Lúc Hạ Dương nhận được đồ do chính tay hắn đưa, cậu không nghi ngờ gì mà cầm chúng vào phòng tắm.
Tề Bạch Ân tuy lạnh lùng nhưng cũng tốt bụng đấy chứ. Lúc đầu còn bơ cậu nhưng bây giờ chẳng phải đã cho cậu ở nhờ một đêm, lại còn đem quần áo của mình cho cậu mượn hay sao?
Hạ Dương vô cùng vui vẻ khi nghĩ mình đã thay đổi được phần nào số phận bi thương của nhân vật chính thụ.
Nhưng cậu lại chưa từng nghĩ rằng tại sao Tề Bạch Ân lại hoàn toàn khác trong nguyên tác như vậy. Với cậu, chỉ cần hắn có thể thoát khỏi ba tên tra công là tốt lắm rồi.
Mục đích của Hạ Dương từ tránh xa nhân vật chính thụ và ba tên tra công giờ đã trở thành đá đít ba tên tra công để Tề Bạch Ân và mọi người đều có thể sống vui vẻ.
Lúc tắm xong chuẩn bị mặc đồ vào, chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy bộ đồ này có mùi của Tề Bạch Ân.
Chẳng phải đồ mới thì không nên có mùi gì sao?
Hạ Dương nghĩ vậy thôi nhưng cũng không lưu tâm điều đó quá lâu. Cậu cẩn thận mặc áo vào, sau đó đứng như trời trồng nhìn chiếc quần lót to gấp đôi size của mình.
Thứ này để cho người mặc sao? Rốt cuộc thì “của hắn” to đến chừng nào vậy? Đều cùng là đàn ông với nhau mà sao cậu thấy tủi thân thế này?
Than thân trách phận như thế nhưng cậu vẫn bấm bụng mặc quần lót và quần ngủ vào. Sau đó đẩy cửa phòng tắm đi ra.
Tề Bạch Ân đang cầm remote TV chuyển hết kênh này đến kênh khác cho đỡ nhàm chán. Lúc này hắn nghe cửa phòng tắm mở ra liền ưu nhã xoay người lại nhìn.
Thiếu niên với một chiếc đầu bông xù, gương mặt bình thường hung dữ hôm nay lại trở nên dịu ngoan đến kỳ lạ, đôi môi đỏ mọng căng nước, đôi mắt đào hoa đầy ý lúng túng. Hạ Dương ngại ngùng đứng đó, cậu lắp bắp: “Quần… quần cậu đưa cho tôi rộng quá.”
Khóe môi hắn nhếch lên, giả vờ như không hiểu: “Quần gì.”
Hạ Dương vừa bực vừa bất đắc dĩ vừa ngại ngùng: “Quần lót… cái ở trong ý.”
“Của tôi lớn hơn cậu nên đành phải chịu thôi.” Tề Bạch Ân bình tĩnh đứng lên đi lại gần Hạ Dương, nhìn cậu chằm chằm: “Rất hợp.”
Hạ Dương: “???”
Hợp cái gì cơ? Có bạn bè nào lại lấy cái ấy của đối phương ra để trêu chọc không? Của cậu cũng “lớn” lắm đấy nhé.
Hạ Dương “hừ” một tiếng, quay đầu né tránh cái nhìn của hắn: “Đêm nay tôi ngủ ở đâu?”
“Ngủ chung với tôi?”
“Ngủ cái đầu cậu!!” Hạ Dương tức giận đá vào chân hắn một cái.
Tề Bạch Ân cố gắng nén cười, thấy trùm trường của hắn hôm nay đã mệt rồi nên quyết định không trêu chọc cậu nữa. Hắn chỉ tay vào căn phòng khách cạnh phòng ngủ chính: “Lúc nãy khi cậu tắm tôi đã dọn nó rồi. Đêm nay cậu ngủ ở đó.”
