Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​



Chương 119
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 
Tiêu Lam cảm thấy rất kỳ quái, tại sao cậu lại cảm thấy quen thuộc với tạo hình của Lạc lúc này?
Rõ ràng cậu không hề từng học trong trường học này, cũng chưa từng gặp qua giáo viên như vậy mới đúng, nhưng cố tình lại đối với học viện này, hết thảy đều có loại cảm giác quen thuộc không lý do.
Ánh mắt Tiêu Lam gần như vô lễ mà tỏa định lên người Lạc, cứ như muốn biến nó thực chất.
Lạc đương nhiên cũng đã nhận ra tầm mắt tiên sinh nhà mình đang đọng lại trên người mình. 
Lại nói tiếp, Tiêu Lam hình như còn chưa từng dùng ánh mắt nhiệt liệt như thế nhìn hắn bao giờ, chẳng lẽ tạo hình lúc này của hắn rất phù hợp tâm ý đối phương hay sao?
Hắn ngẩng đầu, tầm mắt trong đám người sưu tầm đến chỗ Tiêu Lam.
Đáy mắt Lạc hiện lên một tia kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới, tiên sinh thế mà lại biến thành bộ dáng thiếu niên.
Dung mạo tuấn tú trắng nõn kia cùng dáng người hơi hiện đơn bạc nhưng lại thon dài thẳng tắp, xứng với đôi mắt thanh triệt của cậu, tản ra cảm giác thiếu niên độc đáo.

Cũng không biết nếu đặt ở thời đại học sinh, thiếu niên này sẽ là hồi ức thanh xuân của bao nhiêu người nữa.
Cho dù là hiện tại, xung quanh cũng có không ít người đang trộm đánh giá cậu.
Nhìn thấy tầm mắt giáo viên mới hướng tới bên này nhìn qua, bọn học sinh bên người Tiêu Lam nhịn không được khe khẽ nói nhỏ lên.
“Thầy Phí Lạc cũng đẹp quá chừng……”
“Cũng không biết thầy dạy môn gì ha?”
“Hy vọng thời khoá biểu của tui có nội dung thầy dạy.”
“Không quan hệ, không được thì chúng ta cũng có thể đi nghe giảng được mà……”
Xem ra mặc kệ là ở thời đại nào bối cảnh gì, nhân loại theo đuổi sự vật tốt đẹp đều là bất biến.
Người có một bề ngoài tốt, muốn đạt được người khác hảo cảm khá dễ dàng, không cần người đó làm cái gì nhiều, chỉ trước mắt mà nói, bọn học sinh đối với chương trình học của thầy Lạc này quả thực là tràn ngập chờ mong.
Đối lập lên, một vị giáo viên khác không người hỏi thăm liền có vẻ hơi đáng thương, anh ta ta sờ sờ cái mặt râu ria xồm xoàm của mình, bộ lớn lên soái thì ghê gớm lắm sao!
Tầm mắt Lạc và Tiêu Lam giao nhau, hắn gợi lên khóe môi, lộ ra một nụ cười khiêm tốn ưu nhã.
“Oa……”

“Shhh……”
“Tim tui đập hơi bị nhanh……”
Trong đám học sinh phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán nho nhỏ, trong ánh mắt đàn thiếu nam thiếu nữ này đều đang lấp lánh sáng lên.
Tiêu Lam: “……”
Đột nhiên cảm thấy có điểm khó chịu là sao?
Thật giống như một bí mật chỉ có mỗi cậu biết đến đột nhiên bị thông báo cho khắp thiên hạ ấy.
Tuy cậu vẫn luôn rất rõ ràng dung mạo Lạc thật ưu tú, ngày thường cũng thường xuyên có thể nhìn đến ánh mắt kinh diễm của người qua đường, nhưng các người chơi phần lớn vẫn tương đối trầm ổn, trong lòng bọn họ thì cái gì cũng không quan trọng bằng qua cửa.
Mà các thiếu niên không có băn khoăn của các người chơi, lại ở vào tuổi tác thanh xuân xao động, thần sắc kích động trên mặt căn bản vô pháp che giấu.

