Hạ Dương không thèm đáp lời hắn, cậu đi thẳng một mạch lên phía trước, bỏ hắn lại đằng sau.
“Này.” Hắn nhìn thấy bộ dạng giận dỗi của cậu vô cùng đáng yêu, dù cho người bị giận là hắn đi chăng nữa thì Tề Bạch Ân cũng không cảm thấy khó chịu xíu nào: “Tối qua cậu đã suy nghĩ kỹ về hành động hôm qua của tôi chưa?”
Hạ Dương tiếp tục giả điếc làm ngơ.
Hắn đi gần lại phía cậu, kề sát vào tai cậu thì thầm: “Tôi nghĩ là cậu đã hiểu rồi.”
“Hiểu cái gì? Tôi… cái gì tôi cũng chưa hiểu.”
“Vậy sao?”
“Đúng.”
Tề Bạch Ân thấy vậy cũng không bắt ép Hạ Dương nữa, bởi hắn biết cậu đã nhận ra rồi, nhưng vì còn xấu hổ nên mới không chịu thẳng thắn đối mặt với hắn.
Bộ dạng như một con gà nhỏ xù lông, thật đáng yêu!
Hứa Tình Miên thấy hai người tụt lại đằng sau đang thủ thỉ tâm tình thì liền chọc quê: “Cặp đôi dưới kia có nhanh lên không thì bảo?”
Hạ Dương nghe hai chữ “cặp đôi” liền ngượng chín mặt, cậu không quan tâm Tề Bạch Ân nữa mà chạy thẳng lên chỗ Hứa Tình Miên.
Cả nhóm rất nhanh đã đến khu World Bazaar. Một thế giới thần tiên như mở ra trước mắt, bây giờ là buổi sáng nên chỉ nhìn thấy nét đẹp thuần túy của tòa lâu đài mà thôi, đợi đến khi trời tối thì nơi đây sẽ được điểm tô thêm đèn, ánh sáng và sự ồn ào náo nhiệt.
Mạc Tồn Văn nói: “Hiện tại chưa phải là thời điểm đẹp nhất của World Bazaar cho nên chúng ta không nấn ná lại nơi này quá lâu. Đến tối hẳn quay lại đây.”
Cả nhóm đều đồng ý.
Thế là mọi người cùng vào trong tham quan, họ gặp rất nhiều người nước ngoài cũng đang tham quan vui vẻ.
Hạ Dương hồi nhỏ rất thích chuột Mickey, khi ấy ở cô nhi viện làm gì có tivi, cậu chỉ đành núp ở ngoài vườn của một gia đình giàu có gần đó để xem lén chuột Mickey trên Disney, tuy chỉ là những giây phút vụng trộm nhưng đối với Hạ Dương tại thời điểm ấy điều đó thật là hạnh phúc.
Không thể ngờ có một ngày cậu lại được tận mắt chứng kiến một thế giới Disney huyền ảo hiện ra trước mắt mình như vậy.
Hạ Dương thấy một chú chuột Mickey đang đứng gần đó, tay còn cầm bóng bay, gương mặt nó được làm tươi cười trông vô cùng đáng yêu.
Không hiểu sao Hạ Dương lại cảm thấy người ở trong bộ đồ chuột Mickey kia có vẻ khá lạnh lùng, các em nhỏ đến cũng không cho bóng bay mà chỉ đứng đó tựa như đang tìm kiếm ai. Tuy nhiên, do quá thích nhân vật này nên Hạ Dương không do dự đã tiến lại gần đó, dùng thứ tiếng Anh bập bẹ của mình để bắt chuyện.
“E… excuse me.”
Khác với những người khác chuột Mickey đều thờ ơ, thấy cậu nó đột nhiên quay lại, gật đầu chào hỏi niềm nở.
“Có thể cho tôi một chiếc bóng bay được không?”
Hạ Dương tưởng nó sẽ đưa cho cậu ngay lập tức, nhưng không, Mickey nhìn cậu thật lâu, sau đó nghiêng đầu tựa như muốn hỏi: Lớn như cậu rồi mà còn chơi bóng bay?
Như có thần giao cách cảm, Hạ Dương có thể hiểu được cử chỉ của nó, cậu tức giận: “Ai nói lớn rồi thì không được chơi bóng bay hả?”
Mickey gật đầu lia lịa như vô cùng thích thú, nó nhảy qua nhảy lại một hồi rồi mới đưa bóng bay cho Hạ Dương.
Cậu đang định xin chụp với nó một tấm hình thì Tề Bạch Ân mặt lạnh xông tới, hắn khó chịu lôi cậu đi, không cho đứng ở đó nữa.
“Cậu làm gì vậy hả?” Hạ Dương tức giận vùng vẫy.
“Cậu không thấy con Mickey đó vô cùng kỳ lạ? Thông thường nhân viên đóng giả làm nhân vật hoạt hình sẽ vô cùng niềm nở với khách, nhưng người này ai đến cũng mặt lạnh, chỉ có khi cậu đến là đổi thái độ. Cậu không mảy may nghi ngờ chút nào?”
Hạ Dương ngẫm nghĩ lại lời của Tề Bạch Ân thì thấy đúng thật, nhưng cậu vẫn cố chấp không nghe: “Cậu có tư cách gì mà quản tôi?” Mẹ nó, hôn tôi cho đã rồi giờ lại nặng giọng với tôi.
Đúng lúc này đã đến khu bán quà lưu niệm, Hạ Dương đi sang chỗ khác ngắm nghía, bỏ lại Tề Bạch Ân đứng đó mặt đầy u ám.
Hắn lấy điện thoại ra, nhìn vào tin nhắn được gửi đến: “Chuột Mickey chính là Tần Doanh cải trang thành.”
“Tần Doanh.” Tề Bạch Ân nghiến răng gọi cái tên này, thật vô cùng đáng hận.
Một số điện thoại lạ được gọi đến, hắn không do dự bắt máy ngay: “Mày định làm gì?”
Đầu dây bên kia không chút khách sáo mà cười thật lớn: “Tiểu Ân, kiếp này em làm tôi thật bất ngờ.”
“Tao đã biết mày cũng trọng sinh trở lại, mục đích của mày?”
“Bình tĩnh bình tĩnh, có gì đâu mà phải nóng.” Tần Doanh nói: “Kiếp trước không có được em, ngay giây phút chúng tôi sắp được “hưởng dụng” em thì em lại tự kết liễu đời mình, quả là khiến người khác đau lòng mà. Thế nên kiếp này em nghĩ sao, có muốn về lại bên cạnh tôi không?”
“Ha, mày đừng có nằm mơ.”
“Sao, sống lại phát hiện mình là con ruột của Bạch Thiên Hải khiến em có cái gan chống lại tôi sao?”
“Không phải.”
“Hửm?”
Tề Bạch Ân nhếch môi, đôi mắt đỏ đang tràn đầy sát khí bỗng chốc hóa dịu dàng: “Vì kiếp này tôi đã được ánh dương soi sáng.”