Chương 80: Bạn trai thứ sáu.
Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
5 tháng sau.
Bùi Oanh Oanh đứng ngoài cửa xoa xoa 2 tay vào nhau cho ấm rồi mới lấy chìa khoá ra.
Cô và Hướng Vu Đồng đã chia tay được 5 tháng, vì chuẩn bị thi nên đã dọn ra khỏi ký túc xá trường.
Thường Đình và Bành Ánh Chân về quê thực tập, nên Lâm Thư Đồng người Đế Đô chính là người bạn duy nhất mà cô thi thoảng gặp gỡ trong 5 tháng qua.
Gần đến tháng 12, Đế Đô đã rất lạnh, chỉ chưa đầy 1 tháng nữa là đến ngày thi của cô.
Bùi Oanh Oanh mới đi thư viện về, thư viện đóng cửa lúc 10 giờ nên cô mang đề thi và sách về chuẩn bị đọc tiếp.
Trời càng ngày càng lạnh, Bùi Oanh Oanh đang nghĩ không biết sắp tới có nên ở nhà học luôn không ra ngoài nữa hay không. Bởi mỗi ngày cô mất mười phút đi bộ đến thư viện, trong mười phút này sẽ phải đi qua một quảng trường rộng lớn, gió lùa bốn phía rét đến mức không sao chịu nổi.
Cô vào phòng, cởϊ áσ khoác ngoài ra treo vào móc áo. Vì chuẩn bị thi nên cô không đi làm thêm nữa, nhưng hàng tháng vẫn phải gửi tiền cho Quý Đường nên cô càng phải nhịn ăn nhịn tiêu, thuê một căn phòng kém xa trước đây.
Căn phòng này rất nhỏ, bếp không được ngăn cách, phòng khách nằm sát ngay giường ngủ. Lúc nấu ăn Bùi Oanh Oanh phải cất hết quần áo vào trong chiếc tủ đơn sơ mà mình mua nếu không sẽ bị ám mùi.
Căn phòng này cũng không có ban công, chỉ có thể phơi quần áo ở sát bên cửa sổ, bây giờ đang là mùa đông, rất hiếm khi có nắng nên phải mượn hệ thống sưởi của căn nhà để làm khô quần áo.
Bùi Oanh Oanh vào nhà định uống nước, nhưng lại phát hiện nước cô nấu trước khi ra ngoài đã nguội hết, cô đành phải đi nấu nóng lại.
Tranh thủ lúc nấu nước, cô vào nhà vệ sinh bật bình nước nóng, cái bình nước nóng này đã khá cũ rồi, phải cắm điện nửa tiếng mới có nước nóng để tắm.
Nước sôi, Bùi Oanh Oanh vừa nhấc siêu điện lên định rót nước thì chuông điện thoại đặt trên bàn reo vang. Cô theo bản năng nhìn sang nhưng lại quên mất không để ý đến siêu điện trong tay, nước nóng liền trào ra xối thẳng vào bàn tay còn lại đang cầm cốc nước của cô.
Bùi Oanh Oanh đau đến run cả người, đánh rơi cốc xuống đất.
Cô vội vàng bỏ siêu điện xuống chạy thẳng vào nhà vệ sinh xối nước lạnh.
Bùi Oanh Oanh nhăn mặt đau đớn, mà chuông điện thoại vẫn kêu vang không ngừng nên cô đành tạm thời đóng vòi nước đi ra nghe điện thoại trước.
Gọi đến là một dãy số lạ.
"A lô?" Bùi Oanh Oanh nhấc máy.
"Xin chào, cho hỏi đây là quán cơm Vân Thuỷ sao? Tôi muốn đặt ship..."
Vừa nghe thấy thế, Bùi Oanh Oanh lập tức ngắt lời đối phương, "Xin lỗi, nhầm máy rồi." Nói xong liền cúp luôn điện thoại.
Cô bất đắt dĩ thở dài, bàn tay bị bỏng đã đỏ lựng lên, thậm chí còn có dấu hiệu phồng rộp.
Cô bôi một lớp kem đánh răng vào nhưng không có tác dụng, càng lúc lại càng đau. Đau đến mức khiến cô ngồi đọc sách cũng không thể tập trung đọc nổi.
Cuối cùng Bùi Oanh Oanh đành mặc quần áo, khoá cửa đi đến bệnh viện gần nhất.
Đi xuống dưới lầu cô mới nhận ra mình quên mang mũ.
Bùi Oanh Oanh sống trong một căn nhà kiểu cũ không có thang máy, mà phòng của cô ở tận tầng 8, cô ngẫm nghĩ giây lát, quyết định không quay về lấy mũ nữa.
Cô vừa đi vừa mở google map ra tìm đường, bệnh viện gần nhất cách chỗ cô tận mười lăm phút đi bộ, bàn tay bị bỏng kia vẫn đang đau tấy lên, còn bàn tay cầm điện thoại cũng lạnh đến đông cứng. Mới đi được năm phút mà cô cảm thấy bàn tay cầm điện thoại đã đóng băng lại rồi.
