Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 110

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 

Nói xong, Tiêu Lam mang theo Lạc bèn đi về phía cửa.

Phương pháp phong ấn Ẩn nói tiếp rất đơn giản, chỉ cần làm tượng thần đối diện với ánh trăng, sau đó đem nước hoa rót lên tượng thần, rồi lại niệm ra chú ngữ thì được rồi. Nhưng cách điểm thời gian tiếp theo đã rất gần, vẫn là mau chóng phong ấn Ẩn nhanh nhanh rồi qua cửa thì tốt hơn.

Phía sau truyền đến tiếng nói của Thành Văn Nhất: “Tôi muốn đổi quần áo trước một cái, đợi lát nữa tới tìm các cậu.”

Nếu yêu cầu bộc lộ quan điểm trước mặt mọi người, Thành Văn Nhất đương nhiên sẽ không cho phép chính mình dùng loại bộ dáng cả người đều là máu và mồ hôi như này đi ra ngoài gặp người, tên tuổi đẹp trai nhất Luân Hồi của anh ta không cho phép anh ta làm như vậy.

Nhìn thoáng qua Thành Văn Nhất, Tiêu Lam cảm thấy mình có khả năng vĩnh viễn cũng không làm được một chàng boy tinh xảo, cậu chỉ nhắc nhở đối phương một câu: “Mười phút.”

Thành Văn Nhất vẫy vẫy tay: “Biết rồi.”

Phòng hội nghị để lại cho Thành Văn Nhất, Tiêu Lam cùng Lạc đi xuống dưới lầu.

Trước đó có Thành Văn Nhất cùng Mộc Dương ở, cậu không tiện trực tiếp đánh nát lư hương. Dựa theo kiến thức của Thành Văn Nhất, nhìn thấy một màn này sẽ rất dễ dàng đoán được phương pháp Tiêu Lam đạt được giá trị bần cùng, thậm chí có khả năng phỏng đoán ra càng nhiều thứ liên quan đến kỹ năng của cậu.

Tuy rằng có cơ hội hợp tác, nhưng không phải còn chưa nói rõ hay sao? Vạn nhất sau lại đàm phán thất bại thì làm sao bây giờ, chung quy phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.

Thừa dịp hiện tại chỉ có hai người, Tiêu Lam nắm chặt thời gian đi giành WC, nhẹ nhàng mà phá hư lư hương.

“Phá hư đạo cụ, giá trị bần cùng tăng 1300 vạn”

Âm thanh nhắc đến giá trị bần cùng dễ nghe vang lên, làm người nghe tâm tình suиɠ sướиɠ.

——

Nhanh chóng thu thập xong mảnh nhỏ lư hương, hai người đi tới đại sảnh.

Hồ Trạch, Hoa Bối, Mạc Đan đều canh giữ cạnh tượng thần, nhìn thấy hai người Tiêu Lam đã đến, bọn họ nhịn không được đồng thời nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt lo lắng và lo âu đều phai nhạt đi.

Đặc biệt là Hồ Trạch, ánh mắt y nhìn về phía Tiêu Lam tựa như cún con thấy được chủ nhân: “Thật tốt quá, các anh rốt cuộc tới rồi!”

Ánh mắt ngập nước kia xứng với cái mặt mâm lớn, nhìn qua một chút cũng không ăn rơ.

Tiêu Lam nhịn không được lặng lẽ chà xát da gà lớp sau tiếp theo lớp trước trên cánh tay, cậu lấy ra nước hoa lấy được từ chỗ Thành Văn Nhất, nói với các người chơi ở đây: “Đạo cụ phong ấn đã đầy đủ, chúng ta bắt đầu đi.”

Đúng lúc này, tựa hồ là cảm ứng được đạo cụ phong ấn gom đủ, không khí xung quanh chợt lạnh xuống.

Không giống như là loại lạnh lẽo khi một cơn gió thổi qua, mà là phảng phất như có người đột nhiên mở ra tủ lạnh, độ ấm bốn phía nháy mắt hạ thấp xuống, hiển nhiên là đã xảy ra hiện tượng siêu tự nhiên nào đó.

Hoa Bối cảnh giác lên: “Có… có thứ gì… tới đây.”

Theo tiếng nói cậu ta rơi xuống, xung quanh các người chơi xuất hiện âm thanh sột sột soạt soạt, bọn họ quay đầu nhìn quanh, lại không thể phát hiện bên người có thứ gì.

Âm thanh sột sột soạt soạt càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng trên hư không xuất hiện hai thân ảnh.

