Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 44: Nhiệm vụ hiện thực 2

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 

Thế Giới Hàng Lâm quả thực là tài đại khí thô!

Cũng không biết vị người chơi kia ở hiện thực làm cái gì, có thể làm Thế Giới Hàng Lâm trực tiếp phát ra mệnh lệnh như vậy, chẳng lẽ là gϊếŧ người? Bằng vào tố chất thân thể người chơi, nếu động thủ với người thường trong hiện thực, kia quả thực chính là ăn gian.

Nhìn thấy 500 vạn giá trị bần cùng lấp lánh sáng lên trước mắt mình, bất mãn trong lòng Tiêu Lam với nhiệm vụ trong hiện thực đã vứt đến chín tầng mây. Giờ phút này, người nào sinh ra tự do, cái gì theo đuổi không sợ cường quyền, ở trong lòng cậu toàn bộ đều không quan trọng, trước mặt giá trị bần cùng, cái gì cậu cũng có thể tiếp thu.

Không biết nhiệm vụ này là chỉ tuyên bố cho Tiêu Lam hay là cũng có những người khác đạt được, Tiêu Lam nhanh chóng tiếp đón Lạc, hai người đi về phía vị trí hệ thống chỉ thị.

Đến lúc này bọn họ mới phát hiện, vị trí địa lý của biệt thự thật sự là quá ưu tú, cách nơi hệ thống đánh dấu —— suốt hơn một nửa cái thành thị.

Cũng không biết lúc bọn họ đuổi tới hiện trường, mục tiêu của nhiệm vụ và mục tiêu của mục tiêu bên nào lạnh trước….

Đột nhiên phía trước xuất hiện thân ảnh cảnh sát giao thông, Tiêu Lam tức khắc cảnh giác lên, Lạc người này…… Thật sự có bằng lái sao?

Từ kính chiếu hậu thấy được biểu cảm của Tiêu Lam, Lạc giương mắt nhìn nhìn cảnh sát giao thông phía trước, cười từ bên cạnh lấy bằng lái ra: “Tiên sinh, xin đừng lo lắng, tôi có bằng lái.”

“Bằng lái hợp pháp chính quy.” Lạc bổ sung một câu.

Tiêu Lam nhìn cái bằng lái nhìn qua vô cùng bình thường, tên “Phí Lạc”, thậm chí cả ảnh chụp đều giống người trước mắt như đúc, vẫn cảm thấy khả nghi mười phần, thời gian nửa ngày anh ta làm sao cả bằng lái cũng thu phục được?

Chờ sau khi cảnh sát giao thông lại đây, Lạc đưa bằng lái thuận lợi qua cửa, Tiêu Lam đã từ bỏ tự hỏi vấn đề này. Thôi…… Chỗ không khoa học của phi nhân loại cũng không phải lần đầu tiên cậu lĩnh giáo.

——

Rốt cuộc cũng đi tới nơi mà hệ thống chỉ thị.

Tiêu Lam đột nhiên phát hiện, nhiệm vụ hiện thực hào phóng như vậy cũng không phải không có lý do gì. Nơi này là khu CBD* thành thị, các loại tòa nhà cao tầng và trung tâm thương mại mới san sát, giờ phút này lại là buổi tối cuối tuần, khắp nơi đều là đám người lui tới.

(*Quận kinh doanh trung tâm (tiếng Anh: central business district, viết tắt: CBD) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với "quận tài chính" của thành phố.)

Phóng mắt nhìn lại, hết thảy đều có vẻ bận rộn mà náo nhiệt, nhìn không ra có nguy cơ gì. Nếu muốn ở loại địa phương này tìm được một người, cũng giải quyết xong còn không bị những người khác chú ý tới, khó khăn này thật sự không nhỏ.

Thế Giới Hàng Lâm không thể cấp cho một cái hướng dẫn chính xác được sao?

Tiêu Lam và Lạc đành phải xuống xe, đi tới đầu đường.

