Đôi môi hắn mở ra, luồn lưỡi vào trong khoang miệng nhỏ xinh của Hạ Dương, đầu lưỡi hắn mới đầu tựa như thăm dò, khẽ chạm nhẹ vào lưỡi cậu xem phản ứng. Thấy đôi mắt đào hoa ấy bắt đầu ươn ướt, hơi nước vờn quanh, vầng trán thanh tú nhăn lại, hắn thỏa mãn mà bắt đầu cuồng bạo hơn. Quấn quanh đầu lưỡi cậu, nắm giữ hơi thở của Hạ Dương, hai chiếc lưỡi dây dưa không biết bao lâu. Bàn tay hắn cũng không rảnh rỗi mà mò xuống eo cậu xoa nắn, cảm giác mềm mại mịn màng truyền đến khiến Tề Bạch Ân yêu thích không thôi.
Hạ Dương khẽ “ưm” một tiếng, lúc này cậu đã dần hoàn hồn trở lại. Thấy vậy hắn cũng nhanh chóng kết thúc nụ hôn, mút mạnh lưỡi cậu một cái sau đó thả ra. Vì nụ hôn quá sâu và lâu nên khi buông ra giữa đôi môi hai người còn kéo ra một sợi chỉ bạc.
Một cảnh tượng vô cùng kích tình!
Quần chúng xung quanh chỉ thiếu điều đi mua dưa về vừa bổ ra ăn vừa xem “sẽ gầy” sống động trước mắt. Nhưng chưa thưởng thức đã đời thì hai người họ đã dừng lại.
Hạ Dương lúc này đã hoàn toàn tỉnh hồn, trong đôi mắt đào hoa ấy đang ẩn chứa biết bao cảm xúc. Có lẽ vì quá nhiều nên cậu không biết phải cư xử như thế nào.
Hạ Dương giữ gương mặt bàng hoàng nhìn chằm chằm Tề Bạch Ân, cậu cố điềm tĩnh hỏi: “Cậu vừa hôn tôi à?”
Tề Bạch Ân im lặng, không phủ nhận tức là ngầm thừa nhận. Hắn cười gian nhìn cậu.
Nhìn vẻ mặt thiếu đánh ấy, tim Hạ Dương đập loạn nhịp cả lên, trong đầu cậu hiện lên hàng đống lời muốn nói. Dường như chỉ trong phút chốc cậu đã xác nhận được cảm xúc thật sự của mình là gì. Nhưng cổ họng nghẹn lại, như có thứ gì đó ngăn cản khiến cậu không thể cất lời.
Vì thế nên lời ra khỏi miệng chỉ có thể là sự tức giận che giấu cho cảm giác kỳ lạ bên trong: “Đm nó, cậu câm rồi hả? Mau trả lời tôi! Đừng tưởng tôi không biết khi nãy cậu cố tình. Thậm chí lưỡi…” Nói đến đây, Hạ Dương như bị bấm dây cót dừng lại, gương mặt thanh tú đỏ ửng lên, đến cả vành tai và cổ cũng đỏ: “Mẹ nó, lưỡi cậu điêu luyện như vậy là do có tập trước hay là đã quá quen với thói trăng hoa này rồi? Nói mau, khi nãy cậu hôn tôi là có ý gì?”
Khi con người ta rơi vào hoảng loạn thì bản chất thật bên trong sẽ được bộc lộ ra, và bản chất của Hạ Dương là một người vô cùng cộc tính, nên bây giờ cậu chỉ biết diễn đạt cảm xúc bằng những lời lẽ không hay mà thôi.
Biết được điều đó nên Tề Bạch Ân cũng không hề trách móc gì Hạ Dương, hắn chỉ khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng vỗ về cậu, bàn tay to lớn vỗ vỗ vào sống lưng Hạ Dương. Lúc này đây cả hai vẫn duy trì trạng thái là Tề Bạch Ân nằm dưới đất còn Hạ Dương thì ngồi trên bụng hắn.
“Cậu bình tĩnh lại đi. Đó chỉ là tai nạn mà thôi.”
