Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 143

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Một giấc này ngủ đến thật sự an ổn, tuy rằng ở trong trò chơi tràn ngập nguy cơ, nhưng bởi vì bên cạnh có bóng dáng của Lạc trấn thủ, Tiêu Lam thật ra lại có thể thả lỏng nghỉ ngơi càng tốt hơn nữa.

Mỗi một lần tiến vào trò chơi, ban đêm cơ bản đều là Lạc đến thay cậu gác đêm, Tiêu Lam đã rất với quen với sự tồn tại của đối phương.

Không biết đã ngủ bao lâu, trong ngủ say, Tiêu Lam cảm giác được có người đang lay động người mình.

Cậu hé mắt ra nhìn, hóa ra là bóng đen Lạc.

Bóng đen nhìn qua rất loãng, tựa hồ là đã đến giờ sắp phải tản ra, đành phải trước tiên đánh thức Tiêu Lam đang ngủ say.

Thấy đánh thức Tiêu Lam dậy rồi, bóng đen liền biến mất trước mắt cậu.

Tiêu Lam nhìn về phía cổ tay của mình, lắc tay màu đen trước kia an tĩnh nằm yên đó giờ đã không thấy đâu, cũng không vì bóng đen biến mất mà trở về.


Thoạt nhìn cái bóng này là dùng một lần, cũng không biết liệu có ảnh hưởng gì đối với Lạc hay không.

Nhưng cậu cũng rõ ràng, nếu cậu hỏi Lạc thì đối phương khẳng định sẽ trả lời “Không sao cả”.

Tiêu Lam nhẹ nhàng mà thở dài.

Mắt cậu mang theo vài phần buồn ngủ đánh giá xung quanh.

Lúc này sắc trời mới vừa hửng sáng, còn mang theo một chút lạnh lẽo ban đêm, trong phòng nhìn qua hết thảy bình thường, cũng như lúc cậu mới đi ngủ.

Nhờ phúc của bần cùng, thể chất của Tiêu Lam vốn đã rất tốt.

Sau khi Lạc hút đi chất độc trong cơ thể cậu, Tiêu Lam chẳng qua là ngủ một giấc, hiện tại cũng đã cảm giác cả người đều tinh thần no đủ.

Mỏi mệt cùng đau xót do chiến đấu đều đã biến mất, cậu lại là một tên đỗ nghèo khỉ hai bàn tay trắng.

Đáng tiếc, lão sư Ô Nha không cho người ta phá hủy nhà ổng……


Trước đó Tiêu Lam và gã mập kia đại chiến một trận, gậy và chùy đều không lưu tình tẹo nào tiếp đón vách tường và sàn nhà, nhưng cũng không cạo ra được một tí ti gì cả.

Có thể nói là kỳ tích trong các công trình của lịch sử loài người.

Xem ra lần này muốn thông qua phá bỏ và di dời để tăng lên giá trị bần cùng, trên cơ bản chẳng khác nào đang nằm mơ.

Bần cùng thật không dễ, Tiêu Lam thở dài.

Tiêu Lam đứng dậy đơn giản điều chỉnh bản thân một chút, rồi mở cửa ra.

Lại không nghĩ rằng trong nháy mắt mở cửa lại gặp được Lạc.

Lạc đang đứng trước cửa, tựa hồ vừa rồi cũng đang muốn mở cửa, dưới sự trùng hợp, hai người cứ như vậy mặt đối mặt mà đứng nhìn nhau.

Tiêu Lam: “Lạc? Thế nhưng có thể ở chỗ này gặp được anh, không gian lại cắt sao?”

Lạc lộ ra mỉm cười: “Đúng vậy, không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp mặt, xem ra vận khí của tôi không tồi.”


Hắn lại nói tiếp: “Nhìn thấy cậu bình an thật sự là quá tốt.”

Ngoài ý muốn gặp lại, hai người vì thế trực tiếp cùng nhau đi tới.

Trên hành lang nhìn qua không giống một ngày trước.

Ngày hôm qua, hành lang thoạt nhìn giống như nhà ở bình thường, ngoại trừ không có người ở ra thì cũng không có chỗ nào quỷ dị cả.

Nhưng hôm nay, trong không khí hành lang tràn ngập một luồng sương đen, làm phạm vi tầm mắt ngắn lại không ít.

