Chương 73: Bạn trai thứ năm.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Hướng Vu Đồng dẫn Bùi Oanh Oanh đến một nhà hàng rất đặc biệt —— Nhà hàng bóng tối. (*)
(*) Bê: Nhà hàng bóng tối là loại nhà hàng không có đèn, toàn bộ đều tối đen. Nhà hàng kiểu này xuất hiện lần đầu tiên ở Paris, Pháp.
Lúc đứng ở bên ngoài, Bùi Oanh Oanh liền phát hiện nhà hàng này không bình thường, bởi vì nhìn từ bên ngoài không thể thấy được bên trong nhà hàng.
"Đây là nhà hàng bóng tối sao?" Cô do dự hỏi.
Trong mắt Hướng Vu Đồng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, "Đúng, em đã từng đến rồi à?"
"Em mới xem trên phim ảnh thôi chứ chưa đến bao giờ." Nhớ tới bộ phim kia, Bùi Oanh Oanh liềm mỉm cười, "Nam nữ chính của bộ phim đó gặp nhau lần đầu ở nhà hàng bóng tối."
"Phim About Time (**) à?"
(**) Bê: Bộ phim này có tên tiếng Việt là Đã Đến Lúc, mọi người có thể google nếu muốn xem. Thật ra thì Bê cũng chưa xem :)))
"Đúng rồi!" Bùi Oanh Oanh không ngờ Hướng Vu Đồng cũng đã xem bộ phim kia, bộ phim điện ảnh cô thích nhất chính là "About Time", bởi vì mặc kệ nam nữ chính gặp nhau trong tình huống nào thì bọn họ cũng sẽ yêu nhau. Hơn nữa tình yêu kiên định của nam chính khiến cô thật sự cảm động.
Hướng Vu Đồng mỉm cười, "Vậy có muốn thử ăn một bữa trong nhà hàng bóng tối không?"
Bùi Oanh Oanh hơi chần chừ, "Bên trong đó tối đen không nhìn rõ thứ gì, nhỡ em bị mất mặt thì sao?"
"Chính em cũng nói không nhìn rõ thứ gì mà, thế thì người khác làm sao có thể trông thấy cảnh em mất mặt chứ?"
Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ, cảm thấy Hướng Vu Đồng nói rất có lý, mà thật ra cô cũng muốn thử một lần trải nghiệm kiểu nhà hàng bóng tối chỉ có trên phim ảnh này.
Hai người vào cửa thì thấy một nhân viên phục vụ mặc quần áo ông già Noel, đầu đội mũ Noel với bộ râu giả màu trắng. Chỉ là anh ta đeo một cặp kính trông hơi khác người.
Anh ta cất hết đồ đạc tuỳ thân của 2 người vào một cái tủ rồi khoá lại. Chìa khoá đưa cho Bùi Oanh Oanh, vào nhà hàng thì không thể dùng điện thoại di động.
"Mời hai vị đi theo tôi, xin hãy đặt tay lên vai tôi."
Bùi Oanh Oanh và Hướng Vu Đồng làm theo.
Vừa bước ra sau rèm là bóng tối đen đặc. Bùi Oanh Oanh nghe thấy tiếng dao nĩa va vào nhau, còn nghe được tiếng nói chuyện nho nhỏ. Điều này khiến cô không kìm được mà hơi căng thẳng.
Nhân viên phục vụ kia dẫn hai người đi một đoạn mới dừng lại, Bùi Oanh Oanh được đỡ ngồi xuống trước sau đó mới đến Hướng Vu Đồng.
Bọn họ gọi món xong, nhân viên phục vụ liền rời đi.
Bùi Oanh Oanh khẩn trương ngồi tại chỗ, nhà hàng mở nhạc Giáng Sinh nhưng âm lượng rất nhỏ, có lẽ vì để phù hợp với hoàn cảnh.
Một lát sau, nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên, Bùi Oanh Oanh mò được dao nĩa trên bàn, nhưng lúc ăn vẫn phát ra âm thanh. Mỗi khi phát ra âm thanh cô liền dừng lại không ăn nữa.
Hướng Vu Đồng ở bên cạnh nói, "Không sao đâu, đừng khẩn trương, ở đây không ai nhìn thấy cả."
"Ừm."
Tuy nói vậy nhưng Bùi Oanh Oanh vẫn khẩn trương như cũ, cô không hề cảm thấy thư thái mà ngược lại, chỉ cần Hướng Vu Đồng phát ra một chút tiếng động nào thôi là cô cũng bị doạ đến giật mình.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm này, Bùi Oanh Oanh chưa bao giờ cảm thấy một bữa cơm lại dài đến vậy.
Sau khi ra khỏi nhà hàng cô mới dám thả lỏng trở lại.
