Chương 69: Bạn trai thứ năm
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Lúc nhìn thấy đôi mắt hạnh kia, không hiểu sao Bùi Oanh Oanh lại cứng lưỡi, không còn cách nào khác là quay mặt đi, nhỏ giọng lầm bầm, "Không có gì."
Cô vừa dứt lời liền nghe thấy Hướng Vu Đồng cười thành tiếng.
Tiếng cười kia phát ra từ lồng ngực, theo sống lưng truyền đến trên người Bùi Oanh Oanh.
Cô cảm nhận được thân thể đối phương khẽ rung lên thì chớp chớp mắt, xấu hổ đỏ cả mặt.
Cô không dám hỏi tại sao đối phương lại cười, nhưng cô vẫn luôn nghi ngờ cậu ta đang cười mình.
Hướng Vu Đồng cõng Bùi Oanh Oanh bắt taxi đi đến bệnh viện gần nhất, đến nơi, cậu ta lại cẩn thận bế cô ra khỏi taxi, anh tài xế muốn giúp đỡ nhưng cậu ta từ chối.
"Không sao đâu, anh không cần giúp đâu ạ."
Thấy Hướng Vu Đồng dễ dàng bế Bùi Oanh Oanh xuống, anh tài xế thốt lên, "Người anh em rất khá nha, bình thường tập luyện rất nhiều nhỉ."
Bùi Oanh Oanh bị Hướng Vu Đồng bế kiểu công chúa, làn váy đỏ lộ một mảng lớn ra khỏi vạt áo, giày múa đỏ cũng lộ ra, nghe thấy lời trêu chọc của anh tài xế, cô chỉ cảm thấy thật lúng túng, sau đó khẽ kéo ống tay áo Hướng Vu Đồng.
Cậu ta nhìn bàn tay đang túm lấy ống tay áo mình thì nhếch môi. Quay sang gật đầu với anh tài xế rồi bế cô đi đến cửa phòng cấp cứu của bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra xong chân của Bùi Oanh Oanh, cho chụp x-quang, cuối cùng nói không có gì nghiêm trọng.
Nhìn sắc mặt trắng như tuyết của Bùi Oanh Oanh, Hướng Vu Đồng nói: "Chân cô ấy rất đau."
Bác sĩ nhìn Bùi Oanh Oanh rồi nói với cậu ta: "Lát nữa còn đau hơn nhiều."
Năm phút sau, Bùi Oanh Oanh mới hiểu ý của bác sĩ.
Cô bị trẹo chân, bác sĩ bảo y tá lấy hai túi đá lớn ra.
Y tá dùng khăn lông bọc hai túi đá lại, đưa sang cho Hướng Vu Đồng, "Này, chườm đá cho cô ấy."
Hướng Vu Đồng ngơ ngác nhận lấy, vì bên trong bộ đồ múa Bùi Oanh Oanh còn mặc tận hai chiếc quần legging.
"Xin hỏi, có thể chườm qua quần không?"
Y tá ngẫm nghĩ giây lát, "Được."
Dường như Hướng Vu Đồng thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn."
Cậu ta ngồi xổm xuống trước mặt Bùi Oanh Oanh, cởi đôi giày múa của cô ra trước rồi mới để chân cô lên đầu gối mình, làm xong việc này, cậu ta ngẩng đầu nhìn cô, "Có lẽ sẽ hơi đau, cậu cố gắng nhịn nhé."
Bùi Oanh Oanh mím môi, căng thẳng gật đầu.
Thế nhưng khi chườm đá lên, cô vẫn không nhịn được mà trào nước mắt. Cô đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, nước mắt vô thức rơi ra, thật sự là quá đau.
Nhìn thấy cô khóc, Hướng Vu Đồng khẽ cau mày, do dự không biết có nên bỏ đá ra không, đúng lúc này cậu ta chợt nghe thấy giọng nói nức nở của Bùi Oanh Oanh.
"Cậu cứ chườm đi, mình không đau đâu."
Đã khóc đến như vậy rồi mà còn nói không đau.
Hướng Vu Đồng có phần bất đắc dĩ.
"Ừ, cậu không đau." Hướng Vu Đồng cười, "Thế cậu có muốn nghe chuyện ở trường mình không?"
Vừa nghe xong, Bùi Oanh Oanh ngưng nước mắt nhìn đối phương, trước đây cô hỏi chuyện ở trường cậu ta nhưng cậu ta không muốn trả lời, đều đáp vài câu cho qua chuyện.