Giờ này khắc này, nhìn phản ứng nóng bỏng của các thiếu niên mới thật sự làm Tiêu Lam cảm nhận được lực sát thương của Lạc.
Đúng lúc này, nhóm hầu gái đẩy xe ăn đi tới, đánh gãy không khí hơi xao động trong nhà.
Bọn học sinh trở lại chỗ ngồi, hưng phấn ban nãy trở thành hư không.
Bọn họ thần sắc chết lặng mà đối diện mâm đồ ăn của mình, sắc mặt trắng bệch giống như sắp phải lên chiến trường, tựa như sau đó không lâu nơi này sẽ xuất hiện đại quái thú gì.
Vốn dĩ Tiêu Lam cũng có chút khó hiểu, thẳng đến khi cậu thấy được bữa tối bị đặt trước mặt mình——
Đầu gà hầm sô cô la.
Quả táo hấp cà phê.
Cá mòi nấu lá trà.
Toàn bộ bữa tối hệ màu sắc tất cả đều là màu nâu, lấy cháo làm đế, điểm xuyết mấy thứ hình khối nát nhừ, thứ duy nhất còn bình thường cũng chỉ có bánh mì bên cạnh.
Tiêu Lam cầm lấy bánh mì thử thử, bánh mì và mâm phát ra tiếng vang côm cốp thanh thúy, nghĩ đến uy lực cũng không tầm thường đâu.
Xem ra mặc kệ tới nơi nào, từ điển món ăn trong nhà ăn đều có có một phong cách riêng, cũng kiên trì không ngừng phấn đấu vì mục tiêu khiêu khích điểm tiếp thu mấu chốt của học sinh.
Bạn học ngồi cạnh Tiêu Lam thấy chết không sờn mà cầm lấy cái muỗng.
Sau khi đem đồ ăn để vào trong miệng, cậu ta dùng sức nhấm nuốt hai cái, ý đồ nhanh chóng nuốt thức ăn xuống. 
Kết quả bởi vì động tác quá mạnh vô ý tự làm nghẹn chính mình, cũng mắt thường có thể thấy được mà bị người ta xem thường, một bạn học khác ngồi bên cạnh vội vàng ném xuống dao nĩa vỗ lưng cho cậu ta, thật vất vả mới làm cậu ta hoãn hơi lại được.
Tiêu Lam đang chuẩn bị ăn gì đó: “……”

Đáng sợ dữ vậy sao?
Tốt xấu…… còn có thịt không phải sao?
Đối với Tiêu Lam hàng năm ở tuyến dưới nghèo khó mà nói, chỉ cần trên mâm chính là thịt, trong thế giới của cậu cũng chỉ chia ra thành ăn ngon, và thật sự không thể ăn.
Dù gần đây dưới sự chiếu cố của Lạc, chất lượng sinh hoạt bay vọt lên một cấp bậc, nhưng điểm mấu chốt của Tiêu Lam vẫn rất thấp.

Loại thức ăn là thịt, không độc, còn chín này, ở trong mắt cậu hoàn toàn không phải chướng ngại gì.
Ưm, này không phải ăn khá ngon sao?
Tiêu Lam một muỗng tiếp một muỗng, ăn đến không hề có gánh nặng, nếu không xem đồ vật trong mâm cậu, còn tưởng rằng cậu ăn chính là mỹ vị cao cấp gì.
Bọn học sinh tò mò sau khi xem thức ăn trong mâm cậu xong, sôi nổi ném cho cậu những ánh nhìn kính nể.
Vị bạn học mới này đúng là kẻ tàn nhẫn mà.
——
Cuối cùng, thời gian bữa tối tra tấn người chơi rốt cuộc cũng kết thúc. 
Bọn học sinh học viện Coriff vẫn không được nghỉ ngơi, bọn họ còn có tiết học muộn.

