Hạ Dương đơ người luôn, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra cả. Cứ cảm giác có gì đó sai sai nhưng lại không thể giải thích được.
Hai thằng đực rựa không nên đứng chung một chỗ ôm ấp mờ ám như thế này đúng không?
Hạ Dương tức giận đẩy Tề Bạch Ân ra, cậu không ngừng đấm vào lồng ngực của hắn: “Cái đồ chết tiệt này cậu làm tôi lo muốn chết! Không có chuyện gì thì tại sao không lên tiếng hả? Tôi sắp phá cửa vào vì tưởng cậu ngất xỉu ở trong đó rồi. Hôm nay cậu lạ lắm, đột ngột xông vào phòng tôi rồi không nói không rằng bơ tôi tận hai lần. Bây giờ còn ôm ôm ấp ấp cái gì, không có thân, né ra đi!!” Tuy tức giận nhưng cậu biết khống chế lực tay, từng cú đấm hạ xuống vô cùng nhẹ nhàng.
Tề Bạch Ân cũng biết bản thân mình đuối lý, thế nhưng hắn không hề nao núng, chỉ nhẹ nhàng dùng một tay để ngăn hai bàn tay đang đấm loạn xạ của Hạ Dương. Hắn dịu dàng cầm tay cậu, miệng nở nụ cười vô cùng ngả ngớn.
“Đừng đấm nữa, tôi sợ cậu đau tay. Là tôi sai, tôi xin lỗi.”
Chỉ một câu đã khiến Hạ Dương như một quả bóng xì hơi, đang căng lên phải hạ xuống ngay tức khắc.
Cậu hừ một cái, làm ra bộ dạng không quan tâm hắn rồi đi về phía giường ngồi xuống, hai chân bắt chéo lại, gương mặt thanh tú hếch lên, ra vẻ hống hách: “Hừ, cậu biết điều thì tốt, coi như bổn thiếu gia tạm tha cho cậu. Còn không mau đi lại đây?”
Hắn phì cười, thầm nhủ bộ dáng này của cậu thật đáng yêu. Cũng không dám cãi “lệnh” mà nhanh chóng đi tới.
Hạ Dương thấy hắn đã ngồi xuống cạnh mình, cậu cố làm lơ đi cơ thể đầy nam tính đang để trần phần trên kia, hắng giọng truy hỏi: “Nói đi, sao lại đột nhiên xông vào phòng tôi tắm? Phòng cậu không có phòng tắm à?”
“Tôi quên nói với cậu rằng khi nãy lúc tôi trao đổi với lễ tân thì các cô ấy bảo là hiện tại chỉ còn ba phòng đơn thôi. Nên tôi quyết định ở chung với cậu.”
“Hả?” Đầu Hạ Dương tràn đầy hỏi chấm: “Khách sạn lớn như thế này sao lại hết phòng được? Chẳng phải lúc đầu đặt phòng vẫn yên ổn lắm sao? Tôi đã book phòng từ lúc còn ở trong nước, nếu hết phòng thì là lỗi của khách sạn rồi, tôi phải đi mắng vốn mới được.” Dứt lời cậu xắn tay áo lên, trông như sắp solo với nhân viên khách sạn đến nơi.
Tề Bạch Ân nhanh tay cản Hạ Dương lại, gương mặt hắn lạnh lùng, thế nhưng chẳng hiểu sao lúc này trông có vẻ vô cùng đáng thương, cứ như một chú cún bự bị chủ bỏ rơi. Sự liên tưởng kỳ lạ nhưng chân thật trăm phần trăm. Tề Bạch Ân vô cùng tủi thân ghị ghị tay áo cậu.
“Cậu không muốn ở cùng tôi đến vậy sao?”
Hạ Dương chỉ nghe câu này thôi đã quýnh quáng lên rồi. Bản thân cậu là người ăn mềm không ăn cứng, huống chi Tề Bạch Ân lại còn là anh em tốt của cậu, là người mà cậu đã nhận định rằng sẽ làm cho hắn hạnh phúc, thay đổi cả cuộc đời tối tăm mù mịt của hắn.
Cậu điên cuồng lắc đầu, liên tục vỗ vào tay hắn trấn an: “Đâu… đâu có. Sao cậu lại nghĩ như vậy chứ? Bình tĩnh đi nào, không có chuyện đó đâu.” Vì quá cả tin thế nên Hạ Dương chẳng hề hay biết mình đã bị lừa vào tròng lúc nào không hay.
Tề Bạch Ân cúi gằm mặt xuống khiến Hạ Dương tưởng hắn bị tổn thương. Thế nhưng cậu không biết rằng ngay lúc này đây, khóe môi hắn đang câu lên vô cùng khoái chí, đôi mắt đỏ cũng tràn ngập sự hưng phấn vì đã đạt được mục đích.
Âm thanh hắn yếu xìu: “Cậu vội vàng muốn xác nhận việc hết phòng như vậy khiến tôi nghĩ rằng cậu chán ghét tôi, không muốn ở chung với tôi.”
“Tôi đã nói là không có mà!” Hạ Dương sốt ruột giải thích: “Phải làm sao thì cậu mới chịu tin tôi đây!”
Sao hôm nay trông Tề Bạch Ân cứ thế nào ý, giống như đang làm nũng với cậu vậy.
Hắn ngước lên nhìn Hạ Dương, đôi mắt đỏ như máu bây giờ lại trông có vẻ hơi tủi thân, gương mặt hắn trầm xuống, nhìn vô cùng buồn bã: “Cậu nói thật không?”
“Thật mà!”
Để cho đối phương tin mình, Hạ Dương quyết định mắt đối mắt với Tề Bạch Ân. Thế nhưng chưa kịp đụng mắt thì tầm nhìn của cậu đã rơi vào chỗ khác.
Tề Bạch Ân đẹp hơn bất kỳ nam minh tinh nào Hạ Dương từng thấy, sống mũi cao vút, đôi mắt diều hâu đỏ như máu, gương mặt góc nào ra góc nấy, hay nói đúng hơn là không một góc chết. Đi xuống một chút nữa là yết hầu gợi cảm tượng trưng cho nam giới. Hạ Dương chẳng thấy hắn tập thể dục bao giờ nhưng cơ bụng lại vô cùng đẹp, không phải kiểu cuồn cuộn múi nào ra múi nấy của các vận động viên thể hình, các múi cơ của Tề Bạch Ân vừa đẹp vừa hữu lực. Bờ vai to và lồng ngực rộng, nước da màu bánh mật trông vô cùng quyến rũ. Hơn nữa hắn vừa mới tắm xong, từng giọt nước chảy dọc trên cơ thể, sau đó biến mất ở tuyến nhân ngư hình chữ V hoàn hảo, đi sâu hơn nữa vào nơi khó nói…
Trong phút chốc Hạ Dương quên mất mình đang định làm cái gì.