Bọn họ sóng vai mà đứng, làm bộ như đi dạo phố, lưu ý hoàn cảnh xung quanh, hai người đều thân hình cao gầy, phối hợp với giá trị nhan sắc cao, ở trong đám người rất bắt mắt. 

Có không ít cô gái đều thần sắc kích động nhìn qua, sau khi phát hiện là hai người, thảo luận với bạn thân bên cạnh một trận xong lại tiếc nuối chuyển ánh mắt đi —— hầy, gay chết tiệt.

Đương nhiên cũng có dũng sĩ dũng mãnh không sợ chết vọt lên, hy vọng Tiêu Lam để lại phương thức liên hệ.

Nhìn cô gái trước mắt mắt ẩn chứa mong đợi, Tiêu Lam chân thành nói: “Ngại quá, tôi không có điện thoại.”

Cô gái dẩu miệng tránh ra: “Không muốn cho thì không cho thôi…… Loại lấy cớ này cũng quá nát……”

Thật sự không có điện thoại - Tiêu Lam: “……”

Nhìn bóng dáng cô gái kiên quyết rời đi, nội tâm Tiêu Lam không tiếng động mà hò hét: Không, cô nương, cô nhìn xem hai mắt chân thành của tui nè, tui thật sự không có ý có lệ cô đâu mà.

Lạc đứng bên cạnh lặng lẽ quay đầu đi, che miệng không để lộ một nụ cười, nhưng bả vai run rẩy bại lộ hắn.

Tiêu Lam trợn trắng mắt: “Cười cái gì mà cười, chính anh cũng không có điện thoại mà?”

Lạc quay đầu lại, ý cười trong mắt vẫn không giảm.

Đột nhiên, phía trước toát ra một bé trai bụ bẫm vác lẵng hoa, bé trai giơ hoa được đóng gói tinh xảo trong tay lên, gắt gao kéo lấy Lạc: “Chú ơi, mua cho anh một đóa hoa đi.”

Người bạn nhỏ, em hình như hiểu rất rõ đó.

Chú ◍ Lạc: “……”

Nụ cười dần dần biến mất.

“Ha ha ha ha ha ha!” Tiêu Lam tức khắc vui sướng khi người gặp họa, “Chú nha, ha ha ha ha……”

Có lẽ trong mắt trẻ em, mặc tây trang chính là chú, mặc áo thun quần jean chính là anh đi. Nhưng đừng nhìn Lạc thoạt nhìn thành thục như vậy, dựa theo thời gian hắn rời phong thư tới tính mà nói, hắn kỳ thật vẫn là một bây bi còn chưa đầy tháng nữa.

Lạc hơi hơi ngồi xổm xuống, duỗi tay vuốt đầu bé trai mập mạp, lộ ra một nụ cười mỉm ôn hòa: “Em…… Nói ai là chú, hửm?”

Bé trai dựa vào bản năng cầu sinh trả lời: “Anh…… ca ca……”

Tiêu Lam cũng thò qua tới bỏ thêm tí lửa: “Người bạn nhỏ, nói dối là không tốt nga.”

Bé trai ngẩng đầu nhìn chú… không, anh trai mặc tây trang trước mắt mang nụ cười trên mặt, đột nhiên cảm thấy lạnh là sao? Dựa vào trực giác ở đầu đường ngăn lại nhiều đôi tình lữ sinh ra, bé ôm lẵng hoa của mình nhanh như bay mà thoát đi.

Cuộc sống không nên đối với mình như vậy, mình chỉ là một tiểu khả ái bán hoa thôi, bé nghĩ.

Lúc này, cô gái bên cạnh cầm pad xem phát sóng trực tiếp hấp dẫn lực chú ý của Tiêu Lam.

Cô một bên ăn đồ ăn vặt, một bên rất không có tố chất mà mở loa ngoài. Âm lượng còn không nhỏ, người bên cạnh đều nhìn vô với ánh mắt bất mãn, nội dung màn hình từ “Oh my god!”, “Màu này cũng quá đẹp đi!” Chuyển dời đến một cái phòng phát sóng trực tiếp mới.