Không chỉ hư thế, trong sương đen còn ẩn ẩn có một vài âm thanh truyền ra, như nỉ non lại như tiếng khóc lóc kể lể khàn khàn, nhưng đều mơ mơ hồ hồ làm người nghe không rõ ràng cho lắm.

Hai người đi một hồi trong hành lang, Tiêu Lam đột nhiên dừng bước chân.

“Làm sao vậy?” Lạc hỏi.

Tiêu Lam nhíu mày nhìn về phía trước: “Hành lang này cũng không khỏi quá dài, toàn bộ Minh Nguyệt Quán cũng không đủ hành lang dài như vậy.”
Lạc nghĩ nghĩ: “Lại đi về phía trước thêm một chút đi, có lẽ phía trước sẽ có biến hóa gì đó.”

Tiêu Lam nhìn hắn một cái, nhàn nhạt mà đáp: “Ừm.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, sương đen bốn phía trở nên càng ngày càng dày đặc, gần chỉ có thể nhìn đến khoảng cách trước mắt hai ba mét.

Lúc này, phía trước cách đó không xa truyền đến một chút ánh sáng, chút ánh sáng nhỏ nhoi này quay cuồng trong sương đen, trong lúc nhất thời thấy không rõ đến tột cùng là cái gì.

Tiêu Lam đứng yên tại chỗ đánh giá phía trước, không có mở miệng.

Lúc này Lạc đến gần Tiêu Lam.

Hắn nhẹ giọng nói: “Phía trước là cái gì? Chúng ta có cần đi xem không?”

Tiêu Lam không đáp lại.

Cậu chỉ bất động thanh sắc mà đánh giá một chút người bên cạnh mình.

Lạc vẫn cứ duy trì nụ cười mỉm ưu nhã khéo léo, tựa như đang dò hỏi không phải nguy hiểm không rõ phía trước, mà là 'tiên sinh, buổi trà chiều muốn dùng với điểm tâm gì' vậy.
Người này không thích hợp.

Tiêu Lam từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn đã cảm thấy không khỏe.

Lạc là biết cậu ở phòng trước đó kia, thông qua cái bóng đại khái cũng có thể biết cậu đã thức dậy.

Dưới đại đa số tình huống, khi Tiêu Lam ở trong phòng, trước khi Lạc tiến vào sẽ gõ cửa trước theo thói quen.

Ngoại trừ thời điểm biến thành mèo chơi xấu chuồn êm vào phòng.

Nhưng mà “Lạc” này lại không.

Tiêu Lam chú ý tới trong nháy mắt cậu mở cửa, tay hắn là đặt lên tay nắm cửa  thuyết minh hắn căn bản là không có ý định gõ cửa, mà là chuẩn bị trực tiếp tiến vào.

Sau đó hắn lại nói “Không nghĩ tới có thể gặp mặt ở đây”, bộ dáng có vẻ như rất ngoài ý muốn.

Chỉ là Lạc hẳn là biết cậu ở nơi đó rồi, ngoài ý muốn này từ đâu ra?

Huống chi ở trên người hắn, Tiêu Lam không có loại cảm giác quen thuộc đó.
Đó là khí chất chỉ chuyên thuộc về Lạc, tuy rằng người này hoặc là thứ gì này bắt chước bề ngoài của Lạc, nhưng chỉ là chỉ được bề ngoài mà thôi.

Có điều dưới tình huống ngay lúc đó, nếu đối phương đã tìm tới cậu, Tiêu Lam cũng liền thuận thế phối hợp, xem hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.

Còn cái giọng điệu dẫn dắt lúc này.

Lạc vào lúc đối mặt nguy hiểm trước nay đều hy vọng có thể đứng phía trước Tiêu Lam, tuy rằng thường xuyên bị Tiêu Lam cự tuyệt……

Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đề nghị bảo Tiêu Lam đi về hướng có nguy hiểm không rõ.

Phương diện chạy sang chỗ nào này, thường người ra quyết định đều là bản thân Tiêu Lam, Lạc cũng không quấy nhiễu phán đoán của cậu.

 “Lạc” này tựa hồ rất muốn khiến Tiêu Lam đi về hướng có ánh sáng phía trước. 
Rất hiển nhiên, phía trước bất luận có thứ gì, đó chính là mục tiêu của hắn ta.

Tiêu Lam hơi xoay người, nương thân thể che đậy mà lén lút lấy 《 Minh Nguyệt Quán 》 nhìn thoáng qua.

Đồ án ngoài bìa sáng lên bốn ô.