Không giống với làm bài tập thể tầm thường, bọn học sinh ở đây đều bị phân biệt sắp xếp chương trình học.
Tiêu Lam dựa theo thời khoá biểu chỉ dẫn, đi tới phòng học tối của mình.
Nội dung lớp tối thế mà là thủ công.
Tiêu Lam kiểm tra mặt bàn, phòng học này hẳn là chuyên môn chuẩn bị cho môn thủ công, trên mặt bàn bày cốc đong, khuôn đúc, keo silicon, kéo, còn có một vài tài liệu đủ loại, cũng đủ để chế tác không ít đồ vật.
Chờ đến bọn học sinh đều tới đến đông đủ, thời gian đi học rốt cuộc cũng đến.
Phụ trách dạy học chính là hiệu trưởng - phu nhân Weld, cùng bà tiến vào phòng học còn có Lạc.
Phu nhân Weld ôn hòa mà chào hỏi với bọn học sinh dưới bục: “Chào các trò.”
“Nội dung học tập hôm nay của chúng ta là làm xà phòng thủ công, không cần khẩn trương, cô sẽ từng bước một dạy dỗ các trò chế tác như thế nào.


Mặt khác, thầy Phí cũng sẽ tạm thời làm trợ giáo, trợ giúp cô lên lớp lần này.”
Lạc đối với bọn học sinh gật gật đầu, vẫn là tác phong ưu nhã nhất quán của hắn.
Lại thu hoạch không ít ánh mắt kích động của đám học sinh.
Dựa theo hiệu trưởng chỉ thị, bọn học sinh bắt đầu các bước chế tác xà phòng thủ công.
Phu nhân Weld thật sự là một giáo viên tốt có kiên nhẫn lại cẩn thận, bà giảng giải mỗi một bước đi đều vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, dù là người không có bất luận kinh nghiệm gì cũng có thể làm theo các bước của bà chỉ dạy.
Cho dù có học sinh làm ra ngoài ý muốn cũng không sao, phu nhân Weld và Lạc sẽ trợ giúp bọn họ điều chỉnh động tác, đối xử với học sinh phạm sai lầm cũng đều là ôn tồn nói nhỏ nhẹ, không có chút không kiên nhẫn nào.
Nếu là trong thế giới hiện thực, quả thực là phương thức dạy học mà bọn học sinh tha thiết ước mơ.
Tiêu Lam đang dựa theo lời phu nhân Weld giảng vừa nãy, đem dầu trơn hỗn hợp ve dịch kiềm đã đun nóng.
“Vị bạn học này, bước đi này của em hơi có vấn đề một chút.” Giọng Lạc lại từ bên cạnh cậu vang lên.
Tiếp theo, Tiêu Lam liền cảm giác thân thể đã có được nhiệt độ cơ thể của Lạc đến gần cậu, đồng phục học viện Coriff tuy tinh xảo nhưng lại không dày, độ ấm trên người Lạc cứ như vậy xuyên thấu qua quần áo, truyền đến trên người cậu.
Bởi vì về tới mười lăm tuổi, Tiêu Lam lúc này cũng chỉ cao trên dưới 170.
Vốn dĩ Lạc đã cao hơn cậu một chút, hiện tại lại cao hơn cậu tận nửa cái đầu, hơn nữa vì tư thế, Tiêu Lam nghiêng đầu nhìn hắn, lại phát hiện tầm mắt mình chỉ có thể đối diện với chiếc cằm đường cong lưu loát cùng đôi môi hơi mang mỉm cười của đối phương.
Một bàn tay Lạc chống lên mặt bàn, một cái tay khác bao trùm lên bàn tay Tiêu Lam đang cầm cốc đong.
“Lúc này phải cho nước kiềm chậm rãi chảy vào trong dầu trơn, không thể rót vào quá nhanh, đồng thời nhanh chóng khuấy dung dịch.”
Giọng nói trầm thấp như đàn cello của Lạc gần gũi vang lên bên tai Tiêu Lam, cùng với hơi thở ấm áp làm cậu
Tiêu Lam đột nhiên cảm thấy yết hầu hơi khổ, cảm giác động tác của mình đều cứng đờ.
Cậu cảm thấy chính mình gần đây thật sự có phần không thích hợp, thời điểm bảo trì khoảng cách bình thường với Lạc còn ổn, một khi dựa vào thân cận, cậu liền sẽ cảm thấy cả người đều có chút khác thường, thậm chí còn cảm thấy đối với hình thái mèo đen còn ổn hơn hình người.
Hiện tại…… Đây là tình huống như thế nào?
“Làm sao vậy? Đến phiên em khuấy rồi, bạn học.” Giọng Lạc mơ hồ mang theo một chút ý cười, “Chẳng lẽ là không làm được sao? Thôi được rồi, để thầy giúp em.”
Lạc cầm theo tay Tiêu Lam buông xuống cốc đong, rồi lại đưa một cái thìa khuấy vào lòng bàn tay Tiêu Lam, lại một lần nữa nắm tay cậu, không nhanh không chậm khuấy cái ly dung dịch.
Tức khắc, Tiêu Lam bỗng cảm nhận được tầm mắt nóng rát từ bốn phía, tựa hồ tất cả học sinh đều đang trộm dùng tầm mắt hoặc hâm mộ hoặc ghen ghét mà đánh giá cậu.
Hâm mộ quá đi!
Cậu ta chắc chắn là cố ý làm bộ không biết làm, tiếp cận thầy Phí!
Tâm cơ thiệt luôn, tui cũng muốn học theo.
Nhưng tui còn hâm mộ thầy Phí nữa là chuyện sao vậy?
Những tầm mắt này nói như thế.
Tiêu Lam: “……”
Đây thật đúng là một loại thể nghiệm hiếm có.

