Trăng đêm nay tròn vành vạnh, gió thổi lá bay xào xạc. Lúc này đây, ký túc xá của trường THPT Nhất Sinh đã đóng cửa. Khuôn viên chẳng còn mấy ai đi lại, nếu có người thì lập tức bị bác bảo vệ đuổi về phòng.
Tại khu ký túc xá biệt lập hạng sang chỉ dành cho các học bá, tất cả các phòng đều sáng đèn học bài. Chỉ có phòng số 909 là tắt đèn tối om, căn phòng lúc này đây giơ tay không thấy năm ngón, chỉ có ánh trăng sáng ngoài cửa sổ hắt vào khiến người ta lại suy nghĩ miên man. Đêm đen kéo đến mang theo sự tĩnh lặng.
Đột nhiên, một tiếng rên khẽ khàng cắt đứt sự im lặng đến tột cùng này. Đó là một âm thanh trong trẻo như chuông bạc, ngân nga làm say đắm lòng người.
Trong căn phòng ký túc xá số 909, Hạ Dương bị Tề Bạch Ân đè vào cửa hôn ngấu nghiến, nụ hôn mạnh bạo như thú dữ. Cậu bị hôn đến mức ngạt thở, hai chân mềm nhũn phải bám víu vào hắn thì mới không bị tuột xuống. Hai mắt Hạ Dương nhắm lại, cả người run run như động vật nhỏ đang hoảng sợ.
Tề Bạch Ân quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại, chơi đùa trong khoang miệng ấm nóng của cậu. Hắn tham lam ôm lấy Hạ Dương như ôm báu vật quý giá nhất trên đời. Một tay hắn đè chặt hai tay đang giãy giụa của cậu lên đỉnh đầu, tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà thô bạo xé đi chiếc áo thun cậu đang mặc. Bàn tay to lớn thô ráp chạm vào da thịt trắng nõn mềm mại khiến Hạ Dương tê rần cả người.
Cậu lắc đầu, tránh khỏi nụ hôn như mưa rền sấm dữ, vì quá hoảng sợ mà khóc nấc lên: “Hức hức… sao cậu… làm vậy với tôi?”
Tề Bạch Ân nắm lấy cằm cậu, ép cậu xoay mặt lại đối diện với mình, hắn cười lạnh, thanh âm vang lên đầy tức giận: “Tôi làm đến như vậy rồi mà cậu còn không hiểu sao?”
“Hiểu? Hiểu cái gì cơ? Hức hức, rõ ràng chúng ta là bạn cơ mà. Ân Ân, cậu đang đi quá giới hạn rồi!”
“Bạn? Ai muốn làm bạn với cậu?” Tề Bạch Ân cố kìm nén cơn tức giận của bản thân, thanh âm gằn xuống: “Tôi xem cậu như người yêu mà đối đãi. Còn cậu chỉ nghĩ tôi là bạn thôi ư?”
Nghe vậy, trái tim của Hạ Dương không hiểu sao lại đột nhiên nhói đau. Thật sự cậu chỉ xem Tề Bạch Ân là bạn thôi ư? Có bạn bè nào mà hôn nhau, ôm nhau ngủ chung một giường, lại còn giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý không? Hơn nữa… tất cả những quá trình đó cả cậu và hắn đều rất hưởng thụ, cậu cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Thế nhưng… không được! Cậu và Tề Bạch Ân chỉ có thể làm bạn. Không thể tiến xa hơn được nữa!
Nghĩ vậy, Hạ Dương đẩy Tề Bạch Ân ra, quyết tâm nói: “Đúng vậy, đối với tôi cậu chỉ là một người bạn bình thường mà thôi. Không hơn không kém!” Cậu siết chặt tay, cố nén sự đau đớn đang trỗi dậy trong tim: “Vì vậy xin cậu đừng đi quá giới hạn với tôi nữa.”
Tề Bạch Ân âm trầm nhìn cậu, đôi mắt hắn lúc này vô hồn, như chìm trong bóng tối bi thương, lại còn kèm theo một chút điên cuồng muốn phá hủy tất cả. Ngay lúc này đây, hắn rất muốn bắt cậu lại, nhốt cậu vào trong lồng sắt, đeo vào cổ cậu một chiếc xích vàng đẹp đẽ để cậu không thể trốn đi đâu được nữa cả. Hạ Dương chỉ có thể là người của hắn, chỉ có thể mãi mãi ở bên hắn mà thôi. Nếu cậu ở bên bất cứ ai, hắn sẽ giết kẻ đó ngay lập tức, sau đó bẻ gãy chân cậu, thế thì chim hoàng yến của hắn sẽ không thể bay nhảy được nữa rồi.
