Hạ Dương cúp máy trong lo sợ.
“Chết thật, tới đó cậu ấy mà biết cả một đám đi chung thì chắc chắn mình sẽ bị ghim.”
Nhưng mà biết sao giờ, chuyến đi mà chỉ có hai người thôi thì sẽ ngại ngùng lắm. Giống như là đang hẹn hò vậy.
Giữa lúc Hạ Dương đang rối rắm thì cửa phòng cậu bị đập rầm rầm. Âm thanh tức giận bên ngoài vang lên.
“Hạ Dương, mày ra đây coi. Mày lại lén xài thẻ của anh phải không?”
Trời má! Hung thần này chưa đi thì hung thần kia lại tới!
Cậu mở cửa phòng ra, Hạ Đình Chương mặt mày đầy sát khí đi vào. Hắn quăng chiếc thẻ đen không giới hạn lên giường.
Hạ Dương ra vẻ mừng húm: “Anh cho em cái thẻ này à?” Nói rồi cậu còn đá lông nheo với hắn.
Hai mắt Hạ Đình Chương trừng lên, một bộ dạng đầy tức giận: “Cho cái đầu mo! Mày chẳng nói câu nào len lén rút hết 20.000 USD* của tao?”
*20.000 USD = 463.500.000 VNĐ
“Anh còn ki bo với em 20 ngàn đô á? Bớt bớt đi, số tiền này chưa tới một tiếng là anh làm ra được, cho em đi chơi đi. Coi như thưởng cho em được điểm cao trong kỳ thi giữa kỳ.”
Mày Hạ Đình Chương nhăn lại, nhưng nghe nói em trai được điểm cao thì thần sắc đã dịu xuống một chút: “Điểm bao nhiêu mà cao? Nói anh mày nghe xem.”
“71 điểm.”
“Gì? Nói lại tao nghe xem!”
“Thì là 71 điểm đó.”
Hạ Đình Chương nhìn cậu với ánh mắt không thể tin được, cứ như đang nhìn sinh vật lạ: “Tao có nghe nhầm không? Bình thường mày thi còn chẳng được 20 điểm, nay giỏi vậy, được hẳn 71. Tuy không cao lắm so với tao hồi đó, nhưng số điểm này đáng khen đấy.”
“Có cần phải so sánh với anh không? Điểm này em học cực lắm đó, nhờ có mấy bạn giúp kèm học đấy.”
Hắn nghe vậy gật gù: “Ừ thôi được rồi, cho chú mày đấy. Đi chơi cho đã đi, à mà đủ không để anh mày chuyển thêm cho. Coi như lần này tao thưởng, mà tao nghèo lắm, mốt có xin thì đi xin anh hai đấy, ổng giàu hơn tao nhiều.”
Hạ Dương “xì” một tiếng khinh thường: “Anh bớt xạo đi! Tuy anh hai giàu hơn anh thật, nhưng anh cũng có phải hạng nghèo rớt mồng tơi đâu. Sở hữu nguyên một đội kĩ thuật hình ảnh chuyên đi dàn dựng phim, chỉnh sửa hậu kỳ cho các bộ phim Hollywood thì nghèo làm sao được.”
Cậu cười cười, sáp lại gần Hạ Đình Chương, ngửa tay xin tiền: “Nếu anh đã có lòng cho thì em sẽ có lòng nhận. Định cho em thêm bao nhiêu?”
“Cho mày thêm 30.000 USD nữa, đi chơi cho đã đi. Chờ đó chút tao chuyển cho.”
“Hè hè, cảm ơn à! Nhưng mà mốt anh có đặt mật khẩu thẻ thì đặt cái gì khó hơn đi. Cứ để mãi ngày sinh nhật em làm mật khẩu thì cả nhà ai chẳng biết.”
Tuy ngoài mặt Hạ Đình Chương luôn khắc khẩu và xung đột với Hạ Dương, nhưng cậu biết ông anh này cũng thương mình lắm. Bằng chứng là tất cả mọi loại thẻ của hắn đều lấy ngày sinh của cậu làm mật khẩu.
Bí mật đột nhiên bị vạch trần, Hạ Đình Chương thẹn quá hóa giận, hắn quát lớn: “Đi, mày cút ra khỏi phòng cho tao!”
Hạ Dương chọc được anh trai liền vui vẻ cười ha ha: “Anh mới là người nên đi ấy, phòng này của em mà.”
