Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits. 

Chương 16: Suối nước nóng lục đạo

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 

Sau khi bóng đen lùi về, Tiêu Lam phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc minibus, trong xe nhìn qua thật cũ nát. Cửa sổ thủy tinh bên cạnh cậu vẫn là lấy băng dính dán lại, theo thân xe đong đưa phát ra tiếng đập leng keng leng keng.

Trong xe có một mùi hỗn hợp vẩn đục giữa xăng và không chùi rửa hằng năm, hong đến người muốn thăng thiên.

Ngoại trừ tài xế, ngồi trong xe với Tiêu Lam còn có bốn người.

Tài xế lo tự mình lái xe, đối với hành động nhất thiết của các người chơi không có chút phản ứng nào.

Trong đó một phụ nữ quần áo ngăn nắp nhưng dung mạo thường thường bị hoàn cảnh không xong trong xe làm cho thẳng thừng nhíu mày, cô oán giận: "Cái trò chơi nát gì vậy! Vừa lên đã lăn lộn người!"

Sắc mặt mọi người cũng đều không tốt lắm, hoàn cảnh này thật sự là không thoải mái, một phụ nữ khác đã ghé vào bên cửa sổ vẻ mặt muốn phun ra, phỏng chừng là say xe.

Chàng trai vóc dáng nhỏ con ngồi bên cạnh Tiêu Lam nói với mọi người: “Thừa dịp lúc này không bằng mọi người tự giới thiệu một chút đi, phía sau phối hợp lại cũng tiện hơn. Tôi trước nhé, tôi tên Cố Thịnh An, từng trải qua ba màn trò chơi rồi.”

Người nam mặt tàn nhang nói tiếp: “Tôi là Triệu Phàn, chỉ mới qua một màn.”

Người phụ nữ say xe quay đầu lại, hữu khí vô lực nói: “Đồng Thanh…… Hai màn.”

Tiêu Lam: “Tiêu Lam, đã qua một màn.”

Người nữ quần áo ngăn nắp quét mắt liếc mọi người một cái, có chút không kiên nhẫn: “Lưu Y Y, mười mấy màn. Các người nói mấy thứ này cũng vô dụng, tôi sẽ không mang các người theo đâu.”

Cô đối vố những tay mơ chưa vượt qua ba màn chơi này hoàn toàn không có hứng thú. Người mới trong vòng năm màn, tỉ lệ tử vong cao tới 70%, đối với người chơi lâu năm mà nói, chỉ có sống qua năm trận mới coi như người chơi sơ cấp chân chính. Cô đối với một đám người chết, tất nhiên là không có hứng thú phản ứng.

Không khí trong xe tức khắc có điểm xấu hổ, mấy người chơi khác trao đổi một ánh mắt, đều không mở miệng nữa.

Tuy mười mấy màn nghe lên rất lợi hại, nhưng là mười mấy màn rồi không phải vẫn còn là người chơi sơ cấp như bọn họ ư? Tựa hồ cũng chẳng lợi hại bao nhiêu.

Lạc thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ xuất hiện trong tầm tay Tiêu Lam, dùng cái mặt lông xù xù cọ cọ tay Tiêu Lam. Tiêu Lam duỗi tay sờ sờ, da lông thủy nhuận bóng loáng, lại không có được độ ấm giống như vật còn sống.

Chiếc minibus rách nát đi tới trên đường núi gập ghềnh, càng đi về phía trước, con đường càng tệ. Bốn người trong xe không ngừng bị xóc chợt cao chợt thấp, ngẫu nhiên còn đụng vào đầu, chỉ phải dùng sức gắt gao bắt lấy chỗ ngồi để cố định thân thể.

Khác biệt với bọn họ chính là, Tiêu Lam ngồi tại chỗ vững như thái sơn, chỉ là duỗi tay nhẹ nhàng bắt lấy tay vịn, có vẻ đặc biệt thản nhiên. Bởi vì Lạc trực tiếp nhảy lên trên đùi cậu, cuộn thành một quả cầu lông đen, giống như Định Hải Thần Châm* vững vàng mà cố định trên thân thể Tiêu Lam.

(*vũ khí Gậy Như Ý của Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, trước kia là Định Hải Thần Châm của Đông Hải, tương truyền nó vốn được sử dụng để Nguyên Thủy Thiên Tôn đo biển đo trời, nặng tới 1 vạn 3 ngàn 5 trăm cân (tương đương 8.100kg). Lúc Ngộ Không rút nó lên còn gây nên sóng to gió lớn)

Đột nhiên “loảng xoảng” một tiếng, minibus nghiền qua một cái hố, dưới chấn động thật lớn của thân xe, một phiến cửa sổ thủy tinh cứ như vậy rớt xuống, Cố Thịnh An ngồi bên cạnh bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng tay vịn chặt trụ lại.

Cố Thịnh An lo lắng nói: “Xe này có thể chống được đến đích sao……”

Lưu Y Y vuốt kiểu tóc đã rối loạn của mình, bực bội nói: "Sao lại tới cái chỗ rách nát này không biết!!"

