Bạch Ân thở dài, xoa xoa lưng cậu: “Được rồi, cho em nằm trên cũng được.” Hiếm khi bảo bối nũng nịu với hắn, à không, phải nói đây là lần đầu tiên mới đúng.
Phải biết Hạ Dương trước giờ tính cách vô cùng mạnh mẽ, là trùm trường, một thân đánh đấm không ngán bất cứ ai. Vậy mà khi yêu hắn, cậu lại để lộ ra những dáng vẻ mà trước giờ chưa từng lộ ra với ai, kể cả gia đình. Niềm hạnh phúc như vậy sao hắn nỡ từ chối cho được.
Nhưng mà cũng không thể để cậu đạt được ý nguyện dễ dàng như vậy…
“Nhưng với một điều kiện, nếu em có thể thắng anh trong trò chơi này thì anh sẽ để em nằm trên.” Nằm trên thì có thể, nhưng ai trong ai ngoài thì chưa biết.
Nghe có thể được nằm trên khiến Hạ Dương hưng phấn vô cùng, cậu vui vẻ đồng ý ngay: “Được, anh nói điều kiện đi.” Thế mà cậu lại không biết mình sắp rơi vào bẫy của hắn.
Bạch Ân đột nhiên ngồi dậy. Tư thế bây giờ của hai người là ngồi trên giường bệnh, hắn tựa lưng vào thành giường, Hạ Dương ngồi trên đùi hắn, hai người mặt đối mặt.
Bạch Ân kề sát miệng vào tai Hạ Dương, thì thầm: “Ai ra trước người đó thua.” Thanh âm đầy từ tính khiến người ta mềm nhũn cả người.
Giọng của Bạch Ân rất hay, trầm khàn nhưng hiện tại hắn chưa trưởng thành nên vẫn còn pha chút thanh xuân của thanh niên.
Âm thanh đó dội thẳng vào tai khiến Hạ Dương đứng hình.
Lợi dụng thời cơ đó, Bạch Ân không chút chần chừ vén áo tắm của cậu lên, vì mới tắm xong nên bên trong Hạ Dương không mặc bất cứ thứ gì cả. Chỗ đó của cậu bé bé xinh xinh, hồng hào đáng yêu, lông rất ít hầu như là không có.
Bạch Ân nhìn thấy cảnh này phải trầm trồ: “Đáng yêu quá, sao có thể sạch sẽ đến như thế?”
Hạ Dương thẹn quá hóa giận đánh Bạch Ân một cái: “Chưa có sự cho phép của em mà anh dám tự tiện thế hả? Hơn nữa…” Cậu ngượng ngùng vén áo tắm xuống che lại: “Cái này là điều khiến em tự ti, thử hỏi có thằng đàn ông nào mà lại sạch sẽ bóng loáng như em không. Người ta phải có lông mới thể hiện được sự mạnh mẽ. Em lại như vậy… anh còn khen em đáng yêu…”
“Đối với anh, em dù như thế nào cũng đẹp hết.” Không để cậu từ chối nữa, Bạch Ân nhanh chóng nắm lấy Tiểu Hạ Dương, để nó kế đại bảo bối của hắn, bàn tay to nắm cả hai, không ngừng lên xuống.
“Aa ưm… anh đừng… hức…” Cơ thể Hạ Dương vốn nhạy cảm, chuyện này lại được người mình yêu làm cho, sao cậu có thể không sung sướng được. Sướng đến mức run người rồi.
Lúc này, Bạch Ân lại thì thầm bên tai cậu: “Bảo bối, khi nãy em nói “người ta” là ai? Sao em biết người ta nhiều lông? Ngoài anh ra, em đã từng nhìn người khác rồi sao?” Hắn như trừng phạt cậu, càng làm nhanh hơn nữa. Tay còn lại cũng không an phận mà mò lên trên sò mó hai viên anh đào hồng nhuận của Hạ Dương.
Đầu óc Hạ Dương lúc này mụ mị vì động tác của Bạch Ân. Cậu phải mất một lúc rất lâu mới hiểu ra ý hắn là gì.
Cậu lắc đầu nguầy nguậy: “Aa… hức… ứm, mới không có… chỉ nhìn mình anh… thôi… người ta trên phim… hức aa ưm…”
Câu trả lời tạm khiến Bạch Ân hài lòng, nhưng vì cậu coi phim nên nhìn thấy của người khác cũng khiến hắn khó chịu không kém. Để trừng phạt, hắn đưa lưỡi vào trong khoang miệng ấm nóng của cậu, không ngừng dây dưa với chiếc lưỡi đáng yêu của Hạ Dương. Hắn hôn sâu và lâu đến nỗi Hạ Dương không thở được, cậu không ngừng dùng tay đẩy hắn ra, nhưng Bạch Ân cứ như một cục đá to, dịch chuyển mãi cũng không được.
Hai mắt Hạ Dương mờ dần, bụng dưới cực kỳ nóng, hay nói đúng hơn là cả người đều phát tình. Miệng bị hôn không khép lại được nên nước bọt chảy xuống cổ.
Bỗng nhiên Hạ Dương giật nảy người lên một cái. Phía dưới không kiềm chế được mà bắn ra. Chất dịch trắng đục bắn lên bụng của Bạch Ân, hắn thỏa mãn cười cười.
“Bảo bối, em thua.” Hắn thổi khí vào trong lỗ tai cậu: “Vậy là em không thể nằm trên được rồi.”
“Hức… huhu…” Hạ Dương rơi nước mắt: “Anh ức hiếp em.”
Chính cậu cũng cảm thấy bất ngờ trước bộ dạng này của bản thân. Lúc trước chẳng phải mình mạnh mẽ lắm sao, yêu vào là lú hết cả đầu, chỉ muốn nhõng nhẽo với người yêu mà thôi.
Bạch Ân thấy cậu khóc liền cuốn quýt cả lên, hắn lập tức ngừng lại mọi động tác, mặc kệ cho thân dưới vẫn đang cứng như đá. Hắn không ngừng hôn lên từng giọt nước mắt của Hạ Dương, hôn cho đến khi cậu vì nhột quá mà ngừng khóc.
“Hì hì.”
“Không khóc nữa sao?”
Hạ Dương đánh vào người hắn: “Không khóc nữa, nhưng mà khi nãy anh quá đáng lắm. Em tưởng mình sắp ngạt thở chết luôn rồi mà anh vẫn còn hôn tiếp. Lần sau không được như vậy nữa.”
Bạch Ân vì dỗ người yêu nên gật đầu đồng ý: “Được rồi, sau này anh không dám như thế nữa.”
Hạ Dương lúc này mới hài lòng, cho đến khi cậu vô tình đụng trúng thân dưới cứng như đá của hắn.
“Sao anh còn cứng thế này?”
Cậu đã ra được một lúc lâu rồi, cái của cậu lúc này cũng mềm xuống, vậy mà của Bạch Ân vẫn còn cứng như này.
Nghe cậu nói vậy, hắn lập tức bày ra bộ dạng ủy khuất: “Nó thành ra như thế này là do em. Bảo bối, hay là em giúp nó một chút…”
Lúc đầu cậu còn không chịu, nhưng dưới sự dụ dỗ của Bạch Ân, cuối cùng Hạ Dương cũng trúng chiêu.
Ai lại có thể tránh khỏi cám dỗ từ một người bạn trai bình thường lạnh lùng, khi ở bên cậu lại lộ ra bộ dạng mềm yếu cơ chứ?