“Ừm, vậy còn coi được.” Hạ Dương ra vẻ đại ca ta đây cao ngạo khí chất đầy mình, được phục vụ ta là phúc phần của người, sau đó nghênh ngang đi vào phòng dành cho mình.
Tề Bạch Ân ở phía sau thỏa mãn nhìn cậu, vừa nãy khi đến gần hắn nghe được trên người cậu toàn là mùi của mình, thật sự rất thỏa mãn.
Ở trong nhà của hắn, mặc đồ của hắn, chỉ tiếc là cậu không ngủ trên giường với hắn mà thôi.
Không sao, hắn không thể quá vội vã, nếu không cẩn thận sẽ khiến gà con cáu kỉnh sợ chạy mất.
========
Trời đã dần về khuya, các phòng ký túc xá cũng dần tắt đèn đi ngủ, chỉ có các căn phòng của học bá là còn sáng đèn học tập.
Bình thường giờ này Tề Bạch Ân sẽ thức để giải quyết một số công việc, thế nhưng hôm nay có sự xuất hiện của Hạ Dương, vì vậy nên hắn quyết định sẽ cùng cậu đi ngủ sớm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tề Bạch Ân lên giường nằm xuống, hai mắt hắn nhắm lại nhưng chưa được bao lâu thì âm thanh cửa mở, một tiếng “sột soạt” vang lên.
Giường lún xuống, một thân thể ấm áp lại gần.
“Phòng khách hư máy lạnh rồi, tôi nằm ngủ không được, nóng quá. Đêm nay tôi ngủ cùng cậu nhé?”
Tề Bạch Ân ngỡ ngàng ngạc nhiên, hắn không ngờ lúc nãy chỉ nghĩ muốn ngủ cùng giường với cậu thôi mà bây giờ lại thành hiện thực nhanh như vậy.
Một cơn sung sướng trỗi dậy trong lòng hắn: “Được, lên đi.”
Hạ Dương hí hửng chui vào chăn của hắn. Máy lạnh phòng ngủ chính hoạt động rất tốt, Tề Bạch Ân chỉnh hai mươi độ, đắp chăn vào nữa thì là vừa thoải mái.
Hạ Dương vốn buồn ngủ nên vừa nằm xuống đã ngủ ngay, cậu nghĩ bây giờ đã là anh em tốt với Tề Bạch Ân rồi thì ngại gì nữa.
Cậu bắt đầu dần liu thiu, hai mắt như dính keo, trĩu nặng hạ xuống. Thanh âm cậu nhỏ dần nhỏ dần.
“Ngủ ngon nhé.”
Vừa dứt lời thì chưa được một phút hắn đã nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của cậu.
Tề Bạch Ân quan sát Hạ Dương thêm mười lăm phút nữa, xác định cậu thật sự đã ngủ thì chồm người qua. Bàn tay vuốt ve đôi gò má bánh bao trắng trẻo mịn màng.
“Cậu thật sự tin tưởng tôi đến thế?”
“Không đề phòng tôi chút nào?”
Hắn nhìn từng chi tiết trên mặt cậu, từ vầng trán, đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi, cái cằm… Tất cả đều vô cùng đáng yêu.
Tại sao lúc trước hắn không phát hiện ra cậu đáng yêu như vậy?
Dù là cơ thể giống nhau, thế nhưng một người ấm áp như mặt trời nhỏ, một kẻ lại tâm địa độc ác xấu xa, làm sao có thể so sánh với nhau được?
Hạ Dương của bây giờ thật khiến người ta thương yêu.
Tề Bạch Ân nhẹ nhàng vuốt ve trán cậu, hắn đè lên người Hạ Dương, dần dần hạ thấp người hơn nữa… cho đến khi trán hắn cụng phải chiếc trán nhẵn bóng mịn màng của cậu.
Hắn giật mình dừng lại động tác, bởi Tề Bạch Ân phát hiện người Hạ Dương hiện tại nóng như lửa đốt.