Một cái là người có đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo, trên cùng đỉnh một cái đầu to khoai tây, cái đầu kia lớn cỡ hai thân thể, tứ chi đều hiện ra hình dạng bất quy tắc, đi đường mang theo vài phần cảm giác co rút cùng vặn vẹo, cộng thêm bóng đêm giờ phút này, phảng phất như một hán tử say khi đêm về.

Một cái khác là một cục gần như phân không ra hình người, tạo hình tùy ý mà tiêu sái, toàn thân trên dưới đều là xanh đỏ loè loẹt khối màu xanh đỏ tím vàng, có vẻ phi thường phóng đãng không kềm chế được, tràn ngập phong cách nghệ thuật độc đáo.

Hai quái vật đột nhiên xuất hiện đều đang tận hết sức lực mà khiêu khích thẩm mỹ của nhân loại.

Mà hai thứ này lại làm Tiêu Lam không hiểu sao cứ thấy quen quen, loại hình ảnh hiện trường tai nạn xe cộ này, hình như cậu từng gặp qua dưới tay hai vị nhân viên mỹ thuật? 

Cậu nhìn về phía Lạc, chỉ nhìn đến một mảnh bình tĩnh trên mặt đối phương, căn bản nhìn không ra hắn đối với việc tác phẩm nghệ thuật của mình bị thực thể hóa có ý kiến gì hay không.

Hồ Trạch bị hai thứ lớn lên quá mức trừu tượng làm hoảng sợ, đột nhiên lui về phía sau hai bước: “Đây…… Đây là quái vật gì vậy, thật là đáng sợ!”

Mộc Dương vừa lúc chạy tới đối mặt một màn này: “……”

Lạc vốn dĩ muốn làm như không có việc gì phát sinh: “……”

Cảm giác nghệ thuật của mình bị mạo phạm đến.

Không nghĩ tới quỷ quái được người chơi chế tác trong lúc làm việc sẽ biến thành thật thể ngay lúc này, Tiêu Lam vô cùng may mắn chính mình lúc ấy chỉ nhìn thoáng qua giao diện phần mềm xong liền quyết đoán lựa chọn làm biếng, không có ý đồ khiêu chiến năng lực dựng mô hình của mình mà làm ra một thứ kỳ kỳ quái quái.

Thêm một con quái vật là việc nhỏ, nhưng loại hình ảnh trình độ nghệ thuật bị công khai xử tội này thật là quá mất mặt.

Hai quái vật bị người chơi sáng tạo ra chậm rãi tới gần, bước chân chúng cọ xát trên sàn nhà ra âm thanh “sàn sạt”, “sàn sạt”.

Nhưng mà thân thể chúng thật sự là quá không phối hợp, chỉ đi đứng thẳng tắp cũng làm không được, không cẩn thận một cái, cái chân mỏng manh xiêu xiêu vẹo vẹo và cái chân thô đủ mọi màu sắc vướng vào nhau, hai quái vật theo tiếng ngã xuống đất.

Chúng giãy giụa trên mặt đất, trong lúc nhất thời bò không dậy nổi, thậm chí bắt đầu xé rách lẫn nhau, hình ảnh kia thật sự là không có cảm giác áp bách gì cả.

Các người chơi chuẩn bị nghênh chiến: “……”

Mấy người là tới tấu hài sao?

Cuối cùng là thân là người sáng tạo - Lạc cùng Mộc Dương tiến lên, một người một cái giải quyết chúng nó, hai quái vật tiêu tán như một làn sương khói, lúc này mới kết thúc một đoạn nhạc đệm cùng với nói là công kích, không bằng nói là trào phúng thẩm mỹ này.

Hồ Trạch lấy lại bình tĩnh: “Thời gian không nhiều lắm, chúng ta vẫn là nhanh chóng phong ấn đi.”

Mấy người chơi cùng nhau đem tượng thần đẩy về hướng ánh trăng, Tiêu Lam vì giá trị bần cùng không thể đụng vào tượng Thần Tài này, chỉ đứng một bên.

Rất nhanh, tượng thần đã bị đẩy đến dưới ánh trăng.

Tiêu Lam cầm nước hoa tiến lên, hiện tại chỉ cần đem linh tuyền Phù Sơn xối lên tượng thần Ẩn Nguyệt, sau đó niệm ra câu “Kẻ chưa từng đến, đang đến nơi đó” kia là được.

Hết thảy tựa hồ đều rất thuận lợi, biến cố lại phát sinh trong nháy mắt.

“Khặc khặc…… Khà……” Mạc Đan nguyên bản an tĩnh đứng cách Tiêu Lam không xa đột nhiên phát ra âm thanh kỳ quái trong cổ họng, tiếp theo y bỗng nhiên ngẩng đầu, cùng với động tác của y, da trên mặt y toàn bộ rớt xuống, lộ ra cơ bắp màu đỏ bên trong.

