Lúc Hạ Dương đến lớp thì Tề Bạch Ân đã có mặt từ trước.
Lúc này vẫn còn khá sớm, chỉ mới 7h, còn tận một tiếng nữa mới vào học thế nên cả trường chỉ lác đác vài bóng người đến sớm trực nhật. Hôm nay không phải ca trực của Tề Bạch Ân thế mà hắn lại đi sớm như vậy khiến cậu vô cùng ngạc nhiên. Vốn tưởng khi nãy gặp cậu ở ký túc xá xong thì hắn phải đi ăn sáng, thế nhưng từ lúc đó cho đến giờ chỉ mới mười lăm phút trôi qua nên cậu nghĩ hắn chẳng ăn gì mà đã đến trường rồi.
Chẳng lẽ đây là thú vui của học sinh giỏi nhất khối sao? Vào sớm nhất lại còn chăm chỉ hơn bất kỳ người nào, không để lãng phí dù chỉ một giây mà lại tận dụng từng khoảnh khắc để đọc sách tiếp thu tri thức của nhân loại.
Nhưng bỏ bữa sáng là rất có hại cho sức khỏe đấy nhé!
Hạ Dương vui vẻ liếc mắt nhìn xem hắn có mang theo bình giữ nhiệt khi nãy mình đưa cho không. Thế nhưng nhìn mãi mà cậu vẫn chẳng thấy nó đâu.
Hạ Dương: Kỳ lạ, chẳng lẽ hắn vòng ngược lên phòng để cất nó rồi sao? Nhưng cậu đã dặn là hắn phải uống ngay cho ấm cổ họng rồi mà! Để trong ký túc xá thì đến chiều đi học về sẽ nguội hết, còn gì bổ dưỡng nữa?
Hạ Dương giận rồi!
Cậu cắn răng hùng hổ đi đến bàn của cậu và hắn, một cước đạp ngã cái bàn. Gương mặt Hạ Dương đỏ bừng lên vì tức giận, đôi mắt đào hoa mở to nhìn hắn…
Ui, đậu xanh rau má đau vãi cả linh hồn! Bàn gì mà cứng dữ vậy? Chân cậu sắp gãy bà nó rồi nè!!!
Vì đau nên nước mắt sinh lý của cậu đã ứa ra. Dáng vẻ tức giận giờ đây lại giống bạn gái bé nhỏ giận người yêu vì đã không sử dụng quà mà cậu tặng. Hai mắt rưng rưng, gương mặt đỏ lên, đôi môi đỏ mọng khẽ run rẩy. Cậu chỉ tay vào mặt hắn, cố làm giọng dữ dằn.
“Mày… nó đâu rồi hả?”
Tề Bạch Ân gấp sách lại, giương mắt nhìn cậu. Dù cậu đáng ghét thật nhưng hắn phải thừa nhận rằng Hạ Dương có một gương mặt rất đúng với sở thích của hắn. Dáng vẻ muốn tức giận nhưng lại tự chuốc họa vào thân này của cậu khiến hắn càng muốn cậu đau khổ hơn nữa.
“Nó?” Tề Bạch Ân tay chống cằm, giương mắt nhìn cậu.
“Hồi, hồi sáng em gái tao kể rằng nó có đưa bình giữ nhiệt cho mày. Nó thức dậy rất sớm để làm đồ uống cho mày đấy.” Hạ Dương nói lớn: “Mày để đâu rồi hả?”
Tề Bạch Ân bỗng cảm thấy rất buồn cười. Tự cậu vẽ chuyện làm đồ uống đưa cho hắn, sau đó lại trách móc hắn khi không thấy nó đâu?
Đã giả nữ thì giả cho tròn vai, chính sự vụng về giấu đầu lòi đuôi của cậu khiến hắn nhận ra trò vặt này ngay từ giây phút đầu tiên gặp Hạ Ôn.
“Tôi vứt rồi.”
“Gì cơ?”
Hắn không tiếp tục trả lời mà tiếp tục mở sách ra đọc.
Hạ Dương vừa tức, vừa uất ức vừa buồn. Thấy Tề Bạch Ân không đáp lại mình, cậu tung một cú đấm thẳng vào mặt hắn.