Nhưng đây gần như không có khả năng.

Bởi vì vào ngày hôm qua, Tiêu Lam tự tay gϊếŧ chết gã mập muốn ăn óc cậu, cũng xác nhận đối phương tử vong.

Dù đêm nay thượng đều không có bất luận kẻ nào chết đi, ô vuông ngoài bìa cũng nên là 5 mới đúng, không có khả năng vẫn là 4.

Không gian này, hẳn cũng không phải là chân thật.

Thấy Tiêu Lam không nói gì, “Lạc” bên cạnh tiếp tục nói: “Có lẽ, nơi đó sẽ có manh mối rời khỏi nơi này cũng nên.”

Tiêu Lam đột nhiên hỏi một vấn đề không hề liên quan gì đến cục diện giờ phút này: “Anh biết tại sao là xẻng Lạc Dương không?”
“Lạc” rõ ràng sửng sốt, hắn ta mỉm cười hỏi: “Cái gì ——”

Trả lời hắn ta chính là Tiêu Lam đá ra một cú mạnh mẽ.

Tiêu Lam căn bản là không hề chờ đợi người này trả lời, hỏi xong vấn đề là trực tiếp phát động tập kích luôn.

Một chân này hung hăng mà đá vào sườn eo của “Lạc”, đá bay thân thể hắn ta ra ngoài, sau đó ngã thật mạnh xuống mặt đất.

Lúc này, chữ cuối của đối phương mới vừa rơi xuống.

“Lạc” bò dậy từ mặt đất, ngẩng đầu nhìn Tiêu Lam.

Trên mặt hắn ta vẫn là mặt nạ mỉm cười ưu nhã, giọng nói cũng ôn hòa như cũ: “Tôi có chỗ nào không đúng sao?”

Tiêu Lam lấy 【 Xương của Dalit 】ra: “Quả thực là 0 điểm nha, người anh em.”

Nói xong cũng không khách khí, xách theo gậy bèn vọt qua đối phương.

Gia hỏa ngụy trang thành Lạc nhìn thấy tư thế của Tiêu Lam, minh bạch mình vô pháp lừa gạt cậu, cũng không hề nhiều lời.
Bề ngoài bây giờ của hắn ta vẫn cứ là Lạc, nhưng nụ cười trên mặt lại trở nên âm lãnh lên, khí chất cả người cũng đồng thời biến đổi, cho người ta cảm giác khác biệt với trước đó.

Đối diện gương mặt của Lạc, Tiêu Lam sẽ nương tay sao?

Đương nhiên ——

Là không!

Cậu vung gậy lên, đánh từng cái đến hăng say.

Gậy màu trắng vẽ ra một tàn ảnh giữa không trung, mỗi một cú đều mang theo sức mạnh gần như muốn đập chết người.

Không hề nể tình mặt mũi khuôn mặt này, chẳng có ý tứ không hạ thủ được.

Vô tình, tàn khốc, phảng phất như một cái móng heo bự.

Hình ảnh kia quá mức tàn bạo, thoạt nhìn có vài phần cảm giác bạo hành gia đình quen thuộc……

“Lạc” trong công kích cuồng bạo như vậy, gần như khó có thể bảo trì hình người.

Nhưng cũng không biết đây rốt cuộc là thứ gì, đã sắp bị đánh thành cái chày cán bột rồi, mà thoạt nhìn vẫn bừng bừng sức sống. Dưới công kích của Tiêu Lam tiếp tục tránh trái tránh phải, ngẫu nhiên còn sẽ hạ eo 180 độ, quay đầu 720 độ, mấy động tác linh tinh yêu cầu cực cao.
Phảng phất như một cái emoji* đến từ phong cách linh hồn.

(*Emoji là các dạng ký tự dạng hình ảnh xuất hiện trong các tin nhắn điện tử và trang web. Một số ví dụ về emoji là 😃, 😭, và 😈. Túm lại là mấy biểu hiện cảm xúc mà vn hay gọi là icon, thực ra emoji mới đúng nha)

Rốt cuộc, sau vài lần giao phong, Tiêu Lam tìm được cơ hội một chân dẫm hắn ta xuống mặt đất.

Đồng thời, 【 Xương của Dalit 】chuyển sang hình thái 'nhận' giơ lên.

Tiêu Lam chuẩn bị chém cái đầu trước thử xem, nếu gia hỏa này còn có thể tung tăng nhảy nhót…… thì tính tiếp.

