Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 136: Du lịch 

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Kết quả cuối cùng hai người cũng không lựa chọn những địa điểm du lịch đứng đầu du khách như dệt đó, ngược lại là tìm được một hòn đảo nhỏ vừa mới khai phá không lâu.

Trên đảo này có cảnh quan tự nhiên độc đáo, nước biển xanh lam trong vắt, còn có bãi biển bờ cát cùng với rừng rậm được bảo hộ rất khá.

Sau khi xuống máy bay, Tiêu Lam cũng đã ngửi thấy được mùi gió biển đặc biệt của thành thị ven biển.

Nhưng còn phải ngồi thêm thuyền một lần mới có thể lên đảo, nghe tạp âm của môtơ, trong lòng cậu lại nhịn không được chờ mong lên.

Trong nháy mắt bước lên đảo nhỏ, một cảm giác thế ngoại đào nguyên bỗng ập vào mặt.

Cũng khó trách nơi này sẽ bị các lữ khách mắt sắc phát hiện, cũng nhanh chóng quật khởi.


Trong số các cư dân có rất nhiều người đều còn duy trì thói quen truyền thống bắt cá mà sống, một số người khác thì lại chuyển hướng sang ăn uống và homestay.

Bởi vì phát triển khách du lịch cũng không lâu, hơi thở thương nghiệp trên đảo không tính là nồng hậu, có thể thể nghiệm đến trạng thái dân cư địa phương sinh hoạt tự nhiên nhất.

“Tiên sinh, chúng ta tới rồi.” Lạc mang theo Tiêu Lam đi đến chỗ ở hắn đã đặt từ trước.

Đây là một căn nhà gỗ độc lập, các kiến trúc khác xung quanh đều cách thật sự rất xa, hoàn cảnh rất an tĩnh.

Nhà gỗ cách bờ biển rất gần, nghe nói vào lúc mặt trời mọc có thể thưởng thức đến cảnh biển đẹp nhất nơi đây, có lẽ là vì để tiện cho du khách thưởng thức cảnh trí, một bên phòng đối diện với biển rộng có một cửa sổ sát đất thật lớn, đứng bên cửa sổ là có thể ngắm cảnh đẹp mãn nhãn.


Mà làm hòn đảo này từ vắng vẻ vô danh chuyển biến thành điểm du lịch đúng là một bức ảnh chụp mặt trời mọc được người ta xem bạo trên truyền thông, có thể thấy được khi mặt trời mọc, trường hợp sẽ chấn động đến cỡ nào.

Đáng tiếc khi bọn họ lên đảo thì đã là chạng vạng.

Xem ra, hôm nay là vô duyên nhìn thấy cảnh tượng mặt trời mọc nổi tiếng này rồi.

Nhưng đối với loại người hàng năm trên tại đất liền như Tiêu Lam mà nói, nhà gỗ ven biển này đã là thể nghiệm hiếm có.

Cậu đi một vòng trong nhà gỗ, nghiên cứu một chút cấu tạo của nhà gỗ, trong mắt tràn ngập hứng thú.

Sau khi nhìn hết toàn bộ nhà gỗ một lần, Tiêu Lam mới ngồi lên sô pha: “Trước kia sao không phát hiện bờ biển lại thú vị như vậy chứ.”

Lạc thì lại ngồi một bên, vẫn luôn mỉm cười nhìn Tiêu Lam hành động.


Ngày này, hai người ở nhà ăn địa phương gần đó ăn món đặc sản, sau đó Tiêu Lam liền đi ngủ sớm.

Bởi vì bọn họ đã hẹn nhau, sáng sớm hôm sau muốn cùng đi xem mặt trời mọc trên biển nổi tiếng nhất ở đây. 

——

Sáng sớm hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Tiêu Lam đang nằm trên giường ngủ ngon lành.

“Tiên sinh, rời giường thôi.”

Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu Tiêu Lam.