"Sao hôm nay cậu lại tình nguyện kể vậy?" Bùi Oanh Oanh nâng tay lau mặt.
Hướng Vu Đồng nhìn thấy bèn vội lấy một túi khăn giấy, "Đừng dùng tay lau mặt, trên mặt cậu vẫn còn lớp trang điểm, đừng để bị lau vào mắt."
Đợi Bùi Oanh Oanh nhận khăn giấy xong, cậu ta bắt đầu kể lại cuộc sống đại học khô khan và lặp đi lặp lại của mình, nhưng đối với cô thì những điều này lại rất mới mẻ, cô bừa thút thít khóc vừa tò mò nhìn Hướng Vu Đồng, cảm thấy Thế giới mà đối phương miêu tả khác xa so với Thế giới của cô. Khi nghe đến việc cậu ta còn phải huấn luyện cả việc gỡ bom mìn, cô liền thốt lên sợ hãi.
"Các cậu còn phải học cái này nữa? Không sợ xảy ra chuyện sao?"
Hướng Vu Đồng lắc đầu, "Những cái kia đều là đạo cụ, không lo xảy ra chuyện."
"Ồ." Bùi Oanh Oanh không nói gì nữa.
Chân cô vẫn rất đau, đau đến phát khóc, nhưng dường như sau khi nghe đối phương kể chuyện, nỗi đau đớn của cơ thể đã giảm đi rất nhiều. Cô lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn tú trắng trẻo, nhìn đến có phần thất thần.
Chườm đá hơn nửa tiếng đồng hồ, Hướng Vu Đồng cầm túi chườm đi tìm y tá, lúc quay lại thì mang theo một túi đựng thuốc bôi, cậu ta ngồi xuống cạnh Bùi Oanh Oanh, cẩn thận dặn dò cô những loại thuốc này chia ra một ngày bôi mấy lần.
Bùi Oanh Oanh gật đầu, "Mình biết rồi."
Hướng Vu Đồng quay sang nhìn cô, đôi mắt hạnh kia như một hồ nước, khiến người ta vừa nhìn liền trở nên bình tĩnh.
"Đợi một lát chân không còn quá đau nữa, có thể cử động nhẹ thì mình sẽ đưa cậu về trường, vừa kịp trước giờ đóng cửa ký túc xá."
"Còn cậu thì sao? Cậu đưa mình về mà không sợ trường cậu đóng cửa à?" Bùi Oanh Oanh hỏi.
Hướng Vu Đồng lắc đầu, "Mình không sao, cậu không cần lo."
Bùi Oanh Oanh nhìn cậu ta, nhất thời không biết nên nói gì, cô đành phải cúi xuống nhìn chân mình.
"Bùi Oanh Oanh."
"Ừ?" Nghe thấy tiếng gọi, cô lập tức ngẩng đầu lên, nhưng bất ngờ thấy mặt đối phương đang gần sát với mình, cô giật mình suýt nữa ngã ra sau, may mà kịp bắt lấy tay vịn ghế.
Cô nhìn đối phương bằng đôi mắt to tròn long lanh, khoé môi hơi cong lên, không dám nói câu nào.
Cô không hiểu tại sao Hướng Vu Đồng lại kề sát vào cô như vậy, cũng như không hiểu tại sao lúc này nhịp tim của cô lại đập nhanh như vậy.
Nhìn Bùi Oanh Oanh ngã ra sau, Hướng Vu Đồng cũng không nói gì cả, cậu ta chỉ cầm một bàn tay cô nhét vào túi áo mình.
Trong túi áo, hai bàn tay từ nắm hờ dần dần biến thành mười ngón đan vào nhau.
Hướng Vu Đồng nhìn thẳng về phía trước, một đoạn từ vành tai đến cổ đỏ bừng, mà Bùi Oanh Oanh thì cúi đầu, cảm thấy bàn tay mình nóng đến mức toát cả mồ hôi, nhưng cô lại không muốn rút tay ra.
Hai người yên lặng ngồi trong phòng chờ cấp cứu, nhìn bệnh nhân khám đêm đi qua đi lại trước mặt, không ai chú ý đến hai người trẻ tuổi này, mà bọn họ cũng không chú ý đến bất kỳ ai khác.
Hai bàn tay vẫn nắm lấy nhau trong túi áo, mà hai trái tim trẻ tuổi cũng như hợp lại với nhau.
Hết chương 69.