Vất vả lắm Bùi Oanh Oanh mới đến được khoa cấp cứu bệnh viện, nhưng vì trời lạnh nên có rất nhiều người bị ho khan cảm mạo đến khám. Cô lấy số xong thì chỉ có thể ngồi chờ ở hành lang, đợi y tá gọi đến lượt mình.
Ban đêm bệnh viện rất an tĩnh, dù có rất đông bệnh nhân.
Bùi Oanh Oanh nhìn ra xung quanh, thấy đa phần người đi khám bệnh đều có người đi cùng, bọn họ ngồi cạnh nhau nhỏ giọng trò chuyện. Ngồi phía đối diện cô là một cặp đôi, hình như cô gái bị sốt, chàng trai ôm chặt đối phương, không biết chàng trai nói gì mà cô gái khẽ mỉm cười, chàng trai thấy vậy thì cũng cười theo, còn hôn nhanh một cái vào má cô gái.
Bùi Oanh Oanh cúi đầu xuống, dường như người đi khám bệnh một mình như cô hoàn toàn tách biệt với nơi này, nhưng quả thật cô không biết phải liên lạc với ai cả. Người có mối quan hệ tốt nhất với cô ở thành phố này là Lâm Thư Đồng, nhưng hiện tại cô ấy đã sống chung với chồng chưa cưới, cô không thể gọi cho cô ấy vào lúc nửa đêm thế này, huống hồ cô cũng chỉ bị bỏng nhẹ.
"Người tiếp theo, Bùi Oanh Oanh." Cô y tá đội chiếc mũ đuôi én thò đầu ra, "Bùi Oanh Oanh đâu?"
Nghe thấy tên mình, Bùi Oanh Oanh đứng phắt dậy, "Tôi đây."
"Vào đi." Nói xong y tá cũng rụt đầu lại.
Rõ ràng hệ thống sưởi trong phòng khám tốt hơn bên ngoài nhiều, Bùi Oanh Oanh mới ngồi xuống, vị bác sĩ ở phía đối diện vừa nhìn vào máy vi tính vừa hỏi cô: "Làm sao?"
"Bị bỏng." Bùi Oanh Oanh chìa tay ra.
Bác sĩ nhìn xong liền nhíu mày, "Sao bị bỏng lại bôi kem đánh răng? Đây là cách làm sai lầm." Anh ta lắc đầu, "Đi rửa sạch kem đánh răng trước rồi quay lại."
"Hả?" Bùi Oanh Oanh sửng sốt, cô thấy người ta bị bỏng đều bôi kem đánh răng nên cứ nghĩ làm vậy là đúng.
Y tá ở bên cạnh nói: "Cô vào nhà vệ sinh rửa kem đánh răng đi, lát nữa tôi lại gọi tên cô sau."
"Vâng." Bùi Oanh Oanh đứng lên, nhà vệ sinh ở cuối hành lang, không biết có phải do có quá nhiều người ra vào không mà cả gương và bồn rửa tay trong nhà vệ sinh này đều rất bẩn.
Lúc rửa kem đánh răng cô không nhịn được mà nhíu mày, đau quá.
Có lẽ những chuyện xui xẻo luôn kéo đến cùng lúc, cô đang rửa kem đánh răng thì khăn quàng lại chẳng may rơi xuống đất.
Sàn nhà vệ sinh ướt sũng, còn bẩn thỉu đầy dấu chân. Nhìn chiếc khăn quàng rơi dưới đất, Bùi Oanh Oanh chỉ đành nhặt lên vứt vào thùng rác.
Đợi cô rửa tay xong ra ngoài thì phòng khám đã có người khác đi vào, cô lại phải ngồi ngoài chờ.
Khi người trong phòng đi ra, y tá thò đầu ra trông thấy Bùi Oanh Oanh thì gọi cô đi vào.
"Khoan đã, cô này đến sau mà sao lại được gọi trước?" Có người thấy Bùi Oanh Oanh vừa ngồi xuống đã được y tá gọi vào thì bức xúc, đứng lên nói lớn.
Y tá cau mày, "Chị hiểu lầm rồi, cô bé này đã tới từ trước, chẳng qua vừa nãy đến nhà vệ sinh rửa kem đánh răng bôi trên tay thôi. Thứ tự chỗ chúng tôi đều được xếp bằng máy vi tính, không có chuyện sai được."
Người nọ nghe vậy chỉ có thể ngượng ngùng ngồi xuống, nhưng vẫn cố tình nói tiếp: "Hừ, có trời mới biết cô ta có đến trước hay không."
Y tá không để ý đến người nọ nữa mà gọi Bùi Oanh Oanh mau đi vào, cô ấy đóng cửa rồi lầm bầm, "Loại người này chỉ thích tìm mấy cô bé để bắt nạt, đi khám bệnh còn ngồi luận ra thuyết âm mưu cơ đấy."
Bác sĩ cũng nghe thấy tình hình bên ngoài, lắc đầu nói, "Tiểu Hứa, nói ít thôi, đang làm việc đó."
Bác sĩ kiểm tra vết thương của Bùi Oanh Oanh, chỗ vừa nãy mới chỉ đỏ bừng nóng rát bây giờ đã nổi đầy bọt nước, nhìn qua hết sức đáng sợ.