Hướng Vu Đồng một tay nắm tay Bùi Oanh Oanh, tay còn lại xách túi, "Lần sau chúng ta không thử kiểu này nữa."
Cậu ta cũng nhìn ra Bùi Oanh Oanh không thích kiểu nhà hàng bóng tối này.
"Chỉ là em không quen thôi, có lẽ lần sau sẽ quen." Sợ Hướng Vu Đồng không vui, cô liền vội vàng giải thích.
Hướng Vu Đồng khẽ mỉm cười, "Không sao, thử một lần là đủ rồi, nếu vẫn cứ đến, anh sợ anh sẽ cầm dao cắt vào tay mình mất."
Câu nói đùa của cậu ta khiến Bùi Oanh Oanh khẽ thở phào.
Ăn cơm xong đã là hơn 8 giờ, Hướng Vu Đồng dẫn Bùi Oanh Oanh đi đến khu vực phồn hoa nhất của thành phố. Hôm nay là ngày lễ nên đường phố rất đông người.
Đây là lần đầu tiên Bùi Oanh Oanh tay trong tay đi dạo phố với một chàng trai, cô luôn không kìm được mà nhìn trộm đối phương. Len lén nhìn xong lại nhanh chóng thu tầm mắt về, nhưng vì nhìn trộm quá nhiều lần nên vẫn bị đối phương phát hiện.
Hướng Vu Đồng quay sang nhìn cô, trong mắt chứa ý cười, "Sao em cứ nhìn anh vậy?"
"Đâu có." Bùi Oanh Oanh mạnh miệng.
"Anh thấy rõ ràng." Hướng Vu Đồng nhấn mạnh.
Mặt Bùi Oanh Oanh đỏ lên, bỗng lúc này có một cô bé chạy đến trước mặt hai người.
"Anh mua hoa cho chị đi!"
Cô bé xách một giỏ đầy hoa hồng.
Hướng Vu Đồng cúi xuống nhìn giỏ hoa hồng, hỏi: "Bao nhiêu tiền thế?"
"10 tệ một bông ạ."
Hướng Vu Đồng lấy ví ra, đưa cho cô bé 500 tệ, "Anh mua hết chỗ này."
Cô bé không ngờ Hướng Vu Đồng lại mua hết nên vui mừng nhảy cẫng lên, "Anh tốt quá đi."
Hướng Vu Đồng mỉm cười nhận lấy giỏ hoa của cô bé rồi đưa hết sang cho Bùi Oanh Oanh, "Hoa của em."
Nhìn giỏ hoa hồng kiều diễm kia, mặt Bùi Oanh Oanh càng đỏ hơn. Cô ngẫm nghĩ, cảm thấy mình không thể cầm hoa này nên hỏi Hướng Vu Đồng, "Em có thể phát cho người khác không?"
"Có thể. Đã tặng em rồi thì tuỳ em xử lý."
Nghe xong, Bùi Oanh Oanh liền phát hoa hồng cho người đi đường, cô có sở thích là cực kỳ thích tặng phong bao cho phái nữ, bởi cô cho rằng mặc kệ đang độc thân hay đã có người yêu thì vào ngày lễ nữ giới đều thích được nhận hoa.
Hoa hồng nhanh chóng được phát hết, Bùi Oanh Oanh chỉ giữ lại cho mình một đoá.
Dọc đường 2 người tuỳ tiện ăn chút đồ ăn vặt, rất nhanh đã đến 10 giờ, người xung quanh cũng càng lúc càng đông hơn. Hướng Vu Đồng nhìn trái nhìn phải sau đó nói với Bùi Oanh Oanh: "Hay là chúng ta về đi, người càng ngày càng nhiều rồi."
Đã từng có một thành phố xảy ra vụ giẫm đạp trong ngày lễ.
Bùi Oanh Oanh đang ăn kem chiên, nghe đối phương nói đi về thì chần chừ giây lát, cuối cùng gật đầu. Hướng Vu Đồng trực tiếp bắt xe đưa cô về, lúc nghe thấy cậu ta nói địa chỉ trường mình với tài xế, cô không tin được mà mở to mắt.
Loại chuyện kinh khủng như Thường Đình nói hoàn toàn không xảy ra.
Bùi Oanh Oanh chỉ cảm thấy buổi hẹn hò đầu tiên này rất thoải mái, được ăn rất nhiều đồ ngon, tay Hướng Vu Đồng rất ấm.
***
Lúc cô về đến phòng ký túc thì các bạn cùng phòng đều đã về. Ba người bọn họ cũng đến khu vực phồn hoa nhất thành phố, nhưng vì quá đông người, mấy nhà hàng đều chật ních nên họ lại ảo não quay về.
Thấy cô trở lại, cả ba liền vây lấy cô.