Tiêu Lam ngủ đến mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Lúc này mặt trời còn chưa ra tới, trên đảo nhỏ cũng không có ô nhiễm ánh sáng như thành thị, bầu trời đêm đen tuyền thật sự thuần túy, trong phòng đen nhánh một mảnh, chỉ có hai điểm ánh vàng kim lập lòe giữa không trung, dưới bối cảnh màu đen phụ trợ, quả thực cứ như có quỷ.

Nếu người nào tim không tốt, nhìn thấy hình ảnh này chỉ sợ muốn biểu diễn một màn qua đời ngay tại chỗ luôn.
Tiêu Lam cũng nhịn không được giật mình một cái, buồn ngủ vừa mới tỉnh lại nháy mắt biến mất.

Lạc này cũng không mở cái đèn nữa, chẳng lẽ là cảm thấy morning call như vậy, hiệu quả tương đối tốt hơn sao?

Tuy rằng…… Từ trình độ nào đó đi lên mà nói, hiệu quả xác thật tương đối tốt đi……

Thôi kệ……

Tiêu Lam trở người mở đèn bàn bên người mình lên, ánh sáng ấm áp nháy mắt chiếu sáng khắp phòng.

Cũng chiếu sáng một chàng trai mặc đồ đen, đứng ở mép giường cậu.

Lạc vẫn mặc bộ vest ba kiện của hắn, tư thái ưu nhã mà đứng ở nơi đó, tựa như hắn đối mặt chính là trường hợp quan trọng gì.

Nhìn thấy Tiêu Lam tỉnh lại, Lạc mỉm cười nói: “Cách mặt trời mọc còn nửa giờ nữa, bữa sáng đã đưa tới, cậu có thể rửa mặt một chút trước rồi lại ăn.”
“Ưm……” Tiêu Lam gật gật đầu.

Bữa sáng rất đơn giản, là bữa sáng đặc sản tối hôm qua đã đặt trước với ông chủ.

Tuy ông chủ có chút nghi hoặc tại sao hai người mà muốn ăn phần bốn người, nhưng vẫn dựa theo yêu cầu đưa tới, hơn nữa xuất phát từ tu dưỡng chức nghiệp mà không hề hỏi nhiều.

Ăn xong phần bữa sáng của ba người, Tiêu Lam ra cửa.

Bởi vì nhà gỗ ở ngay bờ biển, hai người không nhanh không chậm mà đi qua, cũng không chậm trễ thời gian gì.

Trên bờ cát đã có một vài du khách, trên mặt bọn họ có biểu cảm chờ mong, có người còn mang theo máy chụp hình thoạt nhìn rất là chuyên nghiệp, nghĩ đến cũng là vì quay chụp mặt trời mọc độc đáo ở nơi này mà đến.

Qua không bao lâu.

Nơi chân trời đã bắt đầu dần dần tỏa sáng, một tia sáng nhợt nhạt màu cam hồng cũng xuất hiện ở chỗ giao tiếp của trời và biển.
Chậm rãi, một mạt trần bì kia dần dần khuếch tán ra, phía trên dần dần chuyển sang ánh vàng kim, chiếu rọi không trung màu xanh lam, nơi màu đỏ và xanh giao tiếp lại hòa trộn thành một sắc tím trong sáng.

Rặng mây nơi chân trời hơi tản ra, dưới một mảnh màn trời xanh thẳm thay đổi dần, chậm rãi chảy xuôi.

Giờ phút này, mặt biển rất tĩnh lặng, chỉ hơi hơi gợn sóng, tựa như tấm gương phản xạ cảnh đẹp giữa không trung, cứ như màn trời kéo dài, làm người ta cơ hồ phân biệt không rõ sự khác nhau của trời và biển.

Rốt cuộc màu đỏ trở nên càng thêm mãnh liệt, ánh vàng chói mắt dần dần lan tràn ra, dần dần chiếm cứ sắc điệu chính của không trung.

Ánh mặt trời càng ngày càng sáng, cuối cùng chậm rãi dâng lên, xua tan một chút sắc màu u ám còn chút mông lung của buổi rạng sáng.
Mọi người nơi bờ biển nhất thời không nói gì, phảng phất như đã bị kinh sợ.

Tạo hóa thiên nhiên quả nhiên thần kỳ đến không thể tưởng tượng.