"Sao mà bị bỏng?" Bác sĩ hỏi.
"Lúc rót nước sôi sơ ý rót vào tay." Bùi Oanh Oanh đáp khẽ.
Bác sĩ lắc đầu, "Sao lại bất cẩn như vậy, chắc vết bỏng này sẽ để lại sẹo đấy, cô phải chuẩn bị tâm lý." Anh ta kê đơn thuốc cho cô, lại bảo cô đi nộp tiền trước, "Nộp tiền xong đến nhà thuốc bệnh viện lấy thuốc, lấy thuốc xong thì quay lại đây, tôi bôi thuốc cho cô rồi băng kín tay lại. Mấy ngày tới phải chú ý không được để vết thương dính nước, 2 ngày nữa đến khám lại."
Bùi Oanh Oanh cảm ơn, cầm đơn thuốc và sổ khám bệnh ra ngoài.
Nhưng lúc đi ra đến nơi, cô nhìn trái nhìn phải mới nhớ ra mình không biết nhà thuốc bệnh viện ở đâu, đang định quay lại hỏi bác sĩ thì thấy đã có người khác vào phòng.
Bùi Oanh Oanh đành tự mò mẫm theo biển chỉ dẫn, mãi sau tìm được một y tá hỏi đường cô mới tìm được nhà thuốc bệnh viện.
Đợi lúc cô làm xong tất cả mọi thứ thì đã 12 giờ.
Bác sĩ băng bó cho Bùi Oanh Oanh xong thì đứng dậy vươn vai, "Vừa đúng 12 giờ, bác sĩ Đàm đến chưa vậy? Tôi phải giao ca, mệt chết đi được, ngồi từ 4 giờ chiều đến tận bây giờ, đến đi vệ sinh cũng không đi được." Nói đến đây, anh ta quay sang nói với cô, "Cô nhớ nhé, hai ngày nữa cầm sổ khám bệnh đến tìm tôi."
"Cảm ơn bác sĩ." Nói xong Bùi Oanh Oanh đi ra ngoài.
Vừa ra đến cổng viện, cô liền cảm nhận được cái lạnh thấu xương của gió rét. Cô rụt cổ, dùng bàn tay không bị thương kéo cao cổ áo lên, cố gắng hết sức không để gió lùa vào. Cô không muốn bị cảm, nếu bị cảm thì sẽ mất mấy ngày không học bài được.
Bàn tay bị băng toả ra mùi thuốc nhức mũi, Bùi Oanh Oanh đi trong gió lạnh, nhìn đêm đen mênh mông, đột nhiên cảm thấy mờ mịt. Cô không hiểu tại sao mình phải sống, sống tiếp có ý nghĩa gì chứ?
Để chính mình trở nên tốt hơn sao?
Nhưng thế nào mới được gọi là tốt?
Bùi Oanh Oanh cười tự giễu.
Cô từng được người người xoay quanh, nhưng sau khi trút bỏ lớp xiêm áo lộng lẫy, cô chỉ là một người bình thường đáng thương. À không, ngay cả người bình thường cũng không xứng, bởi người khác có ba mẹ, có người yêu, có bạn bè để dựa vào, còn cô một thân một mình, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Cô vốn tưởng sống một mình chẳng sao cả, nhưng hôm nay khi phải đi khám bệnh một mình giữa đêm, cô gần như không chịu đựng nổi nữa.
5 tháng qua cô vô cùng bận rộn, bận đến mức cô còn không nghe hết một bài hát, xem xong một bộ phim. Cô chỉ loanh quanh ở hai nơi, thư viện và phòng trọ. Nếu ban đêm đang học mà đói bụng, cô liền nấu một bát mỳ, không muốn nấu thì gọi đồ ở ngoài.
Cuộc sống như vậy khiến cô không có thời gian nghĩ đến những chuyện khác, nhưng bây giờ khi đi một mình trong gió lạnh, cô liền cảm nhận được thế nào gọi là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. (*)
(*) Bê: Đây là một câu thành ngữ ngụ ngôn Ả Rập, ý chỉ khi mọi mệt nhọc dồn nén lại từng chút từng chút một, khi đã gần đến cực hạn thì chỉ cần bỏ thêm 1 cọng rơm thôi cũng đủ làm lạc đà bị đè chết, cũng giống như sự mệt mỏi và áp lực mà con người phải chịu.
Tựa hồ như sống đã trở thành một chuyện chẳng còn ý nghĩa nào nữa.
Cô không tìm được ý nghĩa tồn tại của chính mình nữa rồi.
***
Bùi Oanh Oanh lê bước lên tầng 8, đèn cầu thang ở tầng 6 và tầng 7 bị hỏng, cô đành phải mở đèn pin trên di động ra soi, lúc đi đến giữa cầu thang nối tầng 7 với tầng 8, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.
Giống như tiếng sột soạt của quần áo khi nâng tay lên.
Cô đứng yên tại chỗ, nâng đèn pin chiếu về phía tầng 8.
Ánh đèn chiếu phải một gương mặt đẹp đến tinh xảo.
Hết chương 80.