Mạc Đan cho tới nay cảm giác tồn tại cũng không cao, cũng không nói qua được mấy câu, làm người ta không phải quá chú ý đến y. Nhưng chỉ một lát trước, người này thoạt nhìn đều là bộ dáng bình thường, hiện tại trạng thái này rõ ràng không thích hợp.

Nhưng mọi người mọi người thế nhưng không biết y trúng chiêu từ khi nào!

Miệng Mạc Đan há to đến cực hạn, động tác y nhanh chóng, hung hăng một ngụm cắn về phía tay đang cầm chai nước hoa của Tiêu Lam.

Tiêu Lam phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt đối phương cắn lại đây, liền trở tay một quyền đánh vào trên mặt y.

Mạc Đan bị đánh bay đi quay cuồng một vòng dưới đất, giống như dã thú mà dùng tứ chi chấm đất, lại một lần nữa nhào về hướng Tiêu Lam.

Người chơi xung quanh cũng phản ứng lại kịp, sôi nổi ra tay ngăn trở y, lại không nghĩ tốc độ y thế mà lại nhanh không tầm thường, lực đạo cũng cực kỳ lớn, nháy mắt phá tan ngăn trở trước mặt, lại một lần nữa nhào về Tiêu Lam.

Lạc vẫn luôn ở bên người Tiêu Lam cử động, thân hình hắn chợt lóe trực tiếp đi đến trước mặt Mạc Đan, chân thon dài nâng lên, tư thái ưu nhã nhưng lực đạo lại một chút cũng không dịu dàng đá vào ngực Mạc Đan, lại một lần đạp Mạc Đan ra ngoài.

Thừa dịp Lạc ngăn cản, Tiêu Lam đang định tiến lên vài bước tới gần tượng thần, động tác cậu bỗng nhiên khựng lại——

Tượng thần không thích hợp.

Ban nãy bọn họ dọn tượng thần lại đây toàn thân kim sắc, tản ra ánh sáng thổ hào, nhưng giờ này khắc này, giữa trán tượng thần lại nhiều ra một chấm nhỏ màu đỏ, giống như là một nốt chu sa.

Tượng thần vốn nhìn qua gian trá phúc hậu, bởi vì điểm đỏ này, không hiểu sao lại hiện ra vài phần yêu dị, ngay cả nụ cười vốn mang theo trên mặt bây giờ cũng lộ ra một tia quỷ dị.

Còn việc biến cố này làm cách nào tới…… Tiêu Lam nhìn Mạc Đan cách đó không xa bộ mặt hoàn toàn thay đổi, trong lòng có suy đoán. Mạc Đan không biết xúc phạm bẫy rập tử vong gì, lại không trực tiếp biến mất như các người chơi khác, mà là dùng trạng thái như bị thứ gì bám vào người, chỉ vào thời điểm các người chơi thả lỏng cảnh giác mới lặng lẽ hành sự sau lưng.

Mà lực chú ý của các người chơi toàn bộ bị Ẩn hấp dẫn, thế cho nên khuyết thiếu phòng bị với người bên cạnh, mới có thể để y tìm được cơ hội động tay chân với tượng thần.

Tượng thần đã bị động tay chân này, hiển nhiên sẽ không còn hiệu quả phong ấn nữa.

Nháy mắt tiếp theo, trên mặt của tượng thần từ kim loại chế thành bắt đầu sinh ra biến hóa, khóe miệng nó nhắc lên hướng về phía trước, những vị trí khác trên mặt lại vẫn duy trì bất biến, sau đó xả ra một nụ cười quái dị.

Gần như đồng thời, điểm đỏ trên trán tượng thần khuếch tán mở ra như mạng nhện, nháy mắt đã che kín toàn thân tượng thần, “Rắc——” toàn bộ tượng thần quỷ dị đầy ắp vết rạn, nhưng kỳ quái mà không vỡ vụn.

Khu vực màu đỏ còn đang mở rộng, nhưng mà một màn kỳ dị đã xảy ra, thân ảnh tượng thần đang chậm rãi nhạt đi, giống như là sắp ẩn thân vào trong không khí.

Sau lưng tượng thần xuất hiện một bóng dáng, màu xám xanh nửa trong suốt, cùng loại như người lại càng như một cái xác chết trôi, trên người mang theo dấu vết hủ bại thối rữa —— là Ẩn.

Ẩn đang dung hợp với tượng thần!

Trong giả thiết của gã kế hoạch, tượng thần Ẩn Nguyệt cùng linh tuyền Phù Sơn đều là thứ khắc chế Ẩn. Nhưng mà hiện tại, sau khi động tay động chân với tượng thần, Ẩn thế mà cả tượng thần đều dám cắn nuốt, gia hỏa này rốt cuộc là đi con đường đi không biết!

Các người chơi giờ phút này đều rất muốn bắt lấy vị kế hoạch kia, xem trong đầu gã rốt cuộc rót vào bao nhiêu nước mới có thể thiết kế ra cái thứ hố cha này, đáng tiếc vị nhân huynh này đã chết đến không thể chết hơn.

Thực rõ ràng, loại quỷ quái dựa vào gϊếŧ người để cường đại tự thân này, nếu cắn nuốt rớt tượng thần xong, sau đó tám chín phần mười sẽ trở nên càng thêm cường đại.

Càng không xong chính là, tiếng chuông 4:44 vang lên, đại biểu cho đã đến giờ Ẩn ra tay với người chơi.

Cùng với tiếng chuông, Mạc Đan vốn đang chiến đấu với các người chơi chợt biến mất, các người chơi đang đối chiến với y sôi nổi mang vẻ mặt mờ mịt, tựa hồ nhớ không nổi vừa rồi mình đang làm gì.

Trên mặt sưng vù của Ẩn lộ ra nụ cười khoái ý, tựa hồ đã chờ đợi giờ khắc này rất lâu rồi.

Lúc này, Ẩn vừa lúc cắn nuốt xong tượng thần, thân ảnh nó nháy mắt biến mất trong không khí.

Nháy mắt tiếp theo, Tiêu Lam lại một lần nữa cảm giác được cái loại cảm giác nguy hiểm làm mình lông tơ dựng thẳng kia, bằng trực giác đối với nguy hiểm, cơ bắp toàn thân Tiêu Lam căng chặt lên, đột nhiên nhảy sang bên cạnh.

Gần như cùng một khắc, mặt đất chỗ Tiêu Lam vừa đứng trực tiếp biến mất một khối.

Ẩn hoàn toàn làm như không thấy các người chơi khác, chỉ công kích mỗi mình Tiêu Lam.

Nhìn nước hoa trên tay mình, Tiêu Lam nháy mắt minh bạch, nó đang kiêng kị.

Đối với quỷ quái dựa theo giả thiết mà gã kế hoạch sáng tạo ra mà nói, tượng thần và nước hoa đều là khắc tinh nó bị giả thiết, dù nó đã hủy diệt tượng thần, làm phong ấn không cách nào tiếp tục, nhưng vẫn sẽ không bỏ qua nước hoa.

Vậy thì thuyết minh —— nước hoa vẫn có thể khắc chế nó.

Tiêu Lam một bên hiểm mà lại hiểm né tránh Ẩn công kích, một bên tìm kiếm cơ hội.

Nhưng mà giờ phút này Ẩn đã biến mất, không tài nào tìm được thân ảnh nó trong không khí.

Vào thời điểm tình thế tựa hồ lâm vào cục diện bế tắc, mặt đất đột nhiên trống rỗng sinh trưởng ra mặt cỏ xanh non đầy đất, bao trùm hoàn toàn toàn bộ không gian đại sảnh.

Hoa Bối thu hồi tay đặt lên đạo cụ: “Nơi… nới có quỷ quái, thì cỏ sẽ khô… khô héo.”

Nói cách khác, có thể thông qua cỏ dưới chân dự phán được vị trí của Ẩn trước khi nó ra tay.

Tiếng Hoa Bối vừa ra khỏi miệng, một mảnh cỏ non bên người Tiêu Lam liền khô héo bằng mắt thường có thể thấy được, biểu hiện Ẩn giờ phút này ở ngay chỗ này.

Tiêu Lam trực tiếp mở chai nước hoa ra, tạt mạnh về vị trí của Ẩn. Chất lỏng màu đỏ trong suốt như đá quý xẹt qua không trung, thẳng tắp dừng ở hư không.

Trong không khí vốn cái gì cũng không nhìn thấy đột nhiên xuất hiện thân thể bán trong suốt màu xám xanh của Ẩn, thân hình nó lúc ẩn lúc hiện, nhưng cuối cùng cũng không tài nào hoàn toàn ẩn vào trong không khí được nữa.

Trên cái mặt sưng vù của nó qua một tia kinh ngạc, tựa hồ là không thể tưởng được mình sẽ bại lộ.

Nhưng mà Tiêu Lam thật sâu minh bạch đạo lý sấn lúc mi bệnh câu luôn cái mệnh mi, trở tay chính là một tờ【 Nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa triết học Mác 】, dán lên người Ẩn.

Bây giờ, đã đến giờ siêu độ bằng cách vật lý rồi.

Hết chương 110.

Nhấn Mở Bình Luận