Nhưng cuối cùng Tề Bạch Ân vẫn là không nỡ. Hắn không nỡ tổn thương bảo bối Hạ Dương của hắn. Bởi vì cậu là mặt trời, là ánh dương soi sáng tâm hồn hắn.
Hắn cười lạnh sau đó mở cửa bỏ đi ra ngoài. Chỉ để lại một câu.
“Được. Như ý cậu muốn!”
Căn phòng vốn tối tăm nay lại chỉ còn một mình Hạ Dương đứng đó, không khí trầm mặc hiu quạnh vẫn chưa tan đi. Cậu bất lực ngồi sụp xuống đất, trái tim đau đớn kịch liệt, nước mắt không kiềm chế được mà tuôn ra. Hạ Dương bịt chặt miệng khóc lớn.
“Tại sao… tại sao mọi chuyện lại thành như thế này cơ chứ? Tôi không muốn làm vậy đâu, Ân Ân ơi?”
—-------------------------
Hạ Dương vốn không phải người của thế giới này. Tất cả bắt đầu từ khi cậu đọc quyển sách có tên “Lâu Ngày Sinh Tình” do em gái đưa. Đây là một quyển đam mỹ NP, câu chuyện xoay quanh nhân vật chính thụ Tề Bạch Ân và ba tên tra công của hắn.
Sau khi Hạ Dương thức xuyên đêm đọc quyển sách ấy, cậu đã xuyên vào vai pháo hôi cùng tên. Nếu nói ở thế giới hiện thực cậu là cô nhi thì khi xuyên sách, cậu có một gia đình hết sức ấm êm hạnh phúc và giàu có, ba mẹ yêu thương cậu, trên cậu còn có ba người anh trai luôn hết mực cưng chiều.
Thế nhưng vì đã đọc qua nguyên tác nên cậu biết rằng sau này Hạ gia sẽ bị ba tên tra công kia hợp sức tiêu diệt. Nguyên nhân là do trong truyện, nguyên thân Hạ Dương rất ghét vai chính thụ Tề Bạch Ân, suốt ngày bắt nạt hắn, thậm chí có mấy lần còn sai đàn em đánh Tề Bạch Ân đến mức nhập viện. Thế nên chỉ hai năm sau đó, Hạ gia vì cậu mà liên lụy.
Vì để mọi chuyện không đi theo con đường đen tối như vậy, Hạ Dương đã hạ quyết tâm tránh xa nhân vật chính thụ và đám công quân của hắn. Nhưng nếu được thì cậu muốn làm thân với Tề Bạch Ân hơn, chỉ cần trở thành chị em tốt với hắn thì cậu sẽ có một kim bài miễn tử siêu quyền lực.
Thế nhưng đời không như là mơ, việc cậu không đi theo nguyên tác, không bắt nạt Tề Bạch Ân khiến cậu khốn khổ vô cùng. Cứ mỗi lần đối xử tốt với hắn là cậu sẽ bị đau đầu chóng mặt, thậm chí là nôn mửa rồi ngất xỉu. Bị như vậy vài lần, Hạ Dương đã biết mình không thể OOC*, cậu phải đi theo đúng nguyên tác, phải đi vào con đường tự hủy ấy.
Vì không muốn bản thân và những người trong Hạ gia phải chết, Hạ Dương đã lập ra một kế hoạch mà cậu cho rằng rất hoàn mỹ. Với kế hoạch ấy, cậu có thể vừa tiếp tục đi theo đúng nguyên tác, vừa có thể khiến Tề Bạch Ân và ba tên công quân không ghi thù với Hạ gia.
Nhưng cậu lại không ngờ rằng, chính kế hoạch này của cậu lại khiến cho cốt truyện thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, hoàn toàn không thể cứu chữa được nữa.
Mọi chuyện bắt đầu từ đầu năm lớp 11, vào ngày nhập học năm ấy…
*OOC có nghĩa là “Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó. (Nguồn: Wiki.)