Gần như chính là trong nháy mắt đao xương sắp tước xuống đầu “Lạc”, hết thảy xứng biến mất.

Bất luận là hành lang phảng phất như không có điểm cuối hay là sương đen quanh quẩn không tiêu tan, cùng với tiếng thấp giọng nỉ non trong đó.
Bao gồm gia hỏa đang dùng khuôn mặt của Lạc, đang bị Tiêu Lam đạp dưới chân.

Trong không khí chỉ còn lại một câu thở dài thâm thấp: “Tôi thật sự rất muốn đi cùng cậu mà……”

Ngữ điệu triền miên ai oán, mang theo vài phần không tha.

Nhưng Tiêu Lam vô tình mà cự tuyệt: “Cảm ơn, nhưng mà tôi một chút cũng không muốn nhé.”

Lúc này, cậu đang đứng ở cửa phòng tối hôm qua nghỉ ngơi.

Cảnh tượng ngoài cửa hết thảy như thường, so với ngày hôm qua nhìn thấy không có gì khác nhau.

Hành lang phía trước, sương đen toàn bộ đều không tồn tại.

Tiêu Lam lại một lần nữa lấy sách ra.

Lúc này đây, số ô đồ án ngoài bìa sáng lên là —— sáu ô.

Xem ra ngoại trừ cậu cống hiến một đầu người kia ra, tối qua còn có một người chết đi. Chỉ là không biết là chết vì quỷ quái hay là người chơi, bởi vì trong sách cũng không có xuất hiện nội dung mới, thuyết minh không phải là bút tích của Ô Nha.
Đúng lúc này, bìa sách lại lần nữa lập loè lên, bên trong cũng xuất hiện nội dung mới:

【 Sơn dương lạc đường trở về 】

【 Rời xa thế tục huyên náo 】

【 Dưới đáy nước đạt được yên tĩnh vĩnh hằng 】

Gần như không tạm dừng lát nào, lập lòe ngoài bìa ngừng lại, đồ án lần thứ hai sáng lên một ô.

Thuyết minh người chơi bị Ô Nha lựa chọn này đã chết phi thường dứt khoát lưu loát.

Cũng không biết trong đó liệu có người chơi khác quạt gió thêm củi hay không.

Hiện tại, mười ba ô vuông ngoài bìa tổng cộng sáng lên bảy ô, đã hơn một nửa.

Tiếp tục không ngừng nghỉ chút nào, lại là nội dung mới xuất hiện:

【 Hoa thược dược yêu dã màu đen sắp héo khô 】

【 Mất đi rễ cây tẩm bổ 】

【 Mỹ lệ quy về cùng bụi bặm 】

Quào, này mẹ nó còn là hai chương một lúc!

Các người chơi không khỏi cảm thán tần suất cập nhật truyện của lão sư Ô Nha, đây là tác giả chuyên nghiệp đến cỡ nào kia chứ.
Nhưng mà…… Lão sư, đôi khi ngài cũng có thể không cần chăm chỉ vậy đâu.

Thật sự luôn, nhây bài rất có ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh, rất nhiều tác giả đều nói như vậy.

Nhưng lúc này đây khác với lần vừa rồi, ngoài bìa lập loè vẫn luôn không có ý dừng lại, Tiêu Lam đợi một hồi lâu cũng không nhìn đến ô vuông sáng lên hoặc là chữ viết thay đổi.

Thoạt nhìn vị người chơi bị lựa chọn này cũng không dễ dàng chết đi rồi.

Tiêu Lam nhìn chằm chằm đồ án lập loè ngoài bìa.

Nếu người chơi này chết đi, những người khác cách qua cửa sẽ càng gần hơn một bước, mà đối phương tồn tại xuống, lúc này đây nguy hiểm tử vong sẽ dừng trên đầu những người khác, đương nhiên cũng bao gồm bản thân Tiêu Lam trong đó.

Nhưng cậu cũng không chờ mong đối phương tử vong, bởi vì đó không phải chỉ là một con số lạnh như băng thôi, sau mỗi một ô vuông đều là một mạng người tươi sống.
Chẳng sợ kia đại khái chỉ là một người xa lạ chưa từng gặp mặt cũng thế.

Đồ án lập loè vẫn còn tiếp tục.

Tiêu Lam thu hồi sách, tiếp tục tìm kiếm cái loại phòng nhìn qua là thấy khác kia.

Hết chương 143.

Nhấn Mở Bình Luận