Thường Đình: "Biểu hiện của cậu ta thế nào?"
Lâm Thư Đồng: "Các cậu đi đâu chơi?"
Bành Ánh Chân: "Woa, đây là quà cậu ta tặng cậu sao? Cái gì thế? Mau mở ra nhìn xem."
Bùi Oanh Oanh đặt túi quà lên bàn, lấy từ trong túi ra một nắm kẹo chia cho mỗi người một ít rồi mới chậm rãi trả lời từng vấn đề một: "Anh ấy rất tốt, đến trung tâm thành phố, bây giờ mình mở quà ra xem."
Cô lấy quả táo ra trước rồi mới lấy chiếc hộp ra khỏi chiếc túi xinh đẹp kia.
Bên trong là một chai nước hoa.
Điều khiến cô cảm thấy kỳ diệu chính là trên thân chai lại khắc tên chữ cái đầu trong tên của cô —— "BOO"
"Thật là có lòng nha." Bành Ánh Chân cao giọng, "Tại sao bạn trai mình lại không lãng mạn như vậy chứ?!"
Nghe Bành Ánh Chân khen Hướng Vu Đồng tặng quà rất có lòng, Bùi Oanh Oanh cười đến híp cả mắt. Cô đặt nước hoa lên bàn, quyết định sau này ngày nào cũng phải dùng.
***
Năm nay ăn tết khá sớm, giữa tháng 1 trường đã cho nghỉ đông rồi.
Từ đầu tháng 1 bạn bè trong lớp đã bắt đầu mua vé về quê, chỉ mình Bùi Oanh Oanh là lén tìm nhà cho thuê ngắn hạn ở Đế Đô.
Cô đã không thể trở về nhà họ Quý, mà trường học không cho ở lại trường vào kỳ nghỉ đông, thế nên cô chỉ có thể ra ngoài thuê nhà để ở trong hơn 1 tháng tới. Nhưng tìm nhà cho thuê ngắn hạn hơi khó, nhà nào hơi tốt và an toàn một chút thì giá thuê lại rất đắt.
Bây giờ Bùi Oanh Oanh chỉ có thu nhập từ việc làm thêm, cô nhất định phải học cách tiết kiệm tiền.
Cô thương lượng với bà chủ trung tâm dạy múa rằng mình muốn tiếp tục lên lớp trong kỳ nghỉ đông, bà chủ hơi kinh ngạc, "Em không về nhà ăn tết sao Oanh Oanh?"
"Vâng... Em muốn kiếm thêm chút tiền, để san sẻ gánh nặng với gia đình." Bùi Oanh Oanh không muốn nói với cô ấy chuyện mình là trẻ mồ côi.
Dường như Hướng Vu Đồng không nói với bà chủ về gia cảnh của cô nên cô ấy tin ngay lời cô nói, đồng ý cho cô tiếp tục làm thêm ở đây trong kỳ nghỉ, thậm chí còn tăng lương lên 300 tệ một giờ.
***
Khi Bùi Oanh Oanh bước vào tuần thi cuối cùng, Hướng Vu Đồng gọi điện hỏi cô mùng mấy về nhà. Cậu ta được nghỉ ít hơn cô vài ngày.
"Em có đồng ý chờ anh mấy ngày không? Nếu đồng ý thì chúng ta cùng nhau về thành phố A."
Bùi Oanh Oanh mím môi, cô có thể nói dối bà chủ trung tâm dạy múa bên kia, nhưng lại không thể gạt được Hướng Vu Đồng ở bên này.
"Vu Đồng, em... năm nay em không về thành phố A đâu."
Hướng Vu Đồng ngạc nhiên, "Sao vậy?"
"Em..." Bùi Oanh Oanh không nhịn được mà cắn ngón tay. Sau hôm Quý Đường rời đi, cô chưa từng nói với bất kỳ ai chuyện của mình, ngay cả khi đối mặt với Hướng Vu Đồng, cô cũng rất khó để thú nhận mọi chuyện.
Cô sợ sau khi mình thú nhận thì suy nghĩ của cậu ta với mình sẽ thay đổi, dù sao hiện tại cô cũng không còn là Nhị tiểu thư nhà họ Quý nữa rồi.
"Oanh Oanh?"
Bùi Oanh Oanh lấy lại bình tĩnh, bất kể thế nào thì sớm muộn gì Hướng Vu Đồng cũng sẽ biết bí mật của cô.
"Em vẫn chưa nói với anh, thật ra em không phải là em gái của Quý Đường, em được bạn của cô ấy nhận nuôi từ cô nhi viện. Vì ba nuôi của em qua đời nên cô ấy mới đón em đến ở cùng. Bây giờ em đã lên Đại học, không muốn tiếp tục làm phiền cô ấy nữa. Em đã thương lượng với bà chủ trung tâm dạy múa bên kia rồi, nghỉ đông em sẽ tiếp tục ở lại chỗ chị ấy dạy múa." Bùi Oanh Oanh không dám nói thật hoàn toàn, cô đã nói dối một nửa.