Lạc vẫn duy trì động tác khuấy cúi đầu xuống, thấp giọng nói gì đó bên tai Tiêu Lam.
Trong mắt bọn học sinh, đây là đang chỉ đạo Tiêu Lam - học sinh dốt trong mắt bọn họ làm sao chế tác xà phòng thủ công, nhưng Tiêu Lam lại nghe rành mạch ——
“Những dầu trơn này đến từ cơ thể con người.”
Nháy mắt, các loại suy nghĩ chuyện không đâu đi xa.
Ánh mắt Tiêu Lam dừng ở dầu trơn làm nguyên vật liệu bên cạnh, đây đều là từ trên cơ thể con người tinh luyện ra tới sao!
Cậu lại nhìn thoáng qua hiệu trưởng sắc mặt như thường, vẫn ôn nhu chỉ đạo bọn học sinh, bà ta đến tột cùng có biết chuyện này hay không?
Nếu không biết, mấy thứ này là ai chuẩn bị?
Nếu biết…… Toàn bộ học sinh trong học viện có phải đều gặp nguy hiểm không?
“Tôi sẽ dùng thân phận giáo viên thu thập manh mối.” Lạc nhẹ giọng nói.
Tiêu Lam gật gật đầu, một bộ học sinh ngoan: “Dạ, thưa thầy.”
“Em tiếp tục đi, thầy đi xem các bạn học khác.”
Tay Lạc rốt cuộc từ lấy khỏi mu bàn tay Tiêu Lam, Tiêu Lam đều còn có thể cảm giác được làn da còn tàn lưu độ ấm mà đối phương lưu lại.

Cậu chậm rãi hít vào một hơi, đem nhịp tim có chút hỗn loạn của mình trước đó điều chỉnh về tiết tấu vốn có.
Tiêu Lam một bên khuấy dung dịch trong tay, một bên tự hỏi những thứ liên quan đến phó bản.
Chậm rãi, cậu cảm xung quanh mình càng ngày càng ầm ĩ.
“Thầy Phí ơi, chỗ này em không hiểu lắm!”
“Thầy Phí, cái này khó quá đi, em không làm được, làm sao bây giờ……”
“Ây da em làm đổ dung dịch rồi!! Thầy Phí ơi cứu mạng emmmm!”
Toàn bộ trong phòng học không biết từ khi nào đã chuyển sang trạng thái gà bay chó sủa.
Tựa hồ là hành vi của Tiêu Lam và Lạc vừa rồi dẫn dắt cho bọn học sinh, bây giờ chỉ cần là nơi Lạc đi ngang qua, bọn học sinh luôn dùng các loại phương pháp pháp sinh vấn đề, phảng phất như bọn nó đều là một đám bạn nhỏ ở nhà trẻ cái gì cũng không biết. 
Cả hiệu trưởng đứng một bên đều bị tư thế này kinh động.
Phu nhân Weld có chút phiền não vuốt vuốt cái trán mình, xem ra phải sắp xếp cho vị giáo viên mới được hoan nghênh này một chương trình dạy có thể bảo trì khoảng cách với bọn học sinh mới được.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Lam: Đột nhiên có một chút muốn làm đại ca học đường là chuyện như thế nào?
Hết chương 119.


Nhấn Mở Bình Luận