“Tai nạn? Mẹ nó có tai nạn nào mà kéo ra sợi chỉ bạc hay không hả?”
Dường như biết mình đuối lý, Tề Bạch Ân chọn cách im lặng.
Hắn nghĩ có lẽ bây giờ Hạ Dương đã biết được nguyên nhân thật sự của nụ hôn ấy rồi. Nhưng cậu vẫn còn mờ mịt chưa dám thật sự đối diện với nó nên luôn tìm cách chối bỏ. Đã thế thì hắn sẽ đóng vai một người dẫn đường, từ từ dẫn dắt cậu nhận ra tình cảm thật sự của bản thân mình.
Vì thế nên Tề Bạch Ân không nhẹ nhàng nữa, hắn nghiêm mặt lại, thẳng thừng nhìn cậu: “Vậy cậu đoán xem tại sao tôi phải làm như thế?”
Trước câu hỏi này của hắn, Hạ Dương nghĩ rằng mình đã biết đáp án, thế nhưng cậu chẳng biết nên trả lời như thế nào.
“Tôi… tôi… không biết.”
Cậu lắp bắp, ánh mắt khẽ dịch chuyển không dám nhìn thẳng vào Tề Bạch Ân nữa. Lát sau vì quá hổ thẹn nên cậu vội vã đứng dậy, nhìn cũng không nhìn ai một cái liền chạy biến đi mất.
Đúng lúc đó một chiếc xe taxi chạy qua, Hạ Dương không ngần ngại bắt taxi về thẳng khách sạn.
Nhưng cậu nào biết tránh vỏ dưa sẽ gặp vỏ dừa. Cậu tránh được Tề Bạch Ân lúc này nhưng sao có thể tránh được hắn mãi, cả hai rồi cũng sẽ gặp nhau sớm thôi vì ngủ chung giường mà.
Bên này Hạ Dương chạy đi, bên kia Tề Bạch Ân thong thả đứng dậy, hắn ung dung phủi bụi đất dính trên quần áo mình. Sau đó nhìn thẳng qua đám người đang hóng hớt xem chuyện vui.
“Nhìn cái gì?”
Hứa Tình Miên lộ rõ bản chất của một hủ nữ, cô cười nham hiểm mò lại vỗ vai Tề Bạch Ân: “Tôi biết từ lâu rồi, hai cậu có ý với nhau phải không?”
Tề Bạch Ân im lặng ngẫm nghĩ một chút, lát sau hắn gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Đúng, mà cũng không đúng. Đúng là vì chúng tôi thật sự có ý với nhau. Không đúng là vì hiện tại chỉ có mình tôi nhận ra tình cảm của mình dành cho cậu ấy, còn Hạ Dương vẫn đang mông lung, cậu ấy thích tôi nhưng lại không dám đối diện để thừa nhận điều đó.”
Mạc Tồn Văn cũng chen lời: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Tiểu Thất: “Tôi thì ủng hộ chuyện này. Họ Tề kia, mặc dù lúc đầu chúng tôi ghét cậu lắm, nhưng vì tôi nhận ra đại ca thật sự thích cậu và muốn bảo vệ cậu, nên tôi đồng ý.”
Tiểu Nhất: “Tôi không phản đối, nhưng quan trọng là gia đình của đại ca như thế nào đã.”
Những người khác trong Bát Quái Đảng đều bày tỏ quan điểm rằng mình không phản đối việc Tề Bạch Ân và Hạ Dương thích nhau. Nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn đồng ý, vì hai người con trai yêu nhau từ lâu đã là điều trái với luân thường đạo lý, bọn họ đồng ý nhưng bây giờ cả đám chỉ mới là học sinh cấp ba, vẫn chưa có tiếng nói. Lỡ nếu phụ huynh không đồng ý thì tính sao?
Về vấn đề này thì Tề Bạch Ân hoàn toàn không lo lắng, vì trước hết hắn đã có được sự đồng ý từ mẹ Cố rồi.
Hắn cười: “Yên tâm, chuyện này tôi lo được. Nhưng tôi cần các cậu phối hợp làm một vài chuyện trong chuyến đi Disney Land ngày mai.”