Sau đó cô nhíu mi lại: “Đây là cái gì……”

Người qua đường gần đó cũng nhìn màn hình với ánh mắt quái dị.

Trong mắt bọn họ, người giờ phút này đang livestream rất cổ quái. Đây là một người đàn ông trên dưới 30 tuổi, thần sắc gã điên cuồng, trong mắt che kín tơ máu, tóc dầu mỡ mà rối rắm, động tác tứ chi biên độ cực lớn.

Gã đang kích động mà gào rống lớn tiếng với màn ảnh, một bên gào rống còn một bên đánh đấm vào đồ vật bên cạnh, có vẻ cực kỳ táo bạo. Chỉ là nội dung nói ra lại không một người nào có thể nghe hiểu.

“Hắn đang ồn ào cái gì vậy?”

“Sao lại có người xem loại phát sóng trực tiếp này……”

“Người này có phải có vấn đề thần kinh gì không?”

“Khẩu hình của anh ta cũng kỳ quái ghê, phương thức biểu diễn mới sao?”

Xem ra, người chơi chỉ cần nhắc tới nội dung có quan hệ với Thế Giới Hàng Lâm đều sẽ bị quấy nhiễu, biến thành âm tiết vô ý nghĩa, căn bản vô pháp truyền đạt ra ngoài.

Tiêu Lam lại biến hóa thần sắc, bởi vì trong lỗ tai cậu, nội dung người này nói hoàn toàn không giống nhau:

“Chúng mày biết không? Thế Giới Hàng Lâm kia sẽ bắt người trong thế giới hiện thực, dân cư mất tích mỗi năm đều là do nó tạo thành!”

“Bên trong tất cả đều là quái vật! Quái vật! Quái vật ăn người!!”

“Nó sẽ gϊếŧ bọn mày! Bọn mày đều sống không nổi ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!”

“Tao cũng sống không nổi nữa, dù sao phó bản sau tao chắc chắn không qua cửa được…. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì bọn mày còn có thể vui vẻ như vậy……”

Người này, nói vậy chính là mục tiêu nhiệm vụ lần này. 

Lúc này, màn ảnh phòng phát sóng trực tiếp lệch đi một chút, người xung quanh tức khắc phát ra tiếng hít không khí.

Phía sau người nọ, có hai đứa bé bị trói lại đang ngồi dưới đất! Hai đứa nhỏ đang dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía màn ảnh, bé trai trong đó nhìn thấy ánh mắt người nọ chuyển qua, tuy sợ hãi nhưng còn có ý che khuất bé gái tuổi càng nhỏ hơn sau lưng. 

Từ bề ngoài nhìn xem, đây có thể là một đôi anh em, hơn nữa điều kiện gia đình không tồi, không giống có quan hệ ruột thịt với người đàn ông điên cuồng kia.

Nhìn thấy bọn nhỏ phản ứng, gã nở nụ cười: “Ha ha ha, bọn mày hiện tại cũng giống tao rồi!!”

Tên khốn kiếp này sau khi cảm thấy mình qua cửa vô vọng, thế mà lại xuống tay với bọn nhỏ!

“Mau báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát! Có tên bệnh tâm thần trói lại hai đứa bé!” Đám người tức khắc xôn xao lên.

Không ít người đều móc điện thoại ra báo nguy.

“Alô, 110 sao, ở đây có hai đứa nhỏ bị trói……”

“Tình huống rất nguy hiểm……”

“Người nọ thoạt nhìn có bệnh……”

Không ổn, nếu cảnh sát tham gia, khó khăn nhiệm vụ của Tiêu Lam sẽ trở nên lớn hơn nữa. Cần phải nắm chặt thời gian giải quyết trước khi cảnh sát xuất hiện, cậu không muốn làm ra chuyện như ban đêm xông vào Cục Cảnh Sát.

Hơn nữa, nhìn tình huống trước mắt mà nói, cảnh sát có thể theo kịp hay không còn không nhất định.

Trên phát sóng trực tiếp, người nọ còn đang kích động mà mắng Thế Giới Hàng Lâm, trong tay cầm dao, tựa hồ tùy thời đều có ý đồ động thủ.