Ánh mắt Lạc nhìn chăm chú một màn thái dương sơ thăng này, trong mắt có một vài thứ phức tạp.

Trước đó hắn vẫn luôn không quá lý giải sự hoài niệm của các người chơi đối với thế giới hiện thực, rõ ràng ở Thế Giới Hàng Lâm cũng có hết thảy những thứ bọn họ cần, không phải ư?

Thậm chí đồ trong Thế Giới Hàng Lâm còn cung cấp miễn phí, tại sao sẽ có người chơi lựa chọn trở lại hiện thực?

Sau đó hắn làm bạn cùng Tiêu Lam vài lần quay lại hiện thực, đi cùng Tiêu Lam tảo mộ người mẹ đã mất, nhìn lịch sử hưng suy của đất trồng rau nhà ông cụ Trương kế bên, lại gặp rất nhiều người.

Hắn mới dần dần cảm giác được Thế Giới Hàng Lâm và hiện thực bất đồng, nhưng kia cũng chỉ là một loại cảm giác mông lung.
Thẳng đến khi nhìn thấy mặt trời mọc lần này.

Hình ảnh như vậy là vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở Thế Giới Hàng Lâm, nơi dừng chân người chơi sẽ không có cảnh tượng bao la hùng vĩ đến thế, cũng sẽ không có nhiều người đặc biệt vì một lần mặt trời mọc vô nghĩa mà dậy sớm như vậy.

Ngắm một hồi mặt trời mọc, cũng không làm bọn họ đạt được thu hoạch mang tính thực chất nào.

Bọn họ cũng không sẽ bởi vậy trở nên giàu có hoặc là cường đại.

Nhưng rất nhiều hành vi của loài người kỳ thật cũng không cần có ý nghĩa gì, đôi khi, vui vẻ và hạnh phúc chính là toàn bộ mục đích hành vi của bọn họ.

Mà Thế Giới Hàng Lâm, không hề có vui vẻ hưởng thụ loại xa xỉ này.

Bởi vì vui vẻ cũng không sinh ra ảnh hưởng gì với chiến lực của người chơi.

Lạc quay đầu lại, thấy được khóe miệng Tiêu Lam đang mỉm cười.
Thoạt nhìn tiên sinh thật vui vẻ, vậy mặt trời mọc này chính là có giá trị.

Đột nhiên phát hiện mình càng thêm lý giải loài người, Lạc nghĩ như thế, hắn cũng nhịn không được mỉm cười lên.

——

Sau khi ngắm mặt trời mọc xong.

Tiêu Lam đề nghị hai người thể nghiệm một chút phương tiện giao thông đặc sắc trên đảo - xe máy điện.

Tiêu Lam tìm được ông chủ chuẩn bị mượn xe.

Kết quả không nghĩ tới chỗ ông chủ còn có lựa chọn như xe motor.

Nhìn xe motor mới tinh màu đen trong gara, đường cong lưu loát trôi chảy kia, tiếng động cơ tràn ngập lực lượng kia, quả thực chính là lãng mạn của đàn ông. 

Tiêu Lam vẫn không có chịu đựng nổi sự dụ hoặc của motor.

Hai người mỗi người thuê một chiếc, liền bắt đầu vòng xoay phượt của bọn họ.

Đường trên đảo rất mới, có vẻ như vì trở thành điểm du lịch mà mới xây, bình thản mà sạch sẽ.
Tốc độ xe của hai người cũng không nhanh, một đường ngắm phong cảnh một đường nói chuyện phiếm  chậm rãi đi tới.

Đột nhiên phía trước xuất hiện một sạp bán đồ ăn vặt, mùi thơm thức ăn vặt xa xa thổi qua.

Bên cạnh còn có một đám sinh viên cả trai lẫn gái.

Mấy người bọn họ túm tụm với nhau, tựa hồ là bạn học cùng nhau đi du lịch.

Mấy nam sinh cưỡi xe máy điện, vui đùa mà mời trong đó cô bé xinh đẹp nhất trong đó lên xe mình.

Nữ sinh có chút xấu hổ, nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.