Còn hai người khác thì đã say xe đến nói không nên lời.

Giờ phút này bọn họ nhìn Tiêu Lam bình tĩnh vuốt vuốt mèo, trong ánh mắt tràn ngập hâm mộ, nuôi mèo thế mà còn có tác dụng này, không biết là cái phó bản hay là cửa hàng nào sản xuất, tui cũng muốn hiu hiu hiu……

Đương nhiên bọn họ cũng không biết, mều bình thường là không có công năng này.

Cuối cùng, vào hoàng hôn, minibus đã tới đích đến.

Tiêu Lam ôm Lạc xuống xe, giương mắt nhìn lại. Đây là một khách sạn suối nước nóng ba tầng tu sửa trong núi bằng gỗ, nhìn qua cổ xưa lịch sự tao nhã. Xung quanh thực vật xum xuê, không khí đặc biệt tươi mát, lại rời xa thành thị ồn ào, vẫn có thể xem là một nơi nghỉ phép tuyệt vời. 

“Leng keng ——”

Trong không khí khí sâu kín truyền đến một câu phụ nữ thở dài: “Giúp… giúp tôi……”

Câu nhắc nhở này vừa ra, người chơi nháy mắt cảm giác được nơi này là trong phó bản trò chơi, tâm tình đột nhiên khẩn trương lên.

“Các vị chính là khách nhân đã hẹn trước đúng không?" Từ khách sạn đi ra một lão nhân cao gầy, ông xoa tay nói với người chơi, "Tôi là ông chủ suối nước nóng Lục Đạo, hoan nghênh các vị quang lâm. Hiện tại vừa lúc là giờ dùng bữa tối, mời vào.”

Mấy người nhìn nhau một chút, trong lòng rõ ràng đây là sân nhà trò chơi. 

Dưới ông chủ dẫn đường, người chơi đi tới nhà ăn, lúc này, nhà ăn đã có một bàn người ngồi xuống. Người chơi được ông chủ an bài ngồi ở bàn bên cạnh bọn họ.

Bàn kia là bốn người thanh niên nhìn qua tầm 27-28 tuổi, hơn nữa có một lão nhân khoảng 60 tuổi bộ dáng đức cao vọng trọng.

Nhân số vừa lúc giống với người chơi như đúc.

Trong đó một chàng trai thắt bím tóc lớn lên không tồi, thoạt nhìn rất rộng rãi, anh ta chủ động hướng mấy người chơi đáp lời: “Mọi người cũng là tới nơi này lữ hành sao?”

Tiêu Lam trả lời nói: “Đúng vậy, thừa dịp mùa ế hàng tới du lịch, vừa lúc ít người chơi thoải mái hơn, mọi người thì sao?”

Bím tóc lại lắc lắc đầu: “Chúng tôi là hội bạn học, tốt nghiệp mười năm nên tới tụ hội với lão sư một chút.”

Anh ta duỗi tay chỉ chỉ chàng trai mặc vest một bên: “Nhạ, vị rất có bộ tịch giám đốc Trình này chính là người khởi xướng lần tụ hội này đấy.”

Lại không ngờ kia chàng trai kia nhíu nhíu mày: “Phó Văn Bác, cậu đừng nói bậy, không phải Trương Khiết tổ chức sao?”

Người tên Trương Khiết chính là một cô gái xinh đẹp dáng người bốc lửa ngực tràn ngập cảm giác keo silicon, mang gương mặt hot girl phân không rõ ai là ai trên mạng. Vẻ mặt cô không thể hiểu được: "Tôi? Không phải Phó Văn Bác gửi tin nhắn bảo chúng ta tới tụ hội sao?”

Mấy người này hai mặt nhìn nhau, mỗi người đều nói là từ người khác thu được tin tụ hội, thế nhưng không ai thừa nhận là chính mình là người khởi xướng tụ hội.

Không khí nhất thời có chút cổ quái.

Xem ra lần này chính tuyến có liên quan với mấy người này, màn chơi này cũng không nhắc nhở rõ ràng như siêu thị trước đó, đại khái đây là sự khác nhau giữa màn dành cho tay mới và màn sơ cấp.

Tiêu Lam lại mắt sắc mà chú ý tới, trong năm người có một cô gái vóc dáng thấp vẫn luôn dùng một loại ánh mắt hoảng sợ mà nhìn cậu, sau khi bị Tiêu Lam phát hiện thì ánh mắt của cô lại né tránh, không dám nhìn cậu nữa.

Tiêu Lam cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cho tới bây giờ cậu chưa từng đi đến trò chơi này nha, sao lại có NPC một bộ biểu cảm không chỉ quen biết cậu, còn như bị cậu tạo ra bóng ma tâm lý thế kia? Cậu cũng rất xác định, cô gái này ánh mắt đích đích xác xác là dừng trên người cậu, mà không phải xung quanh hoặc là sau lưng.