Hành động này cậu làm trong vô thức chứ không phải vì sợ OOC. Ở một khía cạnh nào đó thì Hạ Dương cũng có vài phần giống nguyên chủ trong sách.
Tề Bạch Ân vốn dĩ đang đọc sách rất chăm chú, thế nhưng trong nháy mắt đỡ được đòn của cậu. Hắn khẽ cử động tay liền có thể bẻ ngược tay Hạ Dương ra sau. Một cánh tay còn lại hắn kẹp cổ cậu, lực rất mạnh. Hạ Dương cảm thấy bản thân sắp chết đến nơi.
Hắn dồn cậu vào sát cửa sổ, giọng nói thầm thì bên tai: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Hạ Dương cực lực vùng vẫy, thế nhưng cậu phát hiện dù mình có dùng hết sức lực thì cũng không thể khiến cho lực tay của Tề Bạch Ân nới lỏng ra dù chỉ một chút.
Lúc này đây, cả người cậu bị ấn vào cửa sổ, hai tay bị hắn khóa ngược lên trên đầu, cổ bị đè bằng một lực rất mạnh bởi cánh tay còn lại của hắn. Tề Bạch Ân áp sát cơ thể to lớn vào cậu. Một tư thế bị động tuyệt đối.
Nếu lúc này có ai bước vào lớp thì chắc chắn người đó sẽ nghĩ rằng học sinh đội sổ và thủ khoa khối đang yêu nhau. Thế nhưng nhầm rồi ạ, tình yêu “mãnh liệt” này Hạ Dương không dám nhận!
Cậu ho sặc sụa, liên tục đấm rồi lại đánh vào người hắn nhưng vẫn không ăn thua.
“Mày buông… ra… tao không… thở được.”
Tề Bạch Ân châm chọc nhìn dáng vẻ yếu đuối của cậu. Dường như hắn bỗng nảy sinh lòng thương cảm cho kẻ yếu hơn mình mà thả lỏng tay. Ngay lập tức, Hạ Dương xụi lơ trượt xuống nền gạch.
Cậu vẫn tiếp tục ho, vừa ho vừa cố hít thở để nạp thêm oxy vào người. Mặt Hạ Dương lúc này vẫn đỏ, nước mắt sinh lý chảy dài trên đôi gò má mỹ miều. Ngay khi đỡ hơn một xíu, cậu khiếp sợ ngước lên thì thấy Tề Bạch Ân đang khoanh tay nhìn cậu. Dáng vẻ của hắn lúc này tựa như nhìn mấy con động vật yếu đuối thoi thóp, lạnh lùng và bàng quan.
Tại sao nhân vật chính thụ lại mạnh như vậy? Quyển sách cậu xuyên vào có bug gì sao? Nếu không thì tại sao một Tề Bạch Ân vốn dĩ bị Hạ Dương bắt nạt suốt ba năm cấp ba lại có thể ấn chặt cậu vào cửa sổ, mặc cho cậu dùng hết sức lực vùng vẫy vẫn không thể thoát ra được?
Nhìn Hạ Dương hoảng sợ cùng hoang mang như vậy khiến Tề Bạch Ân đạt được khoái cảm trả thù. Hắn rùng mình, đôi mắt đỏ có chút hứng thú nhìn cậu, tự nhận thấy đây là một loại cảm xúc không tệ.
Ngay lúc này đây hắn rất muốn khiến cậu phải khóc lóc van xin mình. Hắn muốn hủy diệt cậu, khiến cho vị tiểu thiếu gia cao cao tại thượng này phải sụp đổ.
Hạ Dương của hiện tại rất kỳ lạ, hoàn toàn khác với tên Hạ Dương khốn khiếp trước kia. Cậu khiến hắn phải nhìn nhận lại kẻ thù của mình và thay đổi toàn bộ kế hoạch trả thù.
Tề Bạch Ân muốn Hạ Dương phải đau khổ vì hắn.
Dưới ánh nhìn khiếp sợ của cậu, hắn từ từ cúi người xuống, cất giọng nhẹ nhàng như thì thầm với người yêu.
“Nói em gái cậu mỗi ngày đều phải dậy sớm nấu bữa sáng đem đến cho tôi.” Hắn cười khẽ: “Tôi có hứng thú với cô ấy.”