Cô thật sự là trẻ mồ côi, cũng thật sự rời khỏi Quý Đường, chẳng qua lý do là giả.
Hướng Vu Đồng ở đầu dây bên kia trầm mặc.
Thấy cậu ta yên lặng, trái tim Bùi Oanh Oanh vô thức đập mãnh liệt.
Có phải anh ấy chê mình là trẻ mồ côi không?
"Tại sao em không nói sớm với anh?" Giọng nói của đối phương không hề có ý trách móc, ngược lại có phần dịu dàng, "Nghỉ đông em ở lại Đế Đô đúng không? Đã tìm được nhà chưa?"
"Vẫn... chưa tìm được." Bùi Oanh Oanh không ngờ Hướng Vu Đồng lại chấp nhận như vậy, cô kinh ngạc đến mức nói lắp.
"Để anh tìm nhà cho em, em chuẩn bị cho kỳ thi cuối thật tốt vào, thi tốt sẽ có thưởng."
Hướng Vu Đồng nói.
Vừa nghe xong, mắt Bùi Oanh Oanh lập tức đỏ bừng, cô không muốn bị đối phương phát hiện nên vội vàng nói mình phải đi thư viện ôn tập.
Sau khi cúp điện thoại, cô liền không kìm được nước mắt.
Lần đầu tiên cô hiểu được thế nào là cảm giác vừa khóc vừa cười.
Hoá ra được một người thích thật vui vẻ biết bao, anh ấy có thể bao dung mọi thứ về mình.
***
Hướng Vu Đồng thuê cho Bùi Oanh Oanh một căn phòng cho thuê ngắn hạn, chỉ cách trung tâm dạy múa chưa đến 5 phút đi bộ. Diện tích không lớn nhưng đầy đủ hết mọi đồ dùng.
Bùi Oanh Oanh nói với các bạn cùng phòng rằng mình về nhà, nhưng thật ra là mang hành lý đến phòng đã thuê.
Hướng Vu Đồng đưa cô đến, vừa trông thấy căn phòng, cô liền không nhịn được mà hỏi cậu ta, "Căn phòng này đắt lắm đúng không?"
Mấy căn phòng có giá hơn 1000 tệ mà cô xem trên mạng còn không tốt bằng căn phòng này.
"Không đắt đâu, rẻ lắm, em cứ yên tâm ở đi. Anh đã trả tiền thuê phòng rồi." Hướng Vu Đồng nói, "Chỉ là ở đây em phải chú ý an toàn, khi ở nhà nhất định phải khoá kỹ cửa, có người gõ cửa cũng không cần để ý tới, biết chưa?"
Căn phòng này nằm trong khu chung cư, còn trang bị cả thẻ đi thang máy, cũng coi như an toàn rồi. Thế mà Hướng Vu Đồng vẫn có vẻ không yên tâm, thậm chí còn hỏi Bùi Oanh Oanh có muốn học chút thuật phòng thân của phái nữ không.
Tuy nhiên cậu ta nhanh chóng từ bỏ, bởi vì Bùi Oanh Oanh quá yếu sức, học cũng bằng không. Vậy nên cậu ta đã lắp thêm một ổ khoá cửa, đồng thời mua thêm nhiều thiết bị báo động và bình xịt hơi cay cho cô.
Làm xong hết những việc này, Hướng Vu Đồng mới lên máy bay trở về thành phố A, ngày nào cậu ta cũng gọi điện thoại cho cô, nhất là sau giờ cô tan làm.
Mặc dù Bùi Oanh Oanh hơi sợ khi ở một mình, nhưng thấy Hướng Vu Đồng còn căng thẳng hơn cả mình, cô liền cảm thấy không quá sợ hãi nữa, còn phải an ủi ngược lại cậu ta.
"Anh yên tâm, an ninh của Đế Đô rất tốt, lấy đâu ra nhiều người xấu đến thế chứ."
Bùi Oanh Oanh không gặp phải người xấu, nhưng lại bị bệnh.
Mùa đông ở Đế Đô cực kỳ lạnh, âm mấy độ lận. Dù Bùi Oanh Oanh chỉ mất chưa đầy 5 phút là đến được chỗ làm, nhưng có một hôm cô quên đội mũ, bị gió thổi mấy phút thôi mà đêm đó cô liền bị cảm.
Cô mê man nằm trên giường, ngay cả tiếng chuông điện thoại của Hướng Vu Đồng gọi đến cũng không nghe thấy.
Hết chương 73.