Hai anh em cự cãi qua lại lớn đến mức cả nhà đều biết. Cuối cùng thành ra trong tài khoản của Hạ Dương lại có đến 200.000 USD từ ba mẹ, anh cả, anh hai và anh ba.
Vượt quá số tiền mà cậu nghĩ luôn.
Đúng là sinh ra trong tư bản, sung sướng thật!
*****
Ở trường THPT Nhất Sinh, sau khi thi xong sẽ được nghỉ một tuần, vì thế nên Hạ Dương tận dụng hết khoảng thời gian này để vừa đi Nhật chơi với chúng bạn, vừa tổ chức sinh nhật luôn.
Theo lịch thì sáng hôm sau cậu sẽ ra sân bay với mọi người, đi Nhật chơi ba ngày hai đêm. Sau đó khi về nước là vừa kịp sinh nhật, tiệc sinh nhật sẽ do mẹ Thi lo hết, Hạ Dương chỉ cần xách cái thân đi đến là được.
Cậu dặn dò mọi người soạn đồ sẵn sàng, còn đặc biệt căn dặn là đừng ai nói chuyện đi chung cho Tề Bạch Ân biết, mặc dù sáng hôm sau hắn cũng sẽ biết thôi, nhưng Hạ Dương vẫn tự nhủ là giấu được bao lâu hay bấy lâu.
Xong xuôi mọi thứ, cậu lên giường đi ngủ, Hạ Dương thầm cầu mong chuyến đi chơi lần này sẽ thật yên ổn.
Nhưng số trời đã định, đây là một chuyến đi chơi vô cùng bất ổn.
Sáng hôm sau, khi Tề Bạch Ân nhìn thấy cả đám đang tụ tập ở sân bay thì mặt hắn liền trầm xuống, cả người tỏa ra khí lạnh mang hàm ý “cấm lại gần”.
Hắn nhìn Hạ Dương, đôi mắt đỏ êm đềm không gợn sóng, nhưng cậu biết bên trong hắn đang cuộn trào lửa giận.
Hạ Dương giơ tay lên, vẫy vẫy: “Xin… xin chào…”
“Cuộc đi chơi của hai người?” Hắn lạnh giọng: “Chẳng phải tiền tiêu vặt của cậu không đủ trả cho tất cả mọi người sao?”. ngôn tình hay
“A ha ha, đột nhiên được cho thêm nên là tôi rủ mọi người đi chung luôn cho vui.” Cậu nửa thật nửa đùa nói.
Nhưng mặc cho Hạ Dương lấm liếp như thế nào đi nữa thì Tề Bạch Ân cũng đã sớm nhìn thấu ý đồ của cậu, hắn cảm thấy mình đang bị lừa dối, quay đầu xách vali ra khỏi sân bay.1
Hạ Dương thấy vậy hoảng loạn, vội vàng đuổi theo.
“Nè, khoan đã.” Cậu kề sát hắn, nắm tay áo hắn lắc qua lắc lại: “Tôi xin lỗi vì đã nói dối cậu, nhưng mà tôi lỡ rủ họ rồi, nếu đột nhiên rút lại thì kì lắm.”
Hắn vậy im lặng không nói.
“Đcm, vậy cậu muốn gì cơ chứ?” Hạ Dương gãi đầu: “Chỉ lần này thôi, lần sau tôi hứa là sẽ chỉ có hai ta đi thôi. Được không?”
Nghe cậu nói vậy, hắn nhướn mày, thần sắc có vẻ dịu đi hơn một chút: “Cậu lấy gì để hứa? Tôi không muốn mình lại bị lừa dối như hôm nay.”
“Chẳng phải chỉ là đi chơi thôi sao? Sao cậu lại làm quá lên như thế? Được rồi, chuyến đi lần sau sẽ do cậu quyết định, vì cậu quyết định nên nếu không muốn rủ ai hay rủ ai đều là cậu nắm quyền, được chưa.”
Nhìn Hạ Dương bối rối tìm cách lấy lòng mình, Tề Bạch Ân cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Vốn dĩ hắn chỉ hơi khó chịu một xíu, nhưng vì muốn thấy Hạ Dương quan tâm mình nên hắn mới làm như thế.
Nhận được sự quan tâm vô điều kiện thì ai mà chẳng thích?
Tề Bạch Ân mỉm cười, xoa xoa đầu cậu tỏ vẻ nuông chiều: “Được rồi, là cậu nói đó. Mọi chuyện đều do tôi quyết định.”1