Tiêu Lam nhìn kiến trúc cùng với cảnh vật phía sau người nọ, đại khái phán đoán ra phương vị của gã.

Cậu tiếp đón Lạc một tiếng, vào lúc đám người còn đang chú ý phát sóng trực tiếp, hai người nhanh chóng rời khỏi đám người, hướng về phạm vi mục tiêu mà đi.

——

Phạm vi mục tiêu bên kia có mấy tòa office building, lúc này vẫn có không ít công ty tôn trọng 996* vẫn đèn sáng như cũ, ánh đèn lộ ra một sự chua xót xã súc**.

(*Văn hóa làm việc “996” là viết tắt của chế độ giờ làm việc bắt đầu từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày mỗi tuần.

**súc vật xã hội, ngôn ngữ mạng, ý chỉ nhân viên đi làm cực như súc vật :)))

Đứng dưới lầu rất khó thấy rõ ràng tình huống bên trên, Lạc vươn ngón tay ra chỉ vào thang máy ngắm cảnh của tòa nhà bên cạnh: “Tiên sinh, muốn đi lên nhìn xem tình huống trước không?”

Tòa nhà kia cao hơn các tòa nhà xung quanh một chút, vừa lúc có thể nhìn thấy tình huống trên mái nhà các tòa nhà khác, Tiêu Lam gật gật đầu, hai người bèn tiến vào tòa nhà kia.

Trên cao nhìn xuống mà quan sát đế tòa nhà phụ cận , Tiêu Lam rất nhanh đã phát hiện mục tiêu.

Mái nhà của người chơi mục tiêu vô cùng rộng rãi, nhưng bên trong trụi lủi, không có bất luận thứ gì có thể che đậy. Chỗ gã và hai đứa nhỏ cách cửa ra tầng cao nhất cũng khá xa, muốn lặng lẽ tiếp cận bọn họ cũng khó khăn không nhỏ.

Hơn nữa, trên cửa ra có số lượng lớn tạp vật chống đỡ, như là trực tiếp từ trên sàn gác moi xuống dưới, chỉ sợ rất khó mở ra. Dù có bạo lực phá tường cũng sẽ phát ra thật lớn âm thanh khiến cho gã chú ý.

Trước mắt gã vẫn cứ đang phẫn nộ mà phát sóng trực tiếp, dao trong tay không ngừng múa may, trong ban đêm phản xạ ra trận trận hàn quang.

Xung quanh tựa hồ không có phát hiện người chơi khác khác hư hư thực thực tiếp nhận nhiệm vụ hiện thực.  

“Phiền toái.” Tiêu Lam nhẹ giọng nói, cậu quay đầu hỏi Lạc “Năng lực ẩn thân của anh ở trong hiện thực có thể sử dụng không?”

Lạc lắc đầu: “Lực lượng của tôi trong hiện thực đã chịu suy yếu rất lớn, có lẽ sau khi tìm đủ bản thể mới có thể sử dụng.”

Tầm mắt lia xuống, độ cao này có thể thật rõ ràng mà nhìn đến hướng đi của dòng người gần đó. Tiêu Lam phát hiện càng ngày càng nhiều người tụ tập về hướng này, xem ra người từ hoàn cảnh phát sóng trực tiếp phát hiện ra vị trí người chơi mục tiêu cũng không ít.

Người tụ tập càng nhiều, kíƈɦ ŧɦíƈɦ với người kia lại càng lớn, đồng thời cũng càng bất lợi với nhiệm vụ của Tiêu Lam.

“Đợi lát nữa chúng ta trực tiếp bò từ cửa sổ dưới lầu lên trên.” Tiêu Lam nhanh chóng ấn thang máy hướng xuống.

Lúc này, trên đường có không ít người, bọn họ bước chân vội vàng, một bên nhìn phát sóng trực tiếp, một bên đánh giá hoàn cảnh gần đây, hiển nhiên là đang tính toán mau chóng tìm ra người.