Bên cạnh, hai nữ sinh tướng mạo thường thường thì lại ném cho mấy thằng bạn ánh mắt “Đàn ông đều là móng heo bự*”.

(*Đại móng heo là ngôn ngữ mạng dùng để chỉ “người đàn ông tồi”, được các cô gái sử dụng để diss các chàng trai.)

Lúc này vừa lúc Tiêu Lam và Lạc dừng xe.
Tiêu Lam cười đi đến trước mặt bà chủ quầy hàng, nhìn đồ ăn vặt chủng loại phong phú, hỏi: “Bà chủ ơi, chỗ dì món nào ngon nhất, đề cử cho con một chút được không?”

Bà chủ ngẩng đầu, thấy là một cậu trai trẻ dung mạo tuấn tú mang theo tươi cười, cũng nở nụ cười: “Hắc hắc, chỗ dì toàn là đồ ăn ngon ý! Nếu là bây giờ thì con ăn bánh tôm đi, ông già nhà dì trời chưa sáng đã ra biển đánh về, bây giờ là tươi mới nhất, lại qua một hồi thì không ngon được như vậy nữa đâu.”

Dì chủ nói cực kỳ thiệt tình, không hề có ý lừa dối du khách.

Tiêu Lam nhìn nhìn, tôm thật sự rất tươi mới, cái đầu còn rất lớn, dì chủ thật đúng là không lừa cậu.

Cậu quay đầu hỏi Lạc đứng bên cạnh xe: “Anh muốn không?”

Lạc lắc đầu, bộ dáng thoạt nhìn hứng thú cũng không lớn.
Tiêu Lam quay đầu nói với dì chủ: “Vậy lấy con cái bánh tôm đi, ăn ngon ngày mai con tới nữa.”

“Ô kê~ nhóc con, ngày mai chắc chắn sẽ lại đến nữa thôi” Dì chủ sang sảng mà cười, động tác nhanh nhẹn mà xử lý tôm cho Tiêu Lam, sau đó khuấy cùng trứng đánh và gia vị cho vào nồi, chiên đến vàng ươm xốp giòn mới cất vào túi đưa cho Tiêu Lam.

Tiêu Lam bên này đang mua đồ ăn vặt, bên kia mấy nữ sinh đều nhịn không được trộm liếc về phía hai người cậu và Lạc.

Bao gồm vị nữ sinh xinh đẹp đang bị mấy nam sinh vây quanh xum xoe kia.

Vài tên nam sinh nháy mắt bất mãn lên.

Đối với giới tính nam nào đó mà nói, chỉ cần cùng giới tính, lớn lên đẹp, được nữ sinh hoan nghênh thì nhất định là công địch của bọn họ, nhất định là nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt.

Bảo bọn họ cam tâm tình nguyện mà ca ngợi người cùng giới, còn khó chịu hơn cả gϊếŧ bọn họ.
Bọn họ tức khắc có ăn ý, ngươi một lời ta một ngữ mà nói thầm lên:

“Nữ sinh mấy bà đúng là nông cạn, dáng vẻ kia của anh ta vừa nhìn là thấy không biết lái xe rồi, chắc chắn là không bằng tôi.”

“Đúng đó, còn ăn đồ ăn vặt, đó là bọn con gái mới thích ăn.”

“Trên tay còn mang cái lắc tay kia, chắc chắn là kiểu bánh bèo rồi.”

Các nữ sinh vẻ mặt không thể hiểu được, sao lại thế này?

Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao mấy gia hỏa ngày thường cứ như gà trống theo đuổi gà mái, gần như muốn đánh nhau luôn, hôm nay đột nhiên đoàn kết lên nhất trí đối ngoại vậy?

Các cô mới thưởng thức soái ca một chút xíu thôi mà, sao tự nhiên nông cạn vậy?

Không nhìn anh ý, chẳng lẽ thưởng thức mấy người?

Nhờ mấy người cả ngày gây chuyện, chất lượng du lịch cũng giảm xuống đó, mấy người biết không?
Nghe được mấy nam sinh đối thoại, Tiêu Lam liếc nhìn bọn họ một cái.