Chẳng lẽ cô ta nhìn ra khí chất bần cùng của mình, lo lắng bị lây bệnh? - Tiêu Lam nghĩ.

Lúc này, vừa lúc người phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn lên, đánh vỡ không khí đình trệ.

Khách sạn suối nước nóng sắc thái rất không tồi, chọn lựa đặc sản vùng núi địa phương, phối hợp thịt tươi mới, rau củ, hơn nữa đầu bếp tay nghề bất phàm, ăn lên rất ngon miệng.

Dưới sự trợ giúp của mỹ thực, không khí giữa mọi người lại chậm rãi thư hoãn.

Chỉ có Lưu Y Y đang ghét bỏ ông chủ chuẩn bị trà thấp kém, thấy không ai phản ứng cô, cô lại lo tự mình nóng giận.

Phó Văn Bác tóc bím là người không chịu ngồi yên, anh ta lại cùng Tiêu Lam trò chuyện lên.

Đang nói chuyện, Tiêu Lam biết được anh ta là một nhiếp ảnh gia, Trình Lãng mặc đồ vest là một vị giám đốc, Trương Khiết mặt hot girl là một minh tinh tuyến mười tám có bối cảnh, ông lão tên Dương Đức Cao là chủ nhiệm giáo dục của bọn họ. Mà cô gái lùn khiến cho Tiêu Lam chú ý tên là Đỗ Vũ Oái, là một bà nội trợ.

Bọn họ lúc này đây xem như quay về chốn cũ, chuyến du lịch tốt nghiệp mười năm trước bọn họ cũng là đến gian khách sạn này.

Tiêu Lam không thể tưởng được chính mình và một bà nội trợ có thể có liên hệ gì, rốt cuộc cô ta đang hoảng sợ cái gì? Hoặc là, cô ta biết cái gì đó? Tiêu Lam cảm thấy có lẽ nên tìm thời gian hữu hảo giao lưu một chút với cô ta, nếu cô ta cự tuyệt, vậy thì mạnh mẽ hữu hảo giao lưu một chút.

Bên phía người chơi.

Đồng Thanh bởi vì trước đó say xe nghiêm trọng, hiện tại hoàn toàn ăn không vô, bị mùi đồ ăn hong lên ngược lại càng thêm khó chịu. Cô đứng lên, chuẩn bị ra cửa hít thở không khí.

Lại không nghĩ động tác quá gấp làm lật ghế, cô vội vàng duỗi tay đi nâng ghế lên. Lúc đứng dậy, trên tay cô bắt lấy một cái điện thoại di động, hỏi người chơi khác: "Điện thoại của ai rớt dưới đất này?" 

Các người chơi sờ sờ mình, sôi nổi lắc đầu.

Cô lại đem điện thoại chuyển hướng sang bàn bên cạnh kia, bên kia cũng lắc đầu.

Cứ như vậy, mọi người nhịn không được đem lực chú ý tập trung lên điện thoại. Đây là một cái điện thoại di động kiểu dáng cổ xưa, thậm chí còn không phải smartphone, bên trên bề mặt có rất nhiều vết mài mòn còn có chút tróc sơn, còn treo một con thú bông trong phim hoạt hình lỗi thời xám xịt.

Cố Thịnh An: “Kiểu dáng này bây giờ chắc không ai dùng nữa đi?”

Triệu Phàn cũng nói: “Chỉ sợ đã sớm ngừng sản xuất.”

Các người chơi không tiếng động giao lưu một chút, bọn họ đều ý thức được, đây chỉ sợ cũng là đạo cụ mấu chốt để trò chơi bắt đầu.

Đột nhiên, chiếc điện thoại nhìn qua cơ hồ không cách nào khởi động này tự khởi động máy, làm Đồng Thanh sợ tới mức tay run lên, làm rớt nó trên bàn. Trải qua một lúc máy khởi động chậm chạp, ảnh chụp một nữ sinh xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Nữ sinh kia có bộ dáng mười bảy mười tám, mặc đồng phục, tóc dài màu đen, dung mạo thanh tú xinh đẹp, đang cười có chút thẹn thùng, nhìn qua là một người tương đối hướng nội.

Phó Văn Bác vẫn luôn chú ý động tĩnh bên bàn người chơi, thấy thế cũng nhìn qua màn hình điện thoại đó. Đang xem rõ ràng, sắc mặt anh ta đại biến, anh ta chỉ vào điện thoại nói với những người khác: “Là…. Là cô ấy……”

Mấy người khác thấy thế cũng mang sắc mặt cổ quái, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm điện thoại như là đang nhìn hồng thủy mãnh thú gì đó.

“Cô ấy không phải……”

“Sao lại xuất hiện ở chỗ này?”

“Chẳng quan hệ.”

“Không có khả năng, các người ai làm……”

Thậm chí vị lão chủ nhiệm giáo dục Dương Đức Cao kia cũng run tay lên, đôi đũa trên tay cũng rơi xuống đất.

Hết chương 16.

Nhấn Mở Bình Luận