Có người là thật sự lo lắng cho an nguy hai đứa nhỏ, có người thuần túy là tới xem náo nhiệt, thậm chí có người vì cọ nhiệt độ còn mở ra phát sóng trực tiếp —— tìm kiếm kẻ bắt cóc phát rồ, nhưng nội dung phát sóng trực tiếp đều là người đó tự mình thổi phồng.

Nơi xa cũng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng xe cảnh sát đang tiếp cận nơi này.

Trên các loại truyền thông xã giao, đề tài tương quan sự kiện cũng trong thời gian ngắn không ngừng leo lên, khiến cho các cư dân mạng nhiệt liệt thảo luận.

Thừa dịp đám người còn chưa hoàn toàn tìm được vị trí mục tiêu, Tiêu Lam và Lạc đã tiến vào tòa nhà mục tiêu đang đứng. Như theo trước đó chứng kiến, bọn họ hướng tới phòng bên dưới người chơi mục tiêu.

Dùng phương thức hài hòa hữu hảo mở cửa phòng ra, Tiêu Lam phát hiện nhà ở này tựa hồ là dùng để chất đống tạp vật. Bên trong đặt các loại đồ dùng ngày hội sự kiện hoặc là để chúc mừng. Phương thức bày biện cũng không chú ý nhiều, mì gói và cây thông Noel đoàn tụ một đường, Thần Tài và ông già Noel sóng vai mà đứng, bên cạnh còn có con mèo chiêu tài đứng cạnh chú hề, hình ảnh hỗn loạn mười phần. 

Ánh mắt Tiêu Lam nhìn qua chú hề đứng một bên.

Đây hẳn là một ma nơ canh gì đó dùng trong hoạt động triển lãm. Trên người cũng không phải quần áo hề cồng kềnh truyền thống, ngược lại là một kiện áo sơ mi trắng đen khoa trương mang theo dây kéo, quần dài và giày màu đen, trên đầu mang theo mũ dạ hoa lệ, trên mặt còn có một mặt nạ mỉm cười trước mắt có ngôi sao.

Chiều cao ma nơ canh nhìn qua cũng vô cùng thích hợp Tiêu Lam.

Tiêu Lam nghĩ nghĩ, gia hỏa trên lầu đang mở phát sóng trực tiếp, số người xem có lẽ còn đang leo lên. Lại nhìn xuống từ cửa sổ, phía dưới tụ tập đến càng ngày càng nhiều người đi đường, vạn nhất bị nhìn thấy coi như siêu nhân đưa lên hot search là thảm, đến lúc đó phỏng chừng mục tiêu nhiệm vụ hiện thực tiếp theo của Thế Giới Hàng Lâm chính là cậu mất.

Cậu vẫn là quyết định đánh cướp chú hề này một chút.

Vài phút sau, cựu-chú hề trơn bóng đáng thương vô cùng mà nằm trên núi mì gói, hai mắt plastic không tiếng động mà lên án nó lọt vào đối xử tàn bạo.

Tiêu Lam thay trang phục chú hề hoa lệ quay đầu lại cười với Lạc: “Đến đây đi, để bọn họ kiến thức một chút ma thuật thời gian của Hề tiên sinh.”

Thanh niên tươi cười mang theo tự tin và kiêu ngạo, ánh đèn lộng lẫy ngoài cửa sổ phác hoạ hình dáng cậu đến huyến lệ vô cùng.

Đáy mắt đen nhánh của Lạc lập lòe một chút ánh sáng vàng kim, thẳng đến khi Tiêu Lam mang mặt nạ lên rời khỏi cửa sổ, nụ cười kia tựa như còn phảng phất trước mặt hắn.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Lam: Thần Gunara*— chíu chíu — chú hề biến hình!

Lạc: Tiên sinh, nên…… Thôi, cậu cao hứng là được……

(*Thần Bóng Tối Gunara: Nhân vật phản diện trong phim Chiến Binh Thần Kỳ phần 1, chiếu trên HTV9 mấy năm trước.)

Hết chương 44.

Nhấn Mở Bình Luận