Đã từng tung hoành nơi đầu đường, lại ở Thế Giới Hàng Lâm mài giũa không ít thời gian, trong ánh mắt cậu mang theo một luồng lạnh lẽo người bình thường không có, đây là ánh mắt chỉ có giữa người chơi mới có thể rõ ràng. 

Mấy nam sinh bị ánh mắt này thoáng nhìn, cảm giác hơi lành lạnh. 

Nhưng trước mặt các cô gái, sao bọn họ có thể rụt rè cho được?

Vì thế bọn họ ngạnh cổ, nỗ lực trừng lên mấy đôi mắt lớn nhỏ không đồng nhất, nhìn chằm chằm ngược lại.

Tiêu Lam cũng không để ý.

Cậu còn chưa nhàm chán đến mức so đó cùng một đám học sinh không hiểu chuyện.

Cậu đi đến bên motor của mình, treo bánh tôm mới mua lên tay lái, sau đó động tác sạch sẽ lưu loát mà sải bước lên xe.

Các nữ sinh nhẹ nhàng nói: “Đẹp trai quá!”
Mấy nam sinh còn đang nói thầm:

“Mày thấy không, đẹp trai có ích lợi gì, túng muốn chết.”

“Chắc anh ta sợ rồi, một chút khí khái nam tử hán cũng không có.”

Nghe vậy, Tiêu Lam nhướng mày.

Sợ?

Chỉ nghe tiếng motor nổ vang lên, xe máy đen nhánh nháy mắt vụt tới trước mắt mấy nam sinh, đầu xe bỗng nhiên bốc lên, làm bọn họ sợ tới mức nhanh chóng lui về phía sau, một đám sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa thì hét lên.

“Anh anh anh làm gì……”

“Đánh người kìa!!”

Không chờ bọn họ thật sự phát ra tiếng thét chói tai, motor màu đen đã xoay chuyển sang hướng khác đi về nơi xa, chỉ để lại một luồng khói xe mời bọn họ ăn.

Tiêu Lam cưỡi motor chạy như bay.

Gió cuốn lên ngọn tóc cùng góc áo cậu, xẹt qua đôi môi mang theo ý cười của cậu, toàn là độ cung trương dương.

“Khụ khụ khụ……” Các nam sinh dựa gần sôi nổi ho khan lên.
Các nữ sinh thì lại vì đứng xa hơn một chút, cũng không bị lan đến.

Nhưng nhìn thấy Tiêu Lam đã rời đi, các nam sinh vẫn còn mạnh miệng:

“Còn… còn không phải không dám động thủ sao……”

“Đúng đó……”

Kết quả bọn họ lại lần nữa nghe được tiếng motor gầm rú.

Sắc mặt vài người còn chưa kịp khôi phục huyết sắc lại lần nữa trắng bệch.

Sao còn tới nữa?!

Lúc này đây là Lạc.

Motor màu đen đồng dạng vụt qua trước mặt bọn họ, dưới sự khống chế tinh chuẩn của Lạc, cách cái trán bọn họ chỉ có mấy centimet, bọn họ đều cảm giác được lốp xe cuốn theo gió đảo qua mặt mình.

Sau khi lại khiến bọn họ sợ hết sức lần hai, motor xoay người cho bọn họ thêm một mớ khói xe rồi nghênh ngang mà đi.

Các nam sinh lại một lần ho khan lên, lần này không ai dám nói thầm nữa.

Sau khi bọn họ rốt cuộc hít thở đều trở lại.
Có một nam sinh vẫn tức giận bất bình: “Chúng ta đuổi theo bọn họ, cho bọn họ một chút giáo huấn!”

Một nam sinh khác do do dự dự mà nói: “Người ta chạy là motor, phân khối hơn một trăm đó, chúng ta chỉ là xe máy điện thôi, tốc độ cao nhất……25.”

Các nam sinh sôi nổi đối lập một chút xe máy điện bên ta màu sắc rực rỡ, cùng với hai chiếc motor cao lớn màu đen của đối phương.

