá ra là sợ bị lộ tuổi à?
"Không sao, anh cứ nói đi, rốt cuộc thì năm nay anh bao nhiêu tuổi. Yên tâm, em sẽ không chê anh già." Cô thành thật.
Quý Đường ngẫm nghĩ giây lát, tự động giảm bớt một nửa số tuổi của mình, "Khoảng 3000 tuổi đi, chỉ hơn 3000 một tí thôi, chưa tới 3500 tuổi."
Nói xong, anh liền phát hiện Bùi Oanh Oanh ở bên cạnh im bặt. Vừa mới tò mò quay sang nhìn liền thấy cô đờ đẫn ngồi trên ghế, trong mắt viết rõ mấy chữ —— "Không ngờ anh già đến thế!"
Quý Đường nổi giận!
Trong giới yêu quái thì cái tuổi này của anh chính là tuổi thanh niên phơi phới có được không hả? Già chỗ nào? Rõ ràng là thanh niên mới lớn đang kỳ sung sức!
Thôi, thôi, không thèm so đo với người phàm.
Hết chương 104.