Nam sinh: “……”

Nó phẫn nộ mà đạp một chân xuống mặt đất đá.

Các nữ sinh rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, các cô cảm thấy đây là chuyện thú vị nhất trong cuộc du lịch lần này.

Bàng quan toàn vộ quá trình, dì chủ quán ăn vặt cũng nở nụ cười.

Trong không khí tràn ngập niềm vui sướng.

Mà vài nam sinh nhận thầu toàn trường phì cười, mặt bọn họ đều xanh mét.

——

Vào bữa tối, hai người chọn một tiệm ăn ở địa phương, nhấm nháp hải sản nổi tiếng trên đảo.
Gần đảo nhỏ cũng không có hải sản đặc biệt quý báu gì, nhưng thắng ở chỗ cũng đủ tươi mới, khi hai người vào tiệm vừa lúc thấy ngư dân đem hải sản mới vớt ra đưa vào trong tiệm.

Hai người ngồi ở vị trí ven biển bên ngoài tiệm, từ nơi này vừa lúc có thể nhìn thấy hoàng hôn dần dần lặn xuống. 

Chủ quán bụ bẫm lưu loát mà từ một bên lấy ra Tiêu Lam nguyên liệu nấu ăn bọn họ đã chọn, nhanh chóng mà thuần thục nấu nướng, sau đó nhanh chóng bưng lên bàn cho bọn họ.

Hàu nướng mỗi một con đều màu mỡ mà no đủ, trải qua lửa than nướng nướng, kết hợp với tương tỏi nhuyễn ông chủ đặc chế, tản ra mùi thơm đặc biệt chỉ hải sản mới có, vị tươi mới mang theo chút hơi cay, mỗi một ngụm đều là tư vị tươi ngon.

Cua biển mới được gỡ nhẹ ra, hỗn hợp cùng hương liệu nhanh chóng xào xào, rất nhanh liền trở nên thơm phức bốn phía. Sau khi lên bàn, chất thịt thơm ngon bên trong lại thêm nhiều vài phần tư vị khác hơn cách hấp bình thường.
Ngoài ra, bọn họ còn chọn các loại ốc địa phương tràn lan, tuy rằng bề ngoài đều tương đồng không lớn, nhưng tư vị đều mỹ vị như nhau.

Tiêu Lam ăn đến thỏa mãn mười phần. 

Ngại với hải sản hầu như đều có xác, không thể như giống thịt mà nhanh chóng ăn luôn, làm tốc độ cậu chậm hơn không ít, tốt xấu gì cũng có vẻ không quá kinh người.

Lạc thì ngồi đối diện cậu, thong thả ung dung mà ăn, ăn hàu sống lại ăn ra khí thế như ăn ốc sên hấp rượu vang đỏ.

Hai người còn chọn rượu đặc sản địa phương, số độ không cao, nhưng dùng cùng hải sản rất hợp, dùng để trợ hứng vừa vặn tốt.

Nơi chân trời là ánh chiều tà mặt trời lặn xuống, hoàng hôn nhuộm toàn bộ không trung thành màu đỏ. Lúc này, hai người đang thưởng thức mặt trời lặn cũng được mạ lên một vầng ấm áp.
Hai người một bên uống rượu một bên trò chuyện với nhau.

Nói về tương lai, nói xong, lại nói về việc vặt hôm nay phát sinh. 

Tựa hồ cũng không có nói chuyện gì quan trọng, nhưng rồi lại lộ ra hương vị năm tháng an bình tĩnh lặng.

Nhìn hoàng hôn tỏa ánh sáng nhu hòa, khóe miệng Tiêu Lam nhàn nhạt cười.

Trong nháy mắt này, Lạc bỗng nhiên minh bạch an ổn và hạnh phúc theo như lời con người nói là có ý gì.

Nếu có thể vĩnh viễn như vậy trôi qua, đích xác sẽ làm người ta tâm sinh hướng tới.

Hơn nữa, vì chuyện này phải trả bất luận cái giá đắt nào cũng cảm thấy cam tâm tình nguyện.

Hết chương 136